← Ch.088 | Ch.090 → |
"Tiền bối! Tiền bối, xin người hãy tha mạng! Xin người hãy tha mạng!"
Tên Quỷ tướng đó vội vã hướng hắc y nam tử cầu xin. Giờ phút này, còn đâu bộ dáng cao cao tại thượng thường ngày nữa, trông chẳng khác nào một gã thảm hại. Mà không. Có lẽ còn hơn thế nữa, bởi vì hắn là kẻ sắp chết.
Để có thể được sống thì cầu khẩn van nài đã là gì, thậm chí dù có phải đóng vai một con chó đi nữa chắc hẳn là hắn cũng sẽ nguyện ý làm. Chỉ đơn giản vì hắn không muốn chết.
Khi được sống, từng chút trôi qua, hết ngày lại đêm, tháng lại năm... Ăn uống, nghỉ ngơi, học tập, làm việc, tu luyện... Mọi người lặp lại trăm ngàn lần những điều quá đỗi quen thuộc. Thỉnh thoảng, một vài bất ngờ, một ít biến cố, một chút đổi thay đan xen vào... Cả tốt lẫn xấu. Giống như gió...
Cơn gió làm mặt hồ gợn sóng, nhưng rồi cũng trở về trong tĩnh lặng. Hoặc giả gió có quá tàn nhẫn không ngừng thổi đi nữa... Hồ vẫn là hồ, nước vẫn cứ là nước. Có bao nhiêu thay đổi?
Những con cá không mấy để ý đến. Chúng chẳng bao giờ xem đó là điều gì quá quan trọng, dù là gió, là nắng hay là mưa đi nữa... Mãi cho đến khi nước chẳng còn là nước, hồ cũng chẳng thể gọi là hồ, những con cá đáng thương kia mới bắt đầu vùng vẫy, mới bắt đầu thấy sợ hãi... , và mới nhận ra rằng nước kia - thứ quá đỗi bình thường mà chúng chẳng mấy khi bận tâm đến - là thứ quan trọng và quý giá biết nhường nào.
Lúc này, tên Quỷ tướng đang van xin kia cảm nhận rõ ràng những điều đó hơn bao giờ hết.
Mặc dù bộ dáng của hắn trông rất tội nghiệp, nhưng đáng tiếc, nó chưa đủ để làm mềm lòng hắc y nam tử nọ.
Ngay khi hắc y nam tử đang định tiễn tên Quỷ tướng kia lên đường thì một giọng nói truyền đến:
"Công tử, khoan đã!"
Một bóng đen từ trong động bay ra, chớp mắt đã đến bên cạnh nam tử. Nàng nói:
"Diệu vương không có bên trong."
Hắc y nam tử khẽ nhíu mày, hỏi lại:
"Ngươi đã tìm kỹ rồi chứ?"
"Ta đã tra xét mọi ngóc ngách trong động, cả những mật thất bố trí cấm chế ta cũng đã xem qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Diệu vương đâu hết."
Thoáng dừng lại, nàng xin ý nam tử:
"Công tử, xin cho phép ta sưu hồn hắn!"
Hắc y nam tử nhẹ gật đầu.
Phía bên kia, tên Quỷ tướng nhìn hai người, nét mặt vô cùng khẩn trương. Vì bọn họ đang truyền âm để nói chuyện với nhau nên hắn cũng không biết nội dung mà họ nói là gì. Hắn chỉ thấy được cái gật đầu vừa rồi của nam tử, có vẻ như y đồng ý hay xác nhận điều gì đó cho nữ tử kia.
Mặc dù rất bất an nhưng hắn cũng không dám bỏ chạy, bởi vì hắn biết điều đó là vô dụng.
Hắn có thể thoát khỏi sao? Tốc độ độn quang của hắn làm sao có thể bì được với tu sĩ cấp bậc Chân Đan Cảnh đây?
Bất thình lình, một bóng đen xuất hiện ngay trước mặt hắn. Đó là hắc y nữ tử.
Tên Quỷ tướng phản ứng theo bản năng sinh tồn, vội đưa pháp khí lên cản lại. Nhưng hắn làm sao có thể cản được...
"Ba ba ba"
Thân ảnh mờ ảo của hắn tức thì bị đánh bay đi. Tiếp đến, một đạo ánh sáng màu xanh ngọc tiến nhập cơ thể tạm bợ của hắn. Tên Quỷ tướng lập tức bất động.
Một bàn tay đặt lên trán hắn.
Sưu hồn thuật!
Lát sau, hắc y nữ tử bỏ tay ra.
Giờ phút này, gương mặt của tên Quỷ tướng kia trở nên đờ đẫn, giống như đã mất đi nhận thức. Điều này cũng không có gì lạ, hệ quả của sưu hồn thuật vốn thường là khiến cho kẻ bị sưu hồn biến thành ngu ngốc, đần độn.
"Phốc phốc"
Kiếm ảnh đi qua, nháy mắt, tên Quỷ tướng chỉ còn lại là một đám hắc khí lơ lửng giữa không.
"Thu được tin tức gì hữu dụng không?
Sau khi thu lấy đám hắc khí kia, nam tử khẽ hỏi.
Nữ tử gật đầu, đáp:
"Theo ký ức của hắn thì sáng nay Diệu vương đã rời khỏi động phủ, nơi nàng ta hướng đến là chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương."
"Có biết mục đích của nàng ta là gì không?"
Nữ tử nhẹ lắc đầu.
Hắc y nam tử cũng không quá thất vọng, hắn vốn không trông chờ nhiều, tên kia tuy là một Quỷ tướng thân tín, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thuộc hạ của Diệu vương, những chuyện quan trọng Diệu vương chắc chắn sẽ không nói cho hắn biết.
Trầm ngâm một chút, nam tử chợt lên tiếng:
"Chúng ta đến chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương xem thử."
Thoáng chốc, cả hai đã biến mất.
Đôi hắc y nhân này cũng không phải ai xa lạ mà chính là Giang Lưu Nhi và Hồng Cơ cải trang.
Thật ra, mục tiêu săn giết ban đầu của Giang Lưu Nhi là Khô Mộc Quỷ vương chứ không phải Diệu vương. Nhưng sau một thời gian quan sát và cân nhắc kỹ lưỡng, hắn lại cảm thấy có chút không thỏa đáng. Bởi vì địa bàn cai quản của Khô Mộc Quỷ vương nằm tiếp giáp với khu vực của Hồng Cơ, nếu như giết chết hắn có thể sẽ dẫn đến một ít phiền toái cho nàng. Tuy chỉ là suy đoán, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, phòng ngừa thì vẫn hơn. Hắn cũng không muốn ngay khi chỉ mới giết được một tên cấp bậc Quỷ vương thì đã bị mấy vị đại Quỷ vương bên trong kia đuổi giết. Vì vây, hắn đổi mục tiêu sang Diệu vương, một vị Quỷ vương có địa bàn cai quản tiếp giáp với Khô Mộc Quỷ vương.
...
Trong rừng cây rậm rạp và âm u của Âm Hồn Cốc, hai bóng đen đang di chuyển với tốc độ rất nhanh.
Một lát sau, họ bỗng đột ngột dừng lại.
"Công tử, có chuyện gì vậy?"
Hồng Cơ hơi nghi hoặc hỏi.
"Ta nghĩ chúng ta không cần phải đến chỗ của Hắc Tâm Quỷ vương nữa."
Giang Lưu Nhi có chút vui vẻ nói.
Nghe xong, Hồng Cơ lại càng nghi hoặc.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện được Diệu vương? Thế nhưng tại sao ta lại không cảm nhận được gì? Thần thức của ta, một tu sĩ có cấp bậc tương đương Chân Đan Cảnh sơ kỳ lại không bằng hắn, một tu sĩ Niết Bàn Cảnh trung kỳ ư? Thế nhưng thần sắc hắn cũng không giống như đang nói đùa...
Hồng Cơ không hiểu nổi.
"Đi thôi!"
Trong lúc nàng còn đang tự hỏi thì giọng của Giang Lưu Nhi truyền đến.
Sau đó, nàng cùng hắn đổi hướng lao đi...
Lúc đến nơi, nhìn cảnh tượng trước mắt, Giang Lưu Nhi có hơi bất ngờ.
Không xa lắm, phía đối diện, trên một cành cây, một người đang bị treo lủng lẳng bằng một sợi dây màu đỏ to bằng ngón tay. Theo Giang Lưu Nhi cảm nhận được thì sợi dây kia cũng không phải là sợi dây bình thường dùng để trói gà trói vịt gì đấy mà là một kiện trung phẩm linh khí, cấp bậc cũng coi như khá cao.
Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên không phải sợi dây mà là người đang bị treo trên cây. Đó là một nam tử, trên người hắn mặc một bộ thanh y đã bạc màu, dưới chân mang một đôi giày cỏ, có một gương mặt khá anh tuấn. Nhưng có lẽ điều làm người chú ý nhất chính là cái đầu trơn bóng nhẵn nhụi của hắn, hoàn toàn không có một cọng tóc nào.
Hắn chính là vị hòa thượng bí ẩn đã bỏ chạy khỏi tay Hồng Cơ lần trước.
Tại sao hắn vẫn còn ở Âm Hồn Cốc này? Hơn nữa lại bị treo lên thế kia?
Giang Lưu Nhi có chút khó hiểu. Bởi vì theo hắn biết thì tu vi của hòa thượng nọ tuy chỉ mới là Niết Bàn Cảnh trung kỳ nhưng chiến lực thì vô cùng mạnh mẽ, có thể đối kháng với tu sĩ Chân Đan Cảnh sơ kỳ mà không rơi vào hạ phong. Trận chiến ngắn ngủi giữa hắn và Hồng Cơ lần trước, Giang Lưu Nhi vẫn còn nhớ rất rõ. Khi ấy, ngay cả Địa Ngục Ma Lôi kinh khủng kia còn chẳng thể làm hắn bị chút thương tổn mảy may nào, đủ thấy hòa thượng này rất lợi hại, tuyệt đối không thể có chuyện bị người chỉ dùng một sợi dây trung phẩm linh khí treo lên như thế được.
Điều đáng nói là người đã treo hắn kia cũng không phải có tu vi cao thâm hay chiến lực mạnh mẽ kinh khủng gì mà chỉ là một Qủy hồn có cấp bậc Chân Đan Cảnh sơ kỳ - Quỷ vương cấp. Hơn nữa, vị Quỷ vương này trùng hợp lại chính là mục tiêu đầu tiên mà Giang Lưu Nhi muốn săn giết - Diệu vương.
Theo điều tra của hắn thì Diệu vương là người có chiến lực yếu nhất trong sáu vị Quỷ vương ở khu vực phía ngoài của Âm Hồn Cốc, kém xa rất nhiều so với Hồng Cơ.
Trong lúc Giang Lưu Nhi đang nghĩ ngợi thì một giọng nói ôn nhu truyền tới:
"Hai vị đạo hữu. Ta là Diệu, một trong sáu vị Quỷ vương cai quản phía ngoài của Âm Hồn Cốc này. Chẳng hay hai vị đây là... ?"
Từ nãy giờ, nàng đã quan sát kỹ đôi hắc y nhân trước mặt. Dựa vào khí tức phát ra thì tên nam tử kia là một tu sĩ nhân loại, có tu vi Niết Bàn Cảnh trung kỳ. Còn về phần nữ tử che mặt, dù đã dùng đến cực hạn thần thức nhưng nàng vẫn không thăm dò được chút gì, kể cả tu vi lẫn thân phận. Điều đó khiến cho nàng thấy bất an.
Trong khi Diệu vương đang chờ đợi câu trả lời của đôi hắc y nhân thì một giọng nói điềm đạm ôn hòa cất lên:
"A di đà phật! Hai vị thí chủ, đã lâu không gặp. Tiện đây, bần tăng xin được chúc mừng hai vị. Chúc hai vị thí chủ thiên niên giai lão, sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long, con cháu đầy đàn, gia đình bình an, hỷ sự..."
← Ch. 088 | Ch. 090 → |