← Ch.0062 | Ch.0064 → |
Hành gia vừa ra tay là biết có hay không.
Cũng giống như Thái Ất Thần Châm, Ngũ Long châm pháp cũng là thuật châm cứu cổ lão thần bí của Hoa Hạ. Chỉ có điều, Ngũ Long thần châm đời nào cũng có truyền nhân. Còn Thái Ất Thần Châm bởi vì phương thức dụng châm của nó mà gần như đã diệt tuyệt.
Trong giới trung y, đã mấy trăm năm rồi không có ai xuất ra được Thái Ất Thần Châm chính thống. Thậm chí ngay cả gia gia Tần Tranh của Tần Lạc, được người ta gọi là y vương cũng không thể sử dụng.
Tần Lạc nhờ cơ duyên xảo hợp, tập được "đạo gia nhị đoạn cẩm" do đạo sĩ tha phương lưu lại mà học được châm pháp này.
Ngũ Long thần châm có thể xưng là tuyệt kỹ, có thể trị được các nghi nan tạp chứng như cơ lưng lao tổn, nhức mỏi, các chứng tổng hợp của xương cổ, thận suy, thận hư, thận hàn... vân vân.
Ngũ Long châm huyệt ở ngực lấy ba huyệt Phong môn, Quyết âm du và Thân trụ làm chuẩn, ở lưng thì lấy Tam tiêu du, đại tràng du và mệnh môn làm chuẩn. Hiệu quả lâm sàng rất tốt, bình thường chỉ châm một lần là thấy công hiệu ngay.
Vương Dưỡng Tâm hiện tại đang châm vào Ngũ Long châm huyệt vị ở lưng, tốc độ xuất châm bình ổn, đẩy vào rất vừa phải. Cho dù với nhãn quang của Tần Lạc cũng không tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
"Xem ra đúng là đã coi thường hắn rồi."Tần Lạc thầm nghĩ ở trong lòng.
Nghe thấy Tần Lạc cũng phải khen ngợi sư phụ của mình, các học sinh vi quan càng cảm thấy vô cùng đắc ý.
"Đã biết lợi hại chưa?Thịnh danh chi hạ vô hư sĩ. Danh tiếng của sư phụ ta không phải tự dưng mà có đâu."
"Đúng vậy, vừa rồi còn ra vẻ ta đây lắm. Xem ra cũng chả ra gì đâu." .
"Là lừa hay là ngựa, kéo ra xem là biết liền."
Tần Lạc quay đầu nhìn về phía đồ đệ mặt rỗ, đang lớn tiếng nịnh họ Vương Dưỡng Tâm, nói với giọng hờ hững: "Thế sư phụ cậu là lừa hay là ngựa?"
Hắn biết, dùng loại ngữ khí này nói chuyện sẽ dễ khiến người ta phát điên nhất. Hắn từng từ trên người Lâm Hoán Khê thể hội loại cảm giác này.
"Mày..." Tên đó chỉ vào Tần Lạc muốn chửi ầm lên. Thế nhưng biết rằng làm thế ở đây thì không tiện lắm, chỉ đành cố gắng mà nhịn.
Vương Dưỡng Tâm nghe được câu hỏi của Tần Lạc, tay phải không cẩn thận mà hơi run lên, châm được châm vào hơi gấp.
"A." Người bệnh nằm trên giường hét lên một tiếng.
Vương Dưỡng Tâm vội vã rụt tay lại, bảo trì tâm tình bình tĩnh, an ủi: "Đừng cử động, đừng cử động, không sao đâu, sẽ hết rất nhanh thôi."
Cũng may chỉ là cảm giác như bị muỗi đốt một cái, người đàn ông béo mập đó cũng không biết đau quá lâu, lại yên tĩnh nằm xuống.
Nhưng Tần Lạc từ trong sự sơ xuất này mà nhìn ra được chỗ thiếu sót của Vương Dưỡng Tâm.
Một châm cứu sư cao minh trong quá trình trị bệnh phải can đảm, thận trọng và vững tay.
Vương Dưỡng Tâm gan đủ lớn, vừa bắt đầu đã sử dụng Ngũ Long thần châm có độ khó cực cao. Hơn nữa còn lựa chọn châm thức "Long sĩ đầu" ba châm cùng phát.
Tim cũng đủ tinh tế, nếu như tim không đủ tinh tế, căn bản là không thể tìm ra vị trị huyệt vị của người bệnh nhanh như vậy.
Nhưng, tay của hắn lại không đủ vững.
Tần Lạc lắc đầu, ba cái thiếu một thì không thể được xưng là "thần châm vương", cũng không trách được mình mang tấm biển bằng gỗ hoàng lê đó về.
Vương Dưỡng Tâm cũng biết mình đã phạm phải sơ hở quá nóng vội. Không nhìn được mà quay đầu lại nhìn, thấy Tần Lạc đang lắc đầu, trong lòng càng giận dữ.
Nghĩ thầm, một lát nữa xem xem mày có thể biểu hiện tra được chân pháp kinh thế hãi nhân gì nào.
Có điều, có kinh nghiệm lần trước, cho dù trong lòng hắn tức giận cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Một mực cẩn thận chú ý tới da và sự biến hóa của vẻ mặt người bệnh, cẩn thận dùng thức "bão ngư nhi" để xoa xoa ngân châm trong tay.
Ngũ Long châm pháp có hiệu quả rất đặc biệt, một lần là đỡ. Nhưng, thời gian hao phí lại cực dài, bình thường phải lưu châm 30 phút.
Thời gian từ từ trôi đi, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào ngân châm trong tay Vương Dưỡng Tâm.
Ngay cả mấy người bệnh đang ngồi đợi cũng bị chuyện đang phát sinh trước mắt hấp dẫn. Say sưa quan sát.
Châm cứu và võ thuật giống như nhau, đều thuộc về quốc tuý của Hoa Hạ, cũng là hai kỹ nghệ được người Hoa Hạ sùng bái và yêu thích nhất.
Nửa tiếng cuối cùng cũng trôi qua, hai tay Vương Dưỡng Tâm đồng thời rút ngân châm từ trên người bệnh nhân ra.
"Mặc áo vào."Vương Dưỡng Tâm nói với người bệnh. Vừa châm cứu xong, phải tránh bị nhiễm phong hàn.
"Rót một cốc nước cho ông ấy." Vương Dưỡng Tâm vừa đưa ngân châm trong tay cho đồ đệ đi sát trùng, vừa nói.
Lập tức có một nữ đồ đệ bưng một cốc nước ấm đến cho bệnh nhân, còn một nữ xinh đẹp hơn một chút thì bưng chậu rửa tay và trà đến cho Vương Dưỡng Tâm.
Tần Lạc thấy vậy trong lòng rất hâm mộ, lúc này mới phát hiện, thì ra học sinh và đồ đệ rất khách nhau.
Vương Dưỡng Tâm có thể gọi đồ đề tới pha trà, bưng nước rửa chân, ngủ cùng, mình thì dám bảo đám học sinh làm vậy ư?
Tần Lạc thầm quyết định trong lòng, quay về cũng phải thu mấy đồ đệ xinh đẹp mới được.
Dẫu sao thì, dạy ai cũng là dạy...
Vương Dưỡng Tâm uống một ngụm trà cho trơn cổ họng, nói với người bệnh: "Hiện tại ông cảm thấy thế nào?"
Người đàn ông thấp lùn rụt rè đụng vào lưng một cái, nói: "Hình như không đau như trước kia nữa."
"Đúng dậy thử đi. Đừng sợ. Phạm vi có thể lớn hơn một chút."Vương Dưỡng Tâm cổ vũ.
Người đàn ông béo lùn bỏ cốc nước xuống, từ trên giường nhảy xuống. Lắc hông sang bên phải một chút, rồi lại lắc bên trái một chút, sau đỏ mặt mày mừng rỡ nói: "Trời ạ, hông tôi đỡ rồi. Thật thần kỳ quá. Lúc trước tôi hơi động một chút là đau đến chết đi sống lại - Vương y sinh, cậu đúng là thần y đó!"
Đối với dạng người bệnh như ở trước mặc, Vương Dưỡng Tâm bình thường đều chia làm ba lần hoặc là năm lần mới hoàn toàn trị khỏi. Bởi vì như vậy thì có thể thu được nhiều tiền hơn.
Nhưng, hôm nay để biểu diễn y thuật của mình trước mặt Tần Lạc, hắn tất nhiên không dám giấu diếm chút nào. Phải dốc hết toàn lực mới có thể khiến cho người bệnh có cảm giác khôi phục trong nháy mắt.
"Ừ, ba ngày đầu vẫn phải tĩnh dưỡng. Không được vận động mạnh. Sau ba ngày, trên cơ bản là sẽ không có vấn đề gì."
"Cám ơn thần y, cám ơn thầy y."Người đàn ông gật đầu cảm kích, nói. Loại cảm giác vui mừng sau khi bệnh được trị dứt đã cảm nhiễm mỗi một người có mặt ở đây, mọi người đều vỗ tay.
Vương Dưỡng Tâm vẻ mặt kiêu ngạo, quay sang nhìn Tần Lạc, khiêu khích nói: "Tần y sinh, hiện tại có phải là có thể cho chúng tôi thưởng thức thuật châm cứu thần kỳ của anh rồi không?"
Tần Lạc gật đầu, nói: "Đương nhiên?"
Hắn xắn tay áo lên, nói với đồ đệ củaVương Dưỡng Tâm: "Đưa cho tôi một hộp ngân châm, mới hoàn toàn nhé, tôi không thích dùng thứ mà người khác đã dùng qua."
Những đồ đệ này không có hào cảm với Tần Lạc, đều không bằng lòng nghe lời hắn. Sau khi bị Vương Dưỡng Tâm dùng ánh mắt sai bảo, một cô gái mặt mày ỉu xìu cầm một hộp châm đến cho Tần Lạc.
Tần Lạc nhận lấy, mở hộp châm ra, từ trong hộp châm lấy ra một mũi châm dài bảy thốn.
Sau khi sát trùng xong, đi tới trước mặt một người bệnh trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng: "Anh gặp vấn đề gì? Cảm thấy chỗ nào không khỏe?"
"Xương cổ có bệnh, cổ không được thoải mái lắm, vai cũng đau."Người thanh niên nói.
"Cởi quần áo ra."Tần Lạc nói.
"Anh làm được không đó? Thôi hay là chờ Vương y sinh trị giúp tôi đi." Người trẻ tuổi thấy Tần Lạc tuổi còn trẻ, mặt lại thờ ơ cầm một cây châm dài bước tới, trong lòng có chút sợ hãi.
So với Tần Lạc, Vương Dưỡng Tâm xuất thân thế gia trung y, thanh danh truyền xa. Hơn nữa, hắn lại vừa mới trị khỏi cho một bệnh nhân bị đau hông ở trước mặt mọi người, điều này đối với người bệnh mà nói thì rất có tính cổ động và lực hiệu triệu.
Nếu có lựa chọn, bọn họ tất nhiên sẽ muốn chọn Vương Dưỡng Tâm tiến hành trị liệu. Nếu vậy thì sẽ ổn thỏa hơn một chút. Trên đời làm gì có ai bằng lòng lấy thân thể của mình ra để đùa giỡn?
"Hắn không bằng tôi đâu!"Tần Lạc cười nói.
Người thanh niên dường như bị sự tin của Tần Lạc lây nhiễm, cũng cười nói: "Được. Tôi làm chuột bạch cho cậu một lần vậy. Anh bạn, hạ thủ nhẹ một chút nhé.
" Yên tâm đi." Tần Lạc vỗ vại hắn tỏ ý an ủi.
Đợi sau khi người thanh niên cởi áo xong, Tần Lạc đột nhiên đâm châm vào huyệt Phong trì của hắn.
Nâng nhẹ thả nhẹ, sau ba lần liên tục. Nhanh chóng rút châm.
"Được rồi. Mặc áo vào đi."Tần Lạc nói.
"Xong rồi ư?Tôi còn chưa cảm thấy gì mà?"Người thành niên lấy làm lạ, hỏi.
"Không có cảm giác gì là đúng." Tần Lạc cười cười, sau khi sát trùng châm xong, bước tới người thứ hai."Ông có vấn đề gì?"
"Phần thắt lưng của tôi không được khỏe, thỉnh thoảng lại không tiểu tiện được."Bệnh nhân nam vẻ mặt xấu hổ nói.
"Ừ, tôi hiểu rồi, chứng viêm, cởi quần ra."Tần Lạc nói.
"Hả?"
"Nói thật nhé, tôi không có hứng thú với đàn ông."Tần Lạc đanh mặt nói.
Nếu là một cô gái, rụt rè một chút sẽ tạo cho người ta cảm giác phong tình vạn chủng. Một lão già cởi quần thì có gì khó xử đâu chứ?
Tôi còn sợ bị bẩn mắt, ông thì sợ làm bẩn mắt tôi chắc?
Người đàn ông xấu hổ nhìn về phía những đồ đệ nữ của Vương Dưỡng Tâm, cởi thắt lưng ra, sau đó cởi tiếp xuống dưới.
Tần Lạc nhắm chuẩn huyệt hội âm sau lưng hắn, sau đó cũng dùng phương pháp ba nâng ba thả.
Lần này tốn nhiều thời gian hơn một chút, nhưng, cũng không mất quá ba phút.
Ba phút sau, Tần Lạc rút châm ra, nói: "Được rồi, đã có thể mặc quần vào."
"Thế là ổn rồi chứ?"
"Ổn rồi!"
Tần Lạc cứ thế tiếp tục chữa trị, mỗi lần đều một châm là xong. Tuyệt không dây dưa.
Trong nháy mắt, sáu bảy bệnh nhân VIP đang đợi trong phòng của Vương Dưỡng Tâm toàn bộ đều được Tần Lạc châm cứu xong.
Cũng chính là nói, thời gian mà Tần Lạc dùng để chữa trị cho bảy bệnh nhân không bằng thời gian Vương Dưỡng Tâm dùng để chữa cho một người.
"Có kiểu trị bệnh như thế này sao?"
"Hắn không phải là đang lừa chúng ta đấy chứ!"
"Cầm một cái châm đi đâm loạn một lượt thì được coi là thần y sao?"
Tần Lạc cất cây châm đã được sát trùng vào trong hộp, cười nói: "Có hiệu quả hay không thì cứ hỏi bệnh nhân là biết."
"Cổ tôi thực sự đã khỏi rồi. Cảm giác nhẹ nhõm hơn nhiều."Người trẻ tuổi có bệnh ở cổ mặt mày mừng rỡ nói.
"Tôi cũng cảm thấy bên dưới thoải mái hơn rồi." Ông anh bị đau tuyến tiền liệt cẩn thận cảm thụ một hồi, sau đó mặt mũi cũng mừng rơn nói.
"Trời ơi, thần kỳ quá, thần kỳ quá, hông tôi cũng không đau rồi..."
Nếu những bệnh nhân này không phải là tới chỗ của bọn họ trị bệnh trước. Vương Dưỡng Tâm còn hoài nghi bọn họ là do Tần Lạc mời tới.
Sao có thể thần kỳ như vậy?Một châm là thấy hiệu quả?Ngươi tưởng ngươi là thần tiên sống à?
"Thế nào?Có lọt được vào pháp nhãn của ngươi không?"Tần Lạc nhìn khuôn mặt đang cứng đờ của Vương Dưỡng Tâm, cười nói.
"Nếu như tình huống mà bọn họ nói là thật, chúng ta bất phân thắng bại." Vương Dưỡng Tâm than thở.
"Sư phụ, hắn căn bản là không bằng thầy mà?Thầy dùng cùng lúc ba cây châm, hắn chỉ dùng có một cây thôi."
"Đúng vậy. Hắn sao có thể sánh bằng sư phụ?"
"Sư phụ mới là trị bệnh. Hắn căn bản chỉ là làm trò thôi. Có cách đâm châm như vậy sao?"
Đám học sinh này nghe thấy Vương Dưỡng Tâm nói là muốn hòa với Tần Lạc, ai ai cũng không bằng lòng nói.
"Câm miệng."Vương Dưỡng Tâm quát lên.
Các học sinh vội vàng ngậm miệng, không dám nói linh tinh nữa.
"Anh thực sự cho rằng là nên hòa ư."Tần Lạc híp mắt nói.
Nếu Vương Dưỡng Tâm thực sự có nhãn quang, hắn chắc có thể nhìn ra, mình đâm châm với tốc độ nhanh kỳ thực là phi thường có kỹ xảo.
Hơn nữa, hắn căn cứ vào thể chất của bệnh nhân, phân biệt sử dụng hai loại tuyệt kỹ "thiêu sơn hỏa" và "thấu tâm lương" trong Thái Ất Thần Châm.
Nếu như hắn không nhìn ra, vậy thì, cuộc so tài ngày hôm nay chẳng có chút ý nghĩ nào.
Bởi vì, y thuật của hai người căn bản không cùng một cấp bậc.
"Anh thắng rồi."Vương Dưỡng Tâm sắc mặt âm trầm, giọng khàn khàn nói.
← Ch. 0062 | Ch. 0064 → |