← Ch.308 | Ch.310 → |
Đưa ánh mắt nghi vấn nhìn tên Thiên sứ sáu cánh, Đoạn Vân lạnh lùng nói: Vị thần này! Không biết ngài có dám tranh tài với chúng ta một trận không? Phải biết rằng, đối với chúng ta thì đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp.
- Được, ta đồng ý.
Vị thiên sứ đầu lĩnh dùng một ánh mắt vừa tò mò vừa khinh miệt liếc xéo Đoạn Vân, trên mặt có vẻ hơi phức tạp.
- Ngài thật sự là quá khảng khái. - Đoạn Vân khẽ gật đầu ra vẻ cảm kích.
- Nhưng ...
Trên mặt tên đầu lĩnh đột nhiên lộ vẻ nghiêm túc.
- Nhưng cái gì? - Đoạn Vân truy vấn.
- Nhưng.... ta phải nói cho ngươi biết. Chúng ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu. Dám khiêu chiến với thần, thì chỉ có một hạ tràng, đó là chết.
Vẻ mặt Thiên sứ sáu cánh đầu lĩnh rất nghiêm túc, ngữ khí cảnh cáo mang theo chút uy hiếp.
Nghe thế, Đoạn Vân cười nhạt:
- Đó là tự nhiên. Đã là so tài thì khó tránh khỏi gặp phải việc ngoài ý muốn. Các ngươi là thần, chúng ta là người bình thường. Chúng ta vừa nhỏ yếu vừa là người khiêu chiến, vậy có phải là chúng ta sẽ là người xác định phương thức chiến đấu không?
- Tùy ngươi. - Đầu lĩnh nói lạnh lùng.
Cười cười, Đoạn Vân quay về đám thiên sứ đối diện hô lớn:
- Có vị Thiên sứ bốn cánh đại nhân nào nguyện ý xuất chiến không? Ta sẽ phái ra thủ hạ dũng mãnh nhất của ta, xin được khiêu chiến với các ngươi.
- Nhân loại, hắn thật là võ sĩ cực mạnh của ngươi?
Ánh mắt của tên điểu nhân đầu lĩnh tràn ngập vẻ nghi vấn.
Đoạn Vân cười cười, nói:
- Cũng không thể xem là như vậy. Dù sao ta cũng là đầu lĩnh của đám này. Thực lực cực mạnh, nếu không phải là ta thì là ai? Nhưng, Thú nhân võ sĩ dũng mãnh thiện chiến, việc đó tuyệt đối không thể nghi vấn.
Đoạn Vân vừa dứt lời, mấy tên ma sủng bảo bối của hắn lúc này ngẩng đầu nhìn trời, xem ra có vẻ rất khó chịu.
Cười cười vẻ bất cần, Đoạn Vân quay về tên ngưu đầu nhân đó khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn xuất chiến.
Đoạn Vân sở dĩ muốn an bài chiến đấu như vậy, cũng không phải vì làm giảm thực lực của đám điểu nhân, mà muốn thử xem chiến lực của thiên sứ bộ tộc như thế nào. Dù sao, hình thể thiên sứ điểu nhân và cái cánh dài ngoẵng của chúng làm cho Đoạn Vân rất tò mò muốn tìm hiểu về lực chiến đấu của thiên sứ bộ tộc. Tuy nói hình thể cũng không nhất định có liên quan tới lực chiến đấu, nhưng hình thể lớn, cũng có nghĩa là lực lượng cường đại. Hơn nữa, việc có cánh sau lưng, tuyệt đối mang lại ưu thế đáng kể cho đám điểu nhân trong không trung. Đơn thuần thông qua giai vị mà phán đoán thực lực của điểu nhân thì thật sự hơi khinh địch.
Tên ngưu đầu nhân khẽ gật đầu, rút ra vẫn thiết đại đao rồi xông thẳng vào tên điểu nhân đối diện. Tên ngưu đầu Thú Nhân này, đại biểu cho thực lực của một trăm hai mươi Thú Nhân. Kỳ thật, thực lực của một trăm hai mươi Thú nhân võ sĩ, vốn không phân cao thấp. Dù sao, một trăm hai mươi Thú nhân võ sĩ đều được bồi dưỡng trong điều kiện giống nhau. Trải qua vô số lần huấn luyện, một trăm hai mươi Thú Nhân này dĩ nhiên đã là một chỉnh thể. Hơn nữa, còn thường xuyên tiến hành huấn luyện các loại tình thế phối hợp nên họ hiểu rất rõ đồng bạn mình, . Những huấn luyện đơn giản như đội nhóm, trận hình, cơ hồ đã làm cho một trăm hai mươi Thú Nhân gần như có sự phối hợp rất nhịp nhàng.
Cầm trong tay vẫn thiết đại đao do Ải Nhân gia tộc đặc chế riêng cho đám Thú nhân, tên ngưu đầu Thú Nhân lao vào tên thiên sứ đang cầm một đan thủ đại kiếm bình thường. Mũi đao chỉ thẳng về phía trước, kình lực ngút trời. Tên ngưu đầu Thú Nhân này, với hình thái chiến đấu dũng mãnh của Thú Nhân, quay về tên điểu nhân dám khinh thị hắn chém mạnh một kiếm.
Mặc dù hơi giật mình khi thấy khí thế của tên ngưu đầu Thú Nhân này, nhưng với niềm tin mù quáng vào thực lực cường đại của mình, tên thiên sứ đó vẫn bảo trì gương mặt tươi cười. Đối mặt với một kích mãnh liệt của ngưu đầu Thú Nhân, hắn liền giơ kiếm ra đỡ.
Xoảng. Dưới một kích, thiên sứ cố hết sức vẫn không khỏi lùi về phía sau mấy chục thước. Biểu hiện của ngưu đầu Thú Nhân tựa hồ rất tệ, hắn cũng bị đánh bay về phía sau mấy chục thước. Nhưng khi ngưu đầu Thú Nhân bị đánh bay, ánh mắt của năm đại ma sủng nhất tề nhìn về phía Đoạn Vân, trong ánh mắt biểu đạt sự khó hiểu và nghi hoặc.
A. Thấy mình lại bị một Thú Nhân đánh bay, tên thiên sứ đó nổi giận. Lúc này hắn bay lên, quay về tên ngưu đầu Thú Nhân triển khai những công kích mãnh liệt toàn lực nhất. Dưới sự công kích của hắn, tên ngưu đầu Thú Nhân liên tiếp thối lui, nhìn qua cứ có cảm giác hắn gần như vô lực.
Cuối cùng, dưới một quyền mãnh liệt của thiên sứ, tên ngưu đầu Thú Nhân bị trọng thương rơi tòm vào trận doanh bên Đoạn Vân. Tên Ngưu đầu Thú Nhân này vừa rơi xuống, năm đại ma sủng lại một lần nữa dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Đoạn Vân, muốn hỏi gì đó, nhưng bị Đoạn Vân dùng ánh mắt hất ngược trở về.
- Được, vị thiên sứ đại nhân này quả nhiên thực lực cường đại. Thủ hạ ta đã cơ bản bị đại nhân phế bỏ rồi, còn sống được hay không cũng là một vấn đề. Trận này chúng ta thua. Thực lực của ngài, đã được ta dùng tính mạng của thủ hạ chứng thật rồi, sự cường đại của thần quả nhiên vượt ra khỏi sự tưởng tượng của nhân loại chúng ta.
Ngay khi tên ngưu đầu Thú Nhân vừa thất bại, Đoạn Vân lập tức đứng ra nói luôn
- Tốt lắm, nhân loại, đánh cũng đã đánh rồi, có phải ngươi sẽ đem tiểu hài tử đó giao ra đây không?
Thiên sứ đầu lĩnh uy nghiêm nói với Đoạn Vân.
Nghe thế, Đoạn Vân cười cười, nói:
- Đại nhân hà tất phải khẩn cấp như vậy? Như vậy đi, ta đánh hai trận nữa, chỉ hai trận thôi.
- Ngươi rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi có năng lực chống lại chúng ta sao? Đích xác, tên thủ hạ của ngươi vừa rồi có thực lực không tệ, nhưng ngươi cũng thấy rồi đó. Vừa rồi nếu không phải thiên sứ XXX hạ thủ lưu tình, tên thủ hạ của ngươi căn bản không thể chống lại được mười chiêu của hắn. Thủ hạ dũng mãnh nhất của ngươi, so với thiên sứ thực lực yếu nhất của chúng ta cũng đã thua rất xa, ngươi cần gì phải lần lượt hy sinh tánh mạng thủ hạ ngươi như vậy?
Tên thiên sứ đầu lĩnh rõ ràng có chút phẫn nộ.
Đoạn Vân cười cười, nói:
- Đại nhân ngẫm lại mà xem. Cho dù thất bại, thì ta cũng có thể nói là đã chiến đấu với các vị thần cường đại. Việc này cũng giúp cho ta uy hiếp cả đại lục Mộng Đa Lợi Á. Như vậy ta không cần đổ máu cũng có thể trở thành người đứng đầu đại lục, hơn nữa có thể vĩnh viễn đứng đầu mảnh đất này.
- Tên nhân loại này cũng dám lợi dụng quang minh thần tộc vĩ đại chúng ta, chẳng lẽ ngươi không sợ hôm nay chúng ta đem các ngươi toàn bộ diệt sát sao?
Ngữ khí của tên đầu lĩnh mang theo vài phần uy hiếp.
- Chẳng lẽ đại nhân không muốn tìm được tiểu hài tử kia sao? - Đoạn Vân nói không cứng không mềm.
Thiên sứ đầu lĩnh ra vẻ rất uy nghiêm.
- Được, nhất ngôn vi định. Đến lúc đó, ta nhất định tự mình dâng tên tiểu hài tử đó cho ngài. - Đoạn Vân cười khẽ nói - Nhưng, lúc này ta muốn khiêu chiến với những Thiên sứ sáu cánh này.
Đoạn Vân sắc mặt nhất thời nghiêm lại, nói ra một câu làm cho tất cả thiên sứ đều không dám tin.
- Nhân loại, nếu ngươi nghĩ thông suốt muốn dùng phương thức này để vũ nhục bộ tộc thiên sứ cường đại chúng ta thì ta đây dám cam đoan, các ngươi tuyệt đối không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu.
Thiên sứ đầu lĩnh nói vẻ phẫn nộ.
- Chẳng lẽ đại nhân không dám tiếp chiến? - Đoạn Vân nói lạnh lùng.
- Được! Ngươi đã muốn chết, ta đây đương nhiên sẽ thành toàn cho ngươi. XSX, lên đi
Thiên sứ đầu lĩnh chỉ vào một tên Thiên sứ sáu cánh sơ giai bên cạnh nói.
- Từ từ, ta muốn khiêu chiến tất cả Thiên sứ sáu cánh ngoại trừ ngài. - Đoạn Vân lại một lần nữa phun ra một câu kinh người.
- Ngươi vũ nhục tôn nghiêm của thiên sứ bộ tộc. - Thiên sứ đầu lĩnh vô cùng phẫn nộ.
- Nếu các ngươi tự tin như vậy, ta có thể phái thêm vài thủ hạ xuất chiến. - Đoạn Vân không để ý đến đến sự phẫn nộ của thiên sứ đầu lĩnh, tiếp tục nói.
- Cho dù các ngươi toàn bộ kéo lên, cũng chỉ có một kết quả, bị chúng ta đồ lục mà thôi. Chẳng lẽ làm lĩnh chủ mà ngươi không tiếc tính mạng thủ hạ mình hay sao?
Thiên sứ đầu lĩnh càng ngày càng nhìn không thấu tên nhân loại kỳ quái này. Theo hắn, Đoạn Vân căn bản là muốn chết. Thiên sứ sáu cánh là những thiên sứ cấp cao. Cho dù ở Thần giới cũng đã là một vũ lực không tệ. Bây giờ, tên nhân loại tiểu nhân nhìn qua không hề có thực lực gì lại muốn khiêu chiến một lần với chín tên Lực thiên sứ? Muốn chết cũng không thể ngu như vậy chứ.
Đoạn Vân cười cười, nói:
- Ta nghĩ, cho dù chết trận, họ cũng sẽ không có lấy một câu oán hận đâu. Bởi vì cho dù sau này họ có hồn quy địa ngục, hoặc là thiên quốc, họ vẫn có thể tự hào nói: ta từng chiến đấu với Thiên sứ sáu cánh cường đại.
- Ngươi đúng là một người điên.
Thiên sứ đầu lĩnh nói,
- Nhân loại, nói cho ta biết tên của ngươi đi. Ta nghĩ, ngươi đã làm được việc này thì tên của ngươi cũng đáng để ta nhớ. Dù sao, trên thế giới này cũng không có người nào điên cuồng như ngươi đâu.
Nghe thế, Đoạn Vân cười thầm: tên bổn thiếu gia, đời này ngươi chắc không thể quên được, bởi vì hắn sẽ quanh quẩn trong đầu ngươi, trở thành ác mộng của ngươi.
- Ta gọi là Đoạn Vân.
Mặc dù trong lòng đang nghĩ rất bá đạo, nhưng vẻ mặt Đoạn Vân cũng rất bình tĩnh.
- Được, Đoạn Vân, ta sẽ nhớ cái tên này. Đến lúc tới thiên quốc, ngươi chỉ cần nói ngươi là bằng hữu của Lực thiên sứ Gabriel, họ sẽ hảo hảo chiếu cố cho ngươi.
Tên thiên sứ đầu lĩnh tự báo tên và giai vị của mình.
- Lực thiên sứ? Thiên sứ sáu cánh là Lực thiên sứ. Vậy Thiên sứ bốn cánh là gì? - Đoạn Vân thuận thế truy vấn.
- Họ là Thánh thiên sứ. Được rồi, Đoạn Vân, ngươi ra lệnh cho thủ hạ ngươi tiến lên đi. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi mặc dù ta rất hâm mộ ngươi, nhưng ngươi đừng vọng tưởng ta sẽ bảo họ hạ thủ lưu tình.
Đoạn Vân cười cười, nói:
- Được. Bảy Cuồng chiến sĩ, Diệp Cô Thành, Âu Đặc Tư, chín người các ngươi, cùng chín Lực thiên sứ đại nhân tranh tài một trận đi.
- Rõ.
Chín đại cao thủ, chính là những người thủ từng vây công Thủy mẫu, được Đoạn Vân ra lệnh, động thân đứng ra phía trước Đoạn Vân.
← Ch. 308 | Ch. 310 → |