Truyện ngôn tình hay

Truyện:Đao Kiếm Thần Hoàng - Chương 0947

Đao Kiếm Thần Hoàng
Trọn bộ 1254 chương
Chương 0947: Bờ sông Thông Thiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1254)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Chuyện này tạm thời không thể nói với nhóm tiểu Lan, nhưng phải nói trước cho bọn họ một tiếng.

Đinh Hạo cố gắng buộc mình bình tĩnh lại, suy nghĩ sự việc hoàn thiện hơn chút.

Đinh Hạo quay trở về sơn môn tạo hóa.

* * *

Một tháng sau.

Cách lãnh thổ Thạch Chủy trấn khoảng một vạn dặm.

Một thương đội loại nhỏ cỡ một ngàn người nghiêm chỉnh huấn luyện chặt nhánh cỏ hương thảo cao hai thước trên thảo nguyên mùa hè. Trước khi đêm xuống thương đội chọ vị trí gần bãi sông dựng lều ở tạm.

Liên tục lặn lội đường xa khiến mọi người có vẻ mệt mỏi.

Một chiếc xe ngựa do tám long mã thuần tuấn kéo đậu giữa lều trại. Một con mèo mập mạp trắng lười biếng nằm trên càng xe, sưởi nắng chiều ngủ gà ngủ gật. Mèo mập nheo mắt nhìn mặt sông gần đó, trong mắt lóe tia sáng.

Một chó con lông đen to cỡ nghé con có ba cái đầu nằm trước bánh xe cảnh giác nhìn bốn phía, bộ dáng dữ tợn hơi đáng sợ.

Các thương nhân đều cao to vạm vỡ, cao hơn người bình thường hai, ba cái đầu, hình thể khôi ngô, cơ bắp nhô ra, bước chân vững vàng, tu vi huyền khí không mạnh nhưng trông các nam nhân cao to đầy lực lượng. Xe ngựa nhô cao không biết chở cái gì, có vẻ khá nặng. Các nam nhân khôi ngô vây quanh xe ngựa hàng hóa như một bức tường thành nhỏ.

Mấy ngàn nam nhân khôi ngô tụ tập lại có khí thế dã tính, hung hãn.

Cửa xe ngựa mở ra, một người mặc áo xanh thon dài chậm rãi bước ra.

Nhìn thân hình thì mỗi phần cơ thể rất hoàn mỹ, làn da lộ ra ngoài co giãn rất trẻ tuổi. Tóc đen dài mà nhiều, toát ra sức sống bừng bừng, nhưng mặt nạ quỷ thanh đồng nửa khóc nửa cười che đi khuôn mặt, trông nam nhân rất bí ẩn.

Một thanh niên thân hình vạm vỡ cung kính nói:

- Thiên Tôn đại nhân, lại đi tới là chúng ta sẽ vào phạm vi Thạch Chủy trấn.

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng gật đầu.

Thanh niên nhỏ giọng nói:

- Hai ngày nay thu được tin tức Đại Thần Tử chưa rời khỏi phạm vi Thạch Chủy trấn, lại lộ mặt giết mấy cao thủ Thần Đình. Dường như Đại Thần Tử đang chờ ai, hoặc có tính toán gì đó. Các phương chấn động, đã có ngày càng nhiều thế lực, cường giả chạy tới đó.

- Ta biết.

Người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng gật đầu, nói:

- Liên tục chạy đi ba ngày ba đêm mọi người đều mệt mỏi, tối nay không cần chạy đi nữa, tất cả nghỉ ngơi một lúc.

Thanh niên vâng dạ:

- Tuân lệnh!

Thanh niên chạy đi ra lệnh.

Đoàn người này tất nhiên là Đinh Hạo, các cường giả thể tu ra khỏi Hãn Hải sâm lâm.

cao thủ cận vệ doanh tranh nhau cùng đi với Thiên Tôn đại nhân, nhưng Đinh Hạo lo quá nhiều người không tiện đi vực ngoại. Đinh Hạo chọn một số cường giả thực lực cường đại, là thể tu không có quan hệ vướng bạn gì, khoảng một trăm Võ Đế cảnh, một trăm thánh nhân cảnh. Bọn họ ngụy trang thành thương đội đi ra Hãn Hải sâm lâm hướng tới Thạch Chủy trấn.

Hãn Hải sâm lâm nằm ở phía đông đại lục phương đông, Thạch Chủy trấn thì tại tây bộ địa lục phương đông, cách nhau trăm vạn dặm. Đường đi rất xa xôi, suốt đời người bình thường cũng không thể đi hết. Đám tu sĩ thực lực siêu đẳng cũng phải tốn thời gian rất dài mới vượt qua được.

Đám người Đinh Hạo đi ra khỏi Hãn Hải sâm lâm một đường hành quân gấp, thường tốn giá lớn lợi dụng vực môn truyền tống mới có thể trong một tháng ngắn ngủi vượt qua khoảng cách dài đến gần lãnh địa Thạch Chủy trấn.

Chỗ nhóm Đinh Hạo cắm trại hôm nay gọi là Phiêu Hương bình nguyên.

Đây là thảo nguyên rộng lớn, khắp nơi mọc cỏ cao hai thước. Loại cỏ dại này nhánh toát ra mùi thơm, gió thổi khắp thảo nguyên đầy mùi thơm nên mới gọi là Phiêu Hương bình nguyên.

Một con sông Thông Thiên Hà chia cắt Phiêu Hương bình nguyên thành hai nửa.

Nơi đám người Đinh Hạo cắm lều là bên bờ Thông Thiên Hà.

Thương đội mời hướng dẫn viên.

Nơi hướng dẫn viên chọn cắm trại là chỗ bình thường hay có thương khác đến, có bãi bùn lớn, nước không chảy xiết, tầm nhìn rộng thoáng, tương đối an toàn. Có thương đoàn chuyên môn trú tại đây cung cấp các loại phục vụ cho khách qua đường.

Đinh Hạo đứng trên càng xe đánh giá bốn phía.

Thông Thiên Hà dài khoảng mấy chục dặm, có đủ loại khách và đoàn đội tạm qua đêm tại đây. Có người đã đốt lửa lên, trông khá náo nhiệt.

Liên tục hành quân gấp dù là người sắt cũng thấy mệt. Tuy Đinh Hạo sốt ruột nhưng không muốn làm cao thủ dưới tay mệt chết, hắn quyết định tối nay nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm mai lại vội chạy đi. Tin tưởng đêm mai vào giờ này có thể vào phạm vi ngàn dặm gần Thạch Chủy trấn, sau đó từ từ hỏi thăm tin tức phụ thân.

Đinh Hạo sửa sang lại suy nghĩ, định vào trong xe ngựa không gian tu luyện thì phía xa có tiếng kèn quân hú dài uy nghiêm, thanh âm quanh quẩn trong thiên địa. Trên bầu trời hương xa có từng chiếc chiến hạm đen rất to xé gió bay đến.

Con ngươi Đinh Hạo co rút:

- Đây là...

Đó là quân hạm của đại quân Thần Đình phương đông, chiến hạm to đen như cá mập bơi trong biển rộng, tràn đầy bá khí. Chiến hạm lao nhanh qua bầu trời, lúc đến gần thấy cờ to màu đen phấp phới đầu tàu như chim ưng tung cánh bay.

- Là cờ hạm đội Ma Kha của Thần Đình, đây là hạm đội Ma Kha!

- Trời ạ, cận vệ doanh tinh nhuệ nhất của Thần Đế xuất hiện. Chẳng lẽ Thần Đế ngự giá thân chinh đến đây?

- Không đúng, đây chỉ là binh ngoại doanh cận vệ doanh của Thần Đế, không phải cận vệ doanh tinh nhuệ. Tuy nhiên nằm trong mấy ngàn vạn đại quân trong Thần Đình phương đông thì hạm đội Ma Kha cũng rất đáng sợ, mỗi chiến sĩ đều là cường giả trong cường giả. Chắc chắn bọn họ đến đối phó Đại Thần Tử ngày xưa.

Bên bờ Thông Thiên Hà vang đủ tiếng kinh kêu.

Rất nhiều người nhận ra ngay lai lịch của quân đội khủng bố trên bầu trời.

Mấy trăm hạm đội Ma Kha màu đen to lớn bay qua đầu mọi người, để lại bóng ma âm u dưới đất. Nhiều người nín thở nhìn chằm hằm, ngừng kêu la, sợ chọc giận người trong hạm đội Ma Kha là tiêu đời.

Nhưng không ai ngờ hạm đội Ma Kha bay nhanh cuối cùng có một chiếc thoát khỏi đội quân, không chút dấu hiệu bỗng ngừng lại.

Mấy luồng sáng từ phía trên bắn xuống hóa thành mười mấy thần tướng cường giả Thần Đình phương đông mặc long giáp đen, mắt như tia chớp quét đám đông.

Một vị thần tướng cất tiếng nói lạnh lùng, vô tình vang vọng bên Thông Thiên Hà:

- Khu vực Thạch Chủy trấn xảy ra bạo loạn, hạm đội Ma Kha phụng mệnh Thần Đế đi thanh trừ giặc cướp. Hạm đội Ma Kha khuyên những người không liên quan đừng tùy tiện đến gần Thạch Chủy trấn tránh cho bị giặc lợi dụng, nếu ai dám tư thông với phản nghịch thì người thân, gia tộc, tông môn đều bị tiêu diệt!

Mấy chục thần tướng đi trong đám người, ánh mắt sắc bén như ưng lướt qua mặt mỗi người, dường như muốn nhìn thấu thân phận thật sự của họ. Trong ánh mắt hùng hổ nhìn chằm chằm, không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng thần tướng.

Ngẫu nhiên có người bị hỏi han vài câu thì sợ run bần bật.

Uy thế của Thần Đình phương đông lộ rõ ràng.

Rốt cuộc một vị thần tướng đi tới chỗ đám người Đinh Hạo trú đóng.

*****

Mặt thần tướng âm trầm nhấc chân đi sâu vào lều trại.

Một thể tu Hãn Hải sâm lâm mặt không biểu tình bước ra chặn đường thần tướng:

- Dừng bước!

Thần tướng ngẩn người, lạnh lùng cười:

- Ngươi dám ngăn ta?

Nam nhân thể tu Hãn Hải sâm lâm phụ trách canh gác không hề yếu thế, gằn từng chữ:

- Không có chủ nhân của ta cho phép thì không ai được vào lều trại một bước.

Thần tướng bật cười nói:

- A? Thú vị, đã lâu không gặp con cho trung thành ngu ngốc như vậy.

Trên đại lục phương đông có người dám ngăn cản hạm đội Ma Kha, đã nhiều năm thần tướng không gặp chuyện như vậy.

Thể tu Hãn Hải sâm lâm không hề e ngại, lạnh lùng cười:

- Có lẽ mình quen làm chó nên luôn xem người khác lo chó, nhưng nếu đã làm cho của người thì nên có giác ngộ của chó. Bình thường chó ỷ thế hiếp người sẽ không có kết cuộc tốt.

Thần tướng tức giận quát:

- Ngươi nói cái gì?

Keng!

Trường kiếm ra khỏi vỏ nhanh như chớp đâm hướng thể tu Hãn Hải sâm lâm.

Thể tu Hãn Hải sâm lâm hừ lạnh một tiếng, người không nhúc nhích, búng ngón tay. Đầu ngón tay thể tu Hãn Hải sâm lâm búng thân kiếm, chợt vang tiếng răng rắc khối băng nứt vỡ. Trường kiếm đẳng cấp huyền khí tinh phẩm vũ khí trong tay thần tướng vỡ ra từng tấc.

Thần tướng cảm giác có lực lượng hùng hồn truyền đến, cổ tay bị chấn rách, máu phun tung tóe. Nửa khúc chuôi kiếm không cầm vững bay ra khỏi tay.

Thần tướng giật mình kêu lên:

- Ngươi... !

Lúc thần tướng nhìn nam nhân bộ dạng thị vệ thương đội tu vi huyền khí chỉ khoảng Tiên Thiên Võ Tông cảnh, không đáng để mắt đến, ai ngờ gã có lực lượng khủng khiếp như vậy. Thần tướng có tu vi cảnh giới Võ Đế cảnh lại bị đối thủ nhẹ nhàng chấn vỡ vũ khí. Nam nhân vạm vỡ tứ chi phát đạt chẳng lẽ là cường giả thánh nhân cảnh sao?

Bảy thần tướng nghe tin bao vây lại:

- Xảy ra chuyện gì?

Thần tướng thứ nhất vẫy tay, vết thương trên cổ tay lập tức khép lại.

Thần tướng sắc mặt âm trầm nói:

- Phát hiện nhân vật đáng ngờ.

Cùng lúc đó, ba, bốn mươi thể tu Hãn Hải sâm lâm chạy tới.

Bởi vì chủ yếu tu đạo thể tu nên thân hình đám thể tu Hãn Hải sâm lâm rất có sức áp đảo. Ba, bốn mươi thể tu Hãn Hải sâm lâm chạy tới, khí thế hung hãn. Quanh thân thể tu Hãn Hải sâm lâm lượn lờ khí huyết sát đậm đặc, là kẻ hung ác bình thường giết người vấy máu. Trong phút chốc đám thần tướng biến sắc mặt.

Đám thần tướng cảm giác được trong thiếu nữ nhóm nam nhân vạm vỡ bề ngoài là chạy chân cho thương đội một khi bùng nổ thì lực lượng đó sẽ hủy diệt tất cả.

Thần tướng thủ lĩnh biến sắc mặt nói:

- Rốt cuộc các ngươi là ai?

Lúc này Đan Hùng tổng nguyên soái rẽ đám đông bước tới gần, mỉm cười nói:

- Chúng ta chỉ là thương đội từ biên giới Hãn Hải sâm lâm đến đây, không có ác ý gì. Đồng bạn của ta ít khi ra xa nhà, không hiểu cách cư xử, chưa từng nghe uy danh Thần Đình nên mong các vị đừng trách.

Hãn Hải sâm lâm?

Mấy thần tướng liếc nhau, hiểu ra.

Thì ra là man đến từ vùng đất hoang sơ kia, hèn gì ai nấy to con như người rừng, nói chuyện cứng rắn như vũ khí va chạm, người đá. Khó trách, Hãn Hải sâm lâm là nơi người rừng sinh sống.

Đồn rằng thể tu Hãn Hải sâm lâm đều là không sợ chết, đánh nhau toàn liều mạng, không chết không ngừng, cực kỳ dã man. Thần tướng kia vốn định mượn cơ hội bắt giữ thương đội nhưng lúc này do dự.

Hãn Hải sâm lâm không trong phạm vi Thần Đình phương đông cai quản, thể tu Hãn Hải sâm lâm cứng đầu bướng bỉnh, nghe nói rất nghèo, có trấn lột cũng không được thứ gì tốt. Nếu buộc nóng nảy thể tu Hãn Hải sâm lâm bí quá hóa liều, mười thần tướng sẽ gục tại đây.

Thần tướng thủ lĩnh chỉ vào một thể tu Hãn Hải sâm lâm, bỗng đặt câu hỏi:

- Ngươi hãy nói khu vực biên giới Hãn Hải sâm lâm, ở đó có tông môn nhân loại gì.

Thể tu Hãn Hải sâm lâm đó tính cách nóng nảy, nghe giọng thần tướng thủ lĩnh gắt gỏng định chửi lại nhưng thấy Đan Hùng nháy mắt ra hiệu, gã hừ lạnh nói đại khái khu vực, tên tông môn nhân loại như Thần Kiếm môn.

Thần tướng thủ lĩnh thấy thể tu Hãn Hải sâm lâm nói tỉ mỉ không sai, còn tường tận hơn gã biết thì xóa đi nghi ngờ.

Thần tướng thủ lĩnh gật đầu, trên cao nhìn xuống nói:

- Khu vực Thạch Chủy trấn bây giờ đầy giặc cướp, các ngươi hãy cẩn thận chút. Đừng để Thần Đình phương đông ta biết các ngươi có quan hệ với phản nghịch, nếu không thì giết hết người của bộ lạc các ngươi.

Thần tướng thủ lĩnh cảnh cáo mấy câu xong cả đám biến thành ánh sáng vọt lên hạm đội Ma Kha trên bầu trời, khởi động chiến hạm biến mất trong trời đêm mênh mông.

Một thể tu Hãn Hải sâm lâm khinh thường chửi:

- Phi, thứ chó cậy mặt chủ!

Thạch Chủy trấn Thiên Tôn chọn ra mấy chiến sĩ có thể một tay đánh gục đám thần tướng này. Đám cuồng man ra từ Hãn Hải sâm lâm đúng là tính tình nóng nảy, cứng rắn như ngựa hoang thoát cương. Chỉ có lời của Đinh Hạo mới kiềm chế được đám thể tu Hãn Hải sâm lâm.

Đan Hùng lạnh nhạt khuyên:

- Bây giờ chúng ta đang ở ngoài, cố gắng đừng gây chuyện thị phi. Việc của Thiên Tôn đại nhân gấp hơn, các vị hãy kiềm chế tính tình lại, đừng làm hỏng việc.

Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm gật đầu, cố kiềm nén.

Mấy ngày nay Đan Hùng đã lập được uy tín nhất định trong năm nguyên soái khu lớn.

Đám đông tán đi.

Rất nhiều thương đội, thế lực bên Thông Thiên Hà nhìn thể tu Hãn Hải sâm lâm với cặp mắt khác. Có thể cứng rắn chống đối thần tướng của Thần Đình phương đông mà còn chiếm ưu thế thật như động vật hiếm hoi. Vốn rất nhiều người thấy huyền khí nội kình của đám thể tu Hãn Hải sâm lâm thấp, người cao to thì hơi xem thường, giờ ánh mắt nhìn nhóm thể tu như thấy ác ma, sợ hãi tránh một bên.

Trong suốt quá trình Đinh Hạo không lên tiếng.

Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên bồ đoàn trước xe ngựa kim loại lửa to lớn, nhìn toàn bộ quá trình.

Đinh Hạo nói với Đan Hùng chạy đến báo cáo:

- Ngươi làm rất tốt.

Được Đinh Hạo khen, Đan Hùng rất hưng phấn hỏi:

- Ta biết đại nhân đi Thạch Chủy trấn là có chuyện rất quan trọng nên mới kiềm chế bọn họ, cố gằng đừng gây chuyện thị phi tránh gây rắc rối cho đại nhân.

Đinh Hạo lạnh nhạt nói:

- Không gây chuyện là phi thị đúng, nhưng nếu có người khi dễ tới cửa thì không cần nhịn. Ta mang mọi người đi ra không phải để chịu bực tức, nếu có người nào mù mắt thấy chúng ta dễ ăn hiếp, cứ muốn đạp vài cái thì không cần khách sáo với chúng.

Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm cùng vâng dạ.

Một Thiên Tôn bá khí như vậy mới là người bọn họ ủng hộ, kính yêu, dù đi ra Hãn Hải sâm lâm cũng không co tay cóng chân.

Nạp Lan Du Hiệp mặc áo trắng cười toe toét ra khỏi xưa ngựa:

- Người tốt, ta đói.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1254)