← Ch.176 | Ch.178 → |
Ba năm sau.
Vào một đêm cuối hạ, Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương được Thiên Ma gọi đến phòng trong tâm trạng vô cùng bất an. Có câu "Gần vua như gần hổ", chỉ cần một chút sai sót nhỏ thì tùy thời có thể bị mất mạng ngay lập tức. Mặc dù Thiên Ma không phải hổ nhưng so với hổ còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
"Các ngươi đã luyện Thanh Hà Ngọc Nữ Kiếm Quyết tới đâu rồi?"
Thiên Ma hỏi.
Lý Thiên Kiều cung kính hồi đáp:
"Bẩm Điện chủ, thuộc hạ đã luyện tới tầng hai tiểu thành, còn Thiên Hương thì đã luyện xong tầng một đại thành cách đây hai tháng."
Nói xong, nàng đứng im lặng chờ đợi, nét mặt có phần khẩn trương. Thanh Hà Ngọc Nữ Kiếm Quyết thật sự rất khó luyện, tuy rằng suốt ba năm qua nàng và nữ nhi đã không ngừng tu tập ngày đêm nhưng vẫn không dám đảm bảo có thể khiến Thiên Ma hài lòng, mà một khi làm Thiên Ma không vui thì chẳng ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng có vẻ lần này mẫu tử nàng đã may mắn.
"Không tồi."
Nghe lời đánh giá ấy xong, trong lòng mẫu tử Lý Thiên Kiều mới thở phào một hơi. Cuối cùng thì nổ lực của các nàng đã không uổng phí.
Phía đối diện, Thiên Ma âm thầm gật đầu.
Thanh Hà Ngọc Nữ Kiếm Quyết không phải là một môn công pháp tạp nham vớ vẩn nào đó, hoàn toàn ngược lại, nó chính là một trong năm bộ công pháp lợi hại nhất của Thanh Hà Kiếm Phái, do tổ sư Thanh Hà Tiên Tử sáng tạo ra. Tuy rằng uy lực của nó không thể so bì với Thanh Hà Kiếm Quyết nhưng cũng không kém quá nhiều.
Thanh Hà Ngọc Nữ Kiếm Quyết được chia thành mười ba tầng, mỗi tầng tương ứng với một cảnh giới nhất định. Bốn tầng đầu dành cho Ngự Không Cảnh đến Chân Đan Cảnh; chín tầng sau, từ tầng thứ năm đến tầng thứ mười ba thì dành cho cửu trọng Vũ Hóa Cảnh.
Vì là một công pháp cao cấp nên việc tu luyện Thanh Hà Ngọc Nữ Kiếm Quyết không hề dễ dàng chút nào, dù là đối với người có tư chất thượng phẩm linh thể như mẫu tử Lý Thiên Kiều đi nữa. Huống hồ gì nơi này cũng không phải Đại Hồng Vũ mà chỉ là một tinh cầu phàm giới.
Nghĩ ngợi một lúc, Thiên Ma bỗng lấy ra hai chiếc không gian giới chỉ, nhìn Lý Thiên Kiều và Lý Thiên Hương bảo:
"Cầm lấy."
Tuy chưa rõ bên trong là gì nhưng mẫu tử Lý Thiên Kiều cũng chẳng dám chậm trễ, vội đưa tay ra tiếp nhận, hiển nhiên là không quên cảm ơn.
"Không tra xét thử sao?"
Nghe Thiên Ma nhắc, lúc này Lý Thiên Hương và Lý Thiên Kiều mới dám đưa thần thức vào không gian giới chỉ dò xét.
Vài giây sau.
Các nàng quay mặt nhìn nhau, cả hai đều thấy sự rung động trong mắt đối phương. Thật sự mà nói thì các nàng không dám tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Đan dược, linh thạch, linh thảo, pháp khí, phù lục... Tất cả gần như chẳng thiếu loại nào, thậm chí có nhiều thứ còn là vật rất trân quý mà các nàng chỉ mới đọc qua trên điển tịch.
Có thật là Thiên Ma ban chúng cho các nàng không?
Trong lòng mẫu tử Lý Thiên Kiều không thể không tự hỏi.
Như chợt vừa lấy lại phản ứng, cả hai quỳ xuống, đồng thanh nói:
"Thuộc hạ cảm tạ Điện chủ ban tặng."
"Chỉ là một chút quà, coi như là ban thưởng vì biểu hiện của các ngươi trong một năm qua. Nếu sau này các ngươi nhất mực trung tâm với ta thì phần thưởng sẽ còn lớn hơn rất nhiều. Gấp mười hay thậm chí là gấp trăm lần cũng không phải không thể."
Gấp mười? Gấp trăm lần?
Nghe Thiên Ma nói mà mẫu tử Lý Thiên Kiều có cảm giác như đang nằm mộng. Nhưng cảm giác thì cảm giác, lý trí nói cho các nàng biết đây không phải mộng mị mà là sự thật. Thiên Ma trước giờ không nói đùa.
Trong lúc các nàng còn chưa hết rung động thì tiếng Thiên Ma lại truyền đến:
"Lý Thiên Kiều, Lý Thiên Hương, kể từ bây giờ hai ngươi sẽ chính thức trở thành tỳ nữ thiếp thân của ta. Sứ mệnh duy nhất mà hai ngươi phải thực hiện là biến thành thanh gươm và lá chắn của ta. Ngoài ta ra, hai ngươi không cần phải tuân theo mệnh lệnh của bất cứ ai."
Là một người từng trải, Lý Thiên Kiều lần nữa tạ ơn, không quên thay đổi cách xưng hô:
"Nô tỳ đội ơn Điện chủ."
Bên cạnh, Lý Thiên Hương cũng học theo:
"Nô tỳ đội ơn Điện chủ."
"Đứng dậy đi... Không còn chuyện gì nữa rồi, Thiên Hương, ngươi có thể về. Thiên Kiều, ngươi ở lại."
"Nô tỳ... xin phép cáo lui."
Lý Thiên Hương đáp. Sau khi liếc qua mẫu thân mình một chút, hai mắt nàng thoáng hiện lên vẻ bất lực, môi như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn chẳng thốt ra nổi. Nàng xoay người, lặng lẽ rời đi.
Nhìn nữ nhi mình như vậy, ngực Lý Thiên Kiều bỗng nhói lên. Mặc dù nàng chưa bao giờ kể cho nữ nhi việc bản thân bị cưỡng đoạt nhưng cùng là nữ nhân với nhau, hơn nữa lại còn sớm hôm chạm mặt, làm sao có thể che đậy được. Bất giác, vài giọt nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Không để nó rơi tiếp nữa, một bàn tay đưa lên gương mặt Lý Thiên Kiều nhẹ nhàng lau đi. Là tay của Thiên Ma.
Động tác của hắn hết sức dịu dàng, khác hẳn với sự lạnh lùng thường thấy. Được một lúc, hắn cúi xuống hôn lên trán nàng, cái hôn mà Lý Thiên Kiều cảm thấy như được an ủi phần nào.
Cái hôn của kẻ đã cưỡng đoạt nàng lại khiến lòng nàng vơi đi mặc cảm tội lỗi? Thật lạ lùng làm sao.
Sự kỳ lạ ấy, nàng không biết, cũng chẳng có thời gian đi giải đáp nó. Bởi lúc này, một thứ quen thuộc đã bủa vây lấy nàng. Môi của Thiên Ma.
Vẫn như mọi lần, hắn tham lam mút lấy ôn hương nhuyễn ngọc từ miệng nàng, như thể không bao giờ biết đủ. Về phần Lý Thiên Kiều, chẳng hiểu tại sao hôm nay nàng lại không hề muốn phản đối hay có ý nghĩ đẩy hắn ra như vô số lần trước. Trái lại, nàng chủ động đáp lại một cách cuồng nhiệt. Tay nàng ghì chặt hắn, lưỡi nàng quấn lấy hắn... Nàng như muốn đem cả thân xác mình hòa nhập cùng hắn.
Đêm nay, nàng như biến thành một người khác. Nàng không ngừng rên rỉ, không ngừng đòi hỏi, như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa hoan ái. Một lần lại một lần, đến nỗi nàng chẳng biết bao nhiêu lần. Nàng chỉ biết, nàng muốn quên, quên hết tất cả. Cứ thế, mãi đến khi nàng thiếp đi.
...
← Ch. 176 | Ch. 178 → |