Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0607

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0607: Gặp lại Tần Thiên Hoành
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Ở ước chừng một tháng trước, người này vẫn là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh, Tần Phàm đã từng thua ở trên tay hắn! Nếu không phải ở thời khắc cuối cùng, tàn hồn của Lôi Thần ra tay tạm thời kéo lại một ít thời gian, hắn rất có thể vì vậy mà chết!

Mà ở bên ngoài Cửu Long tháp, Tần Phàm đã biết rõ người này đã không còn bị tình vây khốn, Võ Tôn chi cảnh bị vây ở nửa bước Võ Thánh hai mươi năm, hiện tại Tần Thiên Hoành đã đột phá tình quan, khốn long thăng thiên, đã trở thành một gã Võ Thánh cường giả chính thức!

Hơn nữa bởi vì hai mươi năm lắng đọng cùng ma luyện, làm cho Kỳ Tích Chi Kiếm này so với Võ Thánh sơ cấp còn muốn cường đại hơn rất nhiều!

Hôm nay, bọn hắn gặp nhau lần nữa!

- Kỳ Tích Chi Kiếm Tần Thiên Hoành, không thể tưởng được chúng ta nhanh như vậy lại gặp mặt lần nữa.

Tần Phàm định trụ nửa khắc, sau đó rốt cục chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía áo lam nam tử sau lưng, trong miệng lạnh nhạt nói.

Kỳ Tích Chi Kiếm trước mắt, áo lam trường kiếm, phong thái như trước, thậm chí càng hơn trước kia.

Không thể không nói, Tần Thiên Hoành này đích thật là một đối thủ để cho người kính nể, đối phương ngoại trừ vì tình sở khốn, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở! Thực lực của đối phương rất cường, lúc trước một trận chiến, hắn dùng hết át chủ bài, nhưng vẫn là bị chính diện đánh bại.

Tần Phàm bị bại tâm phục khẩu phục.

Mà tuy giữa hai người đã là tử thù không chết không ngớt, nhưng vừa rồi Tần Thiên Hoành lại không có ở sau lưng lặng yên ra tay đánh lén Tần Phàm. Nếu là hắn làm như vậy, giết chết Tần Phàm sẽ có vẻ dễ dàng cùng bảo hiểm hơn rất nhiều.

Thay đổi là Tần Phàm, khả năng cũng sẽ chọn làm như vậy. Bởi vì hắn không muốn chết, hắn vô luận như thế nào cũng phải bảo trụ được tánh mạng của mình, hơn nữa hắn làm việc thường thường đều chọn loại bảo đảm nhất. Đặc biệt đối với địch nhân, hắn cho tới bây giờ sẽ không nhân từ nương tay.

Bất quá Tần Thiên Hoành không có làm như vậy!

Đã là vì hắn tự tin, cũng là bởi vì võ phẩm của hắn cao thượng, khinh thường làm sự tình không quang minh chính đại như vậy.

Tần Phàm là một thiên tài, một người so với chính mình càng thêm thiên tài, trong nội tâm Tần Thiên Hoành minh bạch. Mà đối với siêu cấp thiên tài này, kỳ thật hắn cũng không muốn bóp chết, cũng không muốn đi đối đãi không công bình.

Nhưng đối với hắn, một người từ nhỏ bị giáo dục phải lấy gia tộc làm trọng, hơn nữa thời gian dài được xưng là kiêu ngạo của gia tộc mà nói, cho dù hắn không tình nguyện cỡ nào, hắn đều phải bảo trụ gia tộc của hắn, bảo hộ tộc nhân của hắn.

Trên thực tế, nếu không phải bởi vì áp lực gia tộc, lúc này Tần Thiên Hoành cũng sẽ không đi đuổi giết Tần Phàm, đối với hắn mà nói, đi đối phó một thiếu niên trẻ tuổi như vậy, không phù hợp với võ đạo của hắn! Bất quá sau khi chính thức giao thủ cùng Tần Phàm, ngược lại là lộ ra an lòng một ít.

Tần Phàm có được tư cách đối thủ cùng cấp độ với hắn.

Cho dù là sau khi hắn thành Võ Thánh, Tần Thiên Hoành cũng không có nửa phần xem thường đối với thiếu niên áo xanh vẫn là Võ Tôn trước mắt này.

Ở bên trong cảm giác của hắn, mặc dù chỉ là hơn tháng thời gian không thấy, nhưng tốc độ tăng thực lực lên của Tần Phàm lại một lần nữa để cho hắn cảm thấy kinh ngạc!

Điều này cũng làm cho hắn hiểu được đến tất yếu khi mình đến đuổi giết thiếu niên này, nếu không hắn có thể tưởng tượng đến năm năm ước hẹn của hai nhà Càn Kinh Tần gia cùng Nam Phong Tần gia vừa đến, Càn Kinh Tần gia tất nhiên sẽ gặp tổn thất lớn.

Vì gia tộc hắn bụng làm dạ chịu, hắn không thể nào lựa chọn.

Vô luận như thế nào, lúc này đây hắn đều phải giết chết Tần Phàm.

- Tần Phàm, sở dĩ ta có thể đột phá đến Võ Thánh chi cảnh còn phải cảm tạ ngươi, cũng cám ơn ngươi để cho ta gặp lại và chào tạm biệt Vũ Hà lần cuối cùng.

Nội tâm của Tần Thiên Hoành tựa hồ còn có một loại cảm xúc phức tạp bắt đầu khởi động, nói lên danh tự nữ tử mà mình thương yêu, thanh âm của hắn vẫn là nhịn không được có chút run rẩy. Nhìn ra được, tuy hắn phá tan tình quan, nhưng lại không thể hoàn toàn vong tình.

Thật lâu, hắn hít sâu một hơi, mới lại lần nữa nói ra:

- Nhưng mà, ngươi vẫn là phải chết!

- Quả nhiên là bởi vì ta không cẩn thận để cho hắn đột phá đến Võ Thánh chi cảnh sao?

Nghe vậy, trong nội tâm Tần Phàm lại không khỏi cười khổ, lần trước thời điểm ở biên cảnh yêu thú bình nguyên cùng Tần Thiên Hoành chiến một trận, hắn sử dụng Thiên Huyễn châu chế tạo một cái ảo cảnh cho Tần Thiên Hoành, nhưng ngược lại đánh bậy đánh bạ, lại để cho hắn có thể xem thấu tình quan, đột phá gông cùm xiềng xích.

Hiện tại Kỳ Tích Chi Kiếm đã khốn long thăng thiên, trở thành một gã Võ Thánh cường giả.

Bất quá tuy như thế, nhưng Tần Phàm lại không sợ.

Trước khi tiến vào Cửu Long tháp, hắn đối với Tần Thiên Hoành còn cần phòng thủ mà không chiến, nhưng hôm nay, hắn đã ở tầng thứ hai Cửu Long tháp đột phá đến Thất cấp Võ Tôn, tin tưởng tăng nhiều.

Hắn đã dám cùng đối phương đánh một trận!

Trên thực tế, hắn cũng khát vọng cùng Tần Thiên Hoành chiến một trận lần nữa!

Ngày đó thua ở trên tay Tần Thiên Hoành, trong lòng của hắn sinh ra một tia chấp niệm, tia chấp niệm này là vì thua ở trên tay Tần Thiên Hoành đồng dạng là Võ Tôn chi cảnh mà sinh ra, cho nên hắn cần chiến một trận lần nữa, đả bại Tần Thiên Hoành để hoàn toàn chém giết tia chấp niệm này.

- Tần Thiên Hoành, ta biết rõ giữa chúng ta là không có khả năng hoà giải, ta cũng thật cao hứng có một đối thủ như ngươi, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, hôm nay, ngươi giết không được ta.

Tần Phàm mãnh liệt ngẩng đầu đến, con ngươi tự tin mà trấn định nhìn về phía đối phương.

- Tần Phàm, nếu như ngươi tự sát, còn có thể bảo trì thi thể nguyên vẹn, giữ lại tôn nghiêm một võ giả, nếu ta vừa ra tay, ngươi tất chết không toàn thây.

Con ngươi của Tần Thiên Hoành y nguyên đạm mạc tiếp tục nói.

- Đối với ta mà nói, đem hết toàn lực chiến đấu đến cùng, mới là tôn nghiêm của một võ giả.

Nhưng Tần Phàm lại dứt khoát không sợ, ngược lại chiến ý càng phát ra nồng đậm, trạng thái toàn thân ngược lại là trong nháy mắt vọt tới đỉnh phong.

Trải qua thời gian ngắn điều chỉnh vừa rồi, cánh tay phải của hắn đồng dạng đã hồi phục xong, hắn hiện tại, thể xác, tinh thần cùng trạng thái đều là ở vào đỉnh phong!

Một trận chiến này, hắn tuyệt không lùi bước.

- Tốt, Tần Phàm, ta sẽ cho tôn nghiêm mà ngươi muốn.

Tần Thiên Hoành thấy Tần Phàm lần nữa kiên trì, cũng không nói thêm lời, sau một khắc, trường kiếm màu trắng bạc trực tiếp ra khỏi vỏ, kiếm khí khôn cùng lập tức tràn ngập trong toàn bộ đại sảnh.

Áo lam trường kiếm, đứng tên hiển hách!

Tần Thiên Hoành một kiếm nơi tay, cả người cũng lập tức đi theo, trở nên sắc bén như một thanh bảo kiếm.

Băng lãnh nghiêm nghị, không vui không buồn.

Mục tiêu của hắn, chỉ có Tần Phàm, kiếm ra khỏi vỏ, chỉ có máu tươi.

*****

Nhớ tới thời điểm Tần Thiên Hoành vẫn là Võ Tôn, những nơi hắn đi qua, cho tới bây giờ đều là mũi nhọn khôn cùng, kiếm khí tung hoành, để cho người không dám nhìn gần.

Nhưng hiện tại, lúc Tần Thiên Hoành không rút kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn lại ngủ đông, ở ẩn, như là Tiềm Long tại uyên, một khi kiếm ra khỏi vỏ, thì như là kiếm đầy Thiên Địa, như là Phi Long Tại Thiên!

Tần Phàm cũng nhìn ra được, sau khi đối phương thành Võ Thánh, tạo nghệ trên kiếm đạo rõ ràng càng thêm cao thâm rồi.

Trước kia Tần Thiên Hoành có thể trở thành Kiếm Tôn, hiện tại, hắn có thể xưng là Kiếm Thánh rồi!

- Ngươi vẫn cảm thấy đối phó ta không cần dùng đến trọng kiếm kia của ngươi sao?

Bất quá lúc này, hai con ngươi của Tần Phàm lại ngưng tụ, nhìn xem Tần Thiên Hoành hỏi.

Hắn biết rõ Tần Thiên Hoành có hai thanh kiếm, một thanh là trường kiếm màu bạc, một thanh là trọng kiếm màu đen, đều là giấu ở trong cùng một cái vỏ kiếm, nhưng nó có thể phát huy ra uy lực càng mạnh hơn.

- Ta đã đột phá đến Võ Thánh, ngươi vẫn là Võ Tôn, ta tái sử dụng Hắc Phong, như vậy đối với ngươi mà nói quá không công bình.

- Ta sẽ làm cho ngươi sử dụng đấy.

Tần Phàm chỉ là cười nhạt một tiếng, sau đó ánh mắt của hai người đột nhiên ở trong không khí đụng lại với nhau, một loại va chạm vô thanh vô tức, khí thế lặng yên triển khai.

Sau đó một khắc, ở sau lưng Tần Phàm liền chậm rãi hiện ra hư ảnh Ma Tôn Kỳ Lân cùng Chu Tước cực lớn. Ở trong đại sảnh này vốn là tràn ngập kiếm khí bá đạo thuộc về Tần Thiên Hoành, thẳng đến khi hai hư ảnh Ma Tôn này vừa ra, hắn mới có thể trấn áp Chu Thiên nguyên khí.

Hai cổ hơi thở ở trong không khí lặng yên giao phong giác trục, Chu Thiên kiếm khí trong đại sảnh kia, tựa hồ không cần Tần Thiên Hoành điều khiển liền sẽ tự động đi chém giết những nguyên khí bất đồng kia.

Mà hai đại Ma Tôn sau lưng Tần Phàm, lại trấn áp cùng thủ hộ lấy hai chủng thuộc tính nguyên khí thuộc về nước lửa, để cho Tần Phàm tranh thủ khống chế tuyệt đối trong đó.

Xoẹt xoẹt...

Dần dần, không khí trong Chu Thiên, đã phát ra một tí thanh âm khí lưu bị quấy toái, khí thế của hai người đụng nhau, đã đưa tới bạo phá mini trong không khí, có chút nguyên khí thậm chí ở dưới hai chủng khí thế giao kích ảnh hưởng, ới bắt đầu trùng kích vách tường bốn phía, tựa hồ là chịu không nổi cái áp lực cường đại này, muốn thoát đi nơi đây.

PHỐC!

Giao phong như thế chỉ chốc lát, Tần Phàm tự biết Tần Thiên Hoành đã trở thành Võ Thánh, thực lực so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, hắn cũng không cần phải đi so đấu khí thế như vậy, sau đó liền trực tiếp chân đạp U Tuyền, khí xông Tinh Hán, dẫn đầu hướng về đối phương kích bắn mà đi.

Mà thời điểm Tần Phàm chân đạp mặt đất, hắn chợt phát hiện, trong đại sảnh này bởi vì vừa rồi cùng người khô lâu kia chiến đấu tạo thành phá hư, dĩ nhiên là đã được chữa trị rồi! Sàn nhà chắc chắn hoàn hảo như lúc ban đầu, hình như là chưa từng có bị phá hư qua.

Bất quá ở dưới một cước dùng sức này của Tần Phàm, sàn nhà chắc chắn lại xuất hiện một dấu chân nhẹ nhàng lần nữa. Bởi vì khí lực toàn thân của hắn đã là thập phần ngưng tụ, mượn cái đạp mạnh này, kình khí mạnh mẽ xông lên phía trên quả đấm của hắn.

Thân hình của hắn như là lưu tinh rơi phía chân trời, khí thế như cầu vồng, chưa từng có từ trước đến nay!

Tần Phàm đã sớm có được cường giả chi tâm, trong nội tâm không kiêu không ngạo, không lo không sợ, đối mặt một vị Võ Thánh, đối mặt một đối thủ ngày xưa đã từng bị bại trong tay hắn, hắn cũng không có chút e sợ nào!

Một khi hắn quyết định chiến một trận, thì không quản đối thủ là ai, hắn chỉ cần ở cuối cùng thắng được, sống sót là mọi chuyện đại các!

Mà đối mặt Tần Phàm vội xông mà đến, kỳ thật trong nội tâm Tần Thiên Hoành cũng hơi có chút sợ hãi thán phục. Hắn không thừa nhận cũng không được, hiện tại thực lực của thiếu niên áo xanh trước mắt này, có lẽ đã vượt qua hắn trước khi không đột phá đến Võ Thánh chi cảnh rồi.

- Tần Phàm, ngươi không có cơ hội đấy.

Bất quá hai con ngươi của hắn vẫn lạnh lùng, nhìn xem thân ảnh của Tần Phàm cực tốc mà đến kia, trường kiếm trong tay hắn lộ ra thập phần chậm chạp, lạnh lùng đâm về phía trước.

Một kiếm này của Tần Thiên Hoành, nhìn như là thật chậm, chậm chạp như là một đứa bé con sơ học kiếm thuật.

Kiếm vừa ra, trên thân kiếm màu trắng bạc, có một loại hào quang đặc thù chớp động, loại hào quang nhàn nhạt này, như là ánh sáng đom đóm, là không thấy được như thế, lại yên lặng giống như là một dòng sông êm ả.

Một kiếm này, có thể nói là bình thản không có gì lạ.

Thanh thế so với lúc trước hắn chưa thành Võ Thánh, thời điểm cùng Tần Phàm chiến một trận kia còn kém rất nhiều, thậm chí xem giống như là một người bình thường mới học kiếm thuật, không có bất kỳ điểm sáng đáng nói!

Ở trên thân kiếm, cũng không có thể cảm giác được nguyên khí chấn động cường đại Võ Thánh thuộc về kia.

Một kiếm này, như là một chiếc thuyền nhẹ ra biển, phiêu phiêu mịt mù.

Bất quá ngay một khắc sau, thời điểm Tần Thiên Hoành bước ra bước đầu tiên, lại bỗng nhiên như kinh động đến Thiên Hà, tựu hồ như là chiếc thuyền nhẹ kia, muốn bắt đầu tác động đến sóng gió trong toàn bộ biển rộng!

Một kiếm này của hắn nương theo một bước này đâm ra, ở trong hư không sinh ra một loại chấn động như là thủy triều, không gian trước mặt giống như là tấm gương bị đánh vỡ, dĩ nhiên là vỡ tan ra, xuất hiện nếp gấp không gian ngắn ngủi.

Một kiếm này nhìn như là một kiếm không có uy lực gì, dĩ nhiên là đã phá vỡ hư không, để cho không gian cũng sản sinh biến hóa!

Tần Thiên Hoành là chân đạp thất tinh, trên mặt không có bất kỳ biến hóa, sau đó chỉ là bước ra một bước. Cước bộ của hắn cực kỳ chậm chạp, phương hướng mũi kiếm vững vàng chỉ vào Tần Phàm, một kiếm này bình thường như là một gã Võ giả bình thường sử dụng, không có bất kỳ kỹ xảo đáng nói, nhưng lại làm cho người sinh ra một loại cảm giác tránh cũng không thể tránh.

Phương hướng một kiếm này của hắn cực kỳ kiên quyết, dù cho trước mắt là sóng to gió lớn, nó cũng sẽ không có chỗ cải biến.

Mà ở thời điểm Tần Thiên Hoành bước ra ba bước, vào lúc này Chu Thiên kiếm khí như là xoáy phong lưu động lấy, khiến cho không khí trong thiên địa lập tức trở nên vô cùng sắc bén, một ít sinh vật nhỏ bé trong đại sảnh vào lúc này tựa hồ cũng bị một hồi kiếm khí phong bạo kia quấy toái giết chết, làm cho toàn bộ đại sảnh như là ở vào trong sương mù, rất là huyền bí.

Tần Thiên Hoành tiếp tục là từng bước một, mỗi một bước đều sẽ phát sinh một ít biến hóa.

Toàn bộ trong đại sảnh tựa hồ cũng chỉ còn lại có một mình hắn, toàn bộ khí nguyên trong đại sảnh đều là theo một kiếm này của hắn tác động, thay đổi, hắn một người một kiếm, phảng phất như muốn khống chế lấy toàn bộ thế giới.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)