Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 0911

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 0911: Vô pháp vô thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đinh Hạo mỉm cười lấy bốn khối cực phẩm huyền tinh thạch, hỏi:

- Mấy vị có thể nhường cái bàn này cho tại hạ không?

Ánh sáng cực phẩm huyền tinh thạch mộng ảo tỏa ra.

Bốn thương nhân liền cười toe toét nói:

- Đương nhiên có thể, ha ha ha ha ha ha! Tất nhiên có thể.

Bốn thương nhân nói xong vội nhường bàn trống.

Một viên cực phẩm huyền tinh thạch tương đương doanh thu một, hai tháng bôn ba của bọn họ. Thương nhân chú trọng lợi, chỉ nhường một chỗ ngồi là được cực phẩm huyền tinh thạch tất nhiên bọn họ sẽ không từ chối.

Đinh Hạo cảm ơn, ngồi xuống, kêu tiểu nhị đến gọi đồ ăn.

Người xung quanh thấy hết, tò mò nhìn Đinh Hạo một lúc. Vì một chỗ ngồi ném ra bốn khối cực phẩm huyền tinh thạch, loại người này không giàu cũng có quyền. Đinh Hạo ăn mặc đơn giản nhưng khí chất không tầm thường càng toát ra vẻ bí ẩn. Đại đường tụ tập đủ mọi hạng người, thấy Đinh Hạo rộng rãi tiền bạc thì trong bụng nhiều người có ý đồ.

Đinh Hạo nhìn thấy tất cả nhưng không phản ứng gì, lắng nghe xung quanh ồn ào, sưu tầm tin tức hữu dụng cho mình.

Vào lúc này, môi trường này là thời cơ sưu tầm tin tức vỉa hè tốt nhất.

Người ngồi cái bàn gần đó hấp dẫn Đinh Hạo chú ý.

- Này, nghe nói chưa? Quân đội Thần Đình Bắc Địa thành bắt được một vị ma tinh chuyển thế, nghe nói là nữ.

- Hèn gì hôm nay trong Bắc Địa thành canh phòng nghiêm ngặt như vậy, là sợ đồng bạn ma tinh đén cứu người sao?

- Nghe nói Thần Đình đã phái cao thủ đến, sau này sẽ giam giữ ma nữ trong tổng bộ Thần Đình. Theo phong cách thường thấy của Thần Đình thì chắc chắn sẽ giết chết ma nữ kia.

Người ngồi bàn đó nhỏ giọng xì xầm.

Lòng Đinh Hạo máy động.

Trong Bắc Địa thành bắt nhốt một vị ma tinh chuyển thế sao? Đây là một cơ hội, Đinh Hạo nhất định phải tìm hiểu rõ ràng điều lúc trước hắn suy đoán có đúng hay không. Nếu có thể gặp nữ ma tinh kia sẽ biết nàng có đến từ Vô Tận đại lục không, vậy là mọi đáp án đều rõ ràng.

Hắn phải tìm cách gặp ma tinh kia.

Nhưng vậy là sẽ đối đầu với quân đội Thần Đình. Theo tin tức Đinh Hạo thu được thi Thần Đình là vật khổng lồ trong thế giới này, thế lực cường đại vô cùng, cao thủ như mây. Nếu chọc vào thế lực Thần Đình thì tương đương với chọc tổ ong vò vẽ, hậu hoạn vô cùng.

Đinh Hạo phải nghiêm túc suy ngẫm, lên kế hoạch, không thể hành động lỗ mãng.

Đinh Hạo đang âm thầm nghĩ kế hoạch thì hành lang trên đầu vang tiếng la lối chói tai.

- Tiểu tử thối từ đâu đến? Thật là háo sắc gan bằng trời, không muốn sống sao? Dám đụng vào tiểu thư nhà ta?

Thanh âm chói tai như gà mái già khiến người chú ý.

Tiếp theo là một thanh âm hoảng hốt yếu đuối liên tục xin lỗi:

- Xin lỗi, vô cùng xin lỗi. Đầu óc ca ca của ta không minh mẫn, ca ca không cố ý, ta xin lỗi các người, vô cùng xin lỗi.

Đinh Hạo nhíu mày, giọng xin lỗi này là của Nạp Lan Sơ.

Bốp!

Tiếng tát tai vang dội, rõ ràng Nạp Lan Sơ bị ai đánh một cái.

Một thanh âm kiêu ngạo, lạnh lùng lạnh nhạt nói:

- Vinh bà bà, so đo với hai con sâu đê tiện này làm gì? Ai đụng vào y phục của ta thì chặt tay kẻ đó xuống. Còn nữa, ta không thích mắt của tiểu nha đầu này, quá đẹp. Thứ đê tiện như nô lệ làm sao xứng có đôi mắt đẹp đó? Móc xuống đi.

Đây là giọng nữ, âm điệu trong trẻo nhưng nội dung thì độc ác, tàn nhẫn làm người nghe lạnh sống lưng, rởn tóc gáy.

Thanh âm gà mái già chói tai lại vang lên:

- Tuân lệnh!

Bùm!

Vang tiếng nổ điếc tai.

Chớp mắt vụn gỗ bay đầy, có hai bóng văng ra từ hành lang như bao cát rớt xuống đại đường.

Đám đông kinh kêu.

Đinh Hạo vươn tay kéo, lực lượng vô hình tuôn ra lôi hai người đứng bên mình, đó là hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp.

Khuôn mặt nhỏ nhăn của Nạp Lan Sơ trắng bệch, kinh hoàng, nửa bên mặt sưng lên, một dấu tay in rõ. Người Nạp Lan Du Hiệp run lẩy bẩy, trong mắt có tia sáng hoảng sợ sau đó trở về đục ngầu, bàn tay nổi gân xanh, da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.

Đinh Hạo đăm chiêu.

Thật ra mới rồi mọi thứ nằm trong thần thức của Đinh Hạo giám thị.

Bà lão tên Vinh bà bà thực lực không tầm thường, cảnh giới Võ Hoàng cảnh định ra tay móc mắt Nạp Lan Sơ. Nạp Lan Du Hiệp luôn ngu ngơ đột nhiên như thức tỉnh bỗng vỗ hai chưởng va chạm vào tay Vinh bà bà, bùng nổ lực lượng cường đại đánh lui Vinh bà bà.

Nhưng Nạp Lan Du Hiệp không phải người tỉnh táo, không thể hoàn toàn khống chế lực lượng của mình nên bị lực phản chấn kéo theo Nạp Lan Sơ văng ra rơi xuống đại đường. Bàn tay Nạp Lan Du Hiệp bị chút thương ngoài da, lưng áo bị chấn nát vụn.

Nạp Lan Du Hiệp che giấu bí mật nào đó.

Chớp mắt bóng người lấp lóe, gió mạnh thổi vù vù. Một người từ hành lang nhảy xuống, chính là Vinh bà bà và đoàn người nữ nhân độc ác.

Vinh bà bà là bà lão khaỏng năm mươi tuổi, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, cơ thể to khỏe. Đôi chân mày lông chổi, mắt ti hí lóe tia sáng hung dữ. Bốn bà lão bên cạnh Vinh bà bà ăn mặc giống nhau, mặc nhuyễn giáp, đánh đá trợn trừng mắt.

Dẫn đầu là thiếu nữ thanh xâun không đến mười sáu tuổi, thân hình yêu kiều, khuôn mặt xinh đẹp. Mặt thiếu nữ lạnh lùng, chân mày đầy lệ khí, là loại người được nuông chiều vô tháp vô thiên, nếu không thì nàng đã chẳng nói ra lời độc ác đến thế.

Người trong khách sạn thấy đám người này chợt nhận ra cái gì, im hơi lặng tiếng ăn cơm, rất là e ngại mấy nữ nhân đó.

Ánh mắt Vinh bà bà độc ác đi tới trước bàn, cười nhạt trừng Đinh Hạo:

- Ngươi cứu hai tiểu tiện nhân này? Ngươi là chủ nhân của chúng?

- Đinh đại ca, chúng ta không phải cố ý...

Nạp Lan Sơ sốt ruột muốn khóc, nói:

- Ca ca không cẩn thận đụng nàng một cái, thật sự không phải cố tình...

Đinh Hạo mỉm cười chỉ cái ghế bên cạnh mình, nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ, đừng quan tâm. Ngồi xuống ăn gì đi.

Nạp Lan Sơ giật mình.

Khi Nạp Lan Sơ thấy nụ cười ấm áp quen thuộc của Đinh Hạo thì nỗi kinh hoàng, sợ hãi trong lòng chớp mắt biến mất sạch. Nạp Lan Sơ cảm thấy bình tĩnh chưa từng có, cúi đầu kéo Nạp Lan Du Hiệp lại trở về ngu khờ ngồi xuống ghế dài kế bên Đinh Hạo.

Thái độ đó chọc giận Vinh bà bà.

Bà lão hung dữ này ngẩn người sau đó cười khẩy, chỉ vào Đinh Hạo, mắng:

- Việc nhỏ? Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, chắc ngươi không biết ngươi trêu vào ai. Dám bao che cho hai tiểu tiện nhân này, hôm nay ngươi cũng khó tránh...

Bốp!

Đại đường yên tĩnh bỗng vang tiếng tát tai rõ ràng, vang dội.

Một thân hình mập mạp như người nộm bị búa đập bay ra ngoài, răng vàng gãy bay ra khỏi miệng cùng với máu.

Chính là Vinh bà bà.

Bà lão hung dữ độc ác chưa nói xong đã bị Đinh Hạo nhẹ nhàng tát một bạ tay như đuổi ruồi, Vinh bà bà không kịp phản ứng bị đánh bay ra ngoài.

Bùm!

Vinh bà bà bay ra khỏi cửa sổ đập vào vách tường đường cái, để lại dấu hình người rõ to. Vinh bà bà trượt xuống bức tường, như con chó chết xụi lơ trên đường.

*****

Trong đại đường khách sạn yên tĩnh như chết, sau đó là tiếng hút ngụm khí lạnh.

Nhiều người ánh mắt thấy quy nhìn Đinh Hạo, bọn họ không ngờ thanh niên nhìn như ôn hòa, dễ thân lại cứng rắn như vậy. Với thực lực của Vinh bà bà dễ dàng bị hắn đè ép.

Đám người lúc trước thấy Đinh Hạo trả tiền rộng rãi thì rục rịch bây giờ gục đầu xuống, lưng toát mồ hôi lạnh. May mắn bọn họ chưa kịp ra tay, không thì người nằm bẹp dưới đường cái chính là họ.

- Ngươi... !

Thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo từ giật mình lấy lại tinh thần, chỉ vào Đinh Hạo, tức giận quát:

- Ngươi dám đánh người của ta? Ngươi có biết...

Bốp!

Lại một tiếng tát tai vang rõ to.

Người bay ra là thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo.

Đinh Hạo không vì khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo mà nương tay.

Tiếng bạt tai rõ to sau đó là tiếng rầm trầm đục. Thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo bay ra khỏi cửa sổ đập vào vách tường, nửa bên mặt sưng như bánh bao, răng gãy. Thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo ngất xỉu ven đường.

Lần này thì mọi người trong đại sảnh khách sạn há to mồm đến tận mang tai.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Một từ hiện ra trong đầu mọi người: Lạt thủ tồi hoa.

Thiếu niên tuấn tú, nho nhã này trái tim làm bằng đá, đối diện mỹ nhân như hoa như ngọc mà xuống tay nặng như vậy, không có lòng thương hương tiếc ngọc. Thanh niên tuấn tú đánh bay thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo như đuổi ruồi.

Trong bốn bà lão đanh đá có một người như gà mái hét chói tai:

- Ngươi dám đánh tiểu thư nhà ta...

Đinh Hạo nhướng mày, bình tĩnh nói:

- Bốn người các ngươi cũng muốn may ra ngoài?

Tiếng hét chói tai ngừng bặt, bốn bà lão đanh đá kinh hoàng nhìn Đinh Hạo.

Đinh Hạo mất kiên nhẫn phất tay:

- Cút!

Bốn bà lão đanh đá lúc trước kiêu ngạo, vênh váo giờ như chó cụp đuôi xám xịt rời khỏi đại đường. Bốn bà lão đanh đá chạy ra ngoài đường nâng lên thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo, Vinh bà bà đã xỉu, đẩy đám đông vây xem ra nghênh ngang bỏ đi, không dám để lại câu hăm dọa nào.

Đinh Hạo mỉm cười nói với hai huynh muội Nạp Lan Sơ, Nạp Lan Du Hiệp:

- Đói rồi đúng không? Hãy ăn chút gì rồi sớm về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn vẻ mặt Đinh Hạo dịu dàng có ai ngờ mới rồi hắn ra tay tàn nhẫn vô tình lạt thủ tồi hoa?

Người trong khách sạn nhìn Đinh Hạo như ngó quái vật, sát thần. Đại đường không còn ồn ào, mấy người cách bàn Đinh Hạo rất gần đều gục đầu, ăn cơm không dám phát ra tiếng, sợ khiến sát thần chú ý mình.

Nhiều người lén dịch chuyển bàn ghế cách xa Đinh Hạo.

Bởi vì người bình thường hay tới nơi này đều biết thân phận của thiếu nữ độc ác, kiêu ngạo, bọn họ hiểu chuyện này chưa kết thúc. Rất nhanh sẽ có người đến tính sổ với Đinh Hạo, bọn họ sợ ngồi gần bị xem như đồng bọn thì rắc rối to.

Đinh Hạo phát hiện mọi người khác lạ, suy nghĩ sơ liền hiểu lý do.

Đinh Hạo không để bụng chuyện này.

Đại đường yên lặng không ồn ào như lúc trước, Đinh Hạo không thể nghe mọi người buôn chuyện thu anhựt tin tức. Đinh Hạo thầm thở dài, cúi đầu ăn cơm.

Nạp Lan Sơ như con chim non sợ hãi khôn xiết, biểu tình xin lỗi hỏi:

- Đinh đại ca, có phải ta đã làm sai điều gì không?

Thế giới bên ngoài đối với Nạp Lan Sơ từ khi sinh ra chưa từng tiếp xúc thứ gì khác trừ Hãn Hải sâm lâm đem lại rung động rất lớn.

Đinh Hạo an ủi thiếu nữ Nạp Lan Sơ:

- Là bọn họ quá ngang ngược, không liên quan đến các ngươi.

Đinh Hạo ngẫm nghĩ, tiếp tục bảo:

- Vậy đi, bắt từ hôm nay ta dạy cho A Sơ một ít chiến kỹ võ đạo. Thế giới to lớn vô ngần, mạnh ăn thịt yếu. A Sơ phải cường đại lên mới bảo vệ được ca ca, để không ai dám khi dễ A Sơ.

Mắt Nạp Lan Sơ sớm ngời, liên tục gật đầu.

Mấy ngày nay đi trong Hãn Hải sâm lâm, Đinh Hạo thể hiện ra thực lực siêu mạnh rung động thiếu nữ đơn thuần, nếu nàng có thể đi theo Đinh Hạo học tập thì không còn gì tốt hơn.

Trong khi nói chuyện lão bản cửa tiệm vẻ mặt nhăn nhó đi tới, hé môi định nói gì nhưng rồi thấy sợ.

Đinh Hạo ngẩng đầu liếc lão bản, cười hỏi:

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì, muốn keu ta mau đi tránh cho tay sai của nữ nhân kia đến, gây chuện đánh nhau phá hoại tiệm của ngươi đúng không?

Lão bản cười cầu tài, vội gật đầu lia.

- Đã không kịp.

Đinh Hạo chỉ ngoài cửa sổ, nói:

- Bọn họ đến rồi.

Lão bản biến sắc mặt, nhìn theo ngón tay Đinh Hạo chỉ. Mấy trăm binh sĩ mặc nhuyễn giáp màu đen hung hổ từ xa đi đến. Dẫn đầu là bà lão đanh đá, to lớn, biểu tình độc ác, chính là Vinh bà bà lúc trước bị Đinh Hạo đánh bay.

Vinh bà bà trở về bộ dạng kiêu căng quát to:

- Chính là chỗ này, bao vây khách sạn lại cho ta, đừng để ác đồ kia bỏ chạy!

Lão bản cửa tiệm mặt trắng bệch, run cầm cập.

Đinh Hạo dùng khăn giấy lau miệng nhỏ giọng nói với Nạp Lan Sơ ngồi bên cạnh. Nữ hài tử ngần ngừ ngồi gật đầu, vội đứng dậy kéo ca ca đi lên lầu trở về phòng.

Đinh Hạo đứng dậy vỗ vai lão bản, nói:

- Yên tâm, sẽ không liên lụy đến ngươi.

Đinh Hạo dứt lời đã xuất hiện bên ngoài khách sạn, đứng trên bậc thang trước cửa.

Mọi cặp mắt người trong khách sạn dõi theo Đinh Hạo nhìn ra ngoài. Bọn họ không ngờ thấy binh sĩ Hắc Giáp Quân đến mà Đinh Hạo chẳng những không co giò bỏ chạy còn chủ động đi ra ngoài, chẳng lẽ người này điên rồi sao?

Nên biết binh sĩ Hắc Giáp Quân đại biểu Thần Đình chí cao vô thượng.

Không lẽ thanh niên này muốn đối kháng với Thần Đình sao?

- Ngươi còn dám chủ động đi ra? Quá tốt, chính là ác đồ này tổn thương tiểu thư, mau bắt hắn lại!

Trông thấy Đinh Hạo mắt Vinh bà bà óe tia độc ác, tàn nhẫn, la hét chói tai.

Binh sĩ Hắc Giáp Quân sau lưng Vinh bà bà rầm rập bao vây Đinh Hạo.

Những binh sĩ Hắc Giáp Quân thực lực thấp nhất cũng cỡ cảnh giới Võ Vương cảnh, tay cầm chiến qua. Ba binh sĩ Hắc Giáp Quân dẫn đầu bộ dạng như binh trưởng, tu vi không tầm thường, trình độ cỡ đỉnh Võ Hoàng cảnh, biểu tình âm u, nghiêm nghị, sát khí lượn lờ. Ba binh sĩ Hắc Giáp Quân này rõ ràng đã trải qua sa trường rèn luyện, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.

Võ giả như vậy bước ra từ chiến trường Tu La, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mạnh hơn nhiều đệ tử tông môn Vô Tận đại lục.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tạp chủng, để xem ngươi còn chạy được đến đâu? Người đắc tội tiểu thư nhà ta đều hối hận sinh ra trên đời. Ngươi chết chắc!

Vinh bà bà bước tới một bước, biểu tình đắc ý, chỉ vào mũi Đinh Hạo chửi um lên.

Đinh Hạo lắc đầu, nói:

- Xem ra ngươi không nhớ bài học.

Đinh Hạo giơ tay lại vỗ một bạt tai.

Vinh bà bà cảm thấy mắt hoa lên, mặt đã bớt sưng lại tê rần. Vinh bà bà cảm giác như cây búa sắt to đập mạnh vào mặt mình, răng rắc một tiếng xương gò má vỡ vụn ra. Trước mắt Vinh bà bà tối sầm, nửa bên mặt sụp xuống. Vinh bà bà bay ra ngoài.

Vinh bà bà không kịp phát ra tiếng hét.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1254)