Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 0708

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 0708: Cho rằng ta sẽ không giết người sao ?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Mới đầu Võ tiên sinh mặt chữ điền có thể vận kiếm thức hoàn chỉnh phản kích nhưng sau này mặc cho gã bùng phát ra huyền khí thế nào, biến đổi kiếm thức ra sao vẫn bị băng kiếm quỷ mị lôi kéo, thân bất do kỷ bị kéo đi.

Võ tiên sinh mặt chữ điền giật mình kêu lên:

- Ngươi... Đây là yêu pháp gì?

Võ tiên sinh mặt chữ điền hết sức vùng vẫy.

Mặt Đinh Hạo bình tĩnh không đáp lời Võ tiên sinh mặt chữ điền.

Đinh Hạo mặc áo xanh, tay cầm băng kiếm không nhanh không chậm đến đi biến đổi, thân pháp cực kỳ tiêu sái, như thần tiên múa dưới ánh trăng. Võ tiên sinh mặt chữ điền có khổ không nói nên lời, gã như người say bị Đinh Hạo mang theo lảo đảo, cuối cùng gã không thể thi triển kiếm thuật hoàn chỉnh.

Từ đầu đến cuối cuộc quyết đấu kiếm thuật không có một chút thanh âm trường kiếm va chạm.

Cố Tinh Nhi nhìn trợn mắt há hốc mồm.

- Thì ra thư sinh ngốc thật sự là cao thủ tuyệt đỉnh, nói vậy ban ngày người khiển trách Chu Hoành cũng là hắn. Với thực lực như hắn có thể hoành hành các châu, không biết tại sao xen lẫn trong Đà Linh thương đội? Hắn cóm ục đích gì?

Cố Tinh Nhi thông minh cả đời cũng không bao giờ nghĩ ra Đinh Hạo bị mfu đường nên mới nuộc lòng đi theo Đà Linh thương đội.

Lúc này Cố Tinh Nhi vẫn không thể nhúc nhích, nói chuyện, nếu không thì nàng đã hét to lên.

Cố Tinh Nhi cực kỳ giật mình.

Chính lúc này...

Võ tiên sinh mặt chữ điền nghiêng ngả một lúc sau không kiềm được la lên:

- Đủ rồi!

Võ tiên sinh mặt chữ điền ném song kiếm mới thoát ra khỏi lực dính kỳ dị, nghiêng ngả lùi năm bước miễn cưỡng đứng vững. Võ tiên sinh mặt chữ điền thấy chóng mặt như uống rượu say, gã chỉ vào Đinh Hạo.

Võ tiên sinh mặt chữ điền hét to:

- Ngươi sử dụng yêu pháp bậy bạ gì?

Đinh Hạo thu kiếm thức băng kiếm bạc tan biến trong không khí.

Đinh đinh!

Song kiếm dính trên băng kiếm rớt xuống đất cắm vào khe đá, thân kiếm rung rinh.

- Mười hai môn kiếm thuật, dính tự quyết là một trong các kiếm quyết mỗi một kiếm giả đều thông hiểu. Nếu ngươi tự xưng là cường giả kiếm đạo vì sao không có ánh mắt nhìn ra nó?

Đinh Hạo khoanh tay đứng, hơi thở bình tĩnh như thanh trường kiếm có sự sống, quần áo phất phơ, cực kỳ tiêu sái, có phong độ tông sư.

Mặt Võ tiên sinh mặt chữ điền đỏ rần, tức giận bác bỏ:

- Không thể nào! Người nàoh ọc kiếm thuật đều hiểu dính tự quyết nhưng không thể đến mức độ biến thái như thế, nó chỉ là pháp môn vận kiếm cơ bản nhất, sao có thể dính được kiếm thuật ta thúc giục huyền khí cảnh giới Đại Tông Sư cảnh? Ngươi đừng hòng lừa ta!

Đinh Hạo mỉm cười nói:

- Vậy chỉ có thể trách ngươi thiếu kiến thức.

Lòng Đinh Hạo máy động.

Vù vù vù vù vù!

Hai thanh trường kiếm cắm dưới đất bay hướng Võ tiên sinh mặt chữ điền.

Võ tiên sinh mặt chữ điền vươn hai tay bắt lấy song kiếm.

Đinh Hạo lắc người, một thanh băng kiếm bạc lại ngưng tụ trong tay. Đinh Hạo đâm một kiếm.

Võ tiên sinh mặt chữ điền cảm thấy một đóa hàn mang như ngôi sao trong bóng đêm ập đến, ánh sáng lạnh đập vào mặt như đao cắt. Võ tiên sinh mặt chữ điền hét một tiếng, song kiếm rung lên. Xoẹt xoẹt, một chuỗi kiếm hoa phản kích ra ngoài.

Nhưng trong chớp mắt đóa hàn mang như phân thân ảo ảnh bỗng nổ tung hóa thành vô số ánh sao.

Tựa như pháo hoa nở trong trời đêm.

Võ tiên sinh mặt chữ điền cười to bảo:

- So kiếm nhanh với ta? Ha ha ha ha ha ha! Đừng quên ta có song kiếm.

Song kiếm như ảo ảnh nhanh như chớp đâm ra từng cái bóng.

Một lớn hơn hai, chắc chắn song kiếm nhanh hơn đơn kiếm.

Chỉ cần đối thủ không sử dụng chiến pháp lực dính quái dị gần như yêu pháp thì Võ tiên sinh mặt chữ điền tin tưởng tuyệt đối gã sẽ thắng.

Đặc biểt là đạo khoái kiếm, Võ tiên sinh mặt chữ điền đã là cao thủ khoái kiếm số một Quắc thành, trong một giây ra một trăm lẻ tám kiếm độc bộ Nê Châu. Thiếu niên quái dị trước mắt không biết tự lượng sức mình muốn so khoái kiếm với gã? Đúng là tự rước nhục.

Lòng máy động, chớp mắt Võ tiên sinh mặt chữ điền đã đâm ra hơn một trăm kiếm.

Không khí bị mũi kiếm đâm nổ vang tiếng rít sắc nhọn không ngừng, như có hai bồng hỏa hoa nổ trong tay Võ tiên sinh mặt chữ điền. Ánh sáng chói mắt bắn ra bốn phía, bởi vì Võ tiên sinh mặt chữ điền ra kiếm quá nhanh, ma sát không khí hai bên trường kiếm sinh ra hỏah oa nóng cháy.

Võ tiên sinh mặt chữ điền rất có lòng tin chẳng những chặn được toàn bộ kiếm quang của thiếu niên áo xanh còn phản kích lại.

Nhưng xảy ra chuyện quái dị.

Ngay khi Võ tiên sinh mặt chữ điền đâm kiếm ra thì kiếm quang đầy trời trước mặt gã bỗng biến mất, tan trong hư vô như chưa từng xuât hiện.

Cùng lúc đó, Đinh Hạo lắc người nhẹ nhàng trở về chỗ cũ.

Võ tiên sinh mặt chữ điền cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Như thế nào? Không dám so...

Hào khí dâng trào trong ngực Võ tiên sinh mặt chữ điền, gã định nói gì chợt thấy lồng ngực lạnh lẽo. Võ tiên sinh mặt chữ điền cúi đầu nhìn, mặt đổi sắc như ăn phải chuột chết.

Thì ra không biết từ khi nào ngực áo Võ tiên sinh mặt chữ điền bị đâm thủng lỗ chỗ.

Mỗi một lỗ thủng nhỏ cỡ đầu kim vừa đúng đâm rách ba lớp vải nhưng không bị thương làn da, nếu nhìn kỹ sẽ càng thêm rung động phát hiện những lỗ nhỏ ch icthí hợp thành đồ án mèo mập mọc cánh, cực kỳ tinh xảo!

Võ tiên sinh mặt chữ điền mặt đỏ rực như gan heo.

Võ tiên sinh mặt chữ điền hiểu ngay mới rồi khi thiếu niên áo xanh vung kiếm đã đâm ra mấy trăm kiếm, mỗi kiếm ngừng đúng lúc chỉ đâm rách y phục, không bị thương làn da. Tốc độ này vượt qua phạm trù phản ứng của Võ tiên sinh mặt chữ điền tự nhận là khoái kiếm số một Nê Châu, gã không hề phát hiện ra.

Đáng sợ hơn là tốc độ kiếm quá nhanh, lặng lẽ hoàn thành.

Bản thân Võ tiên sinh mặt chữ điền nổi danh khoái kiếm, gã biết rõ ra kiếm càng nhanh thì tiếng mũi kiếm đâm không khí càng chói tai. Nếu tốc độ kiếm vượt qua tốc độ âm thanh thì trong khoảng cách gần thế này không thể nào không có chút tiếng động.

Nhưng kiếm của đối phương đã...

Võ tiên sinh mặt chữ điền nghĩ đến đây như bị đổ thau nước đá từ đầu đến chân, lòng lạnh lẽo.

Võ tiên sinh mặt chữ điền dùng thuật khoái kiếm rung động Nê Châu nhưng bây giờ không thể phát hiện tốc độ thiếu niên áo xanh xuất kiếm.

Chênh lệch lớn đến đáng sợ.

Trong khoảnh khắc này Võ tiên sinh mặt chữ điền bắt đầu tin tưởng lúc trước song kiếm bị dính không phải đối phương dùng yêu pháp mà là dính tự quyết, một trong mười hai pháp môn kiếm thuật cơ bản nhất. Tức là tạo nghệ đạo kiếm thuật của thiếu niên áo xanh cao đến Bắc Vực giục ngựa khó theo kịp.

Càng khiến lòng Võ tiên sinh mặt chữ điền lạnh lẽo là mới rồi trong quá trình chiến đấu, đối thủ từ đầu đến cuối không hề kích phát ra huyền khí.

Tức là đối phương chỉ dựa vào kiếm thuật cao minh tinh diệu đánh bại Võ tiên sinh mặt chữ điền cảnh giới Đại Tông Sư cảnh.

*****

Kiếm thuật như vậy Võ tiên sinh mặt chữ điền chưa từng nghe thấy, gần như truyền thuyết hoang đường.

Võ tiên sinh mặt chữ điền khó nhọc nói ra từng chữ:

- Ngươi... Võ ta... Thua... Ài...

Cuộc quyết đấu kiếm thuật hôm nay là đả kích lớn nhất đời Võ tiên sinh mặt chữ điền, mọi thứ gã thấy kiêu ngạo vào lúc này, trước mặt thiếu niên áo xanh chỉ cỡ mười bảy tuổi không chịu nổi một kích. Đối thủ nhẹ nhàng đánh vỡ mọi niềm tin của Võ tiên sinh mặt chữ điền.

Lúc trước Võ tiên sinh mặt chữ điền không tin trên thế giới có loại kiếm thuật này.

Nhưng bây giờ...

Võ tiên sinh mặt chữ điền cảm thấy gã là ếch ngồi đáy giếng.

Đinh Hạo không nói, vung tay áo. Bốn cây cờ to đỏ rực cắp bốn góc hậu viện bị rút lên cắm trước mặt Võ tiên sinh mặt chữ điền, nói cho gã biết thủ đoạn con nít này không thể làm gì được hắn. Đinh Hạo muốn phá vỡ trận pháp này chỉ cần một ý nghĩ.

Cùng lúc đó.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ đứng bên cạnh sợ hãi mặt trắng bệch.

Võ tiên sinh mặt chữ điền là cao thủ kiếm thuật số một Quắc thành, sức chiến đấu mạnh đếm trên đầu ngón tay, nhưng trước mặt thiếu niên áo xanh như yêu nghiệt lại thất bại thảm hại, thua không có cớ gì để chối. Cái tên này còn trẻ tuổi mà sao khủng bố đến vậy? Hắn là ai?

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ nghĩ đến mình chọc vào người như vậy, gã rất hối hận.

Dù Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ có thân phận là thiếu thành chủ, có lẽ nó rât tôn quý với nhiều người nhưng khi gặp cường giả thật sự thì không đáng nhắc đến.

Đinh Hạo vẫy tay nói:

- Các ngươi đi đi.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền thở phào, xoay người đi.

Đinh Hạo lên tiếng:

- Chờ đã.

Ánh mắt Đinh Hạo như kiếm liếc Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền, gằn từng chữ:

- Đã quên lời ta nói lúc đầu sao? Để lại chút gì rồi đi.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, Võ tiên sinh mặt chữ điền biến sắc mặt.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ hiểu ý Đinh Hạo, không cam lòng nói:

- Cái này... Chúng ta tài nghệ không bằng người, nên chịu nhục, nhưng các hạ yêu cầu hơi quá đáng, chúng ta...

Đinh Hạo nhướng mày, sát khí lướt qua:

- Không lẽ ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết người?

- Các hạ bớt giận...

Võ tiên sinh mặt chữ điền bị luồng sát khí ngút trời hù run rẩy, hiểu là thiếu niên áo xanh không chỉ có thực lực cao sâu mà càng là sát thần đi trong núi thây biển máu, lạnh lùng vô tình.

Bộp!

Vòi máu phun ra, kiếm quang trong tay Võ tiên sinh mặt chữ điền chợt lóe, ngón út tay trái đứt lìa rớt xuống đất.

Mặt Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ lúc xanh lúc đỏ, thấy thực lực cường đại như Võ tiên sinh mặt chữ điền còn ngoan ngoãn chịu thua, gã cắn răng giơ kiếm chặt nửa khúc ngón út, xoay người định đi.

- Đứng lại.

Đinh Hạo nhìn chằm chằm Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, gằn từng chữ:

- Ta nói là một ngón tay, không phải nửa ngón.

- Ngươi... Đừng hiếp người quá đáng! Phủ thành chủ ta không dễ ăn hiếp, cùng lắm chúng ta ai đi đường nấy, ai sợ ai?

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ cố nén đau đớn, tức giận người run rẩy.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ cứng cổ lên, gã là nhân vật nào? Từ lúc rớt khỏi bụng mẹ Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ đã không chịu cơn tức này, hôm nay tự cắt một khúc ngón tay mà đối phương vẫn còn hùng hổ dọa người, gã không thể nhịn nữa.

- Hừ! Thứ không biết sống chết.

Ánh mắt Đinh Hạo mất kiên nhẫn, nhướng mày kiếm.

Vù vù vù vù vù!

Một luồng kiếm quang xẹt qua.

Máu phun ra.

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ rú lên:

- A!

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ đau muốn xỉu.

Bàn tay trái của Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ bị kiếm khí chặt đứt tận cổ tay, máu tuôn như suối lộ khúc xương trắng phau.

- Ngươi...

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ định chửi cái gì. Võ tiên sinh mặt chữ điền đứng bên cạnh sợ quá vội bịt miệng Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ, sợ tiểu thiếu gia không biết nặng nhẹ nói ra câu nào chọc giận sát thần trước mắt thì toàn phủ thành chủ sẽ bị liên lụy.

Thực lực Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ không đủ, không cảm giác được thiếu niên áo xanh đáng sợ. Võ tiên sinh mặt chữ điền thật sự sợ teo tim.

Thật ra mấy năm nay Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ tác oai tác quái trong Quắc thành, đặc biệt là gã làm hại những thiếu nữ, chỉ mấy tội đã đủ cho gã chết mấy trăm lần. Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ quá kiêu căng, hôm nay đạp trúng đinh cũng xem như báo ứng.

Võ tiên sinh mặt chữ điền nhìn ra được thiếu niên áo xanh không phải người thích giết chóc, nếu đổi lại cường giả cùng đẳng cấp khác thì Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ nói mấy câu đã sớm phơi thây tại chỗ.

Nói đùa, cường giả trình độ này ánh mắt như pháp, sao có thể tùy tiện khiêu khích?

Võ tiên sinh mặt chữ điền kéo Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ lắc người chạy ra ngoài hậu viện, trở về đường cũ. Thân hình Võ tiên sinh mặt chữ điền như hồn ma lướt qua con phố bay hướng phủ thành chủ. Quắc thành xuất hiện cường giả như vậy, Võ tiên sinh mặt chữ điền phải nhanh chóng báo cho thành chủ và hai thế lực khác.

Khi Võ tiên sinh mặt chữ điền rời khỏi hậu viện Địa Hổ khách sạn khoảng mấy ngàn thước thì bỗng trên bầu trời vang một chuỗi tiếng nổ khủng khiếp.

Võ tiên sinh mặt chữ điền bản năng ngẩng đầu lên nhìn, ngạc nhiên.

Yêu khí xanh biếc cuồn cuộn vô tận như tầng mây rậm rạp che trời không biết từ khi nào bao trùm nguyên Quắc thành. Yêu khí cuồn cuộn đậm đặc như chất dịch xanh ẩn chứa lực lượng ăn mòn khủng khiếp, nơi yêu khí đi qua phát ra tiếng xèo xèo. Màn sáng minh văn trận pháp bảo vệ Quắc thành mấy ngàn năm bị ăn mòn dần biến mỏng, tùy thời tan vỡ.

Một con yêu ma khổng lồ không biết bản thể là gì ẩn hiện trong yêu khí xanh biếc, bốn con mắt to đỏ rực như ao máu bắn ra bốn cột đỏ như kiếm quang không ngừng đánh vào màn sáng minh văn trận pháp.

- Đây là... Sao có thể? Đại yêu cảnh giới yêu hoàng. Trời ạ, Quắc thành nguy hiểm rồi!

Võ tiên sinh mặt chữ điền cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Vì sao xuất hiện địa yêu cảnh giới này?

Chu Hoành thiếu chủ phủ thành chủ cũng bị hù ngu ra:

- Đây là...

Xuất hiện yêu ma khủng bố như vậy tuyệt đối là ác mộng với Quắc thành.

Cứ mặc cho công kích tiếp tục thì e rằng vòng bảo hộ minh văn sẽ tan vỡ, một khi thành phá, số lượng yêu tộc chen chúc tràn vào trong một đêm biến tòa cổ thành ngàn năm Quắc thành thành một tòa Tu La huyết ngục.

Bốn phía Quắc thành vang tiếng la hét.

Có vài luồng sáng rực rỡ từ trong Quắc thành bắn lên cao công kích yêu khí cuồn cuộn, là mấy vị người thủ hộ thực lực mạnh nhất thành, cảnh giới đến đỉnh nửa bước Võ Vương cảnh. Bọn họ nương nhờ tất cả bảo khí kích phát ra lực lượng tăng gấp mấy lần mong sẽ ngăn được địa yêu.

Mọi người nín thở.

Nhưng rất nhanh phân ra thắng bại.

Mấy người kia bị hất về càng nhanh hơn, hộc máu tung tóe.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1254)