← Ch.0914 | Ch.0916 → |
Mắt thành chủ Mạc Vân Thông mờ mịt, cố gắng giãy dụa nhưng cuối cùng từ bỏ, trong mắt đầy hối hận.
Thành chủ Mạc Vân Thông gượng dậy, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, rơi lệ như mưa:
- Nghiệp của ta nặng, tội không thể tha, ta rất hối hận. Ta đã làm nhiều chuyện thương thiên hại lý, đôi tay dính đầy máu tươi, ta nên xuống mười tám tầng địa ngục...
Thành chủ Mạc Vân Thông khóc lóc không hề giả dối, sám hối từ tận linh hồn.
Đinh Hạo ngạc nhiên liếc nữ ma tinh đứng bên cạnh.
Thuật công kích tinh thần thật khủng khiếp, có thể tan rã ý chí, linh hồn của một người.
- Tội của ta đáng chết vạn làn!!!
Thành chủ Mạc Vân Thông bỗng nhảy lên tự vỗ vào đầu, sọ não nát bấy như dưa hấu, óc văng ra. Thành chủ Mạc Vân Thông ngửa người ra sau, đã tắt thở.
Tim Đinh Hạo run lên.
Đinh Hạo chợt nghĩ nếu nữ ma tinh có tu vi, thần thông sâu như vậy tại sao lúc trước không thi triển, mặc cho thành chủ Mạc Vân Thông hành hạ nàng nhiều ngày? Không lẽ nữ ma tinh luôn chờ đợi cái gì?
Nữ ma tinh dựng thẳng một bàn tay thi lễ:
- A di đà phật, Đinh sư huynh, thật lâu không gặp.
Đinh Hạo cảm thán khẽ thở dài:
- Thính Thiền sư muội, năm xưa từ biệt ở Tuyết Châu nghe nói sư muội vào chiến trường bách thánh. Quý sư từng đi khắp nơi tìm tin tức của Thính Thiền sư muội nhưng bặt vô âm tín, vốn tưởng sư muội đã chết trong chiến trường bách thánh không ngờ Thính Thiền sư muội đến thế giới này, thật khiến người ngạc nhiên.
Đúng vậy, nữ ma tinh tóc đen như suối, xinh đẹp dịu dàng chính là đệ tử Vô Niệm phái lúc trước bị mất tích, Lệ Thính Thiền.
Đinh Hạo không thể ngờ Lệ Thính Thiền xuất hiện trên thế giới này.
Đại môn phái Tuyết Châu đồng khí liên chí, Vô Niệm phái lại là một trong các minh hữu của Vấn Kiếm tông nên Đinh Hạo gọi Lệ Thính Thiền một tiếng sư muội cũng hợp tình hợp lý.
Lệ Thính Thiền cúi đầu cảm ơn:
- Đa tạ Đinh sư huynh cứu mạng.
Mắt Đinh Hạo lóe tia kỳ dị, hỏi:
- Thật ra Thính Thiền sư muội có thể tự mình rời đi, không cần ta giúp đúng không?
Lệ Thính Thiền lắc đầu, nói:
- Người xuất gia không nói dối, cách Thính Thiền tu luyện 'khổ hải từ hàng' chỉ mới hơi đột phá. Nếu không phải Đinh sư huynh ra tay kiềm chế ác ma này thì ta sẽ không được tự do, huống chi trong lao tù nước ngầm còn có năm mươi binh sĩ.
Đinh Hạo gật đầu, nhìn năm mươi binh sĩ Hắc Giáp Quân nằm ngã ngửa, nhíu mày. Hắn nên giải quyết đám người này như thế nào? Nếu để binh sĩ Hắc Giáp Quân sống thì sức chiến đấu, khuôn mặt của Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền sẽ bị ghi nhớ. Khi thần tướng của Thần Đình đến thì Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền sẽ bị truy sát. Nếu điều tra cặn kẽ thì hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp cũng gặp vạ lây.
- A di đà phật, để ta đến.
Lệ Thính Thiền nhìn thấu suy nghĩ của Đinh Hạo, hai tay chắp vào nhau, cúi đầu, mắt trang nghiêm, khẽ thở dài:
- Ngã phật từ bi, gột rửa nghiệp!
Từ người Lệ Thính Thiền tỏa ánh sáng vàng rực rỡ, khi nàng ngẩng đầu lên thì đôi mắt đã có màu hoàng kim như mắt phật đà. Ánh mắt từ bi mà vô tình quét qua năm mươi binh sĩ Hắc Giáp Quân trên mặt đất như tách ra từ gì trên người bọn họ.
Ánh sáng vàng phật quang thu về, Lệ Thính Thiền nói:
- Được rồi, bọn họ sẽ quên hết mọi chuyện tối hôm nay.
Thật là thần thông khiến người kinh thán.
Đinh Hạo lấy làm lạ. Lệ Thính Thiền xuất thân từ Vô Niệm phái tông môn Tuyết Châu, xem như môn phái nhỏ trong toàn Bắc Vực. Vô Niệm phái không thể nào truyền thừa thần thông phật gia thần diệu như vậy, Lệ Thính Thiền học ở đâu ra?
Đinh Hạo vung tay lên thu về một trăm Kinh Diễm Phạt Thiên Quân, nói:
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi trước rồi tính.
Đinh Hạo lại lấy ra áo lót trắng và áo xanh sạch sẽ từ trữ vật giới chỉ đưa cho Lệ Thính Thiền.
Cà sa phật quang trên người Lệ Thính Thiền là do thần thông biến ra, không phải vải thật.
- Đa tạ Đinh sư huynh.
Lệ Thính Thiền không khách sáo, nhanh chóng thay đồ sau lưng Đinh Hạo. Lệ Thính Thiền mò ra mấy công cụ trữ vật trên xác thành chủ Mạc Vân Thông, dễ dàng phá mở cấm chế trên nó. Lệ Thính Thiền lấy ra vài thứ của mình, còn lại đưa cho Đinh Hạo.
Đinh Hạo nhận lấy.
Lúc này Lệ Thính Thiền biến thành nữ nhân tóc đen như suối, xinh đẹp tuyệt trần, băng cơ ngọc cốt. Mắt Lệ Thính Thiền có vằn nước mông lung, eo nhỏ chân dài, áo xanh rộng thùng thình không thể che đi đường cong quyến rũ. Lệ Thính Thiền có hơi thở thánh khiết từ bi tăng thêm phần xinh đẹp bí ẩn.
- Đi.
Đinh Hạo đi trở về đường hầm.
Lúc Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền bước ra đại điện thì bầu trời vẫn tối đen, còn gần một canh giờ là đến bình mĩnh. Giờ là lúc trời tối nhất. Đám thủ vệ không phát hiện lao tù nước ngầm có khác lạ, bọn họ vẫn tới lui tuần tra. Trạm gác ngầm đã đổi người mới, phủ thành chủ vẫn canh phòng nghiêm ngặt.
Tuy nhiên đối với cao thủ như Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền thì không khó gì lặng lẽ chuồn ra ngoài.
Mãi khi Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền đi vào khách điếm trong nội thành phố chợ vẫn không có ai phát hiện bất cứ dị tượng gì.
Khi trời sang, hộ vệ nhà tu đổi ca mới phát hiện đám người tiểu thư phủ thành chủ kiêu ngạo, độc ác, Vinh bà bà ngất xỉu, đánh vỡ bình tĩnh trong phủ thành chủ. Mãu thân của tiểu thư phủ thành chủ kiêu ngạo, độc ác, Lưu thị tức giận muốn tìm thành chủ Mạc Vân Thông yêu cầu chủ trì công đạo. Trưởng hộ vệ phủ thành chủ vào lao tù nước ngầm, phát hiện xác chết của thành chủ Mạc Vân Thông.
Biến đổi lớn kinh thiên.
Nguyên phủ thành chủ rối loạn.
Tiểu thư phủ thành chủ kiêu ngạo, độc ác nghe nói phụ thân chết không đau buồn bao nhiêu, nàng bị hù ngu ra mới hiểu rằng đã trêu vào ma vương đáng sợ gì. Thanh niên dám giết cả thành chủ được Thần Đình sai phái đến thì giết nàng dễ như làm thịt gà con, nàng sống được đã là ông trời phù hộ.
Tiểu thư phủ thành chủ kiêu ngạo, độc ác ném ý nghĩ báo thù lên chín tầng mây.
Khi phủ thành chủ gà bay chó sủa thì Thần Đình phái Thần Tướng đã đến.
Thần Tướng tức giận quát:
- Cái gì? Thành chủ chết rồi? Nữ ma tinh cũng bị cứu đi?
Thành chủ Mạc Vân Thông chết không dính dáng gì đến Thần Tướng, nhưng nữ ma tinh trốn thoát nghĩa là gã không thể hoàn thành nhiệm vụ, hỏi sao Thần Tướng không tức giận?
Trong cơn tức giận, thần tướng xử tử hơn một trăm thủ vệ phủ thành chủ.
- Phong thành điều tra, đào ba thước đất cũng phải tìm ra manh mối! Phái Thần Đình Vệ lục soát phạm vi năm ngàn dặm quanh Bắc Địa thành cho ta, bất cứ ai đáng ngờ đều bắt giữ. Nếu dám chống đối thì giết không tha!
Tiếng gầm gừ của Thần Tướng vang vọng toàn phủ thành chủ.
Tiểu thư phủ thành chủ kiêu ngạo, độc ác nơm nớp lo sợ quỳ trong đám đông, ngần ngừ một lúc bước lên vài bước kể ra những gì mình biết, bao gồm bộ dạng đám người Đinh Hạo, khách sạn bọn họ ở.
- A? Ngươi rất lanh lợi.
Thần Tướng bóp cằm tiểu thư phủ thành chủ kiêu ngạo, độc ác, cẩn thận nhìn nữ nhân xinh đẹp.
*****
Thần Tướng nói:
- Ta thích nữ nhân thông minh, tiếc rằng đan điền đã vỡ, thực lực bị phế. Tối nay đến đại điện thị tẩm đi, nếu biểu hiện tốt thì bản tướng sẽ hồi phục đan điền cho ngươi.
Tiểu thư phủ thành chủ kiêu ngạo, độc ác ngây ra, nghe nói đan điền có hy vọng hồi phục thì vui vẻ lên.
Nằm dưới thân Thần Tướng của Thần Đình không bôi nhọ thân pahạn nàng.
Hàng loạt mệnh lệnh truyền xuống, rất nhanh có Thần Đình Vệ chạy tới khách sạn trong nội thành phố phường.
Nhưng khi Thần Đình Vệ chạy tới nơi thì đám người Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp đã sớm rời đi.
Lão bản khách sạn sợ hãi run run nói:
- Mấy người kia lúc sáng sớm đã trả phòng, tốn cửa đông thành...
- Chắc chắn là trốn từ cửa đông, đuổi theo!
Thần Đình Vệ chen chúc ùa ra.
Cùng lúc đó.
Một gian phòng khác trong khách sạn.
Đinh Hạo nhìn hướng Thần Đình Vệ biến mất, mỉm cười nói:
- Bọn họ đi rồi.
Người Thần Đình không bao giờ ngờ sau khi đám người Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp trả phòng chỉ đi một đoạn ngắn hướng cửa đông thành sau đó vòng về, thay đổi hình dạng lại thuê phòng, vẫn ở trong khách sạn này.
Ở trong Bắc Địa thành được đến tin tức từ các phương, Đinh Hạo tạm thời phải ở lại đây.
Nếu lại lưu lạc hoang dã, Đinh Hạo mù đường không chừng sẽ đi lạc nửa năm, một năm.
Đinh Hạo dạy pháp môn tu luyện Thái Huyền Vấn Kiếm Thiên của Vấn Kiếm tông cho Nạp Lan Sơ, để nàng mang theo Nạp Lan Du Hiệp khờ tu luyện trong phòng. Đinh Hạo vung tay ngăn cách mọi hơi thở trong phòng, bước tới trước mặt Lệ Thính Thiền.
Phòng ngoài chỉ còn lại Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền.
Lệ Thính Thiền nhìn Đinh Hạo, hỏi:
- Đinh sư huynh muốn nghe từ đoạn nào?
Lệ Thính Thiền thông minh tất nhiên hiểu Đinh Hạo ở một mình với nàng là muốn biết tin tức liên quan đến thế giới này.
Đinh Hạo ngồi xuống phía đối diện Lệ Thính Thiền, không đặt câu hỏi ngay mà kể tỉ mỉ chuyện trên Vô Tận đại lục, bao gồm Diệu Âm đã trở thành chủ Đại Lôi Âm Tự nhưng có hiềm nghi mưu hại đồng môn, giá họa cho Kim Thiền.
Dù Lệ Thính Thiền tinh thâm Phật học, công phu thiền định rất tốt nghe Đinh Hạo nói xong cũng kiềm không được niệm kinh liên tục.
Lệ Thính Thiền khẽ thở dài:
- Thì ra xảy ra chuyện như vậy, thế thì chẳng phải Diệu Âm sư muội đã rơi vào ma đạo?
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
- Chưa chắc, có lẽ nàng thân bất do kỷ, có lẽ bên trong có hiểu lầm gì.
Diệu Âm cũng là cố nhân của Đinh Hạo, cho đến nay hắn có ấn tượng rất tốt với nàng. Huống chi thân thế Diệu Âm nhấp nhô, từ khi cất tiếng khóc chào đời đã bái vào Vô Niệm phái, thanh đăng cổ phật, có tạo nghệ sâu với phật gia học thuyết. Diệu Âm không nên là loại đại ác.
- Hy vọng là vậy.
Lệ Thính Thiền không muốn tin tỷ muội cùng mình từ nhỏ đến lớn trong một đêm biến thành ma kiếp của phật đạo.
Đinh Hạo nêu câu hỏi:
- Nàng đến thế giới này như thế nào?
Lệ Thính Thiền nói:
- Lúc trước sau khi vào chiến trường bách thánh ta lạc mọi người, bị truyền tống ngẫu nhiên đến đất hiểm, chín chết một sống rốt cuộc ngộ được phật đà kim thân, công lực tăng vọt. Sau này ta từng đi thành lớn Cửu Trọng Thiên nhưng rời đi ngay, sau này lạc vào một di tích cổ phật gia, được đến một ít cổ phật truyền thừa. Ta từng đến Ngụy Thần thành thị mà Đinh sư huynh nói, nhưng muộn hơn các ngươi một bước. Khi Ngụy Thần thành thị sụp đổ, hủy diệt ta bị cuốn vào khe hở thời không trên bầu trời, vốn tưởng sẽ trở về Tuyết Châu ai ngờ bị truyền tống đến thế giới có tên Thần Ân đại lục này.
Lệ Thính Thiền kể lại nguyên nhân mình đến thế giới này này cho Đinh Hạo nghe.
Đinh Hạo run lên, vội hỏi:
- Thính Thiền sư muội nói cái gì? Thế giới này tên là Thần Ân đại lục?
Lệ Thính Thiền ngạc nhiên nhìn Đinh Hạo, không hiểu tại sao hắn kích động đến thế.
Lệ Thính Thiền gật đầu, nói:
- Đúng vậy. Chính là Thần Ân đại lục.
Đinh Hạo ngẩn ngơ.
Thì ra tiên giới trong truyền thuyết... Lại là Thần Ân đại lục?
Đây là nơi Đinh Hạo đã sinh ra?
Nơi thế giới phu phụ Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành từng sống?
Chuyện là vậy sao?
Tuy lúc trước Đinh Hạo mơ hồ suy đoán nhưng khi điều tra được manh mối đáp án vẫn khién hắn rung động, kích động.
Trong Ngụy Thần thành thị, quang nguyên sắc vàng khắc hình ảnh vào thức hải của Đinh Hạo giờ đây lại hiện ra. Hình ảnh vạn năm trước như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng hiện giờ đã cảnh còn người mất. Thần Đình chắc đã bị kẻ thù gia đình Đinh Hạo nắm giữ trong tay.
Thời gian cách vạn năm Đinh Hạo lại trở về thế giới này.
Trong vô hình có gì đó điều khiển tất cả sao?
Đinh Hạo hít sâu bình tĩnh tâm tình, tiếp tục bảo:
- Nói vậy là Thính Thiền sư muội đến thế giới này đã hơn bốn năm?
Lệ Thính Thiền gật đầu, nói:
- Tròn bốn năm một tháng mười lăm ngày. Ta luôn tìm cách quay về nhưng quá khó khăn, tuy nhiên ta phát hiện một chuyện rất lạ.
Đinh Hạo hỏi:
- Có chuyện gì?
Biểu tình Lệ Thính Thiền là lạ, chậm rãi nói:
- Thần Ân đại lục đặc biệt thích hợp cho ta tu luyện. Ta ở trong di tích cổ phật trong chiến trường bách thánh được thần thông phật đạo thời thái cổ, bởi vì thiên địa lực lượng triều tịch biến đổi nên thần thông chiến kỹ thời thái cổ rất khó tu luyện có thành trong không gian Vô Tận đại lục. Ta được đến những thần thông phật gia này từng tu luyện trong chiến trường bách thánh nhưng hiệu quả không như ý. Đến Thần Ân đại lục ta phát hiện tu luyện những thần thông này tăng tiến siêu nhanh, mới bốn năm mà ta từ Tiên Thiên Võ Tông cảnh lên đến lục khiếu Võ Đế cảnh, thật là vô cùng khó tin.
Lệ Thính Thiền không hề giấu giếm Đinh Hạo, nói thẳng thực lực cảnh giới của mình.
- Ta cũng có loại cảm giác này.
Đinh Hạo nói ra tiến cảnh tốc độ tu luyện hai tháng trời, nghi hoặc nói:
- Cường giả thần cảnh trên Vô Tận đại lục gọi đại lục này là tiên giới, nói chỗ này có bí ẩn thành tiên. Không lẽ là bởi vì Thần Ân đại lục đặc biệt thích hợp huyền khí tu luyện?
Lệ Thính Thiền trầm ngâm nói:
- Ta nghĩ không chỉ vì thế, bởi vì đám võ giả trên Thần Ân đại lục dường như không có tốc độ tu luyện yêu nghiệt như chúng ta. Theo ta quan sát thì võ giả trên đại lục này tuy thực lực phổ biến cao hơn võ giả trên Vô Tận đại lục.
Đinh Hạo kinh ngạc nói:
- Có chuyện như vậy?
Đinh Hạo vốn tưởng lực lượng triều tịch thế giới này tinh thuần, hùng hồn, lực lượng thiên địa pháp tắc rõ ràng nên nhân loại tu luyện công pháp mới tăng tốc nhanh như vậy. Đinh Hạo nghe Lệ Thính Thiền nói thì nguyên nhân vì cư dân sinh trưởng trên Thần Ân đại lục tu luyện thua xa hai người lạ đến.
Lệ Thính Thiền mất hơn bốn năm tu luyện đến cảnh giới Võ Đế cảnh còn Đinh Hạo chỉ tốn hai tháng đã đến đỉnh bát khiếu Võ Hoàng cảnh. Nếu tính tốc độ tiến bộ thì Đinh Hạo hơn xa Lệ Thính Thiền.
Tại sao chỉ có thực lực của Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền là tăng siêu nhanh?
← Ch. 0914 | Ch. 0916 → |