← Ch.0919 | Ch.0921 → |
Thanh âm chiến đấu phía xa nhỏ dần.
Đoàn người Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp đi trong thành thị hoang tàn như quỷ thành, hơi thở âm u đập vào mặt.
Không hiểu sao trong dãy kiến trúc lâu vũ màu đen như mê cung này Đinh Hạo bỗng trở nên nhạy bén, có thứ gì vô hình đang chỉ dẫn hắn. Đinh Hạo không chút do dự đi thẳng đến mục tiêu duy nhất.
Đinh Hạo đi rất nhanh.
Không biết qua bao lâu, dãy kiến trúc lâu vũ màu đen bên cạnh đã thay đổi.
Đoàn người Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp đến một cây cầu đá kỳ lạ.
Trên cầu đá bầu trời tối tăm, các đốm xanh ma trơi lấp lánh trông như cảnh rời đêm tuyệt đẹp, quanh cây cầu là vực sâu vô tận. Gió lạnh rít gào như tiếng gầm rống của ác thú, ma quy khủng bố dưới đáy vực sâu, làm người ta rùng mình.
Từ khi nào sau lưng đoàn người Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền không có một bóng người.
Tất cả cường giả, cao thủ vào dãy kiến trúc lâu vũ màu đen đều bị Đinh Hạo cắt đuôi.
Đoàn người Đinh Hạo, Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp dọc theo cầu đá hẹp hòi đi hơn năm trăm thước thì một tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch hiện ra trước mắt. Tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch tỏa ánh sáng thuần khiết trong không gian tối đen như ánh trăng mông lung.
Tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch là điểm cuối con đường, phía trước không còn đường đi.
Đinh Hạo đứng trước tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch, hắn cảm giác có lực lượng huyết mạch kêu gọi như thể tế đàn chuẩn bị vì hắn. Có tại sao trong tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch không ngừng thúc giục Đinh Hạo.
Tình huống hơi kỳ lạ.
- Ta đi lên nhìn xem.
Vì cẩn thận Đinh Hạo quyết định leo lên quan sát tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch trước, hắn cứ cảm thấy di tích tông môn cổ đại này rất tà, như chuyên môn xuất hiện vì Đinh Hạo.
Đinh Hạo từng bước một đạp trên tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch.
Tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch có sáu tầng, mỗi tầng cao nửa thước, tởn bóng trắng tinh, không có hoa văn, đồ án nào, như mặt gương phản chiếu thân hình Đinh Hạo. Khi Đinh Hạo leo lên đỉnh tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch bỗng thấy tầm mắt rộng thoáng, bốn phía không còn gì trừ đốm sáng lam trong không gian chớp lóe, cực kỳ xinh đẹp.
Đinh Hạo kinh ngạc nói:
- Đây là...
Đốm sáng lam đầy trời chậm rãi di chuyển như ngôi sao chuyển dời, khác hẳn với lúc ở dưới tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch nhìn chúng. Nhìn thoáng qua Đinh Hạo thấy choáng váng, ánh sáng lam vận chuyển tình cờp hù hợp đại đạo thiên địa, như đang diễn hóa vũ trụ tinh thần, ẩn chứa huyền bí vô tận.
Đây rốt cuộc là chỗ như thế nào?
Dưới tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch, hai tay Lệ Thính Thiền cầm hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo từng bước một đi lên tế đàn. Trong lòng Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp bỗng nổi lên cảm giác rất kỳ lạ.
Bởi vì thân hình Đinh Hạo lấp lóe.
Loại cảm giác này như là hư không biến không ổn định theo bước chân Đinh Hạo, như cái tv cũ bị hư tùy thời mất hình. Đặc biệt là lúc Đinh Hạo bước lên tầng cao nhất tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch, cảm giác hình ảnh bị nhòe càng lúc càng mãnh liệt.
Đinh Hạo không hề hay biết điều đó.
Lệ Thính Thiền hét nhắc nhở Đinh Hạo:
- Đinh sư huynh, cẩn thận!
Trong chớp mắt không gian vặn vẹo bỗng co rút nhanh tụ lại một điểm, vèo một tiếng, đốm sáng lam đầy trời cùng Đinh Hạo biến mất trên tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch.
Lệ Thính Thiền giật mình kêu lên:
- Có chuyện gì?
Lệ Thính Thiền chạy lên tế đàn trắng khắc bằng bạch ngọc thạch nhưng không cảm giác được chút lực lượng dao động, dường như hình ảnh không gian vặn vẹo lúc trước chỉ là ảo giác. Thế nhưng Đinh Hạo đã hoàn toàn biến mất.
- Đây là... Trận pháp truyền tống? Đinh sư huynh bị truyền tống đến đâu?
Lệ Thính Thiền nhíu mày, quan sát kỹ tế đàn trắng làm bằng bạch ngọc thạch.
* * *
Đinh Hạo cảm thấy ánh sáng lam đầy trời vận chuyển ngày càng nhanh, cuối cùng thực lực, 12 cường đại của hắn bắt đầu thấy choáng váng mặt mày.
Đinh Hạo vội nhắm mắt lại, cúi đầu không nhìn đốm sáng.
Giây lát sau bớt chóng mặt, Đinh Hạo lại mở mắt ra.
Đinh Hạo đứng ngây như phỗng.
Không còn không gian tối đen, đốm lam đầy trời cũng biến mất. Không có cầu đá, gió rét lạnh rít gào. Không thấy Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp. Xuất hiện trước mắt Đinh Hạo là ánh nắng rực rỡ, bầu trời xanh mây trắng, chim chóc bay lượn và rừng cây mênh mông không giới hạn. Gió thổi qua lá cây như đại dương đang hát.
Một nơi hoàn toàn xa lạ, một nơi Đinh Hạo chưa từng gặp.
Đinh Hạo nhìn quanh bốn phía, há to mồm đến tận mang tai.
Đập vào mặt là không khí trong lành, không phải mùi khí độc, mốc meo trong di tích tông môn cổ đại, đây không phải ảo giác.
Đinh Hạo cúi đầu thấy chỗ đang đứng vẫn là tế đàn trắng làm bằng bạch ngọc thạch nhưng so với cái trong không gian tối đen thì cái này khổng lồ gấp mấy trăm ngàn lần. Tế đàn trắng làm bằng bạch ngọc thạch như một ngọn núi thần thánh màu trắng sừng sững giữa thiên địa.
Càng khiến Đinh Hạo rung động là lấy thần thánh tế đàn làm trung tâm, quanh năm mươi dặm là võ xá, điện đường, cự tháp, quảng trường, thần tượng, núi nhỏ xinh đẹp lơ lửng trong hư không liên miên bất tận.
Hình ảnh quá đẹp, tựa như tiên cảnh.
Đây là một sơn môn hoàn chỉnh, những ngọn núi lơ lửng có lớn có nhỏ. Trên núi có lầu đỏ ngói xanh, lâu vũ điêu tháp. Cầu dài bằng gỗ nối liền các ngọn núi khác nhau. Có thác nước trắng trút xuống, tiên hạc, bạch ưng, các loại tiên cầm rong chơi phát ra tiếng hót réo rắt.
Thậm chí có thái cổ tiên điệp bay khắp nơi.
Hơi thở bình yên, an lành quanh quẩn trong sơn môn.
Chỗ này ẩn chứa khí vận đại đạo tuyệt đối là động tiên hiếm thấy tuyệt thế, linh khí đậm đặc hơn bất cứ chỗ nào trong Thần Ân đại lục. Không khí mát mẻ, Đinh Hạo cảm giác mỗi tế bào trong người đều reo hò.
Càng khó tin là trong sơn môn to lớn, hoàn chỉnh không có một bóng người.
Thần thức của Đinh Hạo như thủy triều lan tràn, cẩn thận quan sát nguyên sơn môn. Đinh Hạo hoàn toàn khẳng định trừ tiên cầm trên bầu trời, kỳ thú dưới đất, cá lạ trong nước ra chỗ này không có bóng người.
Động tiên trống rỗng, như đang chờ đợi chủ nhân của nó.
Đinh Hạo đi khắp sơn môn, khẳng định nơi này không có ai, thậm chí không có dấu vết nhân loại hoạt động. Chỗ này cực kỳ sạch sẽ, như thể sơn môn khổng lồ mới sinh ra ngày hôm qua.
Thác nước lưu thủy, phù phong điêu tháp, xiềng xích rực rỡ, điêu khắc lâm lập.
Đinh Hạo đi trong sơn môn như đi qua tiên giới thiên cung.
Đinh Hạo phát hiện bố cục sơn môn rất hợp lý, công năng rõ ràng. Có nơi thảo dược mọc đầy, có chỗ linh khí đầy đủ, có quảng trường diễn võ nghệ, có các mật thất luyện công, chỗ ở, có nơi đúc vũ khí, áo giáp, vân vân và vân vân.
*****
Dù là trong sơn môn các siêu tông môn như Thanh Vân tông, Diệt Tuyệt Kiếm tông so với phúc địa trước mắt cũng kém xa gấp vô số lần.
Chim quý thú lạ ẩn hiện bốn phía, không hề sợ người lạ. Có mấy con nai nhiều màu tổng thấy Đinh Hạo còn tò mò đến gần, theo sau đuôi hắn.
Các con thái cổ tiên điệp năm màu bay lượn giữa thác nước phù phong, hơi nước tràn ngập. Từng cầu vồng nhỏ hiện ra trên không trung như đi thông thần bí cảnh.
Từ trên bầu trời nhìn xuống sơn môn thần kỳ mênh mông như bàn bát quái lớn, đại khái hình tròn, chia làm tám phần khác nhau, thần thánh tế đàn màu trắng khổng lồ làm trung tâm lan tràn bốn phía. Các ngọn núi lớn nhỏ, dãy núi dưới đất hợp thành phúc địa lập thể đầy đủ.
Những ngọn núi lơ lửng chậm rãi chuyển động quanh thần thánh tế đàn màu trắng khổng lồ, như trời sao trăng sáng xoay quanh mặt trời rực rỡ, ẩn chứa lực lượng kỳ dị giống như âm dương luân hồi, khuấy động lực lượng thiên địa mấy trăm dặm hình thành tầng năng lượng như vòng phòng hộ bao phủ nguyên sơn môn.
- Rốt cuộc là người nào xây dựng một nơi kỳ diệu như vậy? Tại sao sau khi xây dựng nó nhưng không sử dụng?
Đinh Hạo thấy mờ mịt.
Đinh Hạo đi trong sơn môn thần kỳ, cảm thấy tâm hồn phơi phới.
- Sao các pho tượng này chỉ có thân hình, biểu tình mơ hồ không có mặt mũi?
Trong sơn môn có khoảng mấy trăm pho tượng hùng vĩ lớn nhỏ, vị trí dưới cổ thì đường nét mạnh mẽ, tỉ lệ hoàn mỹ, có thể nói là quỷ phủ thần công, vô cùng đẹp đẽ như vật sống. Một cơn gió thổi đến có lẽ sẽ thổi vạt áo pho tượng phất phơ, nhưng mặt pho tượng không có ngũ quan.
Đinh Hạo đã đi hết sơn môn.
Trong tám khu vực Đinh Hạo nhìn thấy các loại thần tàng.
Bên trong dược phố khu luyện đan mọc đầy thần tài bảo dược, cỡ nhiều năm tuổi. Trong đan điện bày mấy trăm đan lô lớn nhỏ hình dạng khác nhau, phẩm chất rất kinh người, có cả đan lô á thần kỳ. Lửa rực cháy, là dị hỏa hiếm thấy.
Trong kho vũ khí khu rèn đặt mấy ngàn binh khí đã luyện chế xong, dao nĩa kiếm kích đủ mọi thứ, tất cả chế tạo bằng thần tài hiếm thấy, kém nhất cũng là bảo khí trung phẩm, cực phẩm bảo khí càng là nhiều không đếm xuể.
Trong khoáng mỏ khu vực khai thác khoáng Đinh Hạo thấy các khaóng thạch lớn hình vuông sắp hàng ngay ngắn trên quảng trường, phân loại đầy đủ, ghi rõ thuộc tính, tác dụng của các loại khoáng thạch, thậm chí là cách tinh luyện.
Tóm lại trong sơn môn thần kỳ này trừ người ra mọi thứ đều có đủ.
Chỉ cần có đủ số võ giả khiến sơn môn không bóng người vận chuyển thì không lâu sau sẽ sinh ra một tông môn cường đại.
Đinh Hạo trở lại chỗ xuất hiện, trên thần thánh tế đàn màu trắng khổng lồ.
Đinh Hạo nhìn quanh, hắn cảm thấy như nằm mơ.
Nhìn từ mặt nào thì đây là một động tiên chất chứa vô số thần tàng, nó không nên bị vứt bỏ. Không thể tưởng tượng nổi thế lực lúc trước xây dựng chỗ này có nguyên nhân gì mà có thể từ bỏ nó.
Có ba vấn đề Đinh Hạo cần tìm hiểu.
Chỗ này là đâu?
Tại sao Đinh Hạo bị truyền tống đến đây?
Đinh Hạo làm cách nào để rời đi?
Đinh Hạo muốn quay về di tích tông môn cổ đại, còn có Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp chờ đợi hắn. Phát hiện Đinh Hạo mất tích chắc khiến Lệ Thính Thiền, hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp rất lo lắng.
Một thanh âm lười biếng trêu chọc bỗng vang lên:
- Ha ha ha ha ha ha! Vội vã đi vậy?
Ánh sáng trắng chợt lóe.
Độn Thiên Thạch Thi xuất hiện trước mặt Đinh Hạo, tỏa ánh sáng mông lung hợp thành hình người ảo ảnh trắng. Đó là một đứa trẻ trắng mập khoảng năm tuổi, mặc yếm đỏ, cột bím tóc nhỏ, bộ dạng chân chất, cười toe toét.
Đây là hình tượng Độn Thiên Thạch Thi tự biến ra, lần đầu tiên lệnh bài bằng đá kỳ lạ làm điều này.
Đinh Hạo không chú ý nhiều đến điều đó, hắn nhạy bén bắt giữ ẩn ý trong câu nói của Độn Thiên Thạch Thi.
Đinh Hạo ngây người hỏi:
- Ngươi biết chỗ này là đâu?
- Đương nhiên biết.
Bé mập mặc yếm đỏ bắt chéo chân nằm nghiêng trong không trung, nói:
- Đây là nơi hai tên ngốc vất vả hết sức tạo ra cho nhi nữ của họ ngủ đông, đã tồn tại mấy ngàn năm. Mãi đến hôm nay ngươi là người thứ nhất tới chỗ này.
Đinh Hạo hiểu ra:
- Là ngươi mang ta tới đây?
Trên tế đàn trắng làm bằng bạch ngọc thạch nhỏ trong di tích tông môn cổ đại không có minh văn điều khắc, Đinh Hạo không phát ra lực lượng kích hoạt, khởi động cái gì nhưng bị truyền tống đến đây, giải thích duy nhất là Độn Thiên Thạch Thi dùng năng lực truyền tống đưa Đinh Hạo đến nơi này.
Bé mập mặc yếm đỏ cười tủm tỉm nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Bingo, đoán đúng rồi.
Giọng điệu nói chuyện của bé mập mặc yếm đỏ khiến Đinh Hạo thấy khá quen thuộc.
Đinh Hạo hỏi:
- Tại sao dẫn ta đến chỗ này?
Bé mập mặc yếm đỏ nhìn Đinh Hạo như ngó đồ ngốc, khinh thường nói:
- Ngươi vẫn chưa hiểu sao? Tất cả trong này đều là chuẩn bị cho ngươi, chúng nó chờ đợi ngươi mấy ngàn năm, ngươi sớm nên đến.
Tim Đinh Hạo run lên, một tia chớp xe qua đầu óc, nghĩ đến một khả năng.
Giọng Đinh Hạo run run:
- Ý ngươi nói... Di tích sơn môn này... Là phụ mẫu ta... Bọn họ...
Bé mập mặc yếm đỏ cảm thán rằng:
- Trên đời này trừ phụ mẫu ra còn ai ngốc tiêu hao tất cả chuẩn bị thứ tốt như vậy cho người khác?
Bé mập mặc yếm đỏ tiếp tục bảo:
- Lúc trước Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành chế tạo sơn môn này không biết tốn bao nhiêu công sức, tâm huyết, xem nó như chỗ nho nhi nữ ngủ đỗng. Bởi vì bọn họ biết Thần Đình sẽ không từ bỏ truy sát họ và hậu đại, tạo ra động tiên này tiến có thể nuôi dưỡng thế lực cuốn sạch thiên hạ, lùi có thể núp trong góc né truy sát. Dù sau này có xảy ra chuyện gì ít nhất bảo vệ mạng sống đôi nhi nữ của mình.
Đinh Hạo ngây ngốc.
Cảm giác không thể hình dung tràn ngập trong lòng Đinh Hạo.
Có thể khiến Độn Thiên Thạch Thi lưu manh cảm thán thì năm xưa phu phụ Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành tạo ra sơn môn này tiêu hao sức lực, tâm huyết, trải qua gian nguy khó khăn đến đâu. Sơn môn rộng lớn kỳ diệu này tạo ra bằng sức của hai người thật như chuyện cổ tích.
Đinh Hạo lướt qua núi lơ lửng, thác nước chảy, hơi nước làm mờ mắt hắn.
Đây là sự rung động từ huyết mạch, linh hồn. Đôi mắt mông lung của Đinh Hạo như trông thấy đôi nam nữ năm xưa phong hoa tuyệt đại tự tay luyện chế phù phong, tự tay điêu khắc tượng đá, từng cục đá, gạch ngói xây lên lầu các thạch điện. Dù ngày gió tuyết hay nắng nóng, bọn họ không nghỉ ngơi một giây.
- Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành tốn thời gian ngàn năm xây dựng sơn môn này, tất cả trong đây ẩn chứa tài học cả đời bọn họ. Vì sưu tìm những thần khoáng, thần thảo, bọn họ ra vào cấm địa, đấu với hồng hoang thần thú, thiên địa pháp tắc, đại quân Thần Đình phương đông truy sát. Một ngàn năm trước Đinh Thánh Thán, Vũ Khuynh Thành xây dựng xong thì hai người đã mình đầy vết thương, tiêu hao quá độ, tóc lấm tấm bạc, sắp đèn cạn dầu.
← Ch. 0919 | Ch. 0921 → |