Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 0741

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 0741: Không ai đỡ nổi ba chiêu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hành động mau lẹ chỉ trong chớp mắt, khi người khác phản ứng lại thì tất cả đã kết thúc. Tay phải Đinh Hạo cầm trường kiếm như thần vương dưới trăng nhìn xuống bên dưới.

Yên tĩnh giây lát sau, mọi người bị chọc giận.

Đinh Hạo thật là quá kiêu ngạo.

Giờ mà Đinh Hạo còn dám ra tay tổn thương người, khiêu khích như thế? Đinh Hạo cho rằng hắn là thiên hạ vô địch sao?

- Giết hắn, làm thịt tên ác ma này!

- Võ giả Trung Thổ Thần Châu ta sao có thể tha thứ một cuồng đồ Bắc Vực huênh hoang như vậy?

Trong đám đông bên dưới có kẻ ẩn núp châm lửa góp gió, không ngừng rống to khiêu khích cảm xúc mọi người. Thanh âm đến từ khắp nơi, khó thể nắm bắt.

Đinh Hạo phóng thần thức ra không ngừng quan sát.

Lại có bóng người chớp lóe.

Bốn người xuất hiện lên lầu đài tầng cao nhất, bọn họ bao quanh Đinh Hạo.

Bốn người cngx mặc đồ tang, đầu chít khăn trắng. Ba nam một nữ, anh khí bừng bừng, khoảng hai, ba mươi tuổi, toàn thân lóe ánh sáng huyền khí, thực lực cỡ nhất khiếu, nhị khiếu Võ Hoàng cảnh, không tệ.

Biểu tình bốn người này không khác gì thanh niên, mắt đầy mục thù hận, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da ăn thịt Đinh Hạo.

Đinh Hạo lướt qua mặt bốn người:

- Xem ra các ngươi cũng có người thân chết trong tay ta?

Người dẫn đầu mắt tóe lửa nói:

- Thiên Tinh Môn Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung của Biện Châu thành đến báo thù cho phụ thân và huynh trưởng. Ác ma, ngươi lạm sát vô tội, tay dính dâydf máu của đồng tộc, ban đêm có ngủ yên không?

Đinh Hạo nghiêm túc nói:

- Ăn ngon, ngủ yên. Hai tay của ta rất sạch sẽ, bởi vì từ khi ta đến Trung Thổ Thần Châu chưa từng giết bất cứ ai.

Một nữ nhân trong bốn người trợn tròn mắt, tức giận quát:

- Miệng mồm nhanh nhảu, có người chính mắt thấy ngươi huơ kiếm hành hung còn định nói xạo?

Đinh Hạo liếc nữ nhân, không chút khách sáo trào phúng:

- Thật đáng thương, tóc dài não ngắn, ngực to không có não, nàng đầy đủ hai điểm này.

- Đừng nói nhảm với hắn, cùng lên làm thịt hắn!

Binh khí của bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung là tinh cương trường thương, hồng anh như máu, đồng loạt ra tay. Thương diễm như rắn, hồng anh thành lưỡi rắn đỏ rực. Tiếng nổ bùm bùm, hàng vạn đốm sao rơi rụng. Thương mang đâm ra từ bốn phía giống như vạn mũi tên cùng bắn, rít gào xé gió.

Trong trời đêm ẩn hiện ảo ảnh bốn con ác mãng khổng lồ há mồm máu, lưỡi đỏ, răng nanh trăng, vô cùng đáng sợ. Mãng xà định nuốt Đinh Hạo.

Đây là một hợp kích trận pháp.

Bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung tâm có linh tê, giống như một người. Bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung cùng nhau ra tay phát huy uy lực hợp kích trận pháp đến cực điểm, uy thế không thể đỡ, hơn xa lực công kích cảnh giới Võ Hoàng cảnh bình thường. Đám người quanh Hoàng Hạc Lâu cùng reo hò hoan hô.

- Hay, giết ác ma!

- Tứ Tượng Thiên Tinh Thương Sát Trận của Thiên Tinh Môn Biện Châu quả nhiên là danh bất hư truyền! Hèn chi Thiên Tinh Môn có thể xưng hùng Biện Châu mấy trăm năm. Đáng tiếc, khi đó nếu không phải lão tông chủ Thiên Tinh Môn quá sốt ruột, lẻ loi một mình đuổi theo giết tên ác ma này thì sẽ không chét. Hom nay bốn huynh muội Vương gia cùng đánh hợp kích trận pháp có thể báo thù cho phụ thân đã chết.

- Nếu giết Đinh Hạo thì Thiên Tinh Môn sẽ nổi tiếng như cồn!

Vào lúc này nhiều người lớn tiếng la hay, cổ vũ cho bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung.

Nhưng mấy chục giây sau...

Đinh đinh đinh đinh!

Bốn tiếng kim loại va chạm khẽ vang trên đỉnh Hoàng Hạc Lâu.

Thương mang bay đầy trời chớp mắt biến mất, ảo ảnh mãng xà to lớn gầm gừ bỗng tan biến, tất cả ngừng lại trong nháy mắt. Bốn tiếng kinh kêu vang lên cùng lúc, khí lạnh giảm nhiệt độ, bốn bóng người rớt xuống từ đỉnh Hoàng Hạc Lâu.

Bóng người tách ra.

Đinh Hạo vẫn đứng trên đỉnh tháp, mặt bình tĩnh, hơi thở ổn định, không tổn thương một cọng tốc.

Bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung thì hộc máu rớt mặt đất, biểu tình phẫn nộ, giãy dụa muốn phóng lên đỉnh tháp tiếp tục chém giết.

Nhưng bên ngoài cơ thể bốn huynh muội Vương gia Vương Anh, Vương Cường, Vương Phi, Vương Dung tràn ngập khí sương bạc mỏng phong ấn lực lượng huyền khí trong người bọn họ, đứng lên còn khó khăn.

Giọng Đinh Hạo vang vọng trong trời đêm:

- Thực lực quá kém thì đứng đến tự rước nhục nữa.

Trong khoảnh khắc này mọi người ban đầu giật mình sau đó hoàn toàn giận dữ. Tên ác ma quái thú hai tay dính đầy máu đó thật là kiêu ngạo đến không thể tha thứ, phát cuồng.

Lại có mấy chục người nhảy lên đỉnh Hoàng Hạc Lâu điên cuồng công kích.

Nhưng rất nhanh bọn họ rớt xuống dưới.

Những người này đều không phải là đối thủ của Đinh Hạo, bị cực âm ngục băng huyền khí phong ấn tu vi, không thể chiến đấu tiếp.

Đám đông càng tức giận, táo bạo hơn.

Đám võ giả bên dưới gầm rống, chửi mắng, các loại ngôn ngữ khiêu khích. Tiế rằng thực lực của đa số người qua thấp, thấy sức chiến đấu cường đại của Đinh Hạo xong không có can đảm đi lên khiêu chiến.

Trong đám người, kẻ âm mưu xấu xa núp trong chố tối không ngừng đổ dầu vào lửa:

- Đối phó ác ma này không cần giữ quy tắ võ đạo gì, m mọi người cùng nhau lên làm hắn mệt chết!

- Đúng vậy. Cứ thế này thì mặt mũi võ đạo Trung Thổ Thần Châu chúng ta để đi đâu?

- Mọi người cùng xong lên, không tin hắn không kiệt sức!

- Tên ác ma này dám đến Hoàng Hạc Lâu nghĩa là không để chúng ta vào mắt, không thể tranh một hơi!

Thanh âm châm ngòi từ bốn phía vang lên.

Tuy nhiên có vài người chú ý đến chi tiết tại sao ma vương giết người đến ước chiến Hoàng Hạc Lâu liên tục đánh bại mấy chục cao thủ, nhưng từ đầu đến cuối hắn không giết người?

- Ác ma, ta đến chém ngươi đây!

Trong tiếng hét to, một cường giả bay lên Hoàng Hạc Lâu.

Đó là nam nhân trung niên mũi ưng, mặt trắng không râu, mặc áo đen, mắt hẹp dài loé tia hung ác. Lưng nam nhân trung niên mũi ưng đeo trường kiếm, chiều cao trung bình, cho người cảm giác cực kỳ âm trầm. Nam nhân trung niên mũi ưng là cao thủ thứ nhất không mặc đồ tang bay lên.

Đinh Hạo đánh giá kỹ nam nhân trung niên mũi ưng, hỏi:

- Báo danh đi.

Nam nhân trung niên mũi ưng cười lạnh rút trường kiếm bên hông ra:

- Ha ha ha ha ha ha! Lão phu đến từ Tấn Châu thành, tên là Lê Bất Hối. Ác ma, hai tay ngươi dính đầy máu nhân tộc, làm nhiều việc ác, giết người vô số. Hôm nay sẽ cho ngươi chắp cánh cũng khó thoát!

Ánh mắt Đinh Hạo biến sắc bén:

- Người lúc trước núp trong đám đông, không ngừng đổi vị trí châm lửa thổi gió cũng có phần ngươi đúng không?

Biểu tình Lê Bất Hối mũi ưng hơi kinh hoảng:

- Ngươi nói bậy bạ cái gì?

Ánh mắt Đinh Hạo càng sắc bén nghiêm khắc hơn:

- Nhìn cách ngươi ăn mặc thì không có người thân chết trong tay ta, ngươi có tư cách gì tìm ta báo thù?

*****

Lê Bất Hối mũi ưng đầy căm hận vận động huyền khí cao giọng quát:

- Ta... Dù ta không có người thân bị giết nhưng chính mắt thấy ngươi tàn sát võ lâm đạo Trung Thổ Thần Châu ta, hình ảnh máu me tàn nhẫn đó đến bây giờ ta không thể quên. Lê Bất Hối ta là nam nhi, một thành viên nhân tộc Trung Thổ Thần Châu đương nhiên có tư cách giết ngươi!

Lê Bất Hối mũi ưng nói hàng loạt kích động vô số người hoan hô kêu gào.

khóe môi Đinh Hạo cong lên, hỏi:

- Ngươi chính mắt thấy ta giết người? Ngươi khẳng định là thấy ta mà không phải người khác?

Lê Bất Hối mũi ưng chắc chắn nói:

- Hừ! Sao nhìn lầm được? Đương nhiên là ngươi! Dù ngươi có hóa thành tro ta cũng nhận ra khuôn mặt này, đúng là ngươi!

- Tốt.

Đinh Hạo gật đầu, nói:

- Vậy ta sẽ cho ngươi nhìn lần nữa ta giết người như thế nào.

Đinh Hạo chém ra một kiếm.

Trong chớp mắt này mọi người nâng tay lên che mắt mình.

Bởi vì luồng kiếm quang đỏ thẫm rực rỡ chói mắt bắn ra từ thanh kiếm rỉ sét trong tay Đinh Hạo. Tuy nó là một luồng tơ bạc nhưng có khí thế xé rách thiên địa, giống như tia chớp, giống như thần nộ, rực rỡ lóa mắt, không thể nhìn gần.

Ánh sáng vụt tắt.

Giờ phút này, thắng bại đã rõ.

- U u... Ngươi... Ngươi...

Lê Bất Hối mũi ưng đứng cứng ngắc tại chỗ, trường kiếm thành mảnh vụn, biểu tình kinh sợ khó tin.

Lê Bất Hối mũi ưng quan sát kỹ càng, khẳng định hôm nay Đinh Hạo sẽ không giết người nên mới lên Hoàng Hạc Lâu khiêu chiến.

Lê Bất Hối mũi ưng không ngờ lần này Đinh Hạo ra tay không nương tình.

Kiếm quang sắc bén xuyên thủng người Lê Bất Hối mũi ưng, cướp đi tất cả sự sống.

Tại sao là gã?

Băng tầng bạc nhạt như kịch độc chậm rãi đâm ra từ người Lê Bất Hối mũi ưng, tình huống cực kỳ quái dị. Nửa người Lê Bất Hối mũi ưng bị đông trong khối băng trong suốt.

Lê Bất Hối mũi ưng kinh khủng hét to:

- Không... Ngươi... Tha mạng...

Đinh Hạo gằn từng chữ:

- Bây giờ ngươi có thể nói ta biết ngươi thật sự chính mắt thấy ta giết người không?

- Ta... Ta... Ta không có... Ta không trông thấy... Ta đã nói bậy... Ngươi tha cho ta...

Lê Bất Hối mũi ưng thấy băng tinh lan tràn tới phần cổ thì đứt dây thần kinh, trước mặt tử thần gã như tên hề đáng thương.

Mắt Đinh Hạo sáng rực:

- Nói bậy? Là có người khiến ngươi nói như thế?

- Không... Ta...

Chớp mắt băng tinh màu bạc đã phong ấn nguyên người Lê Bất Hối mũi ưng, đông gã thành pho tượng băng hình người. Biểu tình kinh khủng vĩnh viễn đông trên mặt Lê Bất Hối mũi ưng.

Đinh Hạo nhẹ đẩy tượng băng.

Bùm một tiếng, abưng vỡ vụn, Lê Bất Hối mũi ưng bị đông bên trong cũng thành băng vụn hoàn toàn biến mất.

- Diễn trò hài, không biết sống chết.

Giọng Đinh Hạo vang dội, hắn đang cảnh cáo một vài người.

Những người đến vì báo thù tuy hồ đồ nhưng dù sao là người bị hại, cho nên Đinh Hạo nương tay, chỉ đánh bại chứ không giết. Tiểu nhân như Lê Bất Hối mũi ưng vì danh vì lợi, nói năng bừa bãi, điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen. Chỉ có giết chết người như vậy Đinh Hạo mới thấy sảng khoái.

Dù mọi người đối địch, Đinh Hạo sẽ không nương tay với loại người này.

Xung quanh Hoàng Hạc Lâu ngừng bặt tiếng chửi rủa.

Nhiều người đều trông thấy tình hình vừa rồi.

Lê Bất Hối mũi ưng nói và làm trước sau không đồng nhất khiến vài người thông minh nhận ra điều gì, đa số người thì khinh thường trò hề Lê Bất Hối mũi ưng xin tha trước khi chết.

Hôm nay ngàn vạn võ giả Trung Thổ Thần Châu tụ tập tại Hoàng Hạc Lâu là vì cùng giơ cao cờ nghĩa, diệt trừ cuồng ma giết người. Lê Bất Hối mũi ưng làm trò hề tương đương với tát mặt mọi người.

Đinh Hạo đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống:

- Còn có ai?

Rất nhanh, mấy chục người lao lên Hoàng Hạc Lâu, bao vây Đinh Hạo. Bọn họ mặc đồ tang, không nói một câu, ra tay liều mạng, mắt tóe lửa, cách đánh đồng quy vu tận.

Đinh Hạo như bèo dạt lúc ẩn lúc hiện.

Kiếm như rồng, không ai chặn được.

Chớp mắt mấy chục người bị đánh rớt xuống, cực âm ngục băng huyền khí xâm nhập vào cơ thể không chiến đấu tiếp được. Bọn họ giận dữ phát cuồng nhưng chỉ có thể chửi rủa.

Có người hét to:

- Ta liều với ngươi!

Người đó biến thành luồng sáng xông hướng Đinh Hạo, toàn thân chớp lóe ánh sáng huyền khí chói mắt như mặt trời nhỏ. Người đó điên cuồng muốn ôm Đinh Hạo, định dùng lực lượng cản nguyên bản mệnh tự bạo đồng quy vu tận với hắn.

Đinh Hạo không thèm nhìn kẻ đó, đánh một đấm.

Quyền diễm quyền long màu tím rít gào như thần long xé gió.

Người kia chưa đặt chân lên đỉnh tháp đã bị cú đấm đánh hộc máu, như bao cát bay ra ngoài. Người đó rớt xuống đất, vận dụng huyền khí muốn tự bạo lại bị đánh tan, nhặt về một cái mạng.

Người kia vùng vẫy hét to:

- Ác ma, đừng nghĩ ngươi không giết thì chúng ta sẽ cảm kích! Ta thề ta còn một hơi thở thì sẽ có ngày giết chết ngươi trả thù cho phụ thân!

- Ngu xuẩn.

Đinh Hạo cười nhạt, không quan tâm gã.

Đã qua nửa canh giờ.

Lại có chiến đấu xảy ra.

Tổng cộng ba mươi cao thủ lao lên Hoàng Hạc Lâu.

Bên trong bao gồm đám người Nam Thiên Phong, Cơ Vô Song lúc trước mạnh miệng đều không đỡ được một chiêu đã bị Đinh Hạo một kiếm đánh bay.

Thực lực cách biệt qua xa.

Là một đấu một hay mấy chục người vây công đều không ai có thể bị thương được Đinh Hạo. Lên Hoàng Hạc Lâu toàn là cường giả nổi tiếng như cồn, tất cả thua trận, không có ngoại lệ. Trong số các cao thủ không thiếu cường giả cảnh giới Võ Hoàng cảnh, tiếc rằng cho đến nay không ai ngay mặt đỡ được một chiêu của Đinh Hạo.

Thấy hình ảnh này lòng nhiều người lạnh lẽo.

Bọn họ có cảm giác rất lạ. Rõ ràng Đinh Hạo không sử dụng chiến kỹ cao giai gì, chỉ là kiếm pháp đơn giản bình thường. Nhưng chiêu thức bình thường tới đâu vào tay Đinh Hạo thì như biến mục nát thành thần kỳ, toát ra uy lực không thể đỡ.

Thật là kỳ diệu.

Ác ma giết người đến từ Bắc Vực có thực lực cao thâm khó dò, từng vòng xa luân chiến tàn khốc đến bây giờ không ai ép buộc hắn lộ ra thực lực thật sự. Mấy chụ cao thủ ở trước mặt cuồng ma giết người Đinh Hạo như con nít, không thể tạo thành chút uy hiếp.

Lòng nhiều người có một ảo giác.

Nếu không nói đến huyết án tàn nhẫn thì trong màn đêm ánh trăng chiếu rọi, thiếu niên áo xanh khí độ không tầm thường, phong thái như ngọc, siêu phàm thoát tục tuyệt đẹp. Đặc biệt là sự bình tĩnh, tiêu sía, bị bao vây trong ngàn vạn kẻ địch vẫn ung dung khiến người khâm phục. Đinh Hạo như một đỉnh tông sư võ đạo.

Chỉ tính khí độ, khí chất này, những người có mặt không ai sánh bằng.

Nhiều người thấy tiếc, rất tiếc. Một thiên tài tuyệt thế như rồng làm người ta kinh diễm tại sao là cuồng ma giết người đạo đức bại hoại?

Trong đám đông, nhiều thiếu nữ tình yêu chớm nở tim đập nhanh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1254)