← Ch.031 | Ch.033 → |
Đoạn Vân đưa Mã Lệ Á tới nhà lão đầu, sau khi hỏi vài hạ nhân, Đoạn Vân biết lão đầu đang ở trong thư phòng. Đoạn Vân lại đưa Mã Lệ Á tới thư phòng, đẩy cửa ra. Mã Lệ Á dường như rất thẹn thùng đứng nép ở sau cánh cửa. Lúc này lão đầu đang cúi gằm xuống viết cái gì đó, khi ngẩng đầu thấy Đoạn Vân, lão đầu cười nói: "Vân Nhi, ngươi không phải đi đến trường sao? Lại trốn học hay sao mà về nhanh như vậy. Tên đệ tử này đúng là hư đốn thật!"
Đoạn Vân cười rất thần bí: "Lão đầu, ngươi xem ta hôm nay đưa ai đến này?"
Lão đầu hứng thú nhìn Đoạn Vân, cười nói: "Ngươi sẽ không đưa vài vị Công chúa đến đây đó chứ! Á à, ta biết tiểu tử nhà ngươi lòng dạ bất chánh mà. Ta đã sớm thấy được, ai ở ngoài cửa đó, là Khải Sắt Lâm hay Khải Lợi vậy? Không đúng, tuổi hơi lớn một chút, Đoạn Vân ngươi không đem Hoàng Hậu đến đây đó chứ?" Lão đầu có vẻ hơi nóng ruột, Hoàng Hậu cao quí đến thì không hay lắm.
Đoạn Vân cười cười nói: " Đúng! Ta mời Hoàng Hậu đến đó."
Lão đầu nghe xong khẩn trương hẳn lên, bất quá vừa thấy sắc mặt trêu chọc của Đoạn Vân, nên cũng trở lại thoải mái hơn.
Đoạn Vân nói tiếp: " Có điều, vị này đúng là Hoàng Hậu của lão. Lão đầu, ngươi xem, đây là ai?" Nói xong Đoạn Vân kéo Mã Lệ Á ra.
Vừa thấy Mã Lệ Á, Phổ lão đầu đã ngây người. Chỉ thấy lão trợn mắt há mồm nhìn Mã Lệ Á, trong mắt tràn ngập nhu tình xen lẫn nghi hoặc. Lắp ba lắp bắp cả nửa ngày trời lão ta mới nặn ra được bốn chữ: " Ngươi, ngươi đã đến rồi!" Mã Lệ Á cũng tỏ vẻ rất thẹn thùng, lão bà năm mươi tuổi bây giờ lại giống như một tiểu cô nương mười tám tuổi e lệ thẹn thùng, mặt đỏ bừng bừng khẩn trương hỏi: " Đúng vậy! Ta đến rồi! Ngươi... ngươi có khỏe không?"
"Khỏe... khỏe chứ!" Lão đầu nhìn Mã Lệ Á đầy thâm tình, ánh mắt nãy giờ chưa bao giờ rời khỏi người của lão bà.
"Mấy hôm trước ngươi không phải bị thương rất nặng sao?" Mã Lệ Á hơi nghi hoặc hỏi.
Lão đầu lúc này mới liếc mắt nhìn Đoạn Vân, Đoạn Vân quay về lão khẽ gật đầu ra hiệu, lão đầu chuyển hướng về phía Mã Lệ Á, nhìn bà chăm chú rồi nói: "Đúng vậy! Thiếu chút nữa đã chết, may mà nhờ có Vân nhi."
"Sao?" Mã Lệ Á lại nhìn chăm chú Phổ Hi Kim có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
Lúc này, Đoạn Vân cảm thấy mình bây giờ ở đây thì tuyệt đối là người thừa, vì vậy hắn xoay người lặng lẽ bước đi, nhưng tiện tay khép luôn cửa lại.
Đoạn Vân đi thăm thú các ngành nghề trong Gia tộc một chút, đi tới đi lui, rồi đến chỗ chế tác của đám Địa Tinh. Mười lăm Địa Tinh công tượng này là những thiên phú về phương diện chế tác, dưới lượng kim tệ dồi dào của Đoạn Vân họ đã mua được rất nhiều công cụ và vật liệu. Bọn họ trong một tháng đã tìm ra phương pháp chế tác Không gian giới tử. Chỉ có điều việc chế tác Không gian giới tử phải cần có vài loại quáng thạch trân quý rất khó tìm, cả đại lục cũng rất ít khi xuất hiện.
"Cáp Nộ, các ngươi bây giờ đang nghiên cứu cái gì đó?" Thấy hơn mười Địa Tinh đang tụ tập thảo luận, Đoạn Vân nhịn không được tò mò hỏi.
"Thiếu gia!" Tất cả Địa Tinh đều hướng về phía Đoạn Vân đon đả chào. Bọn họ tôn kính Đoạn Vân không chỉ vì Đoạn Vân giải trừ thân phận nô lệ cho bọn họ, mà còn sùng bái Đoạn Vân về phương diện công nghệ chế tác. Đoạn Vân năm thì mười họa mới tới đây, nhưng lại thường xuyên đưa ra những ý kiến rất tinh diệu. Dưới mắt họ, Đoạn Vân tuyệt đối là một chế tác đại sư! Bởi vì rất nhiều suy nghĩ của Đoạn Vân là những mơ ước của bọn họ, hơn nữa thường xuyên giúp họ khai thông những bế tắc.
"Thiếu gia, chúng ta đang thảo luận về phương pháp chế tác một loại tên là thủy tinh mà mấy ngày hôm trước Ngài đề cập." Cáp Nộ cung kính trả lời.
Mấy ngày trước, Đoạn Vân vốn là người học y cảm thấy không có Hiển vi kính thì thật là phiền toái. Rất nhiều nghiên cứu mà không có Hiển vi kính thì căn bản không thể phát hiện ra bản chất của vấn đề. Theo Đoạn Vân thấy, cho dù khoa kĩ của thế giới này có lạc hậu đến đâu, nhưng vẫn có thể chế tác ra một cái kính phóng đại! Làm kính phóng đại đầu tiên phải có thủy tinh, Đoạn Vân vốn nghĩ mình cố gắng làm thử, nhưng Đoạn Vân căn bản rất lười, lại nghĩ mình có một đám thủ hạ rất giỏi nên thôi. Vì vậy hắn bèn đi tìm Địa Tinh kêu họ nghiên cứu thử.
Hắn vừa cười vừa hỏi: "Tiến độ thế nào rồi?"
Cáp Nộ trả lời: "Thiếu gia, Ngài muốn làm vật đó thì chúng ta cơ bản tìm được phương pháp làm rồi. Hôm trước Ngài nói về một loại đá đặc thù nào đó, ta nghĩ thủy tinh cũng phù hợp với yêu cầu của Ngài, chỉ có điều phải là loại đá thủy tinh rất tinh khiết, bằng không căn bản không thể hóa đá thường thành trong suốt được."
Đoạn Vân nghe xong rất khó hiểu: "Chẳng lẽ các ngươi không phải dùng đá thường để chế tạo ra đó chứ?"
"Thiếu gia, Ngài đừng nói giỡn vậy chứ. Đá căn bản không trong suốt mà." Cáp Nộ có vẻ rất khó hiểu, đá làm sao có thể trong suốt được đây? Hay Đoạn Vân khi nói về đá thì có nghĩa là hắn nghĩ đến một loại đá đặc thù nào đó?
Đoạn Vân cười bất lực, nguyên lai là mình lần trước không nói rõ ràng cho họ. Loại đá đặc thù theo như lời Đoạn Vân kỳ thật chỉ là những nguyên liệu trong qui trình chế tác thủy tinh hiện đại - trường thạch hoặc là đá vôi. Cũng không còn cách nào khác, Đoạn Vân đành phải giảng giải tỉ mỉ cho họ về nguyên lý chế tạo thủy tinh.
Thủy tinh hiện đại sử dụng cát thạch anh, bột soda, khoáng chất với đá vôi nung ở nhiệt độ cao mà thành. Trong quá trình nóng chảy phải tăng dần nhiệt độ để đảm bảo các nguyên liệu không bị kết tinh. Thủy tinh bản chất tự nhiên là giòn và trong suốt. Có loại thủy tinh thạch anh, thủy tinh silicat, thủy tinh xanh, thủy tinh floride. Thủy tinh bình thường là loại thủy tinh silicat, nguyên liêu lấy từ cát thạch anh, bột soda, đá vôi trộn đều với nhau, nung cho nóng chảy, khuấy đều, rồi gia công thành hình, rồi cứ thế tiếp tục.
Bất quá phải giảng bài cho một đám Địa Tinh không hề có khái niệm về những thuật ngữ hóa học thì quả là một sự tình đau khổ cho Đoạn Vân. Mỗi khi nói đến một chất nào đó, Đoạn Vân phải miêu tả cực kì chi tíết, nhưng lại có không ít chất mà nơi này căn bản không có. Giảng đến nửa ngày, đám Địa Tinh công tượng mới miễn cưỡng hiểu được về nguyên lý chế tác. Bất quá việc họ có thể sản xuất ra thủy tinh hay không thì còn phải làm thí nghiệm rất nhiều lần.
Thời gian đã qua được hai canh giờ, Đoạn Vân phỏng chừng lão đầu và Mã Lệ Á sư nương chắc cũng đã hàn huyên xong. Đoạn Vân rón ra rón rén đến thư phòng của lão đầu, vểnh tai nghe ngóng một chút. Bên trong không có động tĩnh gì! Xem ra hai người đã đi rồi. Vì vậy Đoạn Vân mở cửa ra bước vào, nhưng lúc này thì Đoạn Vân phát hiện mình đã phạm sai lầm rồi.
Chỉ thấy lão đầu và Mã Lệ Á đang ôm nhau thành một cục phi thường thân mật. Đoạn Vân phăm phăm đi vào như vậy hiển nhiên đã quấy rầy đôi tình nhân đang ôm nhau cứng ngắc say đắm trong mộng tình. Thấy có người tiến vào, hai người giật mình vội buông nhau ra. Lúc này Đoạn Vân chú ý tới vẻ mặt phẫn nộ của lão đầu, còn Mã Lệ Á vẻ mặt thì rất ngượng ngùng.
Đoạn Vân có vẻ rất hối hận gãi gãi đầu, rồi nói: "Các ngươi cứ tiếp tục, tiếp tục đi, ta không thấy cái gì cả." Nói xong, Đoạn Vân định chạy trốn. Nhưng Phổ lão đầu hiển nhiên không muốn buông tha tên gia hỏa đã quấy rầy chuyện tốt của mình một cách dễ dàng như vậy: "Đứng lại! Vân nhi, ngươi tới đây ta bảo, ta có việc cần nhờ ngươi đây!"
Hết cách trốn rồi, Đoạn Vân chìa bộ mặt đau khổ về phía lão nói: " Sư phó, Ngài có chuyện gì phân phó, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ!"
Lão đầu lúc này lại có vẻ hơi lúng túng, lão nói nho nhỏ: "Vân nhi, cái... kia, cái... kia, ngươi còn có cái Tẩy Tủy Đan đó không vậy, ta nghĩ ... ta nghĩ..."
Đoạn Vân thần tình quái dị nhìn Phổ Hi Kim, rồi lại nhìn lão bà Mã Lệ Á bên cạnh lão. Nói thật nhé, dù đã hơn năm mươi tuổi rồi mà Mã Lệ Á mới nhìn qua hay nhìn lâu vẫn rất xinh đẹp, hoàn toàn thuộc loại sống lâu mà vẫn duy trì được nhan sắc, là "bà cô già" diễm lệ. Nếu trẻ lại hai mươi tuổi, Mã Lệ Á tuyệt đối sẽ là một đại mỹ nữ phong vận mĩ miều toàn thành.
Đoạn Vân cười đểu, con ngươi đảo vòng vòng quỷ dị, nếu như Tiểu Bạch thấy vẻ mặt Đoạn Vân như vậy, nó nhất định biết ngay Đoạn Vân lại muốn chơi khăm một người nào đó. Đoạn Vân làm bộ chỉnh sắc nói: "Lão đầu, thật không ngờ lão gia ngươi lại vì tư dục của mình mà đem đệ tử ra bán đứng. Hừ! Muốn Tẩy Tủy Đan trừ phi ngươi phải hứa với ta một điều kiện."
"Điều kiện gì ta cũng hứa với ngươi!" Lão đầu vì tình nhân của mình đến nỗi ngay cả điều kiện gì cũng không hỏi mà đáp ứng ngay.
Đoạn Vân cười cười, nói với lão đầu: "Được, đây là ngươi nói đó nha! Điều kiện của ta chỉ là: há mồm ra! "
Lão đầu mặc dù rất nghi hoặc nhưng cũng hiểu rõ cá tính của Đoạn Vân, vì vậy rất ngoan ngoãn mở miệng ra. Đoạn Vân nắm lấy cơ hội tiện tay móc ra một viên đan dược ném thẳng vào." Ngươi cho ta uống cái gì đó?" Phổ lão đầu nuốt nuốt rồi hỏi Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười: " Không có cái gì, một viên cực phẩm dược hoàn mà thôi."
Lão đầu ngửa cổ lên, có chút khẩn trương nói: "Ta không phải muốn xin cho mình, ý của ta là xin một viên Tẩy Tủy Đan cho Mã Lệ."
Đoạn Vân làm gì mà không biết tâm tư của lão đầu, Đoạn Vân lúc này lại ra vẻ tiếc hận nói: " Ai nha! Lão đầu, ngươi sao không nói sớm một chút? Lãng phí hết một viên cực phẩm dược, một viên này giá tới mấy trăm vạn đó."
Tiếp theo, Đoạn Vân lại chuyển sang Mã Lệ Á nói: " Sư nương yên tâm, ta vẫn còn, Ngài cầm lấy, đây là Tẩy Tủy Đan." Nói xong Đoạn Vân đứng chắn vào giữa lão đầu và Mã Lệ Á, đồng thời ngăn tầm mắt của lão đầu, một lần nữa lấy ra một viên dược hoàn, dúi vào tay Mã Lệ Á, nói: " Đây là Tẩy Tủy Đan, lập tức phục dụng ngay, bằng không dược hiệu rất dễ dàng bị xuống cấp".
Mã Lệ Á cầm viên dược hoàn nhìn thoáng qua rồi ngửa đầu uống luôn. Nhìn Mã Lệ Á nuốt viên thuốc vào xong, Đoạn Vân nhanh chân chuồn êm. Trong khi đi ra ngoài vẫn lại khép cửa lại cho bọn họ như trước, bất quá lần này Đoạn Vân lại đem một cái khóa to tổ bố khóa cứng cánh cửa lại.
Kỳ thật, thuốc mà Đoạn Vân cho lão đầu căn bản không phải là Tẩy Tủy Đan gì cả, mà là nam tính cực phẩm dược hoàn "Kim thương bất khuất", còn đưa cho Mã Lệ Á uống cực phẩm xuân dược, thứ thuốc đầy nữ tính mà Đoạn Vân vừa mới nghiên cứu chế ra. Đoạn Vân đặt cho nó một cái tên vừa rùng rợn vừa vô cùng kích động: "Nữ tu cũng điên cuồng".
Một là một lão già đã phục dụng qua Tẩy Tủy Đan biến thành một huyết cương trung niên, một là lão xử nữ hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn rất phong vận, đã yêu nhau hơn nửa cuộc đời, kìm nén trong lòng đã lâu, bọn họ bây giờ uống cực phẩm xuân dược vào, rồi lại còn ở chung với nhau trong một căn phòng bị khóa kín thì sẽ xảy ra việc gì đây? Các bạn cứ đợi đó mà xem nhé!
Rốt cục chỉ hơn mười phút sau, cả gian thư phòng của lão đầu truyền ra tiếng rên rỉ đặc hữu của lão bà Mã Lệ Á và tiếng gầm gừ đặc thù của lão đầu, hơn nữa còn nghe những âm thanh huỳnh huỵch vọng ra từ trong phòng.
Nghe những tiếng động điên cuồng truyền ra từ thư phòng, đầu óc đen tối của Đoạn Vân lại nghĩ: lão đầu, ngươi mạnh thật nha! Bất quá, tiếng rên rỉ quằn quại của Mã Lệ Á sư mẫu quả là khó nghe.
Phổ lão đầu về sau đã chửi Đoạn Vân: đồ nghiệt chướng, sao lại cho vi sư phục dụng cái đồ quỉ quái này? Ta muốn giết ngươi! Bất quá niệm tình thầy trò bấy lâu, ta cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội: đi thu phiếu đi, không có phiếu đề cử ta sẽ tố cáo ngươi ngược đãi lão nhân với tác giả, ta muốn làm cho ngươi thân bại danh liệt thê thảm đó!
Đoạn Vân khóc như mưa như gió: ta đâu có đắc tội với ai, ta làm việc này còn không phải là vì hạnh phúc của lão đầu ngươi sao?
Phổ lão đầu nhìn trời gầm lên: ngươi có đi không?
Đoạn Vân không dám cãi, đành phải thay một bộ quần áo rách, cầm cái bát vỡ đi tới trước mặt mọi người kêu to: "Đại ca đại tỷ a, có khỏe mạnh con cháu đầy nhà không? Van cầu các ngươi cho xin vài phiếu đề cử đi!"
← Ch. 031 | Ch. 033 → |