← Ch.131 | Ch.133 → |
Sáng sớm ngày thứ hai, Đoạn Vân dùng một tư thế rất tự nhiên nằm trên giường củng cố chân khí và ma lực trong cơ thể. Trải qua một đêm điên cuồng song tu giao hợp, Đoạn Vân cảm giác chân khí trong cơ thể mình đã mạnh lên không ít, còn ma lực thì càng kinh khủng hơn, đã đột phá thẳng tới cấp năm, trở thành một toàn hệ ma đạo sĩ cấp sáu trung giai
Xem ra qua một đêm hoang đường với hai cô gái, ngoại trừ làm cho Đoạn Vân hưởng thụ khoái cảm kích thích nhất trên nhân gian, còn có rất nhiều lợi ích trong việc đề cao thực lực cho Đoạn Vân. Xem ra sau này có cơ hội chắc phải làm thêm vài lần nữa.
Buổi tối hôm qua, Âu Đặc Tư dùng sự liên lạc vi diệu giữa hắn và Đoạn Vân thông báo cho Đoạn Vân tất cả những gì phát sinh tối hôm qua. Tất cả đều rất bình thường. Cái tên đầu lĩnh có thực lực thần cấp sơ giai của Ma tộc bị Âu Đặc Tư bắt sống dễ như bắt gà, Bố Khoa Duy Kì cũng bị bắt nốt. Còn đế quốc hoàng gia kỵ sĩ đoàn bị Bố Khoa Duy Kì khống chế cũng đã được Khố Lạp Kì suất lĩnh hai mươi mấy người chung đoan vũ lực của đế quốc khống chế hoàn toàn, rất nhiều đại thần của đế quốc cũng đều được cứu ra. Còn tả tướng Khoa Lí Lôn thì ra tay rất quyết đoán, lúc này suất lĩnh quân đội bắt mấy tên cầm đầu phản loạn tất cả giam vào thiên lao, đợi Hoàng Hậu và mấy vị công chúa xử lý.
Khi biết những việc này, Đoạn Vân mới không hề cố kỵ cùng hai vị mỹ nhân chìm đắm vào một đêm hoang đường.
Cảm nhận có hai ánh mắt đang nhìn mình một cách kỳ quái, Đoạn Vân nhắm mắt và để thần thức cảm thụ tất cả mọi việc bên ngoài.
- Uy! Tỷ tỷ, làm sao tỷ phu lại ở chỗ này? Hơn nữa, tối ngày hôm qua chúng ta còn....
Hương Hương nhỏ giọng nói với nhị công chúa Lộ Ti.
- Làm sao tỷ biết được, bây giờ tỷ thấy nhức đầu lắm. Tỷ chỉ nhớ là ngày hôm qua Ốc Nhĩ Tây cẩu nô tài vô lễ với chúng ta, sự tình sau này thì tỷ cũng không biết.
- Tỷ tỷ, ý tỷ nói có phải người cùng chúng ta ... ngày hôm qua là tỷ phu hay là Ốc Nhĩ Tây tên bại hoại đó?
Thần sắc Hương Hương có chút lo lắng hỏi.
- Tỷ cũng không biết nữa, nếu thật sự là Đoạn Vân thì tốt quá. Tuy nhiên, muội hy vọng là ai?
Lộ Ti cũng hỏi lại vẻ nghi hoặc.
- Muội đương nhiên hy vọng là tỷ phu rồi.
- Hừ! Không biết xấu hổ. Cho dù là hắn tỷ cũng sẽ không thèm, ai bảo hắn thừa cơ người ta gặp nạn, căn bản không phải quân tử.
Lộ Ti giơ giơ nắm tay ra vẻ hung hăng, nhưng vẻ tươi cười trên mặt lại bán đứng nàng.
Nghe thế, Đoạn Vân ra vẻ ngái ngủ, vặn người rồi mở hai mắt. Tuy nhiên khi hắn thấy hai vị mỹ nhân lại làm bộ hoảng hốt giật mình hé mở chăn ra, rồi nhìn vào thân thể trần trùi trụi của mình. Sau đó Đoạn Vân quơ tay kéo chăn trùm kín thân thể, rồi dùng một bộ mặt ra vẻ rất ủy khuất nhìn hai vị công chúa đang bối rối.
- A, hai ngươi nha, tối hôm qua các ngươi ... Ừm, các ngươi lại ... lại cưỡng bức ta tối hôm qua bắt làm cái... Kia. Các ngươi bảo Đoạn Vân ta sau này làm sao ra ngoài gặp mặt người khác đây. Ây! Ta không muốn sống nữa, ta không muốn sống nữa. Tấm thân trong sạch của ta đã bị các ngươi vô tình đoạt đi rồi, hic hic.....
Đoạn Vân có vẻ rất ủy khuất chỉ vào hai vị công chúa, ngữ khí nói chuyện cực kỳ giống một thiếu nữ một bị người con trai cưỡng bức.
Lộ Ti và Hương Hương đưa mắt nhìn nhau vẻ mặt đần thối ra, trong ánh mắt lộ ra một cảm giác kinh ngạc đến khó tin.
Thấy hai công chúa không có phản ứng gì, Đoạn Vân tiếp tục khóc lóc thảm thiết:
- Các ngươi không phải là người a, đừng tưởng rằng các ngươi là công chúa là có thể muốn làm gì thì làm. Ta nói cho các ngươi biết, hành vi như vậy của các ngươi là rất xấu, tội cưỡng gian một thiếu nam đàng hoàng sẽ bị phán tội không nhẹ đâu đó. Ta nói cho các ngươi biết, thiên tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội. Đừng tưởng rằng các ngươi là công chúa thì không có việc gì, ta nói cho các ngươi biết, ta sẽ tố cáo các ngươi lên tòa án tối cao.
- Tòa án tối cao?
Hai vị công chúa nghi hoặc nhìn nhau không hiểu.
- Hừ! Sợ rồi sao. Các ngươi cũng quá đáng lắm, buổi tối ngày hôm qua ta thiên tân vạn khổ từ khu ôn dịch tới đây cứu các ngươi. Vừa vặn gặp Ốc Nhĩ Tây gia hỏa muốn vô lễ đối với các ngươi, vì vậy Đoạn Vân ta dùng hết năng lực bản thân của ta cùng hắn đại chiến sáu trăm hiệp, thật sự là đấu đến thiên hôn địa ám, trăng sao cũng biến sắc. Cuối cùng, ta xuất ra sát thủ của ta - Đoạt mệnh tiễn đao cước, tổn hao đến chút công lực cuối cùng mới chế phục được tên Ốc Nhĩ Tây. Nhưng vừa lúc khi ta dừng lại để điều tức, các ngươi, đúng chính là các ngươi, các ngươi lại như lang tự hổ chụp lấy ta ném lên giường đè nghiến ta xuống, sau đó ...hu hu, ta không muốn sống nữa. Hu hu.... Các ngươi sẽ phải bồi thường và có trách nhiệm đối với ta.
Đoạn Vân ba hoa chích chòe vung thiên địa một hồi, nói xong lời cuối cùng lại còn khóc lóc bắt đền. Thật sự là không thể không làm cho người ta bội phục hành động vô sỉ của Đoạn Vân.
Hai vị công chúa há hốc miệng, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Hương Hương nói vẻ áy náy:
- Tỷ phu, huynh đừng thương tâm nữa. Dù sao ván đã đóng thuyền, huynh yên tâm, muội và tỷ tỷ sẽ chịu trách nhiệm đối với huynh.
- Oa!
Nghe thế, Đoạn Vân rốt cuộc không thể giả bộ được nữa. Cái này thành ra cái gì rồi? Còn ngoài cửa vài tên thủ hạ nãy giờ nghe lén cũng không chịu nổi nữa cười khùng khục, nhất là Tiểu Phi Hiệp. Mọi người thì cố nén cười, còn hắn thì phá ra cười ha ha. Hơn nữa miệng còn nói:
- Oa, ha ha. Ta chịu không được nữa rồi, lão đại cũng quá đáng thật. Công chúa đó nói cái gì thế? "Chúng ta sẽ sẽ chịu trách nhiệm đối với ngươi". Ha ha ha.
Nghe tiếng cười từ ngoài cửa vọng vào, Đoạn Vân không thèm ý. Hắn vươn tay kéo hai vị giai nhân, một tả một hữu ôm lấy các nàng kéo tuột vào lòng, nhẹ giọng nói:
- Chịu trách nhiệm hả? Tự nhiên là muốn rồi, bất quá không phải là các nàng, mà là ta. Sau này các nàng là nữ nhân của Đoạn Vân ta. Ta sẽ dùng toàn bộ tình yêu của ta để bảo vệ các nàng, tuyệt đối sẽ không cho các nàng chịu đến nửa điểm thương tổn.
Hương Hương vẻ mặt hạnh phúc ngả vào lòng Đoạn Vân nói:
- Tỷ phu, có thật không. Người nguyện ý cưới Hương Hương chứ?
Đoạn Vân cười nói:
- Ngốc. Chúng ta đã phát sinh đến mức này rồi, các nàng tưởng trốn được sao. Còn gọi ta là tỷ phu nữa?
- Ngoan. Còn nàng thì sao? Lộ Ti tiểu mỹ nhân của ta.
Đoạn Vân chuyển hướng sang Lộ Ti ở bên kia. Bây giờ Lộ Ti mặt mũi đỏ ửng lên, mặc dù buổi tối ngày hôm qua đã bị Đoạn Vân thấy hết cả rồi, nhưng bây giờ lại tiếp xúc thân thể với Đoạn Vân như thế làm làm cho thiếu nữ mẫn cảm này rất xấu hổ không nói được lời nào.
- Không nói lời nào sao? Ta đây sẽ không khách khí nữa.
Nói xong, Đoạn Vân quay sang hôn vào khuôn mặt đỏ ửng của Lộ Ti một cái, làm Lộ Ti đã đỏ nay lại càng mãnh liệt hơn nữa.
- Đừng. Đã là như vậy, ta coi như chịu ủy khuất một chút, gả cho ngươi cái tên thừa gió bẻ măng bại hoại này.
Lộ Ti cố nghiêm mặt đỏ bừng bừng nói.
Ngoan. Tới đây, hôn một cái nào.
- Đừng.
- Tới đây, còn thẹn thùng gì nữa. Tối ngày hôm qua chưa có hôn ở đây.
- Chàng còn nói nữa? Hương Hương nhỏ như vậy mà chàng cũng không buông tha. Chàng quả đúng là người xấu.
- Tỷ tỷ, mắc gì mà Đoạn Vân ca ca chỉ có thể tốt với tỷ thôi? Hơn nữa, người ta cũng đâu có nhỏ nữa đâu? Muội đã mười bảy rồi. Đoạn Vân ca ca, nếu huynh thích, chúng ta mỗi tối phải làm vài lần.
Vẻ mặt Hương Hương vùi vào lòng Đoạn Vân dụi dụi, rồi chu miệng về phía Lộ Ti.
Ta ngất! Cô ả này là người nào vậy? Đoạn Vân hít sâu một hơi cố đè dục hỏa chớm dục động xuống, nhưng những hơi thở nóng bỏng của thiếu nữ Hương Hương lại không ngừng làm hắn mê say, điều này làm cho Đoạn Vân càng khó có thể tự kềm chế.
Không có biện pháp, hắn phải vận hành chân khí, mạnh mẽ đàn áp dục hỏa xuống.
- Tốt lắm, xuống giường thôi. Chúng ta còn có rất nhiều việc phải xử lý nữa. Bố Khoa Duy Kì tuy đã bị bắt rồi, nhưng chúng ta còn phải mau chóng ổn định thế cục. Nếu để cho Thiên Long loạn lên thì dân chúng có thể thiệt thòi nhiều.
Đoạn Vân vừa mặc quần áo, vừa nói rất nghiêm túc.
- Được, bọn thiếp nghe Đoạn Vân ca ca. Ai yêu.
Hương Hương vừa định mặc quần áo, nhưng cơn đau từ hạ thể truyền đến làm cho tiểu mỹ nhân xinh đẹp không chịu được phải chau mày.
Đoạn Vân lấy ra một quyển trục trị liệu, áp vào chỗ đau của hai vị mỹ nhân.
Rất nhanh, ba người đã mặc xong quần áo, Đoạn Vân đi trước, hai vị công chúa theo sau, ba người đẩy cửa bước ra. Một đám thủ hạ của Đoạn Vân tới tấp hành lễ với Đoạn Vân.
- Thiếu gia, sự tình đã cơ bản ổn định rồi. Đám người làm phản đã bị bắt cả, còn tên Ma tộc cũng bị chúng bắt sống.
Diệp Cô Thành cung kính bẩm báo Đoạn Vân.
- Tốt, các đại thần và Hoàng hậu ở đâu?
Đoạn Vân hỏi. Tuy nhiên ánh mắt lại vừa thấy Ny Khả đứng sau lưng cha mình mà chu miệng về phía hắn.
- Bọn họ bây giờ đang ở triều đường nghị sự.
Đoạn Vân quay về Ny Khả hôn gió một phát, sau đó hướng về hai vị tiểu mỹ nhân và các thủ hạ phía sau nói:
- Được rồi, chúng ta bây giờ đi triều đường.
← Ch. 131 | Ch. 133 → |