← Ch.071 | Ch.073 → |
Qua bảy ngày hành quân cấp tốc, đoàn người Đoạn Vân rốt cục cũng đi xuyên qua vùng thảo nguyên hoang vu, tiến vào phạm vi của bộ lạc Cuồng chiến sỹ. Thật ra mà nói, Đoạn Vân không thích Vu Ba thảo nguyên hoang sơ này một chút nào. Tại đây khắp nơi đều có những bầy sói lớn và đám cường đạo thực nhân ma ăn thịt người. Dọc theo đường đi Đoạn Vân đã liên tục bị ba đàn dã lang công kích và không dưới mười đám thực nhân ma quấy nhiễu! Quả là làm cho người ta cảm thấy rất phiền não. Bất quá bầy sói này chỉ là mấy con sói hoang bình thường, không có thực lực gì. Hơn nữa, cho dù là ma lang cũng không có nguy hiểm gì lắm, giỏi lắm chỉ gây thêm chút phiền toái mà thôi. Với thực lực đoàn người Đoạn Vân thì có gì mà phải e ngại đám dã thú bình thường? Đám thực nhân ma mới thật sự làm cho Đoạn Vân phải phân tâm. Bọn họ có cả tính chất của con người và dã thú! Là một loại sinh vật có trí tuệ, thực nhân ma trưởng thành có thực lực đại loại khoảng cấp sáu. Bọn họ còn có một vài đặc tính của con người, nhưng lại có khuynh hướng nghiêng về dã thú nhiều hơn.
Bọn họ sống quần cư, chủ yếu là ăn thịt, hơn nữa lại rất thích ăn thịt người, do đó được gọi là thực nhân ma. Một thực nhân ma thân thể cao ước chừng năm thước, tứ chi rất phát triển, nhưng đầu óc lại hơi ngu muội, không được thông minh cho lắm. Thân thể chúng rất khỏe mạnh, có khả năng một người có thể nâng được thực nhân ma đồng bạn nặng tới bốn, năm ngàn cân. Đoạn Vân vẫn hơi khó hiểu về việc bọn chúng có thể nghe hiểu một vài từ thông dụng của ngôn ngữ đại lục, nhưng không hề nói ngôn ngữ của loài người. Đoạn Vân vốn có ý định cho Nanh Sói đi thanh tiễu bọn chúng, nhưng vừa nghĩ tới đó lại thôi. Dù sao đây cũng là một chủng tộc có trí tuệ, mặc dù bọn họ có thói quen ăn thịt người, nhưng loài người chẳng phải cũng ăn thịt thú sao? Hơn nữa đây là một xã hội phức tạp, việc tồn tại các chủng tộc tự nhiên là có đạo lý hẳn hoi. Đoạn Vân không có có quyền lấy đi quyền lợi sinh tồn của họ!
- Sư trưởng, bộ lạc Cuồng chiến sĩ dường như vừa mới trải qua một cuộc chiến đấu! Phía trước có một tiểu đội Cuồng chiến sĩ đang giới nghiêm!
Tên lính trinh sát của Đoạn Vân báo cáo.
- Ra lệnh cho bốn Cuồng chiến sỹ của gia tộc lên trước nói chuyện với bọn chúng, ta không muốn nảy sinh những tranh chấp không cần thiết!
Đoạn Vân ra lệnh.
Chỉ lát sau, tộc trưởng Pháp Lạp Kỳ của Cuồng chiến sỹ mang theo một tên thủ hạ tới gặp Đoạn Vân!
- Đoạn Vân đại nhân, thật không ngờ gặp lại người mau như vậy, thật tốt quá!
Pháp Lạp Kỳ vẻ mặt rất vui mừng nói với Đoạn Vân.
- Đoạn Vân ca ca, ngươi làm sao bây giờ mới đến, làm cho người ta đợi gần một tháng rồi!
Còn con gái Pháp Lạp Kỳ, cũng là tiểu mỹ nữ Cuồng chiến sỹ Âu Dã Ny cất giọng với bộ mặt vừa ủy khuất vừa hưng phấn. Nàng vừa thấy Đoạn Vân đã chạy vèo tới, thoáng cái đã nhào vào trong lòng Đoạn Vân. Vừa thấy vẻ mặt ăn phải dấm chua của Khải Sắt Lâm và Khải Lợi đứng phía sau Đoạn Vân, trong lòng nàng hơi khựng lại. Khải Lợi thì không sao, nhưng Khải Sắt Lâm thì nhìn về phía Âu Dã Ny với ánh mắt tràn ngập địch ý.
- Ha ha, sau này Đoạn Vân ca ca mỗi ngày sẽ ở bên cạnh Ny Ny, được không?
Gã sắc lang ôm Âu Dã Ny, rồi quay đầu về phía Khải Sắt Lâm và Khải Lợi nháy mắt, vừa cười vừa nói chuyện, vẻ mặt rất dâm đãng! Lại có mỹ nữ thích mình, ai mà không cao hứng chứ. Đây phỏng chừng là chuyện sung sướng nhất của nam nhân khắp thiên hạ!
- Đoạn Vân ca ca, lần trước không phải nói sẽ cho Ny Ny một món lễ vật sao?
Vẻ mặt Âu Dã Ny đầy khát vọng ngước nhìn Đoạn Vân.
Đoạn Vân cười cười, dùng ngón tay kẹp nhẹ vào mũi của tiểu mỹ nhân đáng yêu, ra vẻ tức giận nói:
- Được rồi! Nguyên lai ngươi không phải đang đợi ta, mà là đến đòi lễ vật của ta!
- Đoạn Vân ca ca, không phải mà, ta đây không cần lễ vật của ngươi! Ngươi đừng tức giận!
Âu Dã Ny dù sao chưa hề ra khỏi A Nhĩ Ti Tư, tính cách vốn hồn nhiên nhưng lại thiếu lịch duyệt. Vừa nghe thấy Đoạn Vân nói thì hơi suốt ruột, liền vội vàng giải thích.
- Ha ha, ca ca chỉ nói giỡn với ngươi thôi? Cho ngươi này!
Đoạn Vân cười khà khà, rồi đưa cho Âu Dã Ny một cái Không Gian Giới Tử.
- Ấy! Đây là Không Gian Giới Tử? Đoạn Vân ca ca ngươi tốt quá! Oa, không gian bên trong lớn thật! Có tới hai mươi mét khối cơ đấy! Đoạn Vân ca ca, cám ơn ngươi, Ny Ny trước giờ luôn luôn mơ ước một cái Không Gian Giới Tử.
Vẻ mừng rỡ của Âu Dã Ny làm nàng trông giống như một thiên sứ nhỏ.
- Xem bên trong có cái gì?
Đoạn Vân nháy nháy mắt ra hiệu cho nàng.
- Thấy rồi, là Đoạn Vân ca ca tặng cho Ny Ny nhiều đồ ăn ngon quá!
Sau đó Âu Dã Ny lấy từ trong giới tử ra một món điểm tâm rồi ăn luôn.
- Quả là ngon!
Âu Dã Ny quay về đánh chén tiếp món ăn béo ngậy kia.
- Còn có cái gì nữa?
Đoạn Vân lại hỏi tiếp.
Thấy vậy Âu Dã Ny hơi nghi hoặc, rồi một lần nữa dùng thần thức tiến vào trong giới tử. Trong chốc lát, vẻ mặt nàng trở nên rất ngạc nhiên lấy ra một kiện chiến giáp cho nữ giới:
- Oa! Thật xinh đẹp! Tặng cho ta hả?
Đoạn Vân khẽ gật đầu! Âu Dã Ny vừa nghe vậy rất cao hứng, nàng chạy tới hôn tới tấp lên mặt Đoạn Vân. Bất quá lại quên mất tiêu nàng vừa mới ăn xong một món ăn gì đó đầy dầu mỡ, vì vậy trên mặt Đoạn Vân còn lưu lại một dấu môi son, dấu son nhoe nhoét dầu mỡ! Lần này thì Đoạn Vân cảm thấy rất xấu hổ, hai cô vợ động lòng người phía sau xem ra không ngửi nổi cái tư vị này! Bộ khôi giáp này là do Đoạn Vân đặc biệt phân phó đám Ải Nhân của gia tộc làm ra. Hơn nữa để đảm bảo cho gia đình êm ấm, Đoạn Vân cũng bảo may luôn cho Khải Lợi các nàng mỗi người một bộ.
- Ny Ny, thôi. Ta và Đoạn Vân đại nhân có việc cần nói!
Pháp Lạp Kỳ lúc này kéo Âu Dã Ny ra.
- Ha ha, tộc trưởng đại nhân, Đoạn Vân lần này tới A Nhĩ Ti Tư định cư đó! Có hoan nghênh không?
Đoạn Vân cười nói.
- Đoạn Vân đại nhân định thường trú ở A Nhĩ Ti Tư thật hả? Thật tốt quá!
Pháp Lạp Kỳ thoáng cái đã hiểu ý tứ của Đoạn Vân, trong lòng lão rất cao hứng. Nếu được vậy, mười mấy vạn Cuồng chiến sỹ dưới trướng đều có thể sẽ thoát khỏi ác tính cuồng hóa đã gây khốn khổ cho họ bao nhiêu năm qua.
Đoạn Vân khẽ gật đầu, buông Âu Dã Ny ra, dù sao trước mặt lão bà của mình và cha của Âu Dã Ny mà cứ ôm nàng cứng ngắc thì chẳng hay ho gì! Đoạn Vân cười nói:
- Pháp Lạp Kỳ bá phụ, ta đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là đại nhân, ngài là trưởng bối, ngài có thể gọi ta là Đoạn Vân, hoặc là Vân nhi! Được rồi bá phụ, nơi này phát sinh chuyện gì thế?
- Vân Nhi, ta đang muốn nói với ngươi chuyện này đây! Hai ngày trước, có năm tên long kỵ sĩ một lần nữa công kích bộ tộc cuồng chiến của chúng ta. Nhờ chúng ta đã có năm sáu ngàn thất cấp Cuồng chiến sỹ, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể cuồng hóa theo lí trí, do đó lần này, năm long kỵ sĩ đều chết rất thảm trọng! Chúng ta đánh chết ba con rồng và bốn gã kỵ sĩ! Một long kỵ sĩ và một con rồng cửu cấp bị trọng thương đào tẩu!
Pháp Lạp Kỳ rất hưng phấn, hắn bây giờ rốt cục đã hiểu được tầm quan trọng của Đoạn Vân đối với Cuồng chiến sỹ bộ tộc ra sao, chỉ có Đoạn Vân mới có thể chỉ huy bộ tộc Cuồng chiến sỹ tới huy hoàng. Cuộc chiến đấu lần này đã chứng minh sáng tỏ điểm này.
- Sao? Cửu cấp long? Đã tra ra bọn họ là người của ai chưa?
Đoạn Vân rất muốn biết rốt cuộc đây là chủ ý của ai, hơn nữa lại xuất động cả cửu cấp long kỵ sĩ.
- Kiểm tra được rồi, là Lôi Ngạo đế quốc!
Pháp Lạp Kỳ nói đến đây, vẻ mặt bừng bừng phẫn nộ. Dù sao cái đám khốn khiếp đó lần đầu tiên đã giết chết của bộ tộc của lão gần ngàn tộc nhân.
Đoạn Vân rất khó hiểu, Lôi Ngạo đế quốc tại sao cần phải làm như vậy chứ?
- Ngài biết mục đích của bọn họ chứ?
Vẻ mặt Đoạn Vân có chút nghi hoặc, rốt cuộc bên trong ẩn chứa âm mưu gì đây?
- Hiện tại còn chưa biết!
Pháp Lạp Kỳ trực tiếp nói với Đoạn Vân
Chẳng lẽ các ngươi không lưu lại một hai người sống để hỏi cung sao?
Đoạn Vân nói giọng có chút bất mãn. Bất quá nghĩ lại cũng thấy bình thường thôi! Cuồng chiến sỹ là ai chứ? Bọn họ hung bạo thành danh, muốn cho bọn họ hạ thủ lưu tình trong chiến đấu quả thực là một điều khó có thể làm được. Xem ra nếu muốn chính thức phát huy hết tác dụng của Cuồng chiến sỹ thì mình còn có một quãng đường rất dài phải vượt qua.
- Lúc ấy ta cũng muốn bắt sống một hai người, nhưng mọi người trong tộc đều điên tiết xông cả lên. Ngươi cũng biết bọn họ đều không phải là quân chính quy, cũng không có suy nghĩ sâu xa gì. Chỉ có Lạp Lực và Pháp Lạp Kỳ hai đứa có bảo vệ được một tù binh, bất quá hắn cho đến bây giờ vẫn còn hôn mê. Ta đoán rằng chúng cũng sắp chết đến nơi rồi!
Pháp Lạp Kỳ giải thích.
- Không sao! Rốt cuộc cũng xứng đáng là người của ta, lại có ý thức toàn cục như vậy, tốt lắm!
Đoạn Vân gật đầu hài lòng. Hôn mê chẳng là cái đinh gỉ gì? Chỉ cần chưa tắt thở, hắn có thể cướp khỏi tay thần chết như thường!
Pháp Lạp Kỳ cũng nói vẻ mặt tán thưởng:
- Đúng vậy, Lạp Lực và Pháp Lạp Kỳ bây giờ chỉ huy năm ngàn người huấn luyện, dưới sự chỉ huy của bọn họ, chỉ cần dùng một phương án huấn luyện rất đặc biệt làm cho thực lực những tộc nhân được huấn luyện được đề cao rất nhanh! Phương pháp nghe nói là học được từ ngươi hả!
Đoạn Vân khẽ gật đầu, sau đó đi tới nơi bộ lạc đang tụ tập, rồi kể cho Pháp Lạp Kỳ về tình hình cụ thể.
- Pháp Lạp Kỳ bá phụ, lần này ta có thể nói là phải đào vong tới đây, mặc dù Tra Lí còn chưa công bố việc ta phản quốc, ta đoán chỉ cần Lôi Ngạo đế quốc biết việc ta cướp đi Nhị hoàng tử phi tương lai của họ, họ nhất định sẽ hỏi tội Tra Lí. Ta đoán rằng Tra Lí phải tìm ra một lý do để ăn nói với Lôi Ngạo đế quốc, nên hắn nhất định sẽ tuyên bố tội của ta!
- Vân Nhi, ngươi không cần để ý tới bọn họ, bọn họ nói ngươi phản quốc thì cứ phản quốc đi! A Nhĩ Ti Tư mặc dù trên danh nghĩa là Thiên Long quốc thổ, nhưng mỗi một người ở đây chẳng có ai thừa nhận chuyện này. Hơn nữa, Lôi Ngạo đế quốc đã gây nên mối thâm cừu đại hận với Cuồng chiến bộ tộc, đến lúc đó chỉ cần ngươi lên tiếng, ta sẽ dẫn dắt cả đội đánh tới tận thủ đô của Lôi Ngạo đế quốc ấy chứ!
Pháp Lạp Kỳ nghe xong, suy nghĩ một hồi, rồi lão tuôn ra một tràng rất hùng tráng.
Đoạn Vân cười cười:
- Bá phụ, lần này chúng ta phải đi thẩm vấn tù binh. Ta đang muốn xem Lôi Ngạo đế quốc cuối cùng cùng đang muốn làm gì?
- Nhưng chúng nó vẫn còn hôn mê mà?
Pháp Lạp Kỳ nhắc nhở Đoạn Vân.
- Bá phụ, người đừng quên, ta là một tế tự. Chỉ cần chúng còn chưa tắt thở, ta có thể làm cho hắn sống lại!
Đoạn Vân cười cười, sau đó quay về đám thủ hạ tướng lĩnh ra lệnh:
- Toàn quân, tìm chỗ đóng quân!
- Rõ!
← Ch. 071 | Ch. 073 → |