Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 0474

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 0474: Lâm Thiên Vũ ngậm bồ hòn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trầm Bất Hồi hỏi dò:

- Không biết Đinh huynh muốn đi mấy Trọng Thiên ở?

Đinh Hạo ngẫm nghĩ, nói:

- Chúng ta lên thẳng lục tầng đi.

Trầm Bất Hồi ngẩn ngơ. Lục tầng là nơi cường giả đẳng cấp Võ Vương cảnh cao giai thậm chí là nửa bước Võ Hoàng cảnh, phong ấn cấm chế trạch viện nguyên thủy chỗ đó siêu cường đại, khôi lỗi chiến ngẫu thủ hộ không thể khinh thường. Đinh Hạo mở miệng đã đòi lên thẳng lục tầng, hơi lớn giọng.

Nhưng Trầm Bất Hồi vẫn dẫn đường.

Mãi đến lúc này Trầm Bất Hồi mới chú ý thấy năm người đi theo sau Đinh Hạo có thực lực ngang ngửa với gã nâng cái cáng tinh xảo thoải mái, người nằm trên cáng chắc là bị thương. Cáng tỏa ánh sáng bạc mông lung bao phủ người nằm trên cáng, không thấy mặt mũi hay giới tính, không biết là ai.

Trên đường đi Đinh Hạo cẩn thận ngắm phong cảnh các nơi.

Cửu Trọng Thiên là một tòa thành lớn xây dựng vào núi, bên ngoài bao phủ một lớp phòng hộ băng, trơn bóng như ngọc, màu trắng, tỏa ánh sáng nhạt chiếu rõ nguyên tòa thành trì Cửu Trọng Thiên, cực kỳ xinh đẹp. Trên bầu trời không có mặt trời, trăng, sao. Nóc trắng cách mặt đất vài trăm thước.

Tầng thứ nhất có nhiều người nhất, ồn ào nhốn nháo.

Trừ chợ ra mỗi khu vực có khu phố, vài chỗ gần vách núi đào động phủ, cơ bản mỗi chỗ đều có người.

Thứ này giống như thang máy.

Trầm Bất Hồi vào trận pháp chọn mấy ký hiệu kỳ dị. Ánh sáng chợt lóe, cảm giác mất cân bằng thời không truyền tống. Cảm giác đó chỉ trong khoảnh khắc, đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm đi vào trận pháp bị truyền tống lên Lục Trọng Thiên.

* * *

Trầm Bất Hồi chỉ vào một cửa lớn hùng vĩ ven đường trước mặt, nói:

- A? Chỗ này còn trong trạng thái hoang vu, có thể khai phá.

Đinh Hạo dừng chân, cẩn thận quan sát.

Đây là một cái sân không lớn, cửa có chút khí thế. Cửa đá màu xanh không biết đóng kín bao nhiêu năm, hai cánh cửa đã hợp thành một dính đầy bụi, xung quanh không một dấu chân người. Hai pho tượng võ sĩ hùng vĩ trước cửa cao bảy thước, tay cầm trường kiếm sống động như thường, giống như pho tượng võ sĩ sống lại công kích người.

Đinh Hạo phóng thần thức ra.

Đinh Hạo nhanh chóng phát hiện trên cửa đá cái sân quả nhiên có minh văn trận pháp cực kỳ ẩn khuất, đó là trận pháp cực kỳ phức tạp, cao thâm phong bế sân. Bất cứ ai muốn vào trong đầu tiên phải công phá cửa đá, dùng sức mạnh đánh bại lực lượng thủ hộ. Hai pho tượng võ sĩ trước cửa thật ra là hai khôi lỗi chiến ngẫu, Đinh Hạo đến gần cửa trong vòng mười thước sẽ bị chúng nó vô tình công kích.

Đinh Hạo tin tưởng hắn chỉ cần một kích là sẽ phá mở được cái sân.

Nhưng Đinh Hạo xoay người đi.

Đinh Hạo cần tìm một nơi ở rộng rãi lớn hơn.

Không chỉ vì Tây Môn Thiên Tuyết cần tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa trong tòa thành trì Cửu Trọng Thiên số tầng lớn nhỏ đại biểu thực lực, tiềm lực cao thấp của một người. Nếu đã quyết định hành động, Đinh Hạo biết bây giờ không phải lúc giả nai, giả yếu, phải cao điệu lên, khiến thế lực các phương nhìn thẳng vào hắn, thừa nhận hắn. Chỉ có làm như vậy thì tương lai Đinh Hạo mới có quyền lên tiếng, dựa vào một góc bản đồ chiếm ích lợi.

Nếu vậy thì...

Đinh Hạo nói:

- Chúng ta lên thất trọng thiên đi.

Trầm Bất Hồi đứng ngây phỗng.

Trong không khí tràn ngập áp lực, so với mấy tầng dưới thì khu vực Thất Trọng Thiên nhỏ hơn chút nhưng càng tinh xảo hơn, phạm vi cỡ mấy dặm chia làm vài khu vực. Trên đường không có người qua lại, nhiều trạch viện trống, hiu quạnh. Trong tầm mắt toàn là kiến trúc cũ kỹ, tràn ngập hơi thở thời gian hồng hoang, phong cách đơn giản cổ xưa, là nguyên tố nổi tiếng trong Vô Tận đại lục nhiều năm trước.

Đinh Hạo mơ hồ cảm giác trong Thất Trọng Thiên có mấy chục hơi thở cực kỳ cường đại, dù cách rất xa vẫn cảm giác được như cột như rồng phóng lên cao, chiếm cứ mỗi một kiến trúc khác nhau.

Đinh Hạo hiểu ra, thầm nghĩ:

- Chắc đó là các thiên tài cường giả đẳng cấp cảnh giới đỉnh Võ Vương cảnh, Võ Hoàng cảnh.

- Kiến trúc chỗ này có sáu phần trăm chưa khai phá, còn trong hoang vu. Có minh văn trận pháp, khôi lỗi chiến ngẫu thủ hộ. Sau khi trạch viện động phủ bị môn phái nào khai phá, nếu hai lần chiến trường bách thánh mở ra liên tiếp không nghênh đón chủ nhân mới của môn phái này thì lại biến trở về hoang vu.

Trầm Bất Hồi rất hiểu biết tòa thành trì Cửu Trọng Thiên, gã đứng bên cạnh Đinh Hạo, giải thích rằng:

- Thất Trọng Thiên có hơn một ngàn trạch viện động phủ phong cách khác nhau, lần này chiến trường bách thánh mở ra chỉ có mấy chục trạch viện điểm sáng tinh đăng.

Đinh Hạo ngây người:

- Tinh đăng?

Trầm Bất Hồi chỉ vào một cái đèn đá trên đỉnh cột đá trước cửa trạch viện hiu quạnh bên cạnh, giới thiệu:

- Tinh đăng là nó, mỗi trạch viện động phủ trong Cửu Trọng Thiên đều có một ngọn đèn như vậy, khi trạch viện động phủ bị khai phá nghênh đón chủ nhân mới thì tinh đăng sẽ đốt lên, tỏ rõ với người ngoài rằng chỗ này có chủ.

Ra là vậy.

Đinh Hạo gật gù.

Đưa mắt nhìn hai bên đường hầu như không có đèn đá hai bên trạch viện động phủ được đốt sáng.

phía xa mơ hồ có một, hai ánh đèn đỏ.

- Cùng một tầng Cửu Trọng Thiên, cấm chế, khôi lỗi chiến ngẫu thủ hộ trạch viện động phủ khu vực khác nhau cũng chia mạnh yếu. Bây giờ khu vực chúng ta ở thuộc phía chính tây tầng bảy, là khu vực khai khẩn khó khăn thấp nhất.

Trầm Bất Hồi giới thiệu đại khái. Trầm Bất Hồi mang Đinh Hạo đi khu tây khó khăn thấp nhất là vì lo hắn không thành công trở thành trò cười cho tòa thành trì Cửu Trọng Thiên.

Đinh Hạo ngầm hiểu, không nói gì.

Đinh Hạo đã quan sát kỹ cấm chế mấy trạch viện động phủ bên cạnh, đúng là mạnh hơn cấm chế trạch viện mây Trọng Thiên trước đó nhiều. Cường giả cảnh giới Võ Vương cảnh bình thường không thểp há mở phòng ngự như vậy, cộng với trạch viện động phủ thủ hộ trước khôi lỗi chiến ngẫu cực kỳ hung hãn, thể hình càng nhỏ sức chiến đấu càng mạnh.

Nhưng đối với Đinh Hạo không phải chuyện khó khăn gì.

Có hai lão quái vật Kiếm Tổ, Đao Tổ chỉ điểm, đối với Đinh Hạo không có minh văn trận pháp nào không thể phá mở.

Đoàn người đang đi đột nhiên trước mắtxuất hiện mấy người.

Một thanh niên tuấn tú đẹp như yêu, khí chất xa hoa. Thanh niên đó thấy đám người Đinh Hạo thì hơi biến sắc mặt, khẽ kêu. Đó là Lâm Thiên Vũ, một trong Thanh Vân Thập Nhị Tú lúc trước trong tòa binh trạm cổ thành bị thiếu niên thợ săn Trương Phàm đánh thành đầu heo chạy trối chết.

Một nam nhân thân hình cao to phát hiện Lâm Thiên Vũ biến sắc mặt, quan tâm hỏi:

- Như thế nào? Thập nhị đệ biết mấy người kia?

Biểu tình Lâm Thiên Vũ trở về bình thường, hờ hững nói:

- Hơi thở của võ giả trẻ đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đi đằng trước nhất hơi quen, còn có thiếu niên to đen đeo mặt nạ sau lưng hắn... A, ta biết rồi, thì ra là bọn họ. Lúc trước trong hoang dã có gặp mặt hai người này.

*****

Lâm Thiên Vũ thầm nhủ: Nói nhảm, tất nhiên ta không thể cho ca ca biết mỹ thiếu niên ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phong lưu ta đây từng bị thiếu niên dã man đó đánh sưng mặt. Chuyện xấu hổ như vậy nếu nói ra sẽ bị tên miệng rộng nhà ngươi nói hết cho các sư huynh đệ biết.

Thanh Vân Thập Nhị Tú lão lục Vương Lăng Hạc cười nói:

- Nếu đã quen nhau lại cùng là võ giả nhân tộc thì qua chào hỏi đi.

Võ giả có thể xuất hiện trong Thất Trọng Thiên chắc không phải người tầm thường, nếu lúc trước Lâm Thiên Vũ có duyên gặp mặt một lần thì lão lục Vương Lăng Hạc không ngại lôi kéo cảm tình, chuẩn bị thêm cho cuộc tranh giành sắp đến.

- Chào hỏi? Được rồi... A, phải rồi, võ giả trẻ đeo mặt nạ quỷ thanh đồng đằng trước chắc là Đinh Hạo mà Ninh Khiếu Hổ nói.

Lâm Thiên Vũ nhanh chóng đoán ra, gã là người rất thông minh, thấy binh khí, thân hình thiếu niên thợ săn Trương Phàm là không quên được, đoán đúng chín phần.

Tuy lần trước Lâm Thiên Vũ bị đánh te tua nhưng con người gã sĩ diện, quay về chỉ vạch trần Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu đâm chọt, không nói bản thân bị tne người rừng tu vi huyền khí chỉ là cảnh giới Đại Võ Sư cảnh đánh bại. Huống chi có Thanh Vân Thập Nhị Tú lão lục Vương Lăng Hạc ông tám nhất nguyên tông môn thậm chí là trong Thanh Châu đi theo bên cạnh Lâm Thiên Vũ, gã ngẫm nghĩ tạm thời không kiếm chuyện với thiếu niên thợ săn Trương Phàm. Lâm Thiên Vũ coi như không có chuyện gì xảy ra, chờ có thời gian mới báo thù.

Lâm Thiên Vũ bị lão lục Vương Lăng Hạc kéo đi, vẻ mặt bất đắc dĩ tới gần đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm.

May mắn là Thiên Chi Ngân Ninh Hổ Khiếu từng tìm Thanh Vân Thập Nhị Tú nhưng gã biết thực lực, địa vị của mình kém xa mười hai người này, không thể khống chế nên không kể chuyện bản đồ, không thì lúc này Lâm Thiên Vũ trông thấy đám người Đinh Hạo, Lý Y Nhược, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm thì phản ứng đầu tiên không phải đi lên chào mà là cướp bản đồ.

Đám người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm trông thấy Lâm Thiên Vũ cũng ngẩn người.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ gặp cái tên kiêu ngạo đáng ghét tại đây. Đinh Hạo phản xạ làm bộ không quen, dù sao đoàn người đeo mặt nạ.

Chỉ thấy Lâm Thiên Vũ đi thẳng đến, biểu tình đáng đánh nửa cười nửa không nói:

- Đinh Hạo, Trương Phàm, không ngờ chúng ta gặp lại nhanh như vậy.

Bị nhận ra.

Phản xạ thứ hai của Đinh Hạo là chuẩn bị chiến đấu.

Lâm Thiên Vũ không bị minh văn nguyên thủy áp chế là nhân vật rất đáng sợ, dù Đinh Hạo dốc hết vũ khí bí mật ra cũng chỉ có xác suất thắng năm mươi năm mươi. Huống chi có mấy người thực lực không yếu hơn Lâm Thiên Vũ đi bên cạnh gã.

- Ai ngờ...

- Đinh huynh đệ, kính đã lâu, không ngờ gặp ngươi tại đây. Lúc trước Ninh Khiếu Hổ châm ngòi ly gián, huynh đệ chúng ta và ngươi có chút hiểu lầm.

Lão lục Vương Lăng Hạc cao to vạm vỡ cười chân thành chỉ vào Lâm Thiên Vũ đứng bên cạnh, cười nói:

- Thập nhị đệ của ta tính cách nóng nảy, tính tình không tốt, trận chiến trước làm ngươi và Trương huynh đệ bị thương bây giờ đã lành chưa? Thật xin lỗi, đại ca của ta đã trách phạt thập nhị đệ, mong Đinh huynh đệ đừng để bụng.

Thương tổn đến chúng ta?

Đám người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm ngây ngẩn.

Chuyện gì đây?

Đinh Hạo ngẩng đầu thấy mặt Lâm Thiên Vũ liên tục đổi màu, lúc xanh lúc đỏ, nghiến răng nháy mắt với Đinh Hạo.

Trực giác nhạy bén giúp Đinh Hạo hiểu ý Lâm Thiên Vũ ngay, cười nói:

- Chuyện đã qua, không sao.

Đinh Hạo không nói toạc ra, xem như cho Lâm Thiên Vũ một bậc thang.

Lâm Thiên Vũ vội đổi đề tài:

- Vị này là ca của ta, Lăng Thiên Cự Phủ Vương Lăng Hạc của Thanh Vân tông Thanh Châu, chắc các ngươi đều nghe tiếng đúng không?

Lâm Thiên Vũ thề sau này gã phải sửa thói xâu sĩ diện và khoác lác.

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Thì ra là Vương huynh, kính đã lâu, kính đã lâu.

Nói thật là Đinh Hạo chưa từng nghe Lăng Thiên Cự Phủ Vương Lăng Hạc bao giờ.

Đi ra Tuyết Châu Đinh Hạo mới biết hắn biết quá ít về các danh nhân lĩnh vực võ đạo Bắc vực.

Lão lục Vương Lăng Hạc không để bụng.

Lúc này lão lục Vương Lăng Hạc mới phát hiện tu vi huyền khí của đoàn người Đinh Hạo quá thấp, chỉ có võ giả đeo mặt nạ đen, mặc áo giáp đen trông như người hầu là có hơi thở cảnh giới Võ Vương cảnh, những người khác chỉ khoảng Đại Tông Sư cảnh. Cảnh giới như vậy mà đoàn người Đinh Hạo lên đến Thất Trọng Thiên làm lão lục Vương Lăng Hạc khá kinh ngạc, nhưng Lăng Thiên Cự Phủ Vương Lăng Hạc dù gì là nhân vật nổi tiếng đã lâu, xuất thân từ đại tông môn chính đạo như Thanh Vân tông ít nhất có phong độ lễ phép, biểu tình không lộ ra coi thường.

Lão lục Vương Lăng Hạc đầy kinh nghiệm, phong độ hiểu rằng người có thể vào tòa thành trì Cửu Trọng Thiên không ngốc. Đám người Đinh Hạo đi đến Thất Trọng Thiên tất nhiên là có chỗ dựa, thế giới này luôn tồn tại kỳ tích, bề ngoài không đại biểu tất cả.

Ví dụ như đại ca của lão lục Vương Lăng Hạc, thực lực mặt ngoài và bên trong chênh lệch lớn.

Trong lúc đám người Đinh Hạo, lão lục Vương Lăng Hạc nói chuyện thì có biến dị.

Một giọng khàn sắc nhọn vang lên từ bên cạnh, cười khùng khục nói:

- Khục khục khục khục, thật không ngờ... Thanh Vân Thập Nhị Tú cũng xem như nhân vật có danh dự, uy tín trong Bắc vực mà tự cam đọa lạc, ở chung với đám ăn mày thực lực đê tiện, giấu đầu lòi đuôi, đúng là nực cười.

Đinh Hạo quay đầu lại.

Một người mặc trường bào màu đen gầy như gậy trúc cười nhạt đi tới.

Người này phủ tầng sương bạc cho người cảm giác như Vẫn Tinh Thánh, giống con rắn độc âm trầm. Ánh mắt nhìn đám người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm như nhìn con kiến nhỏ bé đáng thương. Tất nhiên người mặc áo đen chỉ liếc đám người Đinh Hạo một cái, sau đó toàn bộ tinh thần tập trung vào lão lục Vương Lăng Hạc, Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ không khách sáo đáp trả:

- Phan Nhất Tâm, cút đi, nơi này không hoan nghênh ngươi.

Hình như hai bên biết nhau và có mâu thuẫn rất sâu.

- Chậc chậc chậc, tiểu Thiên Vũ, tính cách của ngươi vẫn nóng nảy như vậy, coi chừng có ngày rơi vào tay ta chắc chắn sẽ biến ngươi thành miếng da người hoàn mỹ, khục khục khục khục...

Phan Nhất Tâm áo đen rắn độc lạnh lùng cười, ánh mắt châm chọc liếc hướng đám người Đinh Hạo, thiếu niên thợ săn Trương Phàm, Lý Y Nhược, Ngải Thanh, Tần Khả Diệc, năm người Điền Năng chắc khỏe, Lý Đình khỉ ốm.

- A! Mấy tên đáng thương ý định khai khẩn trạch viện Thất Trọng Thiên? Không biết sống chết!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1254)