Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1135

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1135: Người trong quan tài
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Tây Môn Quỷ Ảnh, Đinh Khả Nhi, Ôn Đa Tình, ba chí tôn thần cảnh cùng ra tay. Thần khí Trấn Thần Ấn, thần khí Niên Hoa Chi Sa, thần khí tổ tông Tây Môn thế gia hết sức thúc giục, bùng phát ra sức chiến đấu mạnh nhất oanh giết người áo đen.

Người áo đen cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha! Châu chấu đá xe!

Người áo đen không chút sợ hãi, ba đóa sen quỷ màu đen quay quanh người. Người áo đen thoải mái đỡ đợt công kích thứ nhất.

Theo tiếng cười của người áo đen, trong lửa đen vô tận sau lưng gã lao ra các bóng đen. Những cái bóng toàn thân cháy lửa quỷ như không phải vật sống xông hướng các góc Thiên Chi đảo. Rất nhanh có đệ tử Tây Môn thế gia, các đệ tử ba thế gia không biết làm sao, cường giả Diệt Tuyệt phong, yêu tộc xung phong vào Thiên Chi đảo hỗn chiến.

Chỉ trong khoảnh khắc Thiên Chi đảo an bình, xinh đẹp biến thành địa ngục Tu La. Tiếng gòa giết, thê thảm cầu xin không dứt. Đặc biệt là bóng đen rực chứa lửa quỷ màu đen như các vết dơ nơi chúng đi qua là mặt đất, tảng đá, cây cối, hồ nước sẽ rực cháy lửa đen.

- Những bóng dáng này là đệ tử Mạc Hoàng thế gia bị lửa đen vô nhiễm.

Đinh Hạo vận chuyển thiên nhãn võ đạo nhìn ra chút manh mối.

Mạc Hoàng thế gia tiêu đời.

Trong tộc gần như tất cả cao thủ, trưởng lão trấn giữ chủ thành bị ô nhiễm. Chỉ đám người Mạc Hoàng Phẩm hôm nay xuất hiện trong hoa viên Thiên phủ là may mắn thoát khỏi. Đám Mạc Hoàng Phẩm nhìn chuyện đột ngột xảy ra, lòng kinh hoàng, hốt hoảng không biết nên làm gì.

Bắt giặc trước bắt vua.

Đinh Hạo nhìn hướng bóng ma hắc ám Thiên Sát, tay cầm thanh kiếm rỉ sét, ma đao tàn khuyết, khí thế không ngừng tăng lên.

Người áo đen thẩm thấu vào tứ đại thế gia Mạc Hoàng thế gia, dường như làm gì với yêu tộc. Rõ ràng bóng ma hắc ám Thiên Sát ẩn núp trong Nam Hoang một thời gian dài, chắc chắn có mối liên kết với Thần Đình phương đông Thần Ân đại lục, không chừng năm xưa cuộc chiến Đinh Thánh Thán chết tại Kỳ Liên cổ phong có liên quan đến thế lực này.

Bắt giữ bóng ma hắc ám Thiên Sát trước rồi tính.

Lòng máy động, Đinh Hạo định ra tay.

Lúc này đại ma vương Tà Nguyệt nằm trên vai Đinh Hạo bí hiểm truyền âm nói:

- Nhân sủng, chiến sự bên này tạm thời không đáng lo, người theo ta đi, ta dẫn ngươi gặp một người.

Trán Đinh Hạo nổi gân xanh nói:

- Đừng phá.

Con mèo mập lại nổi điên gì đây.

Đại ma vương Tà Nguyệt rất là bí hiểm nói:

- Là người rất quan trọng, chúng ta hãy cứu hắn trước, nếu không đi ngươi sẽ hối hận.

Con mắt to như thủy tinh tỏa sáng gần sát Đinh Hạo, nói:

- Nếu không tin thì ngươi hãy nhìn thẳng vào ta, nhìn khuôn mặt chân thành này đây, ta không phá.

- Thật sự không phá?

Đinh Hạo không quá tin tưởng mèo mập.

Đại ma vương Tà Nguyệt bí hiểm nói:

- Yên tâm đi, mấy người đó còn chống đỡ được, chúng ta cứu người trước. Chờ cứu người rồi làm thịt quỷ ảnh Thiên Sát vênh váo này cũng không muộn.

Đinh Hạo nhìn hướng chiến trường.

Đúng là đám người Đinh Khả Nhi, Tây Môn Quỷ Ảnh, Ôn Đa Tình không yếu thế.

Đinh Hạo truyền âm cho Đinh Khả Nhi bảo nàng cẩn thận ứng đối, lặng lẽ cùng đại ma vương Tà Nguyệt rời khỏi chiến trường.

* * *

- Đây là nơi nào?

Đinh Hạo nhìn bốn phía âm trầm nặng nề, trong không khí tràn ngập khí huyết sát, có tiếng quỷ hồn rít gào. Đây là môi trường rất lạ, cây cối xung quanh khô như đã hóa thạch.

- Ngục giam của Thiên Chi đảo, nhốt một số yêu ma, nhân tộc tội ác tày trời.

Đại ma vương Tà Nguyệt lén lút nhìn bốn phía, đi trước dẫn đường.

Đinh Hạo tò mò hỏi:

- Sao ngươi biết chỗ này?

Đại ma vương Tà Nguyệt nhớ lại quá khứ không tốt đẹp, mắt trợn trắng nói:

- Nếu khi ngươi ngủ mỗi ngày có người lải nhải bên tai ngươi nói ngàn vạn lần thì ngươi cũng sẽ biết rõ chô này.

- Ý ngươi là...

Đinh Hạo hiểu ra:

- Là chí tôn Bắc vực Huyền Sương Chiến thần mới Đinh tỷ nói với ngươi?

Lúc trước Đinh Hạo đã xác nhận đại ma vương Tà Nguyệt phá xác từ quả trứng Đinh Hồng Lệ tặng cho, hắn đoán ra được ngay.

Đại ma vương Tà Nguyệt chu môi nói:

- Không phải mụ đàn bà đó thì còn ai?

- Sao Đinh tỷ tìm ngươi?

Đinh Hạo hỏi dồn:

- Ta đang định hỏi ngươi, lúc trước rơi vào biển máu mục xương làm sao ngươi sống sót được?

Nghe câu hỏi đại ma vương Tà Nguyệt liếc Đinh Hạo, tròng máy xoay tròn:

- Trước khi trả lời vấn đề ngươi có thể đồng ý với meo một điều được không?

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Được.

- Meo?

Đại ma vương Tà Nguyệt trợn to mắt nói:

- Đồng ý dễ như vậy không phải phong cách của ngươi, nhân sủng, chắc không phải ngươi trở quẻ đi?

Đinh Hạo trừng đại ma vương Tà Nguyệt.

- Meo, được ròi, tin tưởng ngươi.

Đại ma vương Tà Nguyệt không dám làm quá, nói:

- Ngươi còn nhớ lúc ta cướp được một gốc thuốc dẫn tiên dược...

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Ngươi nuốt thuốc dẫn tiên dược nên mới tránh khỏi họa sát thân?

Cái này gần giống suy đoán của Đinh Hạo, mấy ngày nay hắn càng nghĩ càng cảm thấy nếu đại ma vương Tà Nguyệt còn sống thì hy vọng nằm ở chỗ thuốc dẫn tiên dược nó cướp được.

- Meo, đúng vậy.

Đại ma vương Tà Nguyệt vô tội chớp mắt nói:

- Nhân sủng, ngươi phải tin ta, lúc đó ta bất đắc dĩ mới nuốt thuốc dẫn tiên dược. Ta biết nó rất quan trọng với ngươi, cần chữa trị cho mẫu thân ngươi nhưng mà...

- Cha nó!

Đinh Hạo cốc đầu đại ma vương Tà Nguyệt, nói:

- Chẳng lẽ ta là người không nói lý như vậy sao? Chỉ một thuốc dẫn tiên dược chứ có gì? Đừng nói là một thuốc dẫn tiên dược, dù hai, ba cái ngươi có nuốt cũng không sao, chỉ cần ngươi sống quay về bên cạnh ta là được.

Đại ma vương Tà Nguyệt vốn nghĩ Đinh Hạo sẽ oán trách nó, dù sao thuốc dẫn tiên dược quá quý giá. Đại ma vương Tà Nguyệt không ngờ Đinh Hạo có thái độ như vậy, làm mèo mập vô tâm vô phế rất là cảm động.

Đại ma vương Tà Nguyệt nói:

- Tất nhiên ta không nuốt hết, còn lại một chút xíu...

Đại ma vương Tà Nguyệt móc từ không gian trữ vật trên bụng ra một phần tư thuốc dẫn tiên dược, mùi thơm thấm lòng người lan tỏa.

Đinh Hạo cười nói:

- Gốc thuốc dẫn tiên dược này là ngươi cướp được nên quyền chi phối thuộc về ngươi. Nhưng ta nhớ lúc cướp thuốc dẫn tiên dược thì Lão nhân hướng dẫn viên tóc rối cũng dốc sức, ngươi có thể suy nghĩ cho lão một chút.

- Meo?

Đại ma vương Tà Nguyệt kinh ngạc nói:

- Lão tiểu tử còn sống? Thật là người tốt không sống lâu, tai họa dai ngàn năm.

Khi Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt nói chuyện đã bước vào vị trí trung tâm ngục giam Thiên Chi đảo.

Ngục giam bày đầy trận pháp minh văn, cơ quan cạm bẫy. Tứ đại thế gia đều cắt cử cao thủ canh gác tại đây, xem như nơi canh phòng nghiêm ngặt nhất trừ bốn chủ thành. NhưngThiên Chi đảo rơi vào loạn chiến, thủ vệ lơi lỏng nhiều. Trên đường đi đại ma vương Tà Nguyệt đánh xỉu nhiều thủ vệ.

*****

- Meo? Sao lại là ngục giam dưới lòng đất, meo ghét thứ âm u tối tăm.

Đại ma vương Tà Nguyệt mở một cánh cửa truyền tống chớp mắt đưa nó và Đinh Hạo đến một đường hầm ngầm.

Đinh Hạo thầm kinh ngạc.

Nếu những chuyện này là Đinh Hồng Lệ nói cho đại ma vương Tà Nguyệt thì làm sao nàng biết mọi chuyện ở đâu? Đại ma vương Tà Nguyệt nắm rõ địa hình ngục giam, cửa truyền tống rõ như lòng bàn tay thì Đinh Hồng Lệ từng đến đây, nhưng nàng là người của Bắc Vực Huyền Sương Thần Cung, sao có thể hiểu rõ về Thiên Chi đảo như vậy?

Đinh Hạo cảm thấy có quá nhiều chuyện hắn không biết.

Không đến một chén trà đại ma vương Tà Nguyệt mang theo Đinh Hạo liên tục kích phát mười bảy trận pháp truyền tống rốt cuộc đến chỗ tối tăm nhất ngục giam Mạc Hoàng thế gia. Trong không khí đầy mùi lưu hoàng, sóng nhiệt đập vào mặt đủ nấu chảy kim thước thạch.

Đại ma vương Tà Nguyệt lầm bầm:

- Meo, cô nương kia có nói đúng chỗ không vậy? Chắc không phải meo bị lừa đi? Meo cảm giác như mình xuống mười tám tầng địa ngục, sắp thành mèo nướng. Ngươi xem, lông chim trắng xinh đẹp của meo bị nướng vàng cong rồi.

Đại ma vương Tà Nguyệt cẩn thận dẫn đường.

Trận pháp minh văn chỗ này càng đáng sợ hơn, có nửa góc thần văn trận.

- Nơi này đã là dưới lòng đất, chắc là sơn phúc núi lửa. Hóa ra Thiên Chi đảo ở trên một tòa núi lửa chết sao?

Đinh Hạo đi trên cầu gỗ đá, dung nham dưới chân sôi ùng ục.

Nơi này không có cao thủ tứ đại thế gia canh gác.

Có lẽ vì bọn họ cảm thấy không ai chạy thoát khỏi hoàn cảnh như vậy được.

Trừ không khí nóng cháy, dung nham ra cầu gỗ đá đỏ rực thông suốt bốn phương, tựa như mạng nhện đi các hướng khác nhau. Thạch nhũ rũ xuống, âm trầm như địa ngục mười tám tầng thật sự.

Đinh Hạo thấy một số xác khô.

Những cái xác có nhân loại và yêu tộc bị nhốt trong nhà tù đá. Xuyên qua hàng rào đá có thể thấy đại khái hình dạng thây khô, lúc còn sống là tồn tại cực kỳ cường đại, không biết chết bao nhiêu năm nhưng xác không mục rữa chẳng qua bị nhiệt độ cao nướng hơi dữ tợn, giống xác ướp.

Có mấy trăm nhà tù đá, bên trong đều có thây khô, có thể thấy mấy năm nay tứ đại thế gia nhốt nhiều siêu cường giả.

Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt không phải người Nam Hoang, nếu không bọn họ sẽ phát hiện thân phận một số thây khô nếu truyền ra ngoài sẽ chấn động Nam Hoang. Rất nhiều cao thủ, cường giả tiền bối kinh tài tuyệt diễm, vài chí tôn thần cảnh đều chết tại đây.

- Ngươi mang ta đi gặp ai?

Đinh Hạo hỏi:

- Tù phạm chỗ này hầu như chết hết.

Đại ma vương Tà Nguyệt nói:

- Chỉ mong lão già không chết, nếu không thì chúng ta đi uổng công.

Đại ma vương Tà Nguyệt xòe vuốt, một luồng sương đỏ nhạt bay ra ngoài.

Đại ma vương Tà Nguyệt vội nói:

- Đi theo nó.

Đinh Hạo nhận ra sương đỏ nhạt đó là lực lượng của Đinh Hồng Lệ, thế là hắn không dám chậm trễ theo sát đại ma vương Tà Nguyệt.

Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt dọc theo đường lát đá đốt nóng, cây cầu cong cong quẹo trái quẹo phải không biết bao xa. Cuối cùng trước mặt hai người hiện ra một quan tài đá đỏ rực to lớn treo giữa không trung, luồng khói đỏ chui vào quan tài.

Đinh Hạo nhíu mày nói:

- Đây là...

Đinh Hạo nhìn thấy từng thần văn chảy xuôi bên ngoài quan tài đá, hoa văn không ngừng hấp thu hơi nóng trong hư không, như xiềng xích đỏ dọc theo bề mặt quan tài đá màu đỏ, giam cầm thứ gì bên trong. Lý Tàn Dương như là trái tim không ngừng kêu bùm bùm, hơi co bóp.

Trong không gian âm u, đáng sợ đột nhiên thấy quan tài quái dị khiến người sợ hãi. Đại ma vương Tà Nguyệt núp sau lưng Đinh Hạo.

Là ai bị nhốt bên trong?

Đinh Hạo lắc người đi tới trước quan tài đá màu đỏ.

Đinh Hạo muốn giở nắp quan tài đá màu đỏ nhưng bị lực lượng cường đại đánh bật. Bùm một tiếng, nguyên quan tài đá màu đỏ đốt cháy thái dương chân hỏa đủ hòa tan cường giả bán thần cảnh trong chớp mắt.

Thủ đoạn thật lợi hại.

Kiếm Tổ nói:

- Trước tiên phá thần văn mới giở nắp lên được.

Kiếm Tổ chỉ dẫn Đinh Hạo bay lơ lửng bày ra trận pháp ngăn cách, ngăn liên kết giữa quan tài đá màu đỏ và sức nóng dng nham xung quanh. Đinh Hạo tốn một nén nhang mới tìm ra sơ hở thần văn, phá bỏ nó.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Nắp quan tài đá màu đỏ sậm chậm rãi mở ra, thanh âm như sấm nổ.

- Meo? Bên trong có cái gì tốt? Chắc là đồ ăn ngon? Cho meo xem...

Đại ma vương Tà Nguyệt sốt ruột chạy lên thò đầu nhìn vào trong quan tài đá màu đỏ.

Chớp mắt...

Bùm!

Thoáng chốc có vô số sấm sét màu đen bắn ra từ quan tài đá màu đỏ. May mắn Đinh Hạo đã chuẩn bị từ trước, dùng lực lượng kiếm ý, đao ý hóa giải nhưng cũng bị chấn văng ra sau. Đại ma vương Tà Nguyệt không chút dề phòng thì bị sét đen đánh dựng đứng lông, mớ lông trắng mềm biến thành màu đen, bốc khói đen, chỉ có răng và mắt là màu trắng.

Đại ma vương Tà Nguyệt há mồm phun khói đen:

- Meo... Bị ám toán.

Đinh Hạo nhìn đại ma vương Tà Nguyệt như vậy ôm bụng cười.

Lúc này có thanh âm phát ra từ quan tài đá màu đỏ:

- Bà nội cha nó, hai thằng khốn các ngươi, sao bây giờ mới đến? Lão tử sắp bị luyện hóa bên trong.

Thanh âm quen thuộc vang lên, một người thân trên không mảnh vải ngồi dậy, toàn thân cũng bị sét đánh keths đen, tóc rối dựng đứng chỉ có hàm răng vàng là tỏa sáng.

Người đó hét to:

- Mau cho lão tử một bộ đồ coi, quần nhỏ của lão tử cũng bị đốt sạch!

- Meo? Quỷ, cương thi... Xác chết vùng dậy, cứu mạng!

Đại ma vương Tà Nguyệt sợ hãi nhảy cẫng lên, cong người lùi ra sau.

Đinh Hạo cũng giật nảy mình, nhưng thanh âm khá quen tai.

Đinh Hạo nhìn kỹ, cười to bảo:

- Chết tiệt, sao lại là lão? Gian thương như lão sao ra nông nỗi này, còn bị người ta nhốt trong quan tài?

Người đứng dậy từ quan tài đá màu đỏ chính là lão già gian thương Mạc Hoàng Thiên Xu.

Thiên Xu đại gia nửa ngồi trong quan tài đá màu đỏ, thở hổn hển, sốt ruột nói:

- Bớt nỏi nhảm đi, mau, có mang rượu không? Cho ta xin miếng thấm giọng, thèm chết. Phải rồi, có dư đồ không? Bà nội nó xương già suýt thành tro.

Đinh Hạo ném một bình rượu cho Thiên Xu đại gia, lại đưa quần áo.

Thiên Xu đại gia ngon lành uống một hớp rượu, cả người thoải mái. Thiên Xu đại gia đứng dậy, lõa thể mặc đồ.

Hai vuốt đại ma vương Tà Nguyệt che mắt gào thét:

- A! Mắt của meo nhìn thấy thứ xấu xí. Lão già chết tiệt, chú ý hình tượng cá nhân được không? Đừng lắc chim nhỏ làm mù mắt meo!

- Xì, mèo con nhà ngươi la hét cái gì, lão tử thế này gọi là thẳng thắn thành khẩn.

Thiên Xu đại gia mặc đồ xong chân trần nhảy ra quan tài đá màu đỏ, hùng hổ nói:

- Lần này thật là lật thuyền trong mương, trước giờ chỉ có ta lừa người khác, không ngờ bị Mạc Hoàng Thiên Linh lừa suýt chết. Chờ ta ra ngoài không đánh hắn không được!

Đinh Hạo lắc đầu, nói:

- Mạc Hoàng Thiên Linh đã chết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1254)