Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0072

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0072: Gặp lại Phương Trọng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Võ khí dùng hết lại dùng Hồi Khí Hoàn, một phút đồng hồ cũng không nghỉx, phảng phất giống như không biết mỏi mệt vậy.

Đã đến chạng vạng tối, ánh tà dương trời chiều rơi vãi trong rừng rậm, điệp ảnh pha tạp, ngược lại nhiều thêm vài phần cảm giác xinh đẹp. Lúc này mặt trời lặn, từ sơn mạch cao cao nhìn lại, cũng đẹp không sao tả xiết.

Nhưng thiếu niên áo bào xanh đang luyện tập lại không chút chú ý đến, mồ hôi trên người đã ướt đẫm quần áo, nhưng cũng không chút để ý đến.

Ba!

Đột nhiên một thanh âm không to lắm truyền ra.

- Ồ?

Cổ Mặc ở một bên một mực buồn chán nhìn Tần Phàm luyện tập liền phát ra một tiếng kinh ngạc.

Tần Phàm lúc này cũng hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt vừa rồi hắn vậy mà có thể khiến võ hoá khí hình! Tuy rằng man ngưu quyền kình đánh ra cũng chỉ lớn chừng gương mặt, không bằng một phần mười Cổ Mặc! Hơn nữa cũng không ́ thể thoát thể mà ra, nhưng võ hoá khí hình lại khiến cho lực công kích càng thêm cô đọng! Cũng chính là đại biểu có thể gây ra tổn thương càng lớn hơn!

Rống! Nhưng vào lúc này, từ bên kia rừng rậm bỗng nhảy ra Hồng Nhãn Bạch Lang tam cấp cao giai, loại yêu thú này dùng tốc độ nhanh và nanh vuốt sắc bén để trứ danh, đối với võ giả bình thường mà nói cũng là một loại yêu thú thập phần khó chơi.

- Ha ha...

Tần Phàm phát ra một tiếng cười hưng phấn: :

- Vừa muốn thử nghiệm lại một chút, đầu Hồng Nhãn Bạch Lang này lại tự đưa tới cửa ra, thật sự là kịp thời!

b

Bất quá yêu thú trong Yêu Thú Sơn Mạch đông đảo, Tần Phàm lúc này luyện tập một ngày cũng giết chết năm sáu đầu yêu thú, đối với Hồng Nhãn Bạch Lang bất thình lình xuất hiện ngược lại cũng không quá mức kinh ngạc.

Quay mắt nhìn về phía Hồng Nhãn Bạch Lang đang lao tới, Tần Phàm thong dong triển khai Lưu Tinh Bộ, nghênh đón lấy. Hiện giờ Lưu Tinh Bộ của hắn đã có thể dưới Huyền Trọng Vực gấp 10 lần của Cổ Mặc miễn cưỡng tránh được bảy phiến lá cây, có thể nói tuy rằng còn chưa tới Nhập vi cấp, nhưng cũng có trình độ nhất định rồi, hơn nữa các loại bản năng né tránh cũng thập phần nhạy cảm! Cho nên đối với công kích của Hồng Nhãn Bạch Lang hắn đã có thể sớm dự cảm được, sau đó làm ra phản kích hợp lý.

- Man Ngưu Trùng Kích!

Tần Phàm đánh ra một quyền, khi võ khí đỏ vàng thông qua Linh Hàn Quyền Sáo phát ra, một Man ngưu khí kình nho nhỏ xuất hiện trước nắm đấm, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn thoát thể mà ra, nhưng bộ dáng gào thét trên bao tay lại có cảm giác uy thế mười phần.

Bành! Một quyền không chút nào ngoài ý muốn đánh lên đầu lâu Hồng Nhãn Bạch Lang kia, lập tức đầu nó như bị bẹp xuống, thứ màu đỏ trắng tóe ra bốn phía, đầu yêu thú Tam cấp cao giai nháy mắt sau đó lại như một đống bùn nhão ngã xuống đất.

- Vậy mà mạnh như vậy.

Tần Phàm nhìn Linh Hàn Quyền Sáo trong tay, ấp úng nói, hắn cũng không nghĩ ra chỉ một bộ phận võ hoá khí hình đã có thể đạt tới trình độ như vậy!

Linh Khí Quyền Sao này quả nhiên lợi hại!

- Ồ?

Nhưng vào lúc này, Tần Phàm đột nhiên phát ra một tiếng kinh ngạc, vào lúc này lại cảm giác được từ trong Vũ Điền truyền đến một loại cảm giác huyền diệu.

- Đột phá đến Võ Giả ngũ cấp?

Nháy mắt sau đó, trên mặt Tần Phàm liền lộ ra vẻ mừng như điên.

Song hỉ đều tới!

Võ Giả ngũ cấp, thành!

Tần Phàm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa sáng, ánh mắt yên lặng nhìn nhìn về chỗ sâu trong Yêu Thú Sơn Mạch bao la mờ mịt, chỗ đó, chính là phương hướng Ma Chủng theo như lời Cổ Mặc nói!

Hiện giờ chiến lực và thể phách hắn cũng đã đạt tới một trình độ nhất định, yêu thú Tam cấp căn bản không phải là đối thủ của hắn, đối với tứ cấp yêu thú hắn cũng tự tin có sức đánh một trận!

Vì tìm kiếm Ma Chủng, truy tìm đường đến thể phách chí cường kia mà Tần Phàm đã không ngừng mà rèn luyện bản thân, lại trải qua rất nhiều chuẩn bị gian nan, hôm nay, rốt cục cũng đã đủ!

- Ha ha...

Tần Phàm cảm nhận được biến hóa trong cơ thể, thực lực tăng lên đến Võ Giả ngũ cấp khiến quanh thân hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu, cười to một tiếng, hắn liền hăng hái chạy băng băng trong rừng, hiện giờ hắn phải trở về làm chuẩn bị cuối cùng, sau đó trực tiếp đến chỗ Ma Chủng!

Kể từ sau khi biết Ma Chủng, hắn phải chịu đừng mê hoặc lâu như vậy, chịu nhiều thống khổ như vậy, hôm nay, cuối cùng cũng đến lúc đi tìm!

- Hắc hắc, tiểu tử, ngươi không phải nói luyện chế Băng Linh Đan còn thiếu một loại linh dược sao? Ngươi không luyện chế Băng Linh Đan kia sao?

Lúc này Cổ Mặc lại nhắc nhở Tần Phàm.

- Đúng vậy, luyện chế Băng Linh Đan quả thật còn kém một cây Tẩy Tâm Hoa, bất quá ta định dùng Thanh Tịnh Thảo để thay thế, tuy rằng hiệu quả không bằng, nhưng nhịn lâu như vậy, ta thật sự đợi không nổi nữa rồi! Ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Ma Chủng kia thì mới có thể an tâm!

Tần Phàm một bên chạy một bên truyền âm nói. Trên đường sau khi tiến vào Yêu Thú Hoang Nguyên lịch lãm rèn luyện, hắn bao giờ cũng nghĩ đến chuyện lấy Ma Chủng, hy vọng lớn nhất giúp hắn có thể nhanh chóng đột phá đến cảnh giới Võ sư này!

Hắn không thể đợi được nữa rồi! Hơn nữa hắn còn phải cân nhắc đến kết quả xấu nhất kia, nếu như Ma Chủng này không có hiệu quả như chờ mong, như vậy hắn phải mau chóng đi tìm biện pháp khác!

Thời gian một năm rưỡi, quá ngắn!

Tuy rằng hắn có thể trong thời gian gần hai tháng từ Võ Giả nhất cấp đạt tới cảnh giới Võ Giả ngũ cấp, nhưng đó phần lớn đều là kết quả do phục dụng luyện dược! Lấy thể phách hiện giơ của hắn, có thể nhanh như vậy tu luyện tới cảnh giới Võ Giả ngũ cấp đã là kỳ tích, nếu như không thể tiến thêm một bước tăng lên cường độ thể phách, như vậy liền không thể nào tiếp tục thông qua luyện dược để đề thăng cảnh giới nữa! Như vậy, trong thời gian hơn một năm tiếp theo, nếu như không thể lại phục dụng luyện dược, dù cho có linh khí nồng đậm của linh dược cốc phụ trợ thì tiếp tục đề thăng tam cấp nữa đã là cực hạn rồi!

Huống hồ, cảnh giới Võ sư cũng không phải là mục tiêu cuối cùng của hắn!

Lúc rời khỏi gia tộc, Tần Tiến đã là Võ Sư nhị cấp! Trong thời gian một năm rưỡi này hắn tất nhiên cũng có tiến bộ! Nếu như Tần Phàm chỉ đạt tới cảnh giới Võ sư, chưa chắc là đối thủ của hắn! Hơn nữa trong ngày Triêu Thánh kia, toàn bộ thiếu niên thiên tài của Đại Kiền quốc đều tụ cùng một chỗ, mặc dù nói yêu cầu Triêu Thánh thấp nhất là Võ sư chi cảnh, nhưng đệ tử những đại gia tộc kia đều có truyền thừa ưu việt, làm sao có thể chỉ là Võ sư chi cảnh được?

Tần Phàm suy nghĩ trong lòng, tuy rằng lòng đã bay tới chỗ Ma Chủng, nhưng hắn vẫn trấn định tỉnh táo phân tích các loại khả năng xảy ra và phương pháp ứng đối.

*****

Đối với lo lắng của Tần Phàm, Cổ Mặc cũng có thể lý giải, sau khi biết rõ chỗ của Ma Chủng vẫn có thể chịu đựng mê hoặc, không nóng không vội mỗi ngày đều luyện tập gian khổ, như thế giữ vững được hơn một tháng, tuổi còn trẻ đã có định tính như vậy đã phi thường không tệ rồi. Dù sao một bộ thể phách cường đại đối với luyện dược sư mà nói đến cùng có mê hoặc thế nào hắn vẫn rất rõ ràng.

- Ồ?

Trong lúc chạy trốn, Tần Phàm đột nhiên trông thấy phía trước không xa xẹt qua một con Ám Ảnh Sơn Miêu, Ám Ảnh Sơn Miêu chỉ là yêu thú Tam cấp cấp thấp, khi Tần Phàm vừa mới tiến vào Yêu Thú Sơn Mạch đã giết không ít, nhưng khiến hắn kinh ngạc kinh ngạc dừng lại không phải là vì bản thân Ám Ảnh Sơn Miêu, mà là vì hắn trông thấy trên lông chân Ám Ảnh Sơn Miêu dính vài lá cây, dĩ nhiên lại là lá cây Tẩy Tâm Hoa hắn đang đau khổ tìm kiếm.

- Ha ha, vậy mà trùng hợp như vậy.

Trong lòng Tần Phàm có chút cảm thấy may mắn, không thể tưởng được lúc hắn muốn buông tha định đổi dùng Thanh Tịnh Thảo luyện chế Băng Linh Đan vậy mà lại đột nhiên phát hiện tung tích Tẩy Tâm Hoa.

Mỉm cười, Tần Phàm thi triển Lưu Tinh Bộ, lén lút đi theo đằng sau con Ám Ảnh Sơn Miêu kia, xem nó đến cùng dính mấy lá cây Tẩy Tâm Hoa kia ở chỗ nào.

Lại xuyên qua một mảnh rừng nhiệt đới, Ám Ảnh Sơn Miêu này đi vào trong một tiểu sơn cốc, tiểu sơn cốc này khác với dược cốc, không có bất kỳ cây cối nào che chắn cả, toàn bộ đắm chìm dưới ánh tà dương, các loại dã hoa linh thảo giao sai sinh trưởng, phóng mắt nhìn đi, vậy mà đập vào mắt là vài loại linh dược tương đối thưa thớt, tuy rằng không nhiều như Dược cốc, nhưng số lượng coi như không ít.

Tần Phàm không khỏi lộ vẻ vui mừng, hắn biết rõ nơi này có lẽ là nơi Ám Ảnh Sơn Miêu dính vào lá Tẩy Tâm Hoa rồi, vì vậy hắn cũng không đi theo dõi Ám Ảnh Sơn Miêu kia nữa, chỉ chuẩn bị ở chỗ này sưu tầm Tẩy Tâm Hoa.

Quả nhiên, qua một lát, Tần Phàm liền từ trong một mảnh cỏ khô rậm rạp phát hiện ra Tẩy Tâm Hoa đã tìm hơn một tháng cũng không thấy kia. Lá cây Tẩy Tâm Hoa màu tím nhạt, nhưng hoa lại thuần trắng, đừng đóa hoa nho nhỏ rậm rạp chằng chịt, giống như bầu trời đầy sao vậy.

Trong nội tâm hơi có chút hưng phấn, nhưng vừa định đi qua ngắt thì vào lúc này trong rừng rậm trên sườn núi xa xa lại truyền đến tiếng người ầm ĩ, tựa hồ có không ít người đang từ bên kia đi qua.

Sắc mặt Tần Phàm biến đổi, lập tức nằm trên đống cỏ khô kia, khiến lòng bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn về phía truyền đến tiếng người kia.

Rất nhanh, một đoàn người chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt, ước chừng 11 12 người, nhưng tự hồ chỉ đi ngang qua mà không có ý đi vào tiểu sơn cốc này.

Bởi vì có đống cỏ khô che chắn nên Tần Phàm nhìn không rõ lắm, đợi khi hắn đứng lên một chút thì hai mắt không khỏi ngưng tụ!

Cầm đầu dĩ nhiên là Phương Trọng!

Đằng sau đi theo bảy tám thành viên Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, nhưng ba người chính giữa lại không mặt phục sức mạo hiểm đoàn, là hai trung niên nam nhân và một thiếu niên mặt trắng 17 18t

- Không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp Phương Trọng, hắn không phải một mực co đầu rút cổ trong Thanh Thạch Trấn không dám ra sao?

Sắc mặt Tần Phàm hơi trầm xuống, không khỏi hiện lên một đạo sát cơ, nhưng đối phương nhiều người, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Ngàn vạn đừng lên tiếng.

Lúc này thanh âm của Cổ Mặc bỗng vang lên bên tai:

- Lần này Thanh Ưng mạo hiểm đoàn đã dốc hết tinh anh rồi, những người này tất cả đều có tu vị ngoài Võ sư chi cảnh! Mà thiếu niên ở chính giữa không giống người của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn kia cũng là Võ sư, hai người trung niên bên cạnh đều là Tiên Thiên chi cảnh...

Nương theo cảm ứng nhạy cảm của linh hồn thể, Cổ Mặc thoáng cái đã nhìn rõ hư thật những người này.

Nghe thấy lời Cổ Mặc nói... , Tần Phàm cũng lắp bắp kinh hãi, thân hình chậm rãi thu về, mặt sắc lạnh lùng, thầm nghĩ:

- Cứ cho Phương Trọng này sống thêm một thời gian ngắn vậy, đợi khi ta luyện hóa được Ma Chủng, mới hảo hảo tính toán nợ cũ với đám Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này.

Nhìn đoàn người Phương Trọng chậm rãi biến mất trong tầm mắt, Tần Phàm mới đứng lên khỏi đống cỏ khô, ánh mắt lạnh lùng nhìn về hướng kia, thầm tự suy đoán:

- Đích thị là đệ tử của đại gia tộc nào đó muốn đến Yêu Thú Hoang Nguyên để lịch lãm rèn luyện, liền tìm địa đầu xà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này để dẫn đường, mà Thanh Ưng mạo hiểm đoàn bởi vì muốn trèo lên cành cây cao, cho nên mới dốc hết tinh anh ra để bảo hộ thiếu niên mặt trắng này.

- Chậc chậc, thoạt nhìn Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này là muốn kéo quan hệ, về sau ngươi muốn đối phó bọn hắn có lẽ sẽ khó khăn một chút a.

Lúc này Cổ Mặc cũng cười cười nói, bất quá tựa hồ cũng không thèm để ý đến.

- Hừ, nếu Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này lúc trước đã không giết được ta, như vậy vô luận bọn hắn có trèo lên quan hệ thế nào cũng vô dụng, sớm muộn ta cũng sẽ diệt trừ khối u ác tính Thanh Ưng mạo hiểm đoàn này tận gốc khỏi Yêu Thú Sơn Mạch, không ai có thể cứu được bọn hắn.

Tần Phàm chỉ là lạnh lùng nói, lúc trước thiếu chút nữa đã chết dưới sự vây công của Thanh Ưng mạo hiểm đoàn, thù này hắn nhất định phải báo, huống hồ hắn còn đáp ứng Kỷ Huyên Nhi. Hơn nữa một tiểu mạo hiểm đoàn không chút thu hút như Thanh Ưng mạo hiểm đoàn ở trong mắt những đại gia tộc kia chưa chắc có nhiều giá trị, có lẽ chỉ là Phương Trọng bọn hắn một bên tình nguyện thôi.

Sau đó hắn góp nhặt một ít Linh Dược kể cả Tẩy Tâm Hoa trong tiểu sơn cốc này, sau đó vội vàng rời khỏi đây, chỉ cần về luyện chế ra Băng Linh Đan là hắn có thể xuất phát tới khu vực biên giới giữa ngoại vi và nội vi để tìm kiếm Ma Chủng rồi.

Một đường chạy trốn trở về.

- Ồ?

Nhưng chạy trốn một đoạn đường, Tần Phàm lại đột nhiên dừng lại, ở đây chính là hàn đàm mà hắn tới lúc trước. Nhớ tới chuyện ngũ Hổ phệ Long ngày đó, đầu Độc Giác Giao Long kia hẳn là đã trốn đến đây, chỉ là không biết đã chết chưa thôi.

- Nếu như đầu Độc Giác Giao Long kia đã bị chết trong hàn đàm, mà Thiên Dực Hổ cũng không thể lẻn vào dưới nước, như vậy... Chẳng phải là thi thể như bảo khố của Độc Giác Giao Long vẫn còn dưới hàn đàm kia sao?

Tần Phàm bỗng nhiên khẽ động trong lòng, nhớ tới hiệu quả thần kỳ của Long huyết Luyện Thể, còn có một thân bảo bối của Độc Giác Giao Long, hắn cũng không khỏi có chút tò mò, hoặc là nói đang ôm lòng may mắn

Vì vậy, đẩy ra tầng tầng cỏ dại cao lớn, Tần Phàm liền cẩn thận đi đến bên cạnh hàn đạm, nếu như thực sự lấy được Giao Long chi nhãn, vậy thì đối với lần này hắn luyện hóa Ma Chủng có lẽ sẽ có trọng dụng!

Nhưng lúc hàn đàm kia chậm rãi xuất hiện trước mắt, Tần Phàm bỗng dưng tim đập nhanh hơn, như cảm thấy gì đó nhìn thoáng qua phía trước, vừa xem xét qua thân thể không khỏi trở nên cứng ngắt.

Là Thiên Dực Hổ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)