Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0871

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0871: Truyền Thừa Bí Cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Hống hống hống... lão già chết tiệt, đi chết đi!

Mà lúc này Tiểu Chiến đồng dạng cũng không có nhàn rỗi, thân hình của nó vẫn còn ở giữa không trung, gai nhọn trên người cũng đã chuẩn bị cho tốt, cơ hồ là cùng Tần Phàm đồng thời phát ra công kích.

Vèo...

Gai nhọn Tử Kim sắc hơi mờ kia liền trực tiếp bắn phá không gian, xem ra chỉ thấy có một đầu tím tuyến nhàn nhạt, nhưng lại có tiếng xé gió bén nhọn, nghe được thanh âm kia liền để cho người ta cảm giác sởn hết cả gai ốc, lại để cho huyết dịch con người đều như muốn đông lại.

Nguyên Giới phòng ngự của quải trượng lão giả kia ở dưới Ngũ Hành Phá Thương Quyền của Tần Phàm, tuy còn không có bị đánh bại, nhưng mà suy yếu rất lớn, thời điểm một cây gai nhọn đến rốt cục hoàn toàn cáo phá.

PHỐC!

Gai nhọn màu tím hơi mờ kia tiến quân thần tốc, sau đó ở trong ánh mắt sợ hãi của quải trượng lão giả hung hăng đâm vào ngực trái của hắn, lập tức là máu tươi mạnh mẽ mãnh liệt trào ra.

- Lão đại, đón lấy.

Thấy một kích đắc thủ, sau đó Tiểu Chiến liền đem hai kiện bảo vật lấy được lập tức đều chuyển giao cho Tần Phàm.

Nghe vậy, sắc mặt Tần Phàm vui vẻ, vội vàng tiếp được. Tuy quải trượng lão giả kia tính toán tường tận, nhưng cuối cùng nhất ba kiện bảo vật này toàn bộ đã rơi vào trên tay của hắn.

Cầm ba kiện bảo vật trên tay, từ trong đó truyền đến năng lượng chấn động bành trướng, có thể cho hắn rõ ràng cảm giác được ba dạng đồ vật này bất phàm.

Trong đó quyển trục màu bạc kia có được linh tính của mình, tự nhiên là bất phàm nhất, mà trong viên đá màu trắng kia có một loại cảm giác cực lạnh, phảng phất như gửi trong băng tuyết ngàn trăm vạn năm.

Cuối cùng là cây cự cung màu đen, chỉ nhìn bên ngoài của nó liền cảm giác được khí thế thập phần uy vũ, cầm đến trong tay thì thấy trong đó có năng lượng cường đại, dây cung của nó trong suốt, càng cho người một loại cảm giác vô kiên bất tồi, tự hồ chỉ cần kéo căng cự cung này, liền có thể bắn chết Thần Ma.

- Tiểu Chiến, làm tốt lắm! Chúng ta đi!

Thoả mãn đem bảo vật bỏ vào Trữ Vật Giới Chỉ, Tần Phàm lập tức bảo Tiểu Chiến rời đi.

- Ah... Đỗ Uyên Hải ta chưa từng có nếm qua thiệt thòi như vậy, tiểu tạp chủng, mang thứ đó lưu lại cho ta đến!

Lúc này quải trượng lão giả kia thấy Tần Phàm cùng Tiểu Chiến muốn đi, bất chấp thương thế trên người, lập tức muốn đuổi theo ngăn cản.

- Lão quỷ, dám đánh lén ta, hôm nay ngươi còn muốn rời đi sao!

Bất quá nhưng vào lúc này, nam nhân trung niên râu dê lúc trước bị hắn kích thương đã khôi phục một hơi, bỗng nhiên gầm lên giận dữ phát động tiến công. Hắn hận nhất là tên Đỗ Uyên Hải này, không chỉ có để cho mình đánh mất bảo vật, còn bởi vậy mà trên người bị thương, hắn ở đâu chịu bỏ qua như vậy.

- Ha ha, hai vị, đa tạ!

Trông thấy hai người đấu cùng một chỗ, Tần Phàm không khỏi lộ ra một tiếng cười vui vẻ, sau đó cùng Tiểu Chiến thừa cơ rất nhanh biến mất ở trong thông đạo.

PHỐC!

Đỗ Uyên Hải kia tính toán tất cả, cuối cùng nhất lại bởi vì đoán chừng thực lực của Tần Phàm cùng Tiểu Chiến sai lầm, muôn vàn tính toán tường tận hóa thành công dã tràng. Hiện tại còn bị nam nhân trung niên râu dê kéo lại, trơ mắt nhìn Tần Phàm nghênh ngang ly khai, cái này làm cho hắn không khỏi ngực nghẹn khuất, hận đến mãnh liệt phun ra một ngụm máu tươi.

Đang ở thời điểm quải trượng lão giả Đỗ Uyên Hải cùng nam nhân trung niên râu dê không biết tên kia chiến cùng một chỗ, Tần Phàm và Tiểu Chiến đã rất nhanh xuyên qua một cái thông đạo khác, theo lực cảm ứng nhạy bén, tiếp tục sưu tầm lấy các loại bảo vật.

- Ha ha, lão đại, lần này thật sự là thoải mái! Lão nhân họ Đỗ kia thật sự là âm hiểm, vốn còn muốn một mẻ hốt gọn chúng ta, đáng tiếc hắn quá coi thường thực lực của Tiểu Chiến ta cùng lão đại, hiện tại hắn cái gì cũng không chiếm được, đáng đời!

Trong khi đi vội, Tiểu Chiến không khỏi hưng phấn nói.

- Đúng vậy, Tiểu Chiến, lúc này đây ngươi làm rất khá, ta cảm giác được lực công kích của ngươi lại tăng mạnh, cùng ta phối hợp, Nguyên Giới phòng ngự của tứ kiếp Bán Thần cũng đỡ không nổi.

Tần Phàm cũng vừa cười vừa nói. Ba kiện bảo vật nắm bắt tới tay rồi, hắn cũng vui vẻ.

Vừa rồi tuy là có chút nguyên nhân Đỗ Uyên Hải kia phòng ngự không kịp, nhưng không thể không nói, Tử Kim đâm của Tiểu Chiến đã biến thành hơi mờ kia có được lực công kích cực kỳ đáng sợ, hắn đoán chừng coi như là khí lực cường đại hơn nữa cũng chưa hẳn là chịu được một kích như vậy.

Bất quá, mặc dù thực lực Đỗ Uyên Hải này còn chưa kịp Xích Huyết Lang Tâm Hồ Sở, nhưng nếu thật sự muốn giết chết một gã tứ kiếp Bán Thần, vẫn là rất khó khăn.

Đừng nhìn bọn hắn đã khiến Đỗ Uyên Hải kia bị thương, trên thực tế hắn vẫn có được chiến lực không kém, cho dù bọn hắn một người một thú liên thủ, trừ khi là Tần Phàm lần nữa kích hoạt huyết mạch Bất Tử Chu Tước, nếu không rất khó giết chết người này. Một gã tứ kiếp Bán Thần phản công, cũng cực kỳ đáng sợ.

Tần Phàm mới kích hoạt Chu Tước huyết mạch không lâu, tự nhiên không thể lúc này lại kích hoạt, nếu không đối với thân thể phụ tải rất lớn.

Cho nên hắn cuối cùng không có tiếp tục dây dưa cùng hai người kia, lựa chọn rút đi.

Hơn nữa dù sao bọn hắn đã đem ba dạng bảo vật đều nắm bắt tới tay, cũng vô vị ở đó lãng phí thời gian, lại để cho Đỗ Uyên Hải cùng nam nhân trung niên râu dê kia ngươi chết ta sống là được rồi.

- Tuy Đỗ Uyên Hải kia cũng bị thương, nhưng đoán chừng thực lực của hắn còn phải mạnh hơn một ít, có lẽ sẽ thắng được. Chỉ là lão nhân này nhất định là hận ta thấu xương rồi, lần sau nếu như gặp lại hắn, đoán chừng là sẽ không bỏ qua.

Trong nội tâm Tần Phàm lại thầm suy nghĩ nói, kỳ thật hắn cũng không muốn buông tha cho đối phương, có cơ hội nhất định sẽ diệt trừ.

- Lão đại, ngươi khoan hãy nói, ta cắn nuốt nhiều yêu khí như vậy, đối với ta mà nói quả thực là thuốc đại bổ! Hiện tại những thuốc bổ này vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa, nếu chờ ta hấp thu toàn bộ những yêu khí này. Một tứ kiếp Bán Thần nho nhỏ ta còn không để vào mắt!

Mà Tiểu Chiến nghe được Tần Phàm tán dương, thì liền có chút ít đắc ý nói.

Đối với cái này, Tần Phàm ngược lại là nhận đồng, hiện tại Tiểu Chiến đã có thể đối phó tam kiếp Bán Thần rồi, phối hợp với mình, ngay cả tứ kiếp Bán Thần cũng có thể đấu một trận, đợi thực lực của nó lại đề thăng, một mình đối phó tứ kiếp Bán Thần cũng chưa chắc không thể được.

Phải biết rằng tốc độ tăng thực lực lên của Tiểu Chiến cũng cực kỳ biến thái. Ngay cả dị loại như hắn cũng nhịn không được có chút hâm mộ. Đợi nó hấp thu toàn bộ yêu khí, đoán chừng thực lực còn có thể lại đề thăng một mảng lớn.

Mà nếu như hắn không đột phá đến Bán Thần chi cảnh, ngược lại thủy chung là thực lực tăng lên có hạn.

- Cơ duyên của ta đến tột cùng ở nơi nào?

*****

Tần Phàm nhìn về phía trước, trong nội tâm cũng không khỏi có điều suy nghĩ. Hiện tại hắn là một đường Bán Thần chi cảnh, chỉ kém một đường cơ duyên mà thôi. Cơ duyên đã đến, hắn liền có thể đột phá.

- Lão đại, ta được đến yêu khí, mà ngươi lấy được Thần kim còn không biết có chỗ lợi gì. Ngươi vẫn là nhanh cảm ứng thoáng một phát nơi này còn có đồ vật có thể làm cho ngươi tăng thực lực lên hay không đi.

Tiểu Chiến tựa hồ cũng nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm Tần Phàm, mở lời nói ra.

Tần Phàm cười khổ, hắn làm sao lại không muốn chứ?

Trong ba kiện bảo vật lấy được vừa rồi kia, Thạch Đầu màu trắng hắn đoán chừng là một loại khoáng thạch trân quý, về phần cự cung màu đen, tuy là vũ khí bất phàm, nhưng tạm thời còn không thích hợp hắn sử dụng. Mà quyển trục màu bạc ẩn chứa bí mật lớn nhất kia, hắn tạm thời cũng nhìn không ra có bí mật gì.

Tóm lại, tuy ba loại đồ vật này đều là bảo vật, nhưng đều là đối với ngày khác sau mới có chỗ hữu dụng, đối với hắn hiện tại nhu cầu cấp bách đột phá cảnh giới mà nói lại không có tác dụng quá lớn.

Cho nên hắn cũng rất hi vọng ở trong Thượng Cổ di chỉ tìm được cơ duyên thuộc về mình.

- Ồ?

Mà cũng đúng vào lúc này, tốc độ tiến lên của Tần Phàm bỗng nhiên có chút dừng lại, hắn vào lúc này nghe được ở trong thông đạo cách mình mấy trăm mét, đang có thanh âm bước chân tương đối dày đặc, tựa hồ là có rất nhiều người hướng về một phương hướng chạy đi.

- Vương huynh, lần này tin tức phải chăng chuẩn xác? Ngươi nói phía trước có Truyền Thừa Bí Cảnh của Thượng Cổ di chỉ này?

Hắn tập trung tư tưởng suy nghĩ nghe xong, còn có thể nghe được trong đó có một ít thanh âm thấp giọng nghị luận, một người là hỏi như thế.

- Thường huynh, ngươi vẫn chưa tin ta sao? Ngươi xem nhiều người đều chạy tới một chỗ như vậy sẽ biết. Truyền Thừa Bí Cảnh kia ở phía trước. Hiện tại còn không có mở ra, cho nên những người này đều vội vàng đi qua tìm cơ duyên đây này!

Một người khác thì hồi đáp.

- Cái Truyền Thừa Bí Cảnh này là từ thời Viễn Cổ, một ít đại gia tộc hoặc là thế lực lớn kiến tạo, là địa phương chuyên môn dùng cho đệ tử gia tộc tăng thực lực lên. Nghe nói ở thời Viễn Cổ, mỗi khi đệ tử những gia tộc kia gặp bình cảnh tu luyện sẽ tiến vào trong đó tìm kiếm đột phá, có thể nói đây là Đại cơ duyên nhất ở bên trong Viễn Cổ di chỉ rồi! Đây chính là một cơ hội tốt, ta đã ở nhị kiếp Bán Thần thời gian rất lâu rồi, hy vọng có thể mượn cái này đột phá đến tam kiếp Bán Thần!

Lại có một người nói ra.

- Bất quá nghe nói mấy thế lực lớn đã đi qua, cũng không biết những người kia có thể đem Truyền Thừa Bí Cảnh này phong tỏa rồi hay không.

Có người khác có chút bất mãn nói.

- Chớ có lên tiếng! Ngươi là muốn chết phải không? Những thế lực lớn này vốn luôn làm sự tình bá đạo, nếu để bọn hắn nghe được, ngươi sẽ đẹp mắt...

Người đồng bạn này vội vàng hạ giọng nhắc nhở hắn.

...

- Truyền Thừa Bí Cảnh? Là địa phương như thế nào? Bất quá nghe bọn hắn nói tựa hồ là địa phương của các thế lực lớn thời Viễn Cổ kiến tạo cho đệ tử gia tộc đột phá cảnh giới. Nói không chừng trong đó có cơ duyên của ta, đáng giá đi nhìn xem một lần!

Mà nghe đến đó, Tần Phàm có chút ngơ ngẩn, sau đó liền quyết định tiến về trước xem xét.

- Tiểu Chiến, hướng bên này đi.

Lập tức hắn mang theo Tiểu Chiến chuyển biến phương hướng, hướng về địa phương mọi người đi tới kia. Tuy hiện tại phương hướng bọn hắn tiến lên tựa hồ cũng có một ít bảo vật đặc thù chấn động, nhưng sau khi cân nhắc đều bị hắn buông tha cho.

Tần Phàm có một loại dự cảm, cái Truyền Thừa Bí Cảnh này sẽ càng hữu dụng đối với hắn.

Tần Phàm xem như tới hơi muộn.

Bởi vì hắn lẻ loi một mình, cũng không có phương thức thu thập tin tức gì, hơn nữa vì tránh đi đại bộ phận người, hắn và Tiểu Chiến đều lựa chọn thông đạo tương đối ít người. Cho nên lúc hắn đạt được tin tức trong Thượng Cổ di chỉ này có Truyền Thừa Bí Cảnh, cơ hồ là người trễ nhất rồi.

Không hề nghi ngờ, cái Truyền Thừa Bí Cảnh này có lực hấp dẫn thật lớn.

Dọc theo cái thông đạo này đi thẳng về phía trước, Tần Phàm là ở rất xa liền thấy được đám người đông nghịt, mà ở phía trước nhất của bầy người này, chỗ mấy trăm ánh mắt tụ tập, thì thấy được một cánh cổng ánh sáng cực lớn tản ra hào quang thần bí.

Cái cánh cổng ánh sáng này tựa hồ là đứng sửng ở giữa thiên địa, cực kỳ to lớn, thượng diện còn mơ hồ có năng lượng cường đại chấn động.

Tần Phàm ngưng mắt hướng về cánh cửa ánh sáng kia nhìn lại, hắn có thể mơ hồ cảm giác được hiện tại bên trên cánh cổng ánh sáng này còn có phong ấn cường đại, sợ rằng muốn xông vào là không có khả năng, mọi người hẳn là chờ đợi thời gian Bí Cảnh này mở ra.

- Hắc hắc, lão đại, người ở đây là không ít a, ta đoán chừng phía sau cánh cửa kia hẳn là nơi tốt, sẽ có thứ tốt.

Ở mặt sau cùng của đám người, Tiểu Chiến nhìn xem cánh cổng ánh sáng cự đại kia, trong ánh mắt cũng có chút ít mang theo một tia hưng phấn. Nó ưa thích tham gia náo nhiệt, hiện tại tình huống nơi này rõ ràng cho thấy gãi đúng chỗ ngứa.

- Địa phương là nơi tốt, thứ tốt cũng sẽ không ít, chỉ là chỉ sợ không dễ dàng đi vào ah.

Lúc này ánh mắt của Tần Phàm dao động, sau đó hắn thấy được ở phía trước nhất của cánh cổng ánh sáng đằng kia, ban đầu ở ngoài sơn cốc trông thấy đội ngũ mấy thế lực lớn đều tụ tập ở đó, tựa hồ đang thương lượng lấy cái gì.

Mà bọn người Bạch Mông Thành Minh gia Minh Hiển, Bạch Mông Thành Tân gia Tân Vô Kỵ cùng Tần Phàm chạm qua mặt, thình lình đều ở trong đó!

- Ồ? Cánh tay của Minh Hiển tại sao lại dài ra rồi hả?

Cũng vào lúc này, ánh mắt của Tần Phàm vừa mới đảo qua trên người Minh Hiển kia, lập tức hắn có chút khiếp sợ phát hiện cánh tay trái nguyên vốn hẳn nên bị Cổ Mặc cắt đứt, bây giờ lại hoàn hảo vô khuyết rồi!

- Cánh tay đứt rời còn có thể lại sinh ra?

Thấy vậy, hai mắt của Tần Phàm không khỏi ngưng tụ. Trước đây thời điểm hắn ở miệng sơn cốc bởi vì cách quá xa không có nhìn rõ ràng, hiện tại khoảng cách tương đối gần, hắn biết rõ mình không có nhìn lầm.

Nhưng hắn tinh tường nhớ rõ ngày đó Cổ Mặc chỉ dùng một hỏa tuyến màu đen liền chặt đứt cánh tay của Minh Hiển. Lúc ấy hắn còn đối với thực lực khủng bố của Cổ Mặc mà cảm giác được vô cùng chấn động, ngũ kiếp Bán Thần ở trước mặt hắn đều là không chịu nổi một kích như thế.

Cho nên, hắn không có khả năng sẽ nhớ lầm.

- Lão đại, người đã từng chặn đường qua chúng ta, lại bị lão đầu sư phụ ngươi đánh chạy kia, như thế nào hai cánh tay của hắn lại hoàn hảo vậy?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)