← Ch.180 | Ch.182 → |
Ngày đó, lúc nàng đuổi giết Bạch Lân đến hạp cốc nọ, hắn đã thiêu huỷ cuốn ngọc giản mà hắn bảo là Tây Hoàng Kinh trước mặt nàng. Sau đó, hắn lại nói cho nàng biết rằng hắn đã truyền lại ba tầng công pháp sau cùng của Tây Hoàng Kinh cho một người trong Tây viện và cười nhạo nàng sẽ không bao giờ tìm thấy.
Dụng ý của hắn có thể nói là rất thâm độc. Bề ngoài thì cho nàng hy vọng nhưng thực chất lại âm thầm giăng bẫy nàng.
Trong khi Cổ Mị Sanh còn đang hậm hực trong lòng thì tiếng Thiên Ma lại vang lên:
"Giờ thì ngươi đã có thể trở về Âm Dương Tông được rồi chứ? Riêng bí mật của Đăng Tiên Tháp thì ta nghĩ tốt nhất ngươi nên từ bỏ đi, dù có ở lại đây trăm năm nữa thì ngươi cũng sẽ chẳng tìm ra được chút manh mối nào đâu."
Nghĩ ngợi một chút, Cổ Mị Sanh hướng Thiên Ma báo lại:
"Ta sẽ làm theo lệnh chủ nhân."
"Ừm."
Thiên Ma gật đầu. Sau đó, như chợt nhớ ra điều gì, hắn hỏi:
"Lúc nãy ta có nghe ngươi chửi mắng lão già nào đó. Không ngại nói cho ta một chút chứ?"
"Vâng. Nếu chủ nhân muốn biết thì ta đương nhiên sẽ kể. Thật ra việc ta trà trộn vào Đại Nhật Cung có một phần là do lão già kia. Mọi chuyện là thế này..."
...
"Ha ha ha, thú vị! Thú vị! Thật là không nghĩ tới! Thật là không nghĩ tới!... Bạch Vô Cực a Bạch Vô Cực, ngươi đúng là biết cách khiến người ta phải bất ngờ mà!"
Bất chợt Thiên Ma đột ngột dừng lại, giọng chuyển sang bình thản:
"Chuyện của Bạch Vô Cực cứ tạm thời giữ lại, biết đâu sau này sẽ dùng đến cũng nên. Còn giờ thì rời khỏi đây thôi."
Kể từ đêm ấy, Tây viện chủ Cổ Mị Sanh đã mất tích... một cách bí ẩn.
...
Bốn ngày sau.
Trên bầu trời Xích Quỷ Quốc có hai đạo lưu quang đang di chuyển với một tốc độ cực nhanh. Không bao lâu sau, hai đạo lưu quang kia đáp xuống một ngọn núi. Quang hoa tán đi, bốn thân ảnh xuất hiện, dẫn đầu là một cô gái ăn mặc theo kiểu thiếu phụ. Nàng và người của mình đang định đi tiếp thì bỗng từ đâu xuất hiện một đám người chặn đứng lối đi.
Một tên trong số đó bước ra nói:
"Các vị đạo hữu, xin hỏi đến Âm Dương Tông chúng ta có việc gì?"
Cổ Mị Sanh không muốn nhiều lời, nàng lấy ra một tấm lệnh bài, ném qua cho hắn.
Trông thấy lệnh bài kia, tên đệ tử Âm Dương Tông nọ lập tức dùng thần thức tra xét. Sau khi đã xác nhận lệnh bài là thật, hắn vội vã quỳ xuống, hai tay cầm lệnh bài dâng trả:
"Đệ tử tham kiến nhị trưởng lão, xin nhị trưởng lão thứ tội!"
Mấy tên đệ tử còn lại cũng nhanh chóng quỳ gối xin tội.
"Đứng dậy đi."
Cổ Mị Sanh thu lại lệnh bài, tiếp tục dẫn người của mình vào trong. Ngay lúc vừa bước vào đại môn Âm Dương Tông thì một nhóm người đã đứng đợi sẵn, tất cả đều là nữ. Bọn họ khom người, đồng thanh cất tiếng:
"Chúng thuộc hạ cung nghênh nhị trưởng lão hồi tông!"
Nhìn đám nữ nhân trước mặt, Cổ Mị Sanh âm thầm gật đầu. Nàng chỉ vào ba người bên cạnh mình, bảo:
"Những người này là thuộc hạ thân tín của ta, các ngươi hãy dẫn họ đến Lạc Hoa Điện trước, gặp tông chủ xong ta sẽ trở về."
"Vâng."
...
Bên trong một mật thất của Âm Dương Tông.
Cổ Liệt nhìn nữ nhi của mình, vui vẻ khen ngợi:
"Mị Nhi, ngươi làm rất tốt! Sau hơn hai ngàn năm thất lạc cuối cùng hôm nay cũng tìm lại được nó."
Ông nói tiếp:
"Mị Nhi, ngươi muốn được ban thưởng gì?"
"Giúp phụ thân ngài tìm lại nó là bổn phận của nữ nhi ta. Ta nào dám đòi hỏi gì chứ."
"Ngươi thật là..."
Cổ Liệt lắc lắc đầu.
Trầm ngâm một đỗi, ông đột nhiên hỏi:
"Mị Nhi, ngươi đã nhớ hết ba tầng sau của quyển Dương rồi phải không?"
Sắc mặt Cổ Mị Sanh hơi đổi, nhẹ gật đầu.
"Nếu muốn thì ngươi cứ việc tu luyện đi."
"Phụ thân!"
"Quy tắc là chết, người là sống. Nếu như không nhờ ngươi thì không biết đến bao giờ mới lấy lại được nó."
"Nhưng ta chỉ sợ là hai vị tôn giả và muội muội sẽ phản đối."
"Ta đâu có bảo ngươi công khai tu luyện."
Cổ Liệt rất bình thản bảo:
"Ngươi không nói, ta không nói thì làm sao bọn họ biết được. Nhưng mà... nếu như rủi bị họ phát hiện thì Mị Nhi à, ngươi phải gánh tội một mình đấy."
Cổ Mị Sanh chẳng biết nói gì.
...
Lại nói đến ba "thuộc hạ thân tín" mà Cổ Mị Sanh mang về. Hiện tại, bọn họ đang ở trong một căn phòng rộng rãi xa hoa với đầy những vật quý giá. Từ chiếc ghế, cái bàn, ly trà cho đến chậu hoa, giường ngủ, chăn gối... , tất cả đều được làm từ những loại tài liệu quý hiếm ở tu tiên giới.
Và điều đó khiến cho Lý Thiên Hương và Lý Thiên Kiều không kiềm được mà ngó nghiêng xung quanh.
"Điện chủ, sau này chúng ta sẽ ở đây sao?"
Lý Thiên Kiều hỏi.
"Ngươi không thích ư?"
"Điện chủ ở đâu thì chúng nô tỳ sẽ ở đó."
Thiên Ma đứng dậy, nói với hai nàng:
"Chúng ta đi dạo xung quanh một chút."
Và như thế, kể từ hôm đó, Thiên Ma và mẫu tử Lý Thiên Kiều đã cư ngụ tại Lạc Hoa Điện của Âm Dương Tông với thân phận là thuộc hạ Cổ Mị Sanh.
...
Thời gian trôi nhanh, thấm thoắt, một tháng đã trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Thiên Ma rất nhàn rỗi. Suốt cả ngày, ngoài việc thơ thẩn dạo quanh Lạc Hoa Điện thì hắn gần như chẳng làm thêm việc gì nữa cả.
Những người ở Lạc Hoa Điện ai nấy đều rất tò mò về hắn. Nguyên nhân vô cùng đơn giản: vì hắn là nam nhân. Theo bọn họ biết, từ ngày nhị trưởng lão tiếp nhận Lạc Hoa Điện thì chưa từng có nam nhân nào được phép tiến vào đây. Đó là quy định do nhị trưởng lão đặt ra, bất cứ nam nhân nào dám xông vào nơi này sẽ lập tức bị giết ngay tức khắc, dù là trưởng lão khác cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng nam nhân đeo mặt nạ kia chẳng những đã tiến vào mà còn sống tại Lạc Hoa Điện này một tháng rồi. Đó hoàn toàn là một điều bất thường. Mọi người đều thầm cho rằng nam nhân đeo mặt nạ kia và nhị trưởng lão nhất định có mối quan hệ nào đó... hơn mức chủ tớ.
Dĩ nhiên Thiên Ma cũng phần nào đoán được qua những cái nhìn của bọn họ, nhưng nó không làm hắn bận tâm lắm.
Hôm nay, hắn vẫn đi dạo xung quanh Lạc Hoa Điện như mọi ngày.
Vào lúc mặt trời sắp lặn, đang định quay về từ Thanh Liên Trì thì Thiên Ma bỗng nghe được những âm thanh du dương truyền tới. Đó là âm thanh của tiếng tỳ bà.
Tựa vui lại như buồn vô hạn. Tựa cười mà ngỡ khóc trăm năm.
Và thế là hắn dừng lại...
Một lúc sau.
Tiếng đàn đã dứt, điệu nhạc đã ngừng.
Thiên Ma mở mắt ra thì thấy trời đã tối. Hắn xoay người trở về.
Hôm sau, Thiên Ma lại đến nơi đã nghe tiếng đàn bữa trước. Không biết có phải do tâm ý tương thông hay là vì trùng hợp ngẫu nhiên mà người đánh đàn cũng đến. Và vẫn như lần trước, người đó lại gảy khúc nhạc kia.
Ngày thứ ba, Thiên Ma lại đến chỗ cũ, và người đánh đàn cũng thế.
Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm.
Ngày thứ sáu.
...
Mỗi ngày, cứ đến hoàng hôn, Thiên Ma lại đi đến Thanh Liên Trì của Lạc Hoa Điện để nghe đàn. Mười lần như một, vẫn chỉ là khúc nhạc kia.
Tại sao người đánh đàn chỉ gảy mãi một khúc?
Thiên Ma chưa bao giờ thắc mắc điều đó cả. Với hắn, chỉ cần nghe khúc nhạc kia thì đã đủ rồi.
Phải. Chỉ như vậy thôi.
Dường như tiếng đàn ấy, khúc nhạc ấy có một ma lực nào đó cuốn hút hắn. Hắn dần nghĩ về nó nhiều hơn. Thậm chí có hôm, khi trời vừa sáng thì hắn đã đứng ở Thanh Liên Trì để đợi nghe đàn mặc dù biết rõ người đánh đàn chỉ đến nơi này vào lúc hoàng hôn.
← Ch. 180 | Ch. 182 → |