← Ch.07 | Ch.09 → |
Sáng sớm trên một ngọn núi cao trong Lạc Nhật sơn mạch đang có hai con ma thú đứng ngắm các cảnh vật phía dưới. Hai con ma thú này một con là Phong Lang con còn lại là Hắc Sư chúng đều cao hơn ba mét bề ngoài uy vũ vô cùng chúng đứng ở trên núi cao phóng mắt nhìn xuống vạn vật bên dưới tựa như hai vị vua đang cao ngạo ngắm nhìn giang sơn của mình vậy.
- Minh! Ngươi thật sự quyết định rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch này tiến vào thế giới bên ngoài sao? Như vậy quá nguy hiểm ngươi phải nghĩ cho kỹ a!!
Phong Lang đột nhiên quay sang nhìn Hắc Sư nói.
Hắc Sư nghe câu nói của Phong Lang thì gật mạnh đầu lộ vẻ kiên định nói:
- Cảm ơn ngươi đã lo lắng cho ta nhưng ta đã nghĩ kỹ rồi Tư Đình ngươi không cần khuyên ta nữa! Chỉ có rời khỏi đây tiến vào thế giới bên ngoài ta mới có thể khiêu chiến với vô số thánh vực cường giả ở đó làm cho ta có thể có cơ hội đột phá đến cảnh giới thần vực trong truyền thuyết!
Tư Đình nghe vậy lắc lắc cái đầu to của mình nói:
- Nếu ngươi muốn nhờ chiến đấu để có thể lãnh ngộ đột phá thì cũng có thể đi tìm những thánh vực ma thú khác trong Lạc Nhật sơn mạch này mà! Đâu cần phải tới thế giới nhân loại mạo hiểm chứ!!
Minh nghe vậy cười nhẹ nói:
- Tư Đình ngươi không phải là không biết từ hơn ba mươi năm trước sau khi chúng ta diệt sát Khoa Địch và Kha Nhĩ Lý đoạt được không gian giới chỉ mà bọn họ đem theo lấy được các loại ma pháp sách trong đó thì thực lực của chúng ta đã tăng lên bao nhiêu chứ!! Hôm nay chúng ta đều đã là thánh vực cực hạn ma thú chỉ cần một bước nữa là thành thần mà các loại thánh vực ma thú khác cho dù là Long Tộc thánh vực thiên phú cao nhất trong Lạc Nhật sơn mạch này cao nhất cũng chỉ là thánh vực tột cùng đối chiến với chúng làm sao có thể đạt được đột phá được chứ?
- Cái này.... . Cái này......
Tư Đình nghe thấy lời nói của Minh thì nhăn mặt lắp bắp một chút rồi cuối cùng không biết phải nói gì.
Minh nghe thấy sự bất đắc dĩ trong giọng của Tư Đình thì thu lại nụ cười trên mặt nghiêm túc nói:
- Ta biết ngươi vì quan tâm ta nên mới nói như vậy nhưng chuyện đột phá tới thần cấp là nguyện vọng của ta vì nó dù có mạo hiểm tới mức nào ta cũng chấp nhận! Cho nên xin hãy ủng hộ ta Tư Đình!!
Tư Đình nghe vậy thì do dự một lúc rồi nói:
- Ai!! Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta cũng không thể nói gì nữa chỉ có thể chúc ngươi tất cả thuận lợi sớm ngày đạt được nguyện vọng của mình!
- Huynh đệ của ta! Đa tạ lời chúc của ngươi! Tạm biệt ta đi đây!!
Minh nghe vậy được câu nói của Tư Đình thì trịnh trọng gật đầu nói. Nói xong hắn lập tức bay lên không trung hướng thẳng về phía ngoài của Lạc Nhật sơn mạch.
- Tạm biệt!! Huynh đệ của ta!!
Tư Đình thấy Minh bay đi cũng chậm rãi mở miệng nói sau đó chờ tới lúc bóng của Minh hoàn toàn biến mất rồi mới chậm rãi chạy trở về hang động của mình hắn cũng muốn tu luyện mạnh hơn quyết không thể bị Minh bỏ quá xa.
..........
Minh sau khi chia tay Tư Đình thì bay một mạch ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch thật ra trong lòng hắn lúc này cũng tràn đầy nuối tiếc khi phải chia tay bằng hữu thân nhất và nơi ở của mình suốt tám mươi năm nhưng vì mục tiêu của mình hắn cũng chỉ có thể cắn răng bay đi hướng thẳng về chỗ thành trì gần đây nhất theo bản đồ lấy được trong không gian giới chỉ của Kha Nhĩ Lý.
- Tới rồi! Phía trước chính là Phổ Nhĩ Thành trong bản đồ rồi!
- Ùng.... Ùng... Ùng....
Sau hai giờ phi hành thì Minh thầm nói hắn đã thấp thoáng thấy được bóng của một tường thành cao hơn mười trượng trước mắt theo tính toán của hắn thì với tốc độ này thì sau nửa giờ nữa mình sẽ đến được Phổ Nhĩ Thành trong bản đồ của Kha Nhĩ Lý vì vậy hắn mau chóng thả chậm tốc độ đồng thời biến nhỏ thân hình lại. Trong chớp mắt Minh từ một con Hắc Sư cao ba mét đã rút nhỏ thành một con mèo đen cao chưa quá nửa mét. Sau đó trong lốt mèo đen hắn lại cẩn thận phát ra thần thức để quan sát tình hình phía trước rồi mới tiến tới
Sở dĩ Minh phải cẩn thận làm từng chút như vậy là vì hắn không muốn mình vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý không cần thiết từ phía của nhân loại như vậy trái với kế hoạch âm thầm hành động của hắn.
Nhưng kết quả thu được khi dùng thần thức do thám lại làm hắn chấn kinh vì giờ phút này theo hắn thấy trước Phổ Nghi Thành từng đội chiến sĩ đang nắm chặc binh khí trong tay cẩn thận tuần tra bộ dạng như lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu. Trên tường thành thì có đặt một dàn ma tinh pháo khẩu nào cũng được nạp đạn sẵn sàng bắn ra bên cạnh chúng từng nhóm ma pháp sư đang sử dụng các loại ma pháp gia cố sức phòng thủ cho tường thành.
- Sao lại như vậy? Không lẽ trong Phổ Nghi Thành này lại có thánh vực cường giả tọa trấn phát hiện hành tung của ta nên đã ra lệnh chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu?
Minh vừa thấy vậy thì lập tức kinh ngạc thầm nghĩ vì những thứ hắn thấy trước mắt đều cho thấy Phổ Nghi Thành đã sẵn sàng cho một trận chiến lớn a!!
- Không đúng!! Chuyện này có vấn đề!!
Sau một lúc kinh ngạc Minh thầm nói hắn đã nhận ra được chỗ bất hợp lý của chuyện này Phổ Nghi Thành là một thành nhỏ sao lại có thể có thánh vực cường giả được nếu có thì tên thánh vực đó cũng không thể dùng thần thức quan sát hắn mà hắn không phát hiện ra được. Nên khả năng nơi này đang bày trận để chặn đánh hắn hoàn toàn bằng không vậy chuyện gì làm cho bọn chúng phải có hành động quân sự lớn như vậy?
Với lòng hiếu kỳ Minh đáp xuống một ngọn đồi nhỏ bên cạnh Phổ Nghi Thành âm thầm quan sát mọi động tĩnh bên ngoài thành xem thật ra sắp có chuyện gì xảy ra ở đây.
Đột nhiên.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Ở bên ngoài Phổ Nghi Thành vang lên một loạt tiếng vang lớn, thanh âm đó trầm thấp, cả mặt đất cũng bị chấn động. Phía trên mặt đất bị chấn rung, nứt ra như mạng nhện tiếp đó xuất hiện một làn sóng màu đen lao nhanh về phía Phổ Nghi Thành cơn chấn động vừa rồi chính là do nó tạo thành.
- Ma thú! Thật nhiều ma thú a!! Số lượng này ít nhất cũng phải hơn mười vạn! Đây tuyệt đối là một cơn thú triều trong truyền thuyết a!!
Minh đang ẩn nấp trên ngọn đồi gần đó thấy vậy định thần nhìn kỹ thì phát hiện làn sóng đen chính là do vô số ma thú tạo thành số ma thú này điên cuồng gầm thét tiến về phía Phổ Nghi Thành.
- Đến rồi!! Tất cả mau chuẩn bị chiến đấu!! Bộ binh xung phong nghênh địch ma pháp sư và ma tinh pháo hỗ trợ toàn lực hỗ trợ giết sạch đám súc sinh này!!
Trên tường thành Phổ Nghi Thành một viên tướng lĩnhthấy số ma thú tiến tới thì quát lên.
- Vâng!!
Các binh sĩ và ma pháp sư nghe vậy đều hét vang chấp hành mệnh lệnh theo thái độ của bọn họ thì đây không phải là lần đầu đối mặt với cơn thú triều này.
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
- Giết! Giết! Giết!
- Grao! Grao! Grao!
- A! A! A!
Sau ba tiếng ma tinh pháo lớn thì trận chiến giữa hàng chục vạn nhân loại và ma thú chính thức triển khai phía ngoài Phổ Nghi Thành lập tức trở thành một cái máy xay thịt không ngừng ngấu nghiến sinh mạng hai bên.
- Đặc sắc! Không ngờ mới vừa ra khỏi Lạc Nhật sơn mạch đã gặp được cảnh tượng đặc sắc cỡ này đáng là không uổng công rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch mà!!
Minh đang ẩn nấp gần đó thấy cảnh tượng nhân thú hỗn chiến này thì không nhịn được nói tuy lúc hắn ở trong Lạc Nhật sơn mạch đã thấy qua không ít cảnh nhân loại và ma thú chiến đấu nhưng tình cảnh lên tới hàng chục vạn người cùng hỗn chiến như hôm nay thì là lần đầu được chứng kiến nên không khỏi cảm thấy hơi hưng phấn.
PS: Mình biết là mình viết đoạn chia tay của Tư Đình và Minh nghe hơi có hướng đam mỹ nhưng mình xin thề là mình tuyệt đối không phải đang viết đam mỹ quan hệ của Tư Đình và Minh cũng chỉ giống quan hệ của Lâm Lôi và Bôi Bối trong nguyên tác vậy đó!! Xin nói rõ để các bạn khỏi hiều lầm!!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |