← Ch.306 | Ch.308 → |
Dự đoán đám thiên sứ phía sau muốn tới nơi này cũng còn một chút thời gian nữa, Đoạn Vân quyết định tiến hành thẩm vấn tên thần này trước.
Dùng thủ pháp điểm huyệt, Đoạn Vân làm cho máu của Đấu thần Alex ngừng chảy, thuận tiện phong bế luôn cả thực lực của hắn lại. Nói thật, dưới sự vây công của ba đại Cuồng chiến sĩ, vị Đấu thần này căn bản không có năng lực hoàn thủ. Sau hai ba chiêu mãnh công của Thiết huyết Cuồng chiến sĩ đã làm cho toàn thân vị Đấu thần này chịu những thương tổn rất nặng. Bị Cuồng chiến sĩ chém nhiều kiếm như vậy, còn sống được đã là cả một vấn đề.
Nhìn tên Alex ngựa bất kham này, Đoạn Vân cười nói:
- Alex, thế nào, thực lực thủ hạ của ta cũng không tệ đó chứ.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Nhân loại bình thường không có khả năng có lực lượng cường đại như thế.
Mặc dù trong lòng vẫn tràn ngập hận ý với Đoạn Vân, nhưng trước mặt nam nhân cường đại này, xem ra cũng khó mà ương ngạnh được. Dưới tay hắn tề tụ một đám thủ hạ cường hãn trung thành, có năng lực nội liễm thực lực. Mặc dù hắn cũng biết, vũ lực như vậy so với chư thần thì kém hơn rất nhiều. Nhưng ở Mộng Đa Lợi Á đột nhiên xuất hiện một vũ lực cường đại thế này thì quả không thể không làm cho hắn phải suy nghĩ đau đầu.
- Ngươi không cần biết ta là ai. Bây giờ, ta cảm thấy hứng thú chỉ là tên tiểu hài tử đó đến tột cùng có gì thần kỳ, sao nó lại làm cho hai đại Thần giới tranh đoạt?
Đoạn Vân nhìn chằm chằm vào mắt Alex, nói từng chữ một.
- Nếu ta không nói thì sao?
Alex xoa máu trên khóe miệng, nhìn thẳng vào mắt Đoạn Vân, cười khẩy nói.
- Ngươi nên biết, ta có thể giết ngươi đó.
Đoạn Vân đứng thẳng người lên, mặt không chút thay đổi phun ra một câu mà vô số nhân sĩ đã bao nhiêu năm nay đều nói với tù binh.
- Ngươi chớ quên, phía sau ta là cả Thần giới.
Alex hoàn toàn không thèm để ý đến uy hiếp của Đoạn Vân.
Cười lạnh một tiếng, Đoạn Vân nói tiếp:
- Tốt lắm, không biết ngươi có thử qua cảm giác linh hồn bị thiêu cháy chưa nhỉ? Ta nói cho ngươi biết, cảm giác đó hay lắm đấy.
- Cái gì? Ngươi là tử thần? Điều đó là không có khả năng, cho dù chúng ta chưa chứng thật được sự tồn tại của tử thần.
Lời đe dọa của Đoạn Vân về việc thiêu cháy linh hồn làm cho Alex khiếp sợ.
Đoạn Vân không nói gì, ngưng tụ chân khí, trực tiếp nắm chặt lấy tên Alex không chịu hợp tác. Ngay sau đó, chân khí đặc hữu trên tay Đoạn Vân đã xuất hiện.
- A.... ! Không có khả năng, ngươi không có khả năng là tử thần. A.... a
Dưới sự thiêu đốt của chân khí Đoạn Vân, Đấu thần Alex giãy dụa kịch liệt, thống khổ rên rỉ.
- Nếu ngươi không nói tất cả những gì ta muốn biết thì ta có thể làm cho ngươi cả đời được hưởng thụ loại khoái cảm linh hồn bị đốt này.
Đoạn Vân nói với một vẻ uy nghiêm. Nắm lấy tay phải Alex, khống chế linh hồn sau đó chân khí cường đại từng bước hấp thu linh hồn Alex. Dần dần, sắc mặt Alex càng ngày càng trắng bệch, gương mặt méo xệch đi, biểu đạt nỗi thống khổ vô hạn.
- Được, ta nói.
Hình phạt linh hồn so với hình phạt thân thể thì càng ghê gớm hơn, không người nào có thể kháng cự được. Bởi vì linh hồn bị thương sẽ trực tiếp làm cho người ta sinh ra tâm lý sợ hãi. Một nỗi sợ hãi mãnh liệt làm người ta không thể không khuất phục. Cho dù tâm tính có kiên định đến đâu, thì sự sợ hãi từ nơi sâu nhất trong nội tâm cũng sẽ không khỏi lộ ra ngoài. Sở dĩ ngươi có thể ngăn cản những đau đớn trên thân thể, cũng là vì ngươi không sợ hãi. Nhưng nếu linh hồn xuất hiện sự sợ hãi, vậy thì sự sợ hãi sẽ càng mãnh liệt hơn. Loại cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong tuyệt đối làm ngươi băng hoại.
Tạm thời thả tay phải Alex ra. Đoạn Vân chờ Alex nói.
Sau khi điều tức một chút, Đấu thần Alex đã không dám nhìn thẳng vào nam nhân trước mắt vốn gây ra cho hắn nỗi sợ hãi từ nội tâm sâu thẳm. Hắn xoa xoa cái cổ vừa bị Đoạn Vân chụp lấy, thanh âm thều thào nói:
- Một giờ đại lục trước, ta và thủ hạ của ta đang tuần tra ở cửa thiên giới, đột nhiên năng lượng dao đông không gian ở cửa thiên giới trở nên mãnh liệt dị thường. Ngay sau đó, cánh cửa thiên giới ngàn năm nay bị phong ấn chợt lộ ra kẽ hở. Mấy Kim Giáp võ sĩ tuần tra cửa thiên giới chúng ta cũng bị vết nứt không gian cường đại hút vào. Ngay sau đó, chúng ta đi tới đại lục này.
Nghe thế, Đoạn Vân cau mày hỏi:
- Ngươi nói các ngươi bị vết nứt hút vào, chứ không phải các ngươi tự mình xuyên qua không gian tới đây?
- Đúng vậy.
Alex khẽ gật đầu.
- Vậy thì liên quan gì tới tiểu hài tử đó?
Đoạn Vân không rõ, họ đến thì cứ đến, mắc chi vừa tới lại tìm con mình gây phiền toái nhỉ?
- Bởi vì vết nứt không gian trong nháy mắt mở ra, chúng ta thấy được một tràng cảnh. Trong đó, xuất hiện một cảnh tượng trong căn nhà. Trong phòng, có một đám đàn bà rất xinh đẹp, có một tiểu hài tử đản sinh trong kim quang. Nên khi đi tới Mộng Đa Lợi Á, chúng ta thông qua việc cảm nhận luồng năng lượng lưu lại này mà mò mẫm tới đây.
- Ta chưa hiểu lắm, vì sao các ngươi vội vã muốn tìm tiểu hài tử đó như vậy.
- Bởi vì thuộc tính của tiểu hài tử này là không gian Chủ Thần do trời sinh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu hài tử này rất có thể sẽ là không gian Chủ Thần tương lai. Chúng ta chỉ có tìm tới hắn, mới có thể một lần nữa quay về Thần giới.
Alex nói với vẻ nghiêm túc.
Nghe thế, Đoạn Vân cuối cùng cũng hiểu được. Vô luận là phương đông thần minh, hay phương tây thiên sứ điểu nhân, đều bị cái vết nứt hấp thu vào. Họ biết nguyên do, nên trước hết muốn tìm được nhi tử mình, cũng chính là không gian Chủ Thần trong tương lai. Một không gian Chủ Thần có ý nghĩa như thế nào thì Đoạn Vân không rõ lắm, nhưng Đoạn Vân cho rằng, đã là một Chủ Thần không gian hệ, hẳn là có thể làm cho người ta xuyên qua được. Còn bằng vào năng lực có thể xuyên qua không gian, vô luận đối với Thần giới Phương đông hay Thần giới Phương tây đều tuyệt đối là một đại pháp bảo. Thu được hắn, coi như có nghĩa là nắm giữ được chìa khóa mở cửa thiên giới. Nhưng, sao mà nhi tử mình lại là không gian Chủ Thần tương lai được nhỉ? Nghĩ mãi cũng không ra. Phải biết rằng, khi Tiểu Nguyệt hoài thai tiểu Thiên Vũ, Đoạn Vân chỉ là cấp cường giả, thực lực Tiểu Nguyệt còn tệ hơn, chỉ là kiếm sư cấp sáu cấp bảy. Hai người bình phàm như thế, sao có thể sinh ra một không gian chủ thần tương lai được?
Nhưng, nếu nhi tử mình thật sự là không gian Chủ Thần, vậy mình chẳng phải có thể một lần nữa về lại địa cầu sao? Mình chẳng phải có thể lại một lần nữa nhìn thấy Kỳ Kỳ mà sáu năm nay mình vẫn mong nhớ sao? Nhưng, việc này có thể xẩy ra không? Mình thật có thể một lần nữa nhìn thấy nơi chôn rau cắt rốn của mình không?
Nhìn nhìn tên Đấu thần này, Đoạn Vân dùng một loại khẩu khí đầy nghi vấn nói:
- Alex, ta rất muốn biết, nếu các ngươi đạt được tiểu hài tử này, các ngươi sẽ làm như thế nào? Phải biết rằng, một tiểu hài tử mới sinh, cho dù hắn có là chủ thần tương lai đi chăng nữa nhưng bây giờ cũng chưa có năng lực gì mà.
- Chúng ta là thần, chúng ta có cách. Ngoài thực lực ra, còn sống lâu vô tận. Chúng ta suốt đời bất tử. Việc trong vòng hơn mười năm có thể bồi dưỡng hắn thành một Đấu thần không phải chuyện khó khăn gì. Không gian chủ thần có thực lực đạt tới cấp bậc Đấu thần, cũng đủ để mang chúng ta về Thần giới rồi. Nhưng, quan trọng nhất là, vì hắn xuất hiện, rất có thể sẽ khiến cho những thần minh thượng tầng chú ý. Ta nghĩ, cho dù hao tổn vài tên tiểu thần không gian hệ, Thần giới cũng sẽ cắn răng một lần nữa mở cửa Thần giới ra. Đến lúc đó, rất nhiều cao thủ Thần giới sẽ phủ xuống đại lục này.
Mấy câu nói đó của Alex tuyệt đối tạo thành uy hiếp rất lớn với Đoạn Vân.
Nghe thế, Đoạn Vân nói với vẻ hoảng sợ:
- Xin hỏi một chút, thực lực của ngươi ở Thần giới hẳn là cũng không tệ đó chứ.
- Ha ha, ngươi nghĩ xem ta là một đội trưởng tuần tra nho nhỏ thì ở Thần giới sao được gọi là cao thủ chứ? Ngươi đúng là vô tri. Không biết rằng mình đã đắc tội với một thế lực mà ngươi không nên dây vào. Nói cho ngươi biết, ở Thần giới, ta chỉ là một Đấu thần nho nhỏ. Trên Đấu thần, còn có Chân thần. Trên Chân thần mới là chủ thần. Chủ thần lên nữa là Thần Vương. Lên nữa là Thần Hoàng đại nhân vĩ đại.
Alex lúc này, rõ ràng đã tìm được chỗ dựa cho mình. Hắn cho rằng, Thần giới cường đại như thế, nhân loại kỳ quái này chắc không thể không e ngại. Chỉ cần hắn kiêng kị một chút, chắc hắn cũng không dám giết mình.
Nghe thế, Đoạn Vân rõ ràng bị thực lực cường đại của Thần giới làm chấn động. Hừ, cái thứ gì mà biến thái thế hả trời? Vũ lực trong tay mình không có tư cách xách dép cho người ta. Toàn là những cao thủ biến thái khốn khiếp.
Nhưng, mặc dù trong lòng bị sự cường đại của Thần giới làm cho khiếp sợ, Đoạn Vân vẫn không thèm lấy lòng tên Kim Giáp võ sĩ có bối cảnh cường đại này. Hừ hừ, bổn thiếu gia vô thanh vô tức tiêu diệt các ngươi, ta xem có ai biết không? Thần hỏi thăm á? Để ta cho người đâm chết chúng. Thực lực thấp nhất của thích khách Miêu Tộc bây giờ đã là thần cấp hậu giai. Đến lúc đó sau khi chùy luyện một phen, đưa một ngàn thích khách Miêu Tộc toàn bộ chế tạo thành chung cực cường giả, ám sát sạch đám thần ở Thần giới mò xuống đây.
- Ngươi thả chúng ta ra nhanh lên. Thần giới không phải là thế lực mà ngươi có thể trêu vào đâu.
Alex một lần nữa uy hiếp Đoạn Vân.
- Thả các ngươi hả? Cho dù thả ra thì các ngươi cũng sẽ không buông tha ta. Vì an nguy của ta đành xin lỗi nhé.
Trong khi nói những câu này, trên mặt Đoạn Vân xuất hiện vẻ dữ tợn.
- Ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ngươi thực sự muốn trêu vào Thần giới hay sao? Ngươi làm như vậy, sẽ phải chịu rất nhiều tai ương đó.
Từ trong ánh mắt Đoạn Vân, Alex tự nhiên cảm thấy nỗi bất an. Một cơn sợ hãi khó hiểu bất ngờ tràn đến. Hắn đã ý thức được nam nhân này muốn làm gì rồi: hủy thi diệt tích.
Đoạn Vân cười lạnh nói:
- Cám ơn ngươi cung cấp nhiều tin tức hữu dụng cho ta. Nhưng vì an nguy của tự thân ta, ta không thể không nói một câu xin lỗi. Đấu thần đại nhân, dù sao Thần giới các ngươi cũng cường đại quá mức, ta chỉ là một nhân loại thực lực nhược tiểu căn bản không dám làm gì. Do đó, vĩnh biệt.
Nói xong, Đoạn Vân điểm huyệt Đấu thần này. Ngay sau đó, dưới thuật đóng băng của Âu Đặc Tư, năng lượng Đấu thần cấp mười ba trung giai đã hoàn toàn bị đóng băng, toàn bộ năng lượng bị cấm cố trong đóng băng vĩnh viễn. Cho dù có vứt trên mặt đất, cũng sẽ không có có người nào nhận ra hắn đã từng là một Đấu thần thực lực cường hãn.
- Thiếu gia, phương tây thiên sứ đã chính thức bay đến bầu trời Mộng Đa Lợi Á rồi. Không tới mười phút nữa, họ có thể sẽ tới nơi này. Trên đường, họ tựa hồ còn dừng lại một chút.
Nhìn phương hướng biển rộng, Diệp Cô Thành đang giám thị nghiêm mật mọi động tĩnh của thiên sứ báo cáo cho Đoạn Vân.
- Có thể là việc Kim Giáp võ sĩ đột nhiên biến mất khiến cho họ chú ý. Không cần để ý, chúng ta cứ ở đây chờ họ đến thăm thôi.
← Ch. 306 | Ch. 308 → |