Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 1150

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 1150: Cái nắp, giẻ rách, xương cốt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Một ngày sau hợp lại trên tường thành phái đông di tích thành thị viễn cổ. Tốt nhất là tụ lại thành từng nhóm, đừng tách rời quá xa, luôn luôn giữ liên lạc. Một khi có phe nào bị tập kích thì những người khác có thể nhanh chóng đến cứu viện.

Mọi người nhìn nhau, lòng thầm tính toán, đồng ý đề nghị của Đinh Hồng Lệ.

Di tích thành thị viễn cổ lớn như vậy nếu mọi người đi chung thì rất khó thăm dò hết, một khi gặp tiên duyên luân hồi hay báu vật, nhiều người khó chia, có lẽ sẽ gây xích mích. Nếu tách rời, mỗi người tự dựa vào vạn may, bản lĩnh, được hay mất là tùy tạo hóa của mỗi người.

Cả đám bàn bạcnhanh chóng chia tiểu đội.

Đinh Hồng Lệ mang cường giả Huyền Sương Thần Cung đi trước.

Đinh Hạo tất nhiên cùng Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ thành một đội. Đám người Tống Khuyết, Bạch Tuyền Thủy thì chung đội với cường giả tông môn của mình.

Giao hẹn tín hiệu, cách liên lạc với nhau xong mọi người đi hướng khác nhau.

Đinh Hạo chọn hướng giống đội Đinh Hồng Lệ nhưng lệch sang phía nam.

Trên đường đi toàn là đất cát, bụi xếp lớp dày. Từng tòa tháp sụp xuống nửa chìm trong cát vàng, có rất nhiều thần tượng sụp đổ, mặt mũi đã mơ hồ. Có đủ hình dạng, có cự thú, có hình người, trông rất dữ tợn như quỷ.

Đinh Hạo phát ra thần thức cường đại quét hình xung quanh, không phát hiện điều gì.

Phương Thiên Dực nhỏ giọng nhắc nhở:

- Đinh sư huynh, hình như chúng ta bị thứ gì theo dõi.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Không sao, chỉ là một ít si mị võng lượng, không tạo thành uy hiếp. Đừng tốn thời gian vào bọn chúng, hãy tranh thủ thời gian tìm kiếm, chỉ có một ngày. Cổ thành lớn như vậy đành cược vào vạn may.

Có lẽ năm tháng qua xa xưa, đa số bảo lâu, lầu các sụp xuống trống rỗng không có thứ gì, bình lọ đồ sứ, vật dụng trong nhà đều không có. Không dấu hiệu sinh mệnh hoạt động, nếu nói chủ nhân cũ của di tích thành thị viễn cổ là 'hữu uy đức quỷ' thì bây giờ chúng nó đi đâu?

Tại sao ngạ quỷ đạo một trong lục đạo sẽ biến thành như vậy? Không ai nói rõ được.

Đinh Hạo không bỏ nhiều công sức tìm tiên duyên luân hồi gì đó, hắn nghĩ đến vấn đề khác. Trên đường đi Đinh Hạo càng lúc càng nghi ngờ. Biểu hiện của Đinh Hồng Lệ là lạ, chắc chắn nàng biết điều gì và che giấu nó. Đinh Hồng Lệ dẫn mọi người tới đây có mục đích gì?

Đinh Hạo nghi ngờ mới rồi Đinh Hồng Lệ nêu ý kiến mọi người tách ra không đơn giản như mặt ngoài, có vẻ nàng cần rời đi làm điều gì đó.

Đây là lý do tại sao Đinh Hạo chọn hướng gần với đám người Đinh Hồng Lệ, cường giả Huyền Sương Thần Cung.

Nhưng tận đáy lòng Đinh Hạo tin tưởng hắn hiểu biết Đinh Hồng Lệ, chắc nàng không àm âm mưu gì không thể gặp người, sẽ không hại mọi người. Đinh Hồng Lệ làm như vậy là có lý do riêng.

Sâu trong lòng Đinh Hạo chọn tin tưởng Đinh Hồng Lệ.

Đây là vì sao Đinh Hạo không lén bám theo Đinh Hồng Lệ, nếu chuyện nào nàng muốn cho hắn biết thì sẽ nói, tạm thời nàng không nói hắn cũng làm bộ ngu không biết.

Trong khi Đinh Hạo suy tư thì nghe Cuồng Đao Trương Phàm lên tiếng:

- Chỗ này có cái bình hoàn chỉnh, không biết bên trong chứa thứ gì.

Cuồng Đao Trương Phàm bước ra từ một thạch điẹn sụp đổ, sau khi thăm dò gã cầm một bình gốm đen tuyền lên. Đây là thứ hoàn chỉnh đầu tiên mọi người phát hiện, cho nên Cuồng Đao Trương Phàm cầm ra ngoài.

Đinh Hạo nhìn lướt qua.

Đây là một cái bình rất bình thường, tạo hình thô sơ, mơ hồ thấy sa bôi, vỏ ngoài có hoa văn trắng nhạt, dáy nhọn, đôi tai nhọn, trông như đồ người nguyên thủy chứa nước. Cái bình không có sóng năng lượng dao động, không có minh văn gì.

Đại ma vương Tà Nguyệt nheo mắt, khinh thường bĩu môi:

- Ài, cái tên này làm việc không có suy nghĩ, luôn ngớ ngẩn. Một cái bình bể mà ngươi xem nó là bảo bối? Cái này mà tiên duyên luân hồi gì.

- A!

Cuồng Đao Trương Phàm xấu hổ gãi gáy, đúng như đại ma vương Tà Nguyệt nói.

Cuồng Đao Trương Phàm nâng bình gốm sứ, giơ lên nhìn kỹ không thấy nó có gì khác lạ.

Cuồng Đao Trương Phàm vô tình chĩa cái bình hướng đại ma vương Tà Nguyệt, nói:

- Mèo con...

Cuồng Đao Trương Phàm định nói tặng bình cho ngươi chơi, dù sao mấy ngày nay ngươi nhàm chán.

Đại ma vương Tà Nguyệt bởi vì kiềm chế cơ thể đói khát nên hơi táo bạo, chưa nghe Cuồng Đao Trương Phàm nói xong đã bực mình hỏi:

- Làm chi? Ta...

Đại ma vương Tà Nguyệt chưa dứt lời thì...

Vù vù vù vù vù!

Chớp mắt không thấy đại ma vương Tà Nguyệt đâu.

Cơn gió thổi qua.

Đinh Hạo nhìn Phương Thiên Dực, Tạ Giải Ngữ lại ngó Cuồng Đao Trương Phàm, nhìn cái bình đen tuyền như bình nước tiểu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng.

Đinh Hạo hỏi:

- Các ngươi... Mới vừa thấy cái gì?

Phương Thiên Dực há hốc mồm:

- Hình như... Mèo con bị thu vào trong bình?

Tạ Giải Ngữ chớp mắt, gật đầu.

Cuồng Đao Trương Phàm giật mình vội ném cái bình đi, lắp bắp giải thích:

- Cái này... Ta không cố ý... Ta cũng không biết có chuyện gì... Cái này...

Trong bình phát ra tiếng kêu của đại ma vương Tà Nguyệt:

- Meo? Sao trời bỗng tối sầm... A, không đúng, đây là đâu?

Hiển nhiên đại ma vương Tà Nguyệt chưa phản ứng lại có chuyện gì xảy ra.

Đám người lấy lại tinh thần, thế mới tin đại ma vương Tà Nguyệt đúng là bị thu vào bình gốm sứ đen tuyền như bình nước tiểu.

Thật khiến người bất ngờ.

Một bình gốm đen nho nhỏ như thứ thấp kém học đồ gốm sứ luyện tập nung lại có năng lượng như vậy. Nên biết đại ma vương Tà Nguyệt có thực lực ngũ khiếu Võ Thần cảnh, trung phẩm thần cảnh chí tôn. Tuy đại ma vương Tà Nguyệt không có võ đạo thần thông nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, vậy mà nó bị bình gốm đen thu mất?

Khi phản ứng lại biểu tình bốn người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ vừa kinh vừa mừng.

Tìm đến bảo bối!

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu mọi người.

Bình gốm đen rung lắc, đại ma vương Tà Nguyệt phản ứng lại tức giận quát lớn:

- Meo? Chuyện gì đây? Meo đang ở đâu? Thả meo ra, ai ám toán meo? Meo muốn cắn chết hắn... !

Đinh Hạo đi qua nhặt cái bình gốm đen lên, quan sát kỹ, muốn vói tay vào lấy đại ma vương Tà Nguyệt ra. Đinh Hạo phát hiện bên trong trống rỗng không có thứ gì, như cái bình rất là bình thường. Đinh Hạo sờ khắp góc bình nhưng không thấy đại ma vương Tà Nguyệt đâu, hắn loay hoay miệng bình gốm sứ đen, lắc bình muốn đổ con mèo ra nhưng không thấy.

- Cái bình thật kỳ diệu.

Đinh Hạo quan sát hoa văn trên bình nhưng không thấy ra nguyên nhân gì.

Đinh Hạo hỏi hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ.

Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ cảm ứng một lúc.

Kiếm Tổ kinh ngạc nói:

- Nhìn không ra, hơi lạ. Trước kia chưa từng thứ này, chắc không phải đồ nổi tiếng thời thượng cổ, nhưng công năng của nó làm ta nhớ đến 'vô cực ma quán' bán tiên khí rất nổi tiếng thời đại tiên cổ. Nó được gọi là có thể thu hếtd thiên hạ, dù là yêu ma người tiên hay trời trăng sao đều bị thu vào trong.

*****

- Có lẽ là thứ phỏng chế, bảo tồn đến bây giờ đã là kỳ tích.

Đao Tổ tiếp tục bảo:

- Chàng tria thợ săn này rất may mắn, tuy là đồ bắt chước nhưng có thể thu vào con mèo ngốc ít nhất dễ dàng trấn áp cường giả thần cảnh thượng, trung giai.

Hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ suy đoán, cho rằng chỉ thiếu niên thợ săn Trương Phàm dùng được. Bởi vì lúc trước Cuồng Đao Trương Phàm phát hiện cái bình gốm đen, có lẽ vô tình xúc phát thần văn trên bình, trở thành chủ nhân của nó.

Đinh Hạo trả lại bình gốm đen cho Cuồng Đao Trương Phàm, kêu gã thử xem có thả đại ma vương Tà Nguyệt ra được không.

Vẻ mặt Cuồng Đao Trương Phàm ngượng ngùng nhận cái bình, ngậm nghĩ, chĩa miệng bình xuống đất. Vèo một tiếng, đại ma vương Tà Nguyệt bị đổ ra khỏi bình.

Vù vù vù vù vù!

Đại ma vương Tà Nguyệt kinh hoàng nhảy lên vai Đinh Hạo, lông trắng xù lên như gặp đại địch.

Đại ma vương Tà Nguyệt nhìn bốn phía hỏi:

- Meo bà nội nó, vừa rồi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Phương Thiên Dực buồn cười kể lại chuyện vừa xảy ra, cười to.

- Meo?

Đại ma vương Tà Nguyệt nổi giận nhìn chằm chằm vào Cuồng Đao Trương Phàm, bất mãn nói:

- Lúc trước cảm thấy ngươi là người tốt, thành thật, chân chất, không có ấn tượng nhiều với ngươi, ai ngờ ngươi gian xảo như vậy. Có phải ngươi luôn ghi hận meo không, dám ám toán ta?

Cuồng Đao Trương Phàm liên tục xua tay:

- Không phải không phải, ta cũng không biết...

Đại ma vương Tà Nguyệt nhìn bình gốm đen, vuốt chống cằm nọng, tròng mắt xoay tròn.

Đại ma vương Tà Nguyệt cười gian nói:

- Ngươi bồi thường meo như thế nào? Vậy đi, tuy meo đã hung tàn không còn nhân tính nhưng chúng ta là bằng hữu, ta chịu thiệt một chút, cho ta cái bình chơi thử?

Con mèo mập tham cái bình gốm đen.

Đại ma vương Tà Nguyệt thầm nghĩ:

- Meo bà nọi nó, cái bình này lợi hại như vậy sau này gặp cường giả meo không đánh lại, kêu tên hắn một cái là có thể tử từ hành hạ. Rồng, phượng hoàng ngon lành nữa, thu vào trong đun là sẽ có một nồi món thập cẩm, nhất định rất ngon.

Cuồng Đao Trương Phàm đúng là người thành thật đưa bình gốm tới ngay.

Cuồng Đao Trương Phàm hoàn toàn không có khái niệm bảo bối lợi hại, hoặc gã cảm thấy đồ vật nằm trong tay hắn hoặc vào tay Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, đại ma vương Tà Nguyệt đều không có gì khác biệt.

- Meo, rộng rãi như vậy?

Đại ma vương Tà Nguyệt da mặt dày thấy vậy cũng xấu hổ, cười nịnh nói:

- Meo chơi mấy ngày, chỉ mấy ngày là trả lại ngươi.

Mặt Đinh Hạo đen như lọ nồi, không biết nên nói gì với mèo mập.

Đinh Hạo không ngăn cản, vì hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ đã nói bình gốm đen thuộc về Cuồng Đao Trương Phàm, có bị đại ma vương Tà Nguyệt lừa lấy đi cũng không dùng được.

* * *

Qua sóng gió bình gốm đen, đám người Đinh Hạo hưng phấn lên.

Trong di tích thành thị viễn cổ hoang tàn này quả nhiên có một số cơ duyên nghịch thiên. Đinh Hạo đổi lại thái độ hờ hững, tìm tòi khắp nơi. Hễ thấy thạch điện chưa hoàn toàn sập là đám người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, đại ma vương Tà Nguyệt sẽ chui vào tìm kiếm.

Rất nhanh đại ma vương Tà Nguyệt mất hứng thú với bình gốm đen.

Bởi vì đại ma vương Tà Nguyệt phát hiện hoàn toàn không thể khống chế thứ này, chỉ khi nó nằm trong tay Cuồng Đao Trương Phàm mới phát huy ra uy lực đáng sợ. Thiếu niên thợ săn chĩa miệng bình hướng kẻ địch, kêu tên, đối phương đáp lại là sẽ bị thu vào bình ngay.

Đừng hỏi tại sao đại ma vương Tà Nguyệt biết rõ ràng như vậy, nói đến là thấy đắng lòng.

Bởi vì đại ma vương Tà Nguyệt có kinh nghiệm bị nhốtd trong bình gốm mấy chục lần.

Từng giây từng phút trôi qua.

Mười canh giờ trôi qua, gần tới lúc ước hẹn gặp mặt cùng đám người Đinh Hồng Lệ.

Nhóm Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, đại ma vương Tà Nguyệt ngừng tìm tòi, chạy hướng đông tường thành di tích thành thị viễn cổ.

Lúc trước đám người Đinh Hạo, Phương Thiên Dực, Cuồng Đao Trương Phàm, Tạ Giải Ngữ, đại ma vương Tà Nguyệt sưu tầm có được một số thứ kỳ lạ.

Phương Thiên Dực phát hiện một thứ như cái nắp cỏ hoặc tấm thuẫn tròn nhỏ, mép đã mài mòn, bề mặt đầy vết sẹo, có dấu vết sửa chữa, không biết có lịch sử bao nhiêu năm.

Mới đầu phát hiện cái nắp bể thì Phương Thiên Dực không mấy chú ý, nhưng gã nhanh chóng phát hiện thứ này cứng rắn vô cùng, đập sao cũng không bể. Đinh Hạo thử đánh kiếm ý, đao ý cực độ nhưng không để lại chút dấu vết.

Phòng ngự tuyệt đối?

- Xem như một tấm thuẫn đi.

Phương Thiên Dực cất cái nắp bể.

Tạ Giải Ngữ thì phát hiện một tấm áo choàng thêu hoa màu xám.

Áo choàng rách rưới như nùi giẻ mục, không thể thấy rõ hoa văn, chắc là loài hoa bây giờ đã tuyệt chủng. Nhưng núi giè này có hiệu quả cực kỳ kinh người. Khi Tạ Giải Ngữ khoác lên, nàng hoàn toàn ẩn hình, dù là hơi thở, cơ thể đều biến mất. Rõ ràng Tạ Giải Ngữ đứng đó nhưng khi Đinh Hạo vươn tay thì như xuyên qua không khí.

Một áo choàng ẩn hình độn pháp?

Tạm thời có bấy nhiều, ngoài ra không được thu hoạch gì.

Đinh Hạo, đại ma vương Tà Nguyệt rất buồn bực, hai người không tìm thấy thứ gì. Tuy di tích thành thị viễn cổ lớn nhưng trốn rỗng, ít có thứ nào tồn tại trừ kiến trúc sụp đổ.

- Meo, nhân sủng, có phải ngươi xui xẻo lây cho ta không?

Đại ma vương Tà Nguyệt bực mình nói:

- Tại sao ta không tìm thấy được thứ gì?

Đinh Hạo hậm hực nói:

- Có lẽ là ngươi xui xẻo lây cho ta!

Thế này không đúng, từ khi Đinh Hạo xuyên qua luôn rất may mắn, ngay cả Nhậm Tiêu Dao tên mập siêu may mắn đều không sánh bằng, tại sao lần này hắn không có thu hoạch gì?

Tạ Giải Ngữ chợt phát hiện cái gì, chỉ hướng đằng trước nói:

- Chỗ đó có thứ gì lóe sáng!

Quả nhiên trong hạt cát góc tường phía trước có thứ gì phản chiếu ánh nắng rất bắt mắt.

- Ta... Ta... Ai dám cướp của meo thì đừng trách meo trở mặt!

Đại ma vương Tà Nguyệt như mũi tên rời dây cung xông lên ngay, biểu tình hưng phấn cười to. Đại ma vương Tà Nguyệt sốt ruột đào thứ chiếu sáng trong hạt cát ra, nhưng biểu tình hưng phấn đông trên mặt nó. Thứ lóe sáng là...

- Meo a a a, sao lại là một khúc xương?

Đại ma vương Tà Nguyệt cầm khúc xương cỡ nửa tấc, hơi nhỏ xinh, tức giận gầm rống. Đại ma vương Tà Nguyệt như bị tạt gáo nước lạnh, cực kỳ thất vọng. Tại sao không phải bảo bối gì mà là một khúc xương? Không biết là sinh vật gì chết để lại.

Đám người Đinh Hạo, Cuồng Đao Trương Phàm, Phương Thiên Dực, Tạ Giải Ngữ cười phá lên.

Trong hành trình có đại ma vương Tà Nguyệt quậy phá làm không khí náo nhiệt lên.

- Cười cái gì? Đám nhân loại ngu xuẩn các ngươi!

Đại ma vương Tà Nguyệt trừng đám người Đinh Hạo, quay đầu lại nói:

- Dù là một khúc xương cũng có tác dụng của nó, có thể dùng làm... Dùng làm... Hừ, dùng để mài răng!

Đại ma vương Tà Nguyệt nhe răng nanh nhỏ sáng lấp lánh cắn xương, tự an ủi.

Qua sóng gió nhỏ này không còn bao nhiêu thời gian.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1254)