← Ch.0831 | Ch.0833 → |
Người đầu tiên phản ứng lại là thiên tài yêu tộc, Ôn Đa Tình.
Ôn Đa Tình chắp tay với Đinh Hạo, để lại một câu rồi cùng Yêu Thánh Đầu người mình giao long bị thương nặng hóa thành luồng sáng biến mất phía chân trời.
Thiên tài yêu tộc Ôn Đa Tình nói năng dõng dạc.
- Đinh Hạo, ta là tộc Hùng Nhĩ Sơn Ngân Giáp cũng nợ ngươi nhân tình, sau này sẽ trả lại.
Một đại yêu bản thể là xuyên sơn giáp cả người mặc giáp trụ lóe ánh bạc chắp tay hành lễ, nói xong rút một miếng vảy bạc từ trên người xuống làm tín vật, xoay ngươi đi.
Một đại yêu dị chủng huyết ngư màu đỏ hầm hừ nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Đúng vậy, tuy nhân tộc và yêu tộc đối địch nhau nhưng lão tử không phải thứ xấu xa tri ân không báo đáp. Lão tử là chủ Huyết Đàm Nam Hoang, hôm nay thiếu ngươi một mạng, sau này hễ chuyện gì không làm hại yêu tộc ta thì ngươi kêu lão tử làm gì cũng được.
Nói xong đại yêu dị chủng huyết ngư màu đỏ rút một cái râu rồi biến thành luồng sáng rời đi.
- Không sai, chúng ta cũng thiếu ngươi một mạng.
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ bản tôn có ngày nhờ một tiểu tử anhna tộc để sống, sớm muộn gì bản tôn sẽ trả nhân tình cho ngươi.
Các cường giả yêu tộc để lại tín vật rồi rời đi.
Đương nhiên có một vài cường giả yêu tộc không nói câu nào thậm chí làm biếng nói cảm ơn, xoay người đi ngay, trong đó bao gồm lão tổ Hắc Sát Lang tộc cảnh giới yêu thánh.
Lần này Hắc Sát Lang tộc vạn động hết cao thủ trong tộc đến, do lão tổ Hắc Sát Lang tộc cường giả tuyệt đối thánh nhân cảnh dẫn dắt cuối cùng chết hết chỉ còn lại mình lão, đây là tai nạn với Hắc Sát Lang tộc. Đinh Hạo giết nhiều cường giả Hắc Sát Lang tộc, hai bên đã kết thù sâu đậm, tính cách lão tổ Hắc Sát Lang tộc có thù sẽ trả dĩ nhiên sẽ không đi cảm ơn Đinh Hạo.
Liêu Cự Chiến của Chiến thần Điện cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Đinh huynh đệ, lần này ngươi lời to. Ít ai giống như ngươi khiến đám cường giả yêu tộc kiêu ngạo tận xương nhớ ân tình.
Liêu Cự Chiến của Chiến thần Điện chúc mừng Đinh Hạo, gã là người may mắn sống sót trong tai kiếp này.
Còn có mấy cường giả Chiến thần Điện khác đều cảm ơn Đinh Hạo.
Đinh Hạo cùng đám người Liêu Cự Chiến của Chiến thần Điện hẹn ước chờ hắn giải quyết xong việc tư sẽ đi Chiến thần Điện. Các cao thủ Chiến thần Điện hành lễ rời đi.
Ngụy Vô Bệnh thái thượng trưởng lão của Vô Cực tông khẽ thở dài:
- Không ngờ ta còn sống sót.
Nhưng tình huống của Ngụy Vô Bệnh thái thượng trưởng lão của Vô Cực tông không quá tốt.
Lúc trước Ngụy Vô Bệnh thái thượng trưởng lão của Vô Cực tông chia sẻ áp lực cho Đinh Hạo bất đắc dĩ tiêu hao nhiều sự sống, dù có là cường giả thánh nhân cảnh cũng bị tổn hại căn nguyên, thực lực giảm đi nhiều. Không lâu sau Ngụy Vô Bệnh thái thượng trưởng lão của Vô Cực tông sẽ rớt xuống thánh nhân cảnh.
- Đinh huynh đệ, lần này đa tạ ngươi, ngày sau Vô Cực tông ta sẽ trả lại.
Biểu tình Ngụy Vô Bệnh thái thượng trưởng lão của Vô Cực tông phức tạp để lại một chiếc lệnh bài trưởng lão Vô Cực tông rồi quay người đi.
Nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu nhìn bóng lưng Ngụy Vô Bệnh thái thượng trưởng lão của Vô Cực tông, khẽ thở dài:
- Hắn không còn bao nhiêu thời gian.
Đinh Hạo kinh ngạc nói:
- Không thể nào! Dù gì cũng là thánh nhân cảnh.
Nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu giải thích rằng:
- Tuy cường giả thánh nhân cảnh có sự sống dài lâu nhưng Ngụy Vô Bệnh vốn đã bắt đầu hư hao huyết khí, tiến vào tiêu già, giờ lại tiêu hao quá nặng, e rằng không sống lâu hơn ba năm.
Một cường giả thánh nhân cảnh suy sụp làm cho các võ giả thây thổn thức.
Đinh Hạo thầm than.
Lại có vài cường giả nhân tộc đến cảm ơn Đinh Hạo. Bao gồm đám Võ Thánh cảnh lúc trước đối địch với Đinh Hạo như Độc Cô Vô Cực, Thiên Phủ, La Quan Thiên Võ Thánh cũng biểu tình lúng túng tới gần hắn, biểu đạt thiện ý, muốn sửa chữa quan hệ với hắn.
Trận chiến này rung động đám Độc Cô Vô Cực, Thiên Phủ, La Quan Thiên Võ Thánh rất nhiều.
Đặc biệt là Luân Hồi Thiên Bàn thể hiện ra uy lực còn trên cả Niên Hoa Chi Sa, Trấn Thần Ấn. Có vẻ như Đinh Hạo đã hoàn toàn nắm giữ uy lực Luân Hồi Thiên Bàn, cường giả như Sở Cuồng Đồ cũng thua chết. Nếu lúc trước Đinh Hạo chỉ thể hiện ra tiềm lực khủng khiếp thì bây giờ hắn đã thành thế vững chắc, không thể khinh thường.
Huống chi trận chiến này Đinh Hạo cứu mấy ngàn cường giả nhân tộc, yêu tộc, được vô số cường giả hứa hẹn. Thời địa này một lời hứa của cường giả đáng giá ngàn vạn, lực lượng này rất khủng khiếp. Đám người Độc Cô Vô Cực, Thiên Phủ, La Quan Thiên Võ Thánh có là siêu thế lực Trung Thổ Thần Châu cũng không dám làm gì Đinh Hạo.
Trong phút chốc ngày càng nhiều người rời đi.
Yêu tộc để lại tín vật nên nhiều cường giả nhân tộc cảm kích Đinh Hạo cũng đưa ra tín vật, sau này dù là Đinh Hạo hay hậu nhân của hắn chỉ cần cầm tín vật đến cửa sẽ được bọn họ giúp đỡ.
Sống sót sau tai nạn, cường giả nhân tộc, yêu tộc chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi ác mộng này.
Trong thiên địa chỉ còn lại Đinh Hạo và nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu.
Đinh Hạo nhìn Võ Thánh cảnh nhân loại thực lực cường đại này, bỗng cười nói:
- Đúng rồi, gia đình ba con bạch hổ đi đâu?
Nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu kinh ngạc hỏi:
- Có ý gì?
- Lão già, còn làm bộ với ta?
Đinh Hạo cười khinh thường nói:
- Lão vừa vểnh mông là ta biết lão múa cái gì. Thiên Xu đại gia, nhanh chóng hiện ra nguyên hình đi!
Nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu lắc đầu giả ngu:
- Ta nghe không hiểu ngươi nói cái gì, ngươi nhận sai người.
Đinh Hạo lạnh lùng cười:
- Giả trang riết rồi nhập vai phải không?
Đinh Hạo giật râu đen của nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu.
- A? Dừng tay... A! Ngươi còn làm vậy là ta sẽ hét sàm sỡ... Tiểu tử... Cha nó, phục ngươi, ta thừa nhận được không? Ta thừa nhận còn không được sao?
Nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu tức giận sau đó bất đắc dĩ, cuối cùng thừa nhận thân phận.
Cơ mặt nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu mấp máy, khuôn mặt bắt đầu biến đổi, làn da màu đồng dần mất đi, ba lũ râu dài dưới cầm nhanh chóng rút về lớp da.
Đây là thuật dịch dung rất cao minh, như tôn ngộ không bảy mươi hai biến.
Lúc trước Thiên Xu đại gia biến thân thì Đinh Hạo từng gặp một lần, nhưng lần này lão ngụy trang hoàn toàn suýt thành công lừa được hắn.
Trong phút chốc một nam nhân trung niên cao to vạm vỡ biến thành đám người gầy guộc xấu xa, áo rộng thùng thình mặc trên người lão có vẻ buồn cười.
Đinh Hạo vừa lòng gật đầu, nói:
- Ừm! Bộ dáng hèn tỏa này nhìn thuận mắt hơn.
- Tiểu tử thối, sao ngươi nhìn ra được?
Thiên Xu đại gia tỏ vẻ khó hiểu, lão ngụy trang rất tốt vì sao bị Đinh Hạo nhận ra?
Đinh Hạo đắc ý khoe:
- Ha ha ha ha ha ha! Khí chất xấu xa từ trong xương của lão ta liếc mắt một cái là thấy ngay.
Thật ra mới đầu Đinh Hạo không phát hiện.
*****
Khí khái của nam nhân trung niên Võ Thánh da nâu khác xa Thiên Xu đại gia, nhưng sau này nhờ lão đại chiến với Sở Cuồng Đồ, dùng ánh sáng đen bay ra khỏi ống tay áo đối kháng thần thông U Minh Dẫn Độ. Đinh Hạo phát hiện hơi thở ánh sáng đen đó khá quen thuộc, sau này ngộ ra. Ánh sáng đen đó là hơi thở cái nồi đen của Thiên Xu đại gia, tuy có thay đổi chút ít nhưng Đinh Hạo có thần thức trực giác Thắng Tự Quyết nhạy bén vẫn nhận ra ngay.
- Tổ cha nó, coi như tiểu tử giỏi, vậy mà cũng nhận ra được.
Thiên Xu đại gia đổi bộ đồ nhỏ hơn chút, lấy cái nồi đen ra thả gia đình ba con Bạch Hổ cái ra ngoài.
Đinh Hạo ngạc nhiên:
- Ủa?
Tiểu Điệp thay đổi rất lớn, khí thếcàng hùng hồn, khủng khiếp hơn, đã lên đến trình độ cảnh giới yêu đế. Bạch Hổ cái cường đại hơn trước gấp mấy lần, hai con hỏ trắng chưa cai sữa cũng phát ra khí thế mạnh mẽ.
Càng khó tin là Đinh Hạo cảm ứng được huyết mạch trong người ba con bạch hổ càng tinh thuần, điều này ý nghĩa tiềm lực của chúng càng mạnh mẽ. Nếu huyết mạch của Bạch Hổ cái tiến bộ thêm, tương lai rất có thể tiến hóa thành thần thú Bạch Hổ.
Bạch Hổ cái biến đổi khiến Đinh Hạo thấy khó tin.
Thiên Xu đại gia đắc ý nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi cũng nhìn ra? Ba con này gặp kỳ ngộ, tiến hóa huyết mạch. Ha ha ha ha ha ha! Tương lai không thể đo lường.
Thiên Xu đại gia chợt nghĩ điều gì, sụ mặt bảo:
- Tiểu tử thối, lần này không được giành với ta, chúng nó là của ta, chúng ta đã có cảm tình.
Đinh Hạo:
-...
Đinh Hạo làm bộ ói mửa:
- Có cảm tình? Người thú yêu nhau? Lão già, khẩu vị của lão thật nặng.
- Ta...
Thiên Xu đại gia tức giận trước mắt tối đen.
- Chúng ta là quan hệ chủ nhân và vật nuôi thuần khiết! Lúc mới quen ngươi thì ngươi còn là thiếu niên ngay thẳng, hoạt bát sáng sủa sao bây giờ bụng đen quá vậy? Thật là đọa lạc, ta đau lòng thay ngươi.
Đinh Hạo cười gian.
Đinh Hạo vốn muốn thử xem có cơ hội dụ ba con bạch hổ khả năng tiến hóa trở thành thần thú Bạch Hổ về bên mình không, nhưng thấy phản ứng bao che của Thiên Xu đại gia thì khả năng không lớn. Đinh Hạo ngẫm lại bên cạnh có con mèo mập không đáng tin, một chó con lông đen đáng yêu, một thái cổ tiên điệp, lại nuôi thêm con gì thì không xuể. Đinh Hạo đành bỏ cuộc.
Đinh Hạo thả đại ma vương Tà Nguyệt, chó con lông đen, thái cổ tiên điệp Tiểu Điệp ra khỏi không gian trữ vật.
- Meo? Lão già xấu xa? Ngươi chưa chết?
Đại ma vương Tà Nguyệt thấy Thiên Xu đại gia thì mắt sáng rỡ nhảy lên vai lão, choàng vai bá cổ dò hỏi:
- Lão có gặp kỳ ngộ gì không? Bằng hữu với nhau nên vô tư thẳng thắn và nhân hậu đi. Nếu lão được huyền tinh thạch, tứ khiếu, thánh khí gì đó thì mau lấy ra mọi người cùng nhau chia.
- Cút, lão tử không được gì hết!
Thiên Xu đại gia tỏ vẻ không quen con mèo mập này.
- Cha nó, lão keo kiệt như vậy thì sau này chúng ta làm sao cùng nhau vui vẻ chơi đùa?
Đại ma vương Tà Nguyệt nổi giận:
- Lão đã quên chúng ta là đồng đội tuyệt vời cùng nhau cướp của trấn lột sao?
Thiên Xu đại gia đau khổ nói:
- Thật sự là không được thứ gì tốt còn suýt bị đại quân thi hồn thiên đao vạn quả. Mọi ích lợi đều bị ba con này chiếm hết.
Thiên Xu đại gia chỉ vào ba con bạch hổ, nói:
- Sớm biết như vậy ta không nên mang bọn chúng theo.
- Meo? Thật sự? A? Huyết mạch tiến hóa, meo, ha ha ha ha ha ha! Trông rất ngon. Ta chưa từng ăn thần thú huyết mạch tinh thuần như vậy, không biết nên nướng hay nấu ăn ngon hơn?
Đại ma vương Tà Nguyệt nhìn ba con bạch hổ lập tức cảm ứng được chúng nó biến biến đổi. Đại ma vương Tà Nguyệt thèm thuồng nhễu nước miếng.
Ba con bạch hổ cảm ứng được nguy hiểm. Bạch Hổ cái gầm lên, lông trắng dựng đứng như cương châm. Hai con bạch hổ nhỏ run lẩy bẩy chui vào ngực mẫu thân.
- Gâu gâu gâu gâu gâu!
Chó con lông đen nhảy ra cắn đuôi đại ma vương Tà Nguyệt kéo nó đi.
- A? Tiểu Hắc, đừng cắn đuôi ta, còn không nhả? Ta trở mặt thật đấy! Nhả ra! Bà nội nó, sợ ngươi. Cho chút mặt mũi được không? Ngươi là vật nuôi của ta... A, rồi, ta không ăn chúng được chưa?
Cuối cùng đại ma vương Tà Nguyệt nhăn nhó thỏa hiệp.
Chó con lông đen như khắc tinh trời sinh của đại ma vương Tà Nguyệt, khi chó con lông đen há mồm cắn đuôi là dù nó có bản lĩnh thông thiên cũng không thi triển ra được. Mấu chốt nhất là đại ma vương Tà Nguyệt có trốn tránh cỡ nào thì chó con lông đen luôn có thể cắn trúng đuoi nó.
Chó con lông đen kéo đại ma vương Tà Nguyệt ra xa mấy chục thước mới nhả ra, nhảy tới trước mặt gia đình bạch hổ, thân thiết chào hỏi.
Chó con lông đen rất đơn thuần thân mật, có quan hệ tốt với gia đình bạch hổ.
Đại ma vương Tà Nguyệt căm giận nói:
- Ta muốn tuyệt giao với ngươi!
Chó con lông đen chạy tới gần đại ma vương Tà Nguyệt, thè lưỡi hồng liếm mặt nó.
Đại ma vương Tà Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ lùi mấy bước, nói:
- Được rồi, ta phục ngươi, chúng ta vẫn là bằng hữu. Nhưng ngươi có thể đừng liếm mặt ta được không?
Chó con lông đen vừa lòng gật gù:
- Gâu gâu gâu gâu gâu!
Chó con lông đen quay đầu liếc Thiên Xu đại gia.
Thiên Xu đại gia giật mình vội kêu lên:
- Ngươi nhìn ta làm gì? Cùng lắm thì đời này ta không ăn thịt cầy nữa được chưa?
Thiên Xu đại gia bị chó con lông đen cắn sợ, lão sợ nó lại cắn gót chân, khi đó thì lão vừa đau vừa mất mặt.
Đinh Hạo nhìn thấy hình ảnh này ôm bụng cười to.
Rất nhanh Thiên Xu đại gia ngây người, trợn to mắt nhìn thái cổ tiên điệp đậu trên trán Đinh Hạo, chảy nước miếng.
Giọng Thiên Xu đại gia run run hỏi:
- Đây... Không lẽ đây là thái cổ tiên điệp? Thứ này còn sống không? Sao ngươi có được?
Đinh Hạo đắc ý cố tình khoe khoang:
- Tiên cảnh lâm viên bên ngoài thần điện cuối cùng có rất nhiều. Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Điệp chính là vua của thái cổ tiên điệp, đã nhận ta làm chủ.
- Ta... Rất muốn chửi thề!
Thiên Xu đại gia vỗ đùi chỉ lên trời chửi um lên:
- Trời hỡi, ông mù mắt rồi! Thiên Xu ta quang minh chính đại anh minh thần vũ tuyệt đại phong tư, thế mà không vào được thần điện cuối cùng. Tiểu tử này đi dạo một vòng được thần khí cũng đành thôi, lại được tiên điệp nhận chủ, ta kháng nghị, ta...
Đại ma vương Tà Nguyệt rất xấu xa, không chút khách sáo đả kích Thiên Xu đại gia:
- Lão già thật không biết xấu hổ, ngươi so với nhân sủng của meo thì kém rất xa.
- Bươm bướm nhỏ, ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại đi, nhận ta làm chủ đi? Ngươi xem, ta có ngàn vạn hóa thân, thực lực cường đại, làm người lương thiện, nội liễm thơ ngây...
Thiên Xu đại gia mặc kệ đại ma vương Tà Nguyệt, dụ dỗ Bí Kim Cương Ngọc trong Thạch Tiểu Điệp:
- Nói thật đấy, bươm bướm nhỏ, nhận ta làm chủ đi, tuyệt đối có tương lai hơn đi theo tiểu tử này...
Tiểu Điệp xoay sang bên kia, không thèm nhìn Thiên Xu đại gia.
← Ch. 0831 | Ch. 0833 → |