Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0131

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0131: Chữa lành bệnh tôi sẽ lấy anh, chữa không lành bệnh tôi sẽ giết anh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


" Tôi sẽ cố gắng hết sức." Tần Lạc nói.

Ly bĩu bĩu môi nói: " Bác sĩ các người lúc nào chẳng thích nói câu sẽ cố gắng hết sức. Cố gắng hết sức sự thực là không nắm chắc có chữa được hay không."

Tần Lạc cười cười nói: "Tôi đúng là cũng không chắc chắn lắm."

Ly ngẩn người ra một lúc, đột nhiên nghĩ ra, đáng lẽ mình nên nói những lời cổ vũ hắn, để cho nghĩa phụ có thêm lòng tin để chữa bệnh mới đúng chứ. Nhưng cũng chỉ vì muốn đả kích Tần Lạc vài câu, không ngờ lại đi ngược với ý muốn ban đầu của mình.

Tuy vẫn muốn phản bác lại Tần Lạc vài câu, nhưng lại lo gã này sẽ nói thẳng ra là bệnh này không chữa được thì nguy. Thế là nàng đành phải nhẫn nhịn sự phẫn nộ vào trong lòng, im lặng đứng yên một bên.

Con dao xoay nhanh như chớp trong lòng bàn tay nàng phát ra những tiếng vun vút. giống như nàng đang muốn phát tiết những sự bất mãn ở trong người lên nó vậy.

Cuối cùng thì Tần Lạc cũng thấy cô nàng không nói thêm câu gì nữa. Lúc này hắn mới quay đầu lại nói với Long Vương: "Cây châm đầu tiên mà tôi châm vào là Ngũ Long Châm Pháp của gia tộc Châm Vương, ông không hề có phản ứng gì với nó. Lần châm thứ hai đổi thành Thiêu Sơn Hỏa của < Thái Ất Thần Châm >, nhưng tay của ông vẫn không có cảm giác nào. Cho đến khi tôi dùng Thấu Tâm Lương, thì ông mới cảm nhận thấy hàn khí___điều này chứng tỏ rằng, thân thể của ông là thuộc tính hỏa. Nếu ngày nào cũng dùng Thấu Tâm Lương châm pháp kích thích nó một phen, có lẽ có thể kích thích những tổ hợp thần kinh bên trong."

"Tất nhiên, đây chỉ là dự tính khởi điểm của tôi. Có hiệu quả hay không, thì cần phải tiến hành điều tra thêm mới biết rõ được. Ngoại trừ dùng châm cứu kích thích ra, tôi hàng ngày sẽ bỏ ra nửa giờ đồng hồ để xoa bóp cho ông. Xoa bóp cũng có thể xúc tiến sự tuần hoàn máu huyết. Rất có ích cho sự hồi phục thân thể."

Tần Lạc nhìn vào vùng bụng của Long Vương, nói: " Vùng bụng trúng độc. Về mặt này thì có thể tìm tây y để nghiên cứu phân tích thêm cũng được, xem nó rốt cuộc là trúng loại độc gì. Tuy thời gian hơi lâu một chút, nhưng cũng không phải là không trừ khử được chất độc này. Chờ khi độc tố được bài trừ sạch sẽ rồi, chữa bệnh sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."

Tần Lạc nhìn vào chậu nước nóng, nói với Ly: " Rửa chân cho Long Vương đi."

"Không cần đâu. Để người giúp việc vào đây rửa giúp ta là được rồi." Long Vương có vẻ rất cưng chiều nghĩa nữ của mình, nên ông mới nói thay cho Ly. Ông cũng nhận ra được sự thù địch trong mắt của đôi bạn trẻ này.

"Sao lại phải tìm người giúp việc đến rửa cơ chứ? Con gái rửa chân cho cha không phải là lẽ đương nhiên ư?" Tần Lạc cười nói.

Nói thì nói như vậy. Nhưng trong đời sống thực này, còn có bao nhiêu người con, còn đi rửa chân cho cha mẹ nữa đâu?

Ly hung hăng trợn mắt nhìn Tần Lạc một cái, rồi cười nói với Long Vương: "Đúng đó nghĩa phụ, tại sao phải tìm người giúp việc cơ chứ? Con rửa cũng được mà."

Nói rồi, nàng liền đút con dao vào trong chiếc bao da ở trên hông mình. Sau đó cởi bỏ chiếc găng tay đen bên tay phải ra, cầm lấy khăn cẩn thận lau chân cho Long Vương.

Tần Lạc giờ mới nhận ra, lưng bàn tay phải của Ly có một vết sẹo dài. Từ phía ngoài khớp các đốt ngón tay kéo dài xuống phía dưới, cho đến tận đầu đốt ngón tay. Làm cho bàn tay vốn trắng như ngọc của nàng mang một vẻ đanh ác vô cùng.

Tần Lạc lập tức nhớ ngay tới sản phẩm phấn dưỡng da Kim Dũng của mình. Vết sẹo của nàng tuy rất nặng, nhưng, nếu gỡ bỏ vết sẹo đi, bôi làm nhiều lần, thì cũng có thể khôi phục lại như cũ được.

Nhưng, Tần Lạc lại nhớ đến thái độ của Ly với mình___.

" Một cô gái như vậy, chơi gì hay không chơi? Lại thích chơi dao. Ta chả thèm giúp cô ta nữa." Tần Lạc bụng dạ hẹp hòi thầm nghĩ.

Chờ cho Ly lau sạch sẽ chân của Long Vương xong, Tần Lạc cầm cây châm lên, bắt đầu dùng Thấu Tâm Lương châm pháp, châm vào huyệt Dũng Tuyền dưới lòng bàn chân Long Vương.

Đây là tư bổ chi** rất có ích cho việc khôi phục của Long Vương.

Tần Lạc châm hết các huyệt đạo trên người Long Vương, rồi lại dùng khoảng nửa tiếng đồng hồ đê xoa bóp các huyệt ở toàn thân, mới sức tàn lực kiệt kết thúc ngày chữa bệnh đầu tiên của mình.

Nhưng, cũng phải nói là thể chất của Long Vương rất tốt. Khi châm cứu các huyệt vị, ông đều có cảm nhận vô cùng rõ ràng. Điều đó cũng làm cho phương pháp trị liệu của Tần Lạc có thêm một phần thành công nữa.

Nếu như không có căn cứ hoàn toàn chắc chắn, thì Tần Lạc cũng đành bất lực.

Do Tần Lạc châm vào huyệt hôn mê, nên sau khi trị liệu xong, Long Vương cũng dần dần thiếp đi.

Tần Lạc thu lại bộ châm vào hộp, rửa tay xong, quay ra nói với Ly: " Tôi có thể về được rồi chứ? "

" Lẽ nào anh còn muốn ăn ngủ luôn ở đây sao?" Ly phản bác lại. Nàng đi trước dẫn đường, dẫn Tần Lạc quay trở lại bằng con đường cũ.

" Tôi không dám ăn ngủ tại nơi này của cô đâu." Tần Lạc nói. Ở cùng một cô gái như thế này, nửa đêm rất có thể còn bị dao kề lên cổ vuốt đi vuốt lại ấy chứ.

"Anh có ý gì chứ? Lẽ nào tôi ăn thịt anh hả?" Ly tức giận quay lại quát.

"Cô không ăn thịt tôi. Nhưng cô sẽ giết tôi." Tần Lạc cười khổ nói. Cảm giác như cô gái này luôn nghĩ mình là người tốt lắm hay sao ấy. Hoàn toàn không ý thức được, nàng đích thị là một cô nàng ngổ ngáo, một phần tử khủng bố không sai chút nào.

Ly túm lấy cổ áo của Tần Lạc, dí hắn vào một cái cây gần đó, cầm dao lướt đi lướt lại trên cổ của hắn, gầm lên: "Anh tưởng anh biết trị bệnh, thì tôi sẽ không dám làm gì ngươi sao? Anh có tin ___ Anh có tin là đợi đến khi anh chữa khỏi bệnh cho nghĩa phụ tôi xong, tôi sẽ làm thịt anh không? "

" Bỏ tay ra. Bỏ tay ra ngay. Con gái con đứa gì mà, động một cái là động dao động kéo thế."Tần Lạc nói.

" Tôi động dao động kéo thì đã làm sao? Anh làm gì được tôi hả? "

Trông thấy cô gái này sắp phát điên đến nơi, Tần Lạc vội vàng nói: " Thực ra lúc cô cười trông xinh lắm, cô nên thường xuyên cười hơn chút nữa."

Vẻ mặt Ly cứng lại, nhưng rất nhanh nàng lại đổi ngay nét mặt, giận dữ quát: " Anh là gì của tôi chứ? Sao tôi lại phải cười với anh? "

"Cô không cười với tôi cũng chẳng sao. Nhưng, cô nên cười với người khác ấy. Không chừng, sau này có một anh chàng nào đấy lại chết mê chết mệt nụ cười của cô cũng nên." Tần Lạc dùng giọng nói mê lòng người của một nghệ thuật gia nói với Ly.

" Phì, tôi thèm vào. Tôi chẳng cần người đàn ông nào hết." Ly tức giận nói.

" Rất nhiều cô gái đều nói câu này, sau đó đều đi lấy chồng hết cả."Tần Lạc đáp.

Ly nhìn chằm chằm vào mặt của Tần Lạc một hồi lâu, rồi nàng bất ngờ cười với hắn thật. Nụ cười của nàng vừa ngọt ngào vừa tươi tắn, trông rất giống mấy nhân vật nữ trong truyện tranh.

" Anh thật có thể trị khỏi bệnh cho nghĩa phụ của tôi?" Hơi thở của Ly thơm ngát phả vào mặt của Tần Lạc hỏi. Không biết nàng dùng kem đánh răng nhãn hiệu gì, sao mà thơm quá vậy.

" Tôi sẽ cố gắng. Cũng không phải không có cơ hội." Tần Lạc nói. Đầu của hắn hơi nghế về phía sau, đúng là vẫn chưa quen được sự dịu dàng bất ngờ của phụ nữ này.

" Rất tốt." Ly gật gật đầu." Nếu anh không chữa được cho nghĩa phụ thì tôi sẽ giết anh."

" ____ Trong lịch sử Y học, chưa bao giờ có 100% cơ hội chữa lành bệnh được cả." Tần Lạc nỗ lực giải thích. Muốn đứng từ khía cạnh khoa học để giải thích cho cô nàng ngổ ngáo này.

Phụ nữ không có học, quả là đáng sợ

"Đó là chuyện của anh. Tôi không cần quan tâm. Tôi chỉ cần biết kết quả." Ly nói giọng vô cùng bá đạo.

Ly lướt đi lướt lại lưỡi dao sắc lạnh, rồi dùng nó vỗ vỗ nó vào mặt hắn, nói: " Nếu như anh chữa khỏi được cho nghĩa phụ của tôi, tôi sẽ có thưởng cho anh."

" Thưởng gì vậy?" Tần Lạc lộ rõ vẻ vui mừng.

" Giả dụ như ___ Tôi có thể lấy thân báo đáp, về làm vợ anh."

" Cái này ___" Tần Lạc cả giận. Đúng là ăn hiếp người khác một cách quá đáng.

Chữa không khỏi thì bị làm thịt, chết chắc rồi.

Chữa khỏi rồi, phải lấy cô ta. Sống không bằng chết.

Chữa khỏi và chữa không khỏi khác gì nhau cơ chứ? :

Thế này còn có để cho người ta sống nữa không? Thôi thì cô đâm tôi một nhát cho tôi chết luôn đi cho rồi.

" Sao? Anh có ý kiến gì sao?" Ly trông thấy khuôn mặt thiên biến vạn hóa của Tần Lạc, hỏi.

" ___ Chữa không khỏi, thì có thể thay một dạng trừng phạt khác được không?" Tần Lạc hỏi lại.

" Không được "

" Vậy thì tốt nhất cô nên thay đổi phần thưởng, khi tôi chữa khỏi bệnh đi. Nếu không, tôi không chữa nữa." Tần Lạc một mực cự tuyệt nói.

"___"

Quay lại nơi nhà nhỏ, nơi mà Tần Lạc lần đầu bước chân đến đây, Kiều Mộc đã chờ sẵn tại đó. Lâm Thanh Nguyên và Vương Tu Thân trông thấy Tần Lạc bình yên trở về, bao nhiêu sự lo lắng đều tan biến đi hết.

Trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi Tần Lạc, nhưng có mặt Kiều Mộc ở đây, cũng không tiện mở miệng. Ông chỉ liếc nhìn Tần Lạc một cái, rồi lại im lặng ngồi lại nơi cũ.

Ly nhìn quanh một lượt các vị bác sĩ ngồi ở đó, rồi nói với Kiều Mộc: " Về sau chỉ cần một mình Tần Lạc là đủ rồi. Những người khác có thể đi được rồi."

Các bác sĩ ngồi tại đây nghe thấy vậy, vừa mừng lại vừa cảm thấy thất vọng.

Mừng vì, chơi với vua như chơi vơi hổ. Khung cảnh nơi đây làm họ cảm thấy rất ức chế, nếu chữa không khỏi bệnh cho người ta, thì có trời mới biết được những người này sẽ làm gì họ nữa?

Tất nhiên, cơ hội luôn đồng hành với nguy hiểm. Nếu bọn họ may mắn chữa khỏi bệnh, vậy thì, có rất nhiều phần thưởng to lớn đang chờ họ ở phía trước. Ít nhất, nhà nước cũng không bao giờ bạc đãi các chuyên gia y học này.

Nhưng, bây giờ tất cả những cái lợi đều do Tần Lạc một mình hưởng tất cả. Thế nên trong lòng bọn họ cũng có chút thất vọng.

Hơn nữa, lòng tự tôn trọng lòng bọn họ cũng bị tổn thương. Văn vô đệ nhất, Y vô đệ nhị. Những người này chọn Tần Lạc, cũng đồng nghĩa với việc, y thuật của thằng ranh miệng còn hôi sữa này còn giỏi hơn bọn họ nữa, không đúng vậy sao?

Thế nên, bọn họ đều nhìn Tần Lạc với ánh mánh không mấy thiện cảm.

" Tôi nghĩ nên tham khảo thêm những bệnh án của chúng tôi. Kết tinh trí tuệ của bao nhiêu người như thế này, chắc là cũng có chỗ dùng đến phải không? Như vậy có thể đảm bảo an toàn cho bệnh nhân một cách toàn diện. Không phải tôi nghi ngờ y thuật của bác sĩ Tần, nhưng, để cậu ta một mình tại đây, có vẻ hơi qua loa, đại khái quá phải không?" Một vị bác sĩ trông có vẻ dầy dạn kinh nghiệm đứng ra nói.

" Tôi đã quyết định rồi." Ly lạnh lùng nói. Trước mặt người khác, nàng lại khôi phục lại bộ dạng lạnh như băng, vô cảm không dễ gần của mình.

" Không cần tất cả các bác sĩ ngồi tại đây đều lưu lại. Nhưng có thể phân từng nhóm ở lại canh chừng, nếu có chuyện gì xảy ra, còn kịp thời giúp đỡ, định liêu." Vị bác sĩ dầy dạn kinh nghiệm vẫn cố gắng khuyên Ly, để nàng thay đổi ý định của mình.

" Tôi đã nói, tôi đã quyết định rồi." Ly khó chịu nói.

"Người ta là chuyên gia. Nói chuyện với người cũng nên lịch sự một chút." Tần Lạc đứng sau lên tiếng. Con bé này, đúng là từ bé không được ai dạy dỗ lễ phép cả.

Ly không thèm quan tâm nói: " Chữa khỏi bệnh mới là chuyên gia."

Rồi quay người lại nhìn Tần Lạc, hỏi: " Ngày mai mấy giờ anh đến? Tôi đưa xe đến đón anh."

" Không cần, không cần đâu." Tần Lạc khoát tay liên tục." Cô cho tôi địa chỉ, tôi tự đến được rồi."

Ly nheo mắt cười phá lên, sóng mắt mê ly vô cùng. Nàng lại khua dao trước mặt Tần Lạc, nói: " Tôi thích làm cái việc mà người khác không muốn tôi làm. Mai tôi đi đón anh."

"___"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)