Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đan Vũ Càn Khôn - Chương 0887

Đan Vũ Càn Khôn
Trọn bộ 1204 chương
Chương 0887: Trùng kích Bán Thần cảnh!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1204)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đương nhiên, nếu như cảm giác là kết quả hẳn phải chết, tỷ như nếu Yến Dương kia có được thực lực lục kiếp Bán Thần, hắn nhất định là sẽ không đi dốc sức liều mạng, bởi vì điều kiện tiên quyết để dốc sức liều mạng là cam đoan có mệnh lưu lại.

- Tốt rồi, hiện tại có thể chuyên tâm đột phá đến Bán Thần cảnh giới.

Thấy thương thế trên người đã hoàn toàn khôi phục, Tần Phàm ngồi xếp bằng ở phía trên Kim Liên bên trong Truyền Thừa Kim Đài, bắt đầu tiến vào trạng thái hoàn toàn bế quan tu luyện.

Bất quá Tần Phàm mới vừa tiến vào trạng thái tu luyện, bóng người trên bờ hồ tựa hồ có chút nhiều thêm.

Ở bên ngoài kia, ngoại trừ người Yến gia, nhân mã của mấy đại gia tộc khác cũng thời gian dần qua xuất hiện, bởi vì trải qua gần nửa ngày truyền bá, tin tức nơi này có Truyền Thừa Chi Hồ sớm đã truyền ra. Bất quá người bình thường không dám đắc tội đại gia tộc Yến gia, chỉ có những người đều là ngũ đại gia tộc khác mới dám đi tới.

- Yến Dương, nghe nói các ngươi phát hiện Truyền Thừa Chi Hồ, đây chính là Đại Cơ Duyên, ngươi đừng muốn độc đắc a.

- Đúng vậy, có lẽ chúng ta nên hiệp thương biện pháp phân phối thoáng một phát.

Vừa xuất hiện, thủ lĩnh mấy đại gia tộc kia đã mở lời nói ra, nếu mấy người bọn họ là đồng thời xuất hiện, tự nhiên là cùng một chỗ thương lượng qua, trong đó mấy người Hạ Thiên, Minh Hiển, Tân Vô Kỵ đều ở trong đó, mà Mộ Thanh Thanh đã tới trước, chỉ là không nói một lời.

- Hừ, địa phương bên bờ Truyền Thừa Chi Hồ này lớn như vậy, các ngươi thích ở nơi nào tu luyện thì cứ tự nhiên, chẳng có liên quan gì tới ta cả.

Tựa hồ đã sớm dự liệu được những người này sẽ xuất hiện, Yến Dương chỉ lạnh lùng nói, hoàn toàn không có sắc mặt ôn nhu trước đây.

- Bên hồ? Truyền Thừa Kim Đài đâu này?

Hạ Thiên kia đứng ở phía trước nhướng mày nói ra:

- Mấy đại gia tộc chúng ta đã cùng một chỗ đi tới, tự nhiên sẽ không gần kề chỉ là muốn ở bên hồ tu luyện.

- Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi muốn đối nghịch cùng tứ đại gia tộc Bạch Mông Thành cùng Hoàng Hôn Thành khác của chúng ta?

Sắc mặt Minh Hiển cũng khẽ biến thành lạnh nói ra.

- Ta có thể không ngại dùng nắm đấm nói chuyện.

Tân Vô Kỵ càng là ôm hai tay, rất là bá đạo nói ra.

Mộ Thanh Thanh thì không nói gì, tự nhiên vào lúc này ánh mắt nâng lên, xa xa hướng về sương mù đang che chắn Truyền Thừa Kim Đài kia nhìn lại, sau một lát lông mày kẻ đen có chút giật giật, xuất hiện vẻ kinh ngạc ngoài ý muốn.

- Ha ha... các ngươi muốn Truyền Thừa Kim Đài? Vậy tự các ngươi đi lấy là được.

Nghe được mấy người ép hỏi, Yến Dương vừa mới đè xuống nộ khí không khỏi bị khơi dậy lần nữa, hắn tức giận cười lạnh nói:

- Đặc biệt là Minh Hiển cùng Hạ Thiên, hảo hảo trợn to mắt chó của các ngươi nhìn xem, bên trong Truyền Thừa Kim Đài kia là người phương nào!

- Ngươi nói cái gì?

Minh Hiển cùng Hạ Thiên nghe xong, không khỏi đều có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên, ngưng mắt hướng về trong hồ nhìn lại.

Mà chỉ chốc lát, trên mặt hai người đồng loạt không hẹn mà hiện ra một loại thần sắc kinh sợ:

- Tại sao có thể là hắn!

Trong Truyền Thừa Chi Hồ ênh mông rộng lớn, một tòa kim đài sáng quắc sinh huy.

Bên trong kim đài có một nam tử trẻ tuổi ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện, tự nhiên không phải là người khác.

- Tần Phàm! Là tiểu súc sinh này!

Hai người Minh Hiển cùng Hạ Thiên đối với người này sẽ không lạ lẫm, chỉ là xem xét một chút liền nhận ra được, hơn nữa lập tức trở nên nghiến răng nghiến lợi.

Tần Phàm đối với hai người bọn hắn mà nói, một người có đứt tay chi thù, một người có giết huynh chi thù. Trong khoảng thời gian này, bọn hắn đều đang tìm kiếm lấy thân ảnh người này, nhưng bọn hắn tuyệt đối không thể tưởng được sẽ ở cái địa phương này trông thấy hắn.

- Vì cái gì hắn sẽ ở phía trên Truyền Thừa Kim Đài, ngươi đem kim đài trước để cho hắn rồi hả?

Trên mặt Hạ Thiên trở nên lạnh như băng, hai con ngươi nén giận nâng lên nhìn về phía Yến Dương, tức giận hỏi.

- Tặng cho hắn? Ngươi cho rằng có khả năng này sao?

Sắc mặt Yến Dương đồng dạng khó coi, lạnh lùng trả lời.

- Ngươi nói là Tần Phàm trước đạp lên Truyền Thừa Kim Đài?

Minh Hiển âm trầm hỏi.

- Không cẩn thận để cho hắn nhanh chân đến trước rồi.

Yến Dương quay đầu đi, trong miệng oán hận nói ra.

- Ha ha, Yến Dương thiếu gia thật sự là có khí độ, Tần Phàm kia đạp lên trước, ngươi liền đem Truyền Thừa Kim Đài tặng cho hắn rồi hả?

Hạ Thiên mặt mang mỉa mai lạnh cười nói.

- Hạ Thiên, ngươi không cần ở chỗ này nói mỉa mai, nên nói ta đã nói hết rồi, nếu như ngươi là một nhân vật thì tự mình đi đoạt lấy Truyền Thừa Kim Đài đến, không nên ở trước mặt Yến Dương ta đùa nghịch uy phong!

Nghe thanh âm mỉa mai như thế, Yến Dương nổi giận nói.

- Mấy vị thủ lĩnh, trên Truyền Thừa Kim Đài này có vòng bảo hộ phòng ngự, không phải là chúng ta muốn đem kim đài tặng cho Tần Phàm, mà là chúng ta công không phá được.

Lúc này, một gã tộc nhân của Yến gia thấy thủ lĩnh nhà mình bị làm khó dễ, liền bất đắc dĩ đi ra để giải thích nói.

- Cái vòng bảo hộ này công không phá được sao? Hảo tiểu tử, không thể tưởng được hắn lại có thể cướp được Đại Cơ Duyên này, xem ra lúc đầu ta không có uổng phí thả hắn đi một lần.

Nghe vậy, Tân Vô Kỵ đứng dậy, nhìn xem vòng bảo hộ trên Truyền Thừa Kim Đài trong hồ kia, liếm liếm bờ môi, sau đó lại quay đầu mang theo vui vẻ hỏi:

- Yến Dương, nếu như ta không có đoán sai, trước đây có lẽ ngươi đã giao thủ cùng Tần Phàm a, cảm giác như thế nào?

Hắn quan sát hoàn cảnh hiện trường thoáng một phát, suy đoán ra ở chỗ này phát sinh qua một hồi đại chiến.

- Đúng vậy, ta xác thực đã giao thủ cùng tiểu súc sinh này. Thật không ngờ hắn sẽ ương ngạnh như thế, cuối cùng chủ quan bị thất thế, liền để cho hắn đạp lên Truyền Thừa Kim Đài trước, hơn nữa còn khởi động vòng bảo hộ phòng ngự này.

Sắc mặt Yến Dương tái nhợt, do dự một chút vẫn là nói ra.

- Ha ha, một ngũ kiếp Bán Thần vậy mà ở trên tay một gã Cửu cấp Võ Thánh chịu thiệt? Ta không có nghe lầm chứ, Yến Dương thủ lĩnh thật sự là hảo thủ đoạn ah.

Hạ Thiên lại nhịn không được miệng ra thanh âm châm chọc.

- Hạ Thiên, ngươi lại khiêu khích ta. Ta nghĩ ngươi sẽ phải trả giá thật nhiều!

Yến Dương cắn răng nói ra, cái này có thể nói là hắn vô cùng nhục nhã rồi.

- Hạ Thiên, ngươi không nên xem thường Tần Phàm này, hắn đã từng tiếp nhận một chiêu tám phần lực lượng của ta, cuối cùng vẫn để cho hắn bị thương trốn đi a.

Lúc này Tân Vô Kỵ mở lời nói ra.

- Phòng ngự cùng khí lực của hắn rất cường đại.

Yến Dương âm trầm nói.

- Hừ, ta ngược lại rất muốn xem hắn mạnh bao nhiêu.

Lúc này Hạ Thiên hừ lạnh một tiếng, một cước đạp lên mặt đất, sau đó hướng về Truyền Thừa Kim Đài trong hồ kia bay đi, đợi đạt tới phía trên vòng bảo hộ phòng ngự, đột nhiên hắn bổ ra một đao.

- Không biết tự lượng sức mình.

Sắc mặt Yến Dương lộ ra trêu tức cùng vẻ khinh thường, chỉ là lạnh lùng nhìn xem trò hay.

*****

Oanh!

Một bên kia, ánh đao của Hạ Thiên như nước, một đao hung hăng chém vào phía trên vòng phòng hộ, bất quá lực lượng của hắn lại như là đá chìm biển rộng, cũng không có gây ra một tia phản ứng.

Huyền Phách hoàng đao!

Thấy vậy, sắc mặt Hạ Thiên tái nhợt, lần nữa thi triển vũ kỹ chém ra một đao, bất quá vẫn không có rung chuyển được vòng phòng hộ kia nửa phần.

- Dùng lực phòng ngự của vòng phòng hộ này, đoán chừng không có thực lực ngoài Thất Kiếp Bán Thần thì đừng nghĩ công phá, xem ra chỉ có thể chờ tiểu súc sinh kia tự mình đi ra.

Lúc này, Minh Hiển cũng là sắc mặt vô cùng âm trầm mở lời nói. Nắm đấm nắm chặt lại, ánh mắt oán hận nhìn xem bóng người trong hồ.

- Ta đã qua quan sát, năng lượng của vòng phòng hộ này tối đa chỉ có thể ủng hộ chừng một tháng, đến lúc đó tiểu súc sinh này sẽ không chỗ có thể trốn rồi. Chúng ta ước định tốt, trước hết giết tiểu súc sinh này, sau đó lại phân phối quyền sử dụng Truyền Thừa Kim Đài.

Yến Dương điều chỉnh tâm tình thoáng một phát, lúc này nhàn nhạt nói.

- Yên tâm, ta sẽ không để cho tiểu súc sinh này ly khai Truyền Thừa Bí Cảnh.

Minh Hiển lạnh lùng nói.

- Người này, ta sẽ không giết hắn.

Nhưng Mộ Thanh Thanh ở một bên một mực không nói gì, lúc này chỉ là đạm mạc mở lời nói ra, sau đó nàng xoay người sang chỗ khác, đối với tộc nhân ở đằng sau phân phó nói:

- Hiện tại người Mộ gia chúng ta trước tiên ở bên hồ tu luyện, mượn nhờ cảm ngộ cùng kinh nghiệm trong Truyền Thừa Chi Hồ tăng lên chính mình.

Rất nhanh, một đám người đều rất có trật tự đi đến bên hồ truyền thừa, tìm một vị trí ở trên mặt đất ngồi xuống, không để ý tới việc bên này nữa.

- Ha ha, tốt, các huynh đệ Tân gia chúng ta, đều đi với ta tu luyện, bên hồ này cảnh sắc cũng không tệ, mọi người không nên lãng phí.

Thấy Mộ Thanh Thanh đi rồi, lúc này Tân Vô Kỵ kia càng là ha ha nói ra.

Sau đó liền dẫn tộc nhân Tân gia đi ra.

Tại chỗ chỉ còn lại Yến gia, Minh gia cùng Hạ gia.

- Hừ, xem ra hai nhà bọn họ đều là treo lên tâm tư việc không liên quan đến mình rồi.

Yến Dương mặt mang lãnh ý thầm hừ một tiếng, thực tế đối với Mộ Thanh Thanh hắn rất là bất mãn. Hắn vốn cho là lấy quan hệ hai nhà, đặc biệt là quan hệ của hai người bọn hắn không tệ. Rất nhiều người đều cho rằng hai người bọn họ là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, thậm chí hắn cũng cho là bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ kết thành ân tình, Mộ Thanh Thanh không thể nào không đứng ở bên hắn.

- Bọn hắn không nhúng tay vào coi như xong, chẳng lẽ ba ngũ kiếp Bán Thần chúng ta ở đây, hắn một Cửu cấp Võ Thánh nho nhỏ còn có thể chạy thoát được hay sao?

Lúc này Hạ Thiên về tới tại chỗ, lạnh lùng nói.

- Cũng thế, một tháng thời gian, cho dù hắn có truyền thừa chi đài, hắn lại có thể chơi ra cái bịp bợm gì? Ba ngũ kiếp Bán Thần, còn có nhiều tam kiếp tứ kiếp Bán Thần như vậy, hắn nhất định là trốn không thoát đâu.

Lúc này sắc mặt của Yến Dương trầm xuống, trong miệng không nói gì, chỉ là trong nội tâm âm thầm nói, mượn cái này để che dấu lo lắng trong lòng của hắn.

Không thể không nói, Tần Phàm cuối cùng dùng Cửu cấp Võ Thánh chi lực làm hắn bị thương, cho hắn một cái bóng mờ không nhỏ. Vốn hắn cho rằng đó là chênh lệch không có cách nào vượt qua, nhưng hết lần này tới lần khác lại khiến người ngoài ý muốn như thế. Hắn có chút bận tâm việc này sẽ phát sinh một lần nữa, tuy cơ hội là cực kỳ bé nhỏ.

...

Mà trên bờ phát sinh hết thảy, Tần Phàm tự nhiên là không biết được. Hơn nữa cho dù biết rõ, hắn cũng sẽ không đi để ý tới những người này tính toán, đối với hắn mà nói, căn bản không có thời gian cùng tinh lực đi lo lắng cái này.

Lúc này hắn đã hoàn toàn vùi đầu vào trạng thái tu luyện, đang hướng về Bán Thần chi cảnh gian nan khó lường kia thăm dò lấy. Tin tưởng trừ khi là vòng bảo hộ phòng ngự phía trên Truyền Thừa Kim Đài này bị đánh phá, nếu không hắn là không thể nào sẽ mở mắt đấy.

Kim Liên đài trên Truyền Thừa Kim Đài này, đích thật là đầu mối cùng hạch tâm của toàn bộ truyền thừa chi hồ, Tần Phàm ngồi ở phía trên, có thể cảm ứng được toàn bộ cảm ngộ cùng kinh nghiệm của tiền nhân lưu lại trong Truyền Thừa Chi Hồ.

Bất quá ở bên trong những cảm ngộ cùng kinh nghiệm này, cũng không phải tất cả đều hữu dụng đối với đột phá Bán Thần chi cảnh. Dù sao, Truyền Thừa Kim Đài này cũng không phải chỉ là cho Võ Thánh đỉnh phong sử dụng, còn có Bán Thần cảnh giới sử dụng.

Thậm chí trong đó còn có cảm ngộ từ ngũ kiếp Bán Thần đột phá lục kiếp Bán Thần, bất quá lại cao thâm hơn rất nhiều, dù sao càng đến đằng sau càng khó có thể đột phá, nhiều khi đều phải coi trọng thiên phú cùng cơ duyên, kỳ thật cho dù là đột phá đến lục kiếp Bán Thần, kinh nghiệm cũng thập phần khan hiếm, dù sao cái kia chính là một đường ranh giới.

Cho nên, Tần Phàm đầu tiên phải làm chính là ở trong đó tìm ra cảm ngộ cùng kinh nghiệm hữu dụng đối với mình, sau đó mới tiến hành tiêu hóa, trợ giúp mình đột phá một đường gian nan cuối cùng kia, đặt chân đến Bán Thần chi cảnh!

Bán Thần chi cảnh, tuy không phải Chân Thần, nhưng đã cùng Thần có chỗ tiếp xúc, thậm chí có vài người thiên phú trác tuyệt, ở cảnh giới này đã có thể có thần lực rồi, nói cách khác, muốn đặt chân đến cảnh giới này, so với đột phá Thánh Cảnh còn muốn khó hơn rất nhiều.

Bất quá, truyền thừa chi hồ này so với ban đầu Tần Phàm ở trong Võ Thánh Hải của Kim Nguyên Vũ Thánh Hồng gia còn muốn thần bí hơn rất nhiều, cấp cho Tần Phàm dẫn dắt cùng kinh nghiệm cũng không phải có thể so sánh. Thậm chí ở trong Truyền Thừa Chi Hồ nơi này, hắn cơ hồ có thể mô phỏng ra Bán Thần cảnh giới, đem mình đặt vào đến bên trong cảm ngộ.

Thời gian chậm rãi đi qua.

Tần Phàm một mực ở vào trong trạng thái bế quan trùng kích đột phá.

Thẳng đến gần một tháng sau.

Ông...

Ở giữa thiên địa, bỗng nhiên truyền đến một hồi chấn động thần bí cực lớn.

- Làm sao có thể? Đây là... muốn đột phá đến Bán Thần chi cảnh rồi hả?

Ở bên bờ Truyền Thừa Chi Hồ, nguyên một đám thanh âm vô cùng kinh ngạc nhao nhao vang lên, ánh mắt rung động không hẹn mà cùng quăng hướng trong hồ.

Ông ông ông...

Một loại thanh âm huyền diệu, không ngừng ở bên trong Tạo Hóa kim đài phát ra, bao phủ toàn bộ truyền thừa chi hồ ở bên trong, trong không khí không ngừng xuất hiện trận trận chấn động đặc thù, toàn bộ không gian tựa hồ cũng ẩn ẩn chịu ảnh hưởng.

Bầu trời, phong vân tề tụ.

Trong hồ, sóng biển quay cuồng.

Mà ở phía trên Truyền Thừa Kim Đài trong hồ kia, xuyên thấu qua vòng phòng hộ kim đài nhìn lại, một nam tử trẻ tuổi lẳng lặng ngồi xếp bằng ngồi ở trung ương, lại có một vầng sáng huyền bí quấn quanh lấy thân thể của hắn, sáng chói chói mắt, ánh sáng thần thánh chói lọi chiếu rọi Thương Khung.

Ở một sát na kia, ngay cả khí tức của hắn cũng đã xảy ra cải biến.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1204)