Vay nóng Tinvay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0139

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0139: Bại gia nhất hồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Tần Lạc vốn xuất thân trong một gia đình có truyền thống làm nghề y. Từ nhỏ, hắn đã được dạy những kiến thức, kinh nghiệm về y học của Hoa Hạ với quan niệm đạo đức coi việc tu dưỡng để có thể trở thành một người tốt làm tư tưởng để rèn luyện.

Tần Lạc có thể được coi là một người y đức. Hắn không những có phẩm chất của một thiên tài về nghề y mà còn có một tâm hồn sáng như sao. Gia đình hắn thì cũng thuộc vào dạng khá giả. Nhưng điều làm hắn cảm thấy phiền muộn nhất là đến tận bây giờ, cánh tay hắn vẫn còn dấu vết của một xử nam.

Đúng vậy, cũng giống như xử nữ thì sẽ cùng có thủ cung xa, nam nhân khi chưa quan hệ với phụ nữ cũng sẽ còn "xử nam tuyến".

Y học đã chứng minh được rằng ở phía bên trong của cánh tay phải của xử nam, ước chừng một tấc về phía phải của bàn tay có một đạo trông giống với vết ấn của móng tay mà bình thường có thể trông thấy khá rõ. Cái đó được gọi là xử nam tuyến. Nếu nam nhân đó có quan hệ với phụ nữ thì đạo tuyến này lập tức sẽ biến mất.

Tuy nhiên, cũng có những xử nam mà có nhìn mãi cũng không thấy đạo tuyến này trên cánh tay. Nếu vậy thì cũng đừng có quá lo lắng, bởi chỉ đơn giản gần đây người đó có béo lên nên xử nam tuyến bị lấp đi mất.

Tần Lạc vốn là một người rất truyền thống. Hắn lại cũng vẫn còn là một xử nam. Nên khi có một nữ nhi đứng trước mặt hắn mà cởi áo hắn cũng không dám làm gì, nếu không chẳng phải hắn cũng là một tên lưu manh sao?

Nhưng đương nhiên, Tần Lạc cũng cảm thấy có phần luyến tiếc.

Lòng người nam nhân quả thật rất kỳ quái. Với những nữ nhi người nhà của hắn, hắn mong họ mặc càng nhiều càng tốt. Nhưng với nữ nhi không phải người nhà của hắn, hắn lại mong họ mặc càng ít càng hay.

Giờ bỗng có một nữ nhi không phải người nhà của hắn đang đứng trước hắn mà cởi quần áo, chẳng lẽ hắn lại cứ đứng im nhìn?

Tất cả chỉ là ở ý tứ người phụ nữ thế nào thôi. Nếu cô ta không muốn cho người khác nhìn thì hắn ta có quỳ xuống cầu xin cô ta cũng sẽ phớt lờ mà thôi.

Nhưng đây là chuyện khác, người phụ nữ ấy đã quyết định cứ để cho hắn nhìn thấy, vậy thì hà cớ gì mà hắn phải nhắm mắt lại cơ chứ? .

Lúc này, Ly đang nhanh chóng kéo khóa chiếc áo da xuống, rồi cởi ra và vứt nó lên cái ghế salong.

Trừ một cái dải màu đen tơ tằm có thêu chỉ trắng mặc làm nội y, nửa trên người cô đã không còn vật gì khác che thân.

Thật lòng mà nói, vóc người Ly hơi gầy. Cô không có được một bộ ngực đẫy đà, cơ thể cũng không thể gọi là nóng bỏng, nghiêng nước nghiêng thành gì. Nhưng cô lại có những nét gợi cảm rất riêng thu hút người khác.

Ly gầy, nhưng mỗi tấc da tấc thịt vẫn quyến rũ đến kỳ lạ, khiến người đối diện không khỏi cảm thấy động lòng.

Thân hình cân xứng, vòng eo thon nhỏ. Bộ ngực tuy không được coi là to nhưng lại vun cao, cùng với vóc dáng uyển chuyển tạo nên một nữ nhi đầy cuốn hút.

Nhưng điều quan trọng nhất là thân thể Ly uốn lượn như một con bướm, trông càng hấp dẫn hơn.

"Này, anh đang nhìn đi đâu đó?" con dao nhỏ lúc này đã xuất hiện lại trong tay Ly. Cô vung vẩy nó như muốn cắt ngang ánh mắt của Tần Lạc.

Ánh mắt Tần Lạc vẫn lưu luyến không muốn rời xa khỏi ngực Ly, hắn nói: "Thế cô muốn tôi chữa gì nào? Mặc dù xoa bóp cũng có thể làm ngực đầy đặn lên, nhưng nói thật, ngực cô cũng không đến nỗi nhỏ lắm. Cô không cần phải làm thế đâu."

"Ai bảo anh là tôi muốn làm cho ngực to lên chứ?" Ly tức giận nói, tay đã chuẩn bị vung đao lên.

"Vậy cô muốn tôi chữa chỗ nào cho cô?" Tần Lạc tò mò hỏi lại.

Ly hung hăng trừng mắt lườm Tần Lạc, sau đó xoay người quay lại, hướng lưng mình về phía hắn.

Rồi cô quay lưng về phía cửa sổ để ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang phía đó có thể phản chiếu vào tấm lưng trắng mịn của cô. Nhưng là hành động này đột nhiên khiến Tần Lạc có chút lóa mắt.

Nhưng cũng ngay lập tức, sau khi phục hồi lại ánh mắt, Tần Lạc không khỏi rùng mình khi nhìn thấy tấm lưng của cô.

Nói thật, khi trước chứng kiến thân thể phía trước của Ly, vô luận thân thể hay tâm linh của hắn đều tràn ngập những cảm giác đầy nhục dục. Cái này cũng là bình thường, bởi hắn là nam nhân bình thường, không phản ứng gì trước một thân thể phụ nữ gần như không mặc gì mới là lạ.

Càng huống chi Tần Lạc còn là một tên xử nam, một xử nam chính cống. Có thể nói tất cả con người hắn đều là xử nam, chỉ có đầu óc đôi lúc đã bị vấy bẩn mà thôi.

Nhưng là, khi hắn chứng kiến tấm lưng của Ly, con người hắn đột nhiên trở nên trong sáng dị thường, không còn một chút gì của những cảm giác nhục dục khi trước nữa. Thật ra, cả người hắn lúc này giống như bước vào một khoảng chân không vô định, cảm giác lại cũng giống như ngã vào một cái vực sâu thăm thẳm, vô cùng hụt hẫng.

Trên lưng có một vết thương lõm sâu lộ ra những đường máu đỏ au, đây là vết súng bắn sau khi đã gắp viên đạn ra.

Thế nhưng kinh khủng nhất lại là một vết thương kéo dài từ bả vai xuống. Vết thương này vừa dài lại vừa sâu, gần tới thắt lưng. Vết sẹo này có màu đỏ thậm, xem ra đã có chừng một năm rồi.

Chứng kiến vết sẹo này, Tần Lạc cơ hồ có thể cảm giác được khi đó trận chiến hung hiểm và kịch liệt đến mức nào. Rốt cuộc là hạng người nào lại có thể hạ độc thủ đối với một nữ tử trẻ trung xinh đẹp như thế này?

"Có thể trị không?" Ly hỏi.

Bộ đội đặc chủng xuất thân là phụ nữ, nhìn chung đối với nam nhân không có nhiều cảm giác. Chúng ta thường xuyên xem phim ảnh thì thấy quân đội nước Mỹ có cả nam nữ, nhưng hay xảy ra những chuyện tình dục trai gái.

Nhưng trong khi chiến đấu sinh tử, chiến hữu là chiến hữu, là người mà ta có thể lưng dựa lưng cùng che chở cho nhau. Khi đó không có quan trọng gì chuyện nam nữ, cũng không ai có cảm giác thất tình nhục dục gì cả. Do đó, những phụ nữ trong quân đội, trải qua sinh tử chiến đấu thì đối với nam quân nhân không có cảm giác nam nữ.

Nhưng là, trước mặt Ly lúc này lại là Tần Lạc, một tên nam nhân không đứng đắn (ít nhất trong lòng cô nghĩ vậy) thì sao tránh khỏi chút mất tự nhiên.

Cô thấy Tần Lạc nhìn lưng mình thật lâu không nói gì, còn tưởng rằng hắn bị vết thương của chính mình hù dọa cho hết hồn rồi.

Tần Lạc không lên tiếng trả lời, vươn một ngón tay chạm nhẹ vào vết sẹo dài kia, vẻ mặt đầy chua xót, hỏi: "Đau không?"

"Không đau." Thân thể Ly run lên nhẹ nhàng, hồi đáp.

Theo đạo lý mà nói, lúc này đúng ra cô đã cho hắn một đao vào tay rồi.

Tên hỗn đản này cũng dám chiếm tiện nghi của mình từ phía sau sao?

Nhưng là, trong đầu cô lúc này dĩ nhiên không nghĩ tới mấy chuyện đó. Ngay cả một ý niệm cũng không có.

Suy nghĩ thêm một chút, đột nhiên sắc mặt Ly trở nên buồn bã, trầm giọng nói: "Đau!"

Cũng không phải là thi nhân có gen chiến sỹ, không phải là người máy sinh học, đao chém vào thịt, đạn xuyên vào khớp xương, làm sao lại không đau đây?

Nhưng là, đau nhức thì sao cơ chứ?

Họ, những người từng phải đi xuyên qua những khu rừng rậm rạp, lội qua vào những đầm lầy hôi thối ngập gần đến miệng, chia nhau cùng ăn những miếng bánh cứng như đá liệu cơ thể có còn biết đau trước những vết thương như vậy?

Bọn họ là những quân nhân, những người dũng cảm vì nhân dân mà chiến đấu. Thủ trưởng của họ đã từng nói với họ rằng "quân nhân máu chảy nhưng lệ không đổ". Chỉ cần không chết, dù bị thương nặng chừng nào họ cũng vẫn sẽ cố gắng đứng lên chiến đấu.

Đau chút như vết thương của Ly có thấm tháp gì?

Ly vốn là một cô nhi, được Long vương nuôi nấng cho đến ngày lớn khôn. Cô không có bằng hữu, chỉ có chiến hữu.

Cô không thể vì vài vết thương ở trên người như vậy mà vứt bỏ quân phục chạy đi tìm bằng hữu kêu đau. Cô chỉ có cách chịu đựng, vì nói gì thì nói, sống ngoài chiến trường thì bị thương là chuyện thường có thể xảy ra với bất cứ ai.

Hơn nữa, dù có bị thương đau đớn thế nào cô cũng không thể chạy về mà kêu khóc với cha với mẹ. Cô không nên đi, mà cũng không thể đi.

Cô không thể!!!

Những cô nhi như cô thường đi với nhau thành một nhóm, rồi giúp đỡ, an ủi nhau mỗi lúc hoạn nạn. Dù nhiều lúc đau muốn khóc, họ cũng bảo nhau phải cắn răng chịu đựng.

Khi được sống cùng với những người có cùng hoàn cảnh như mình, con người ta sẽ bớt đi cảm giác tủi thân. Khả năng chịu cực cũng sẽ vì thế mà tốt hơn nhiều.

Đây chính là lý do tại sao ban đầu khi Tần Lạc hỏi Ly nói không đau, rồi sau đó lại nói là đau.

Đau!!! Đó mới là cảm giác thật của cô.

Trái tim Tần Lạc như bị ai đó bóp chặt, khiến hắn cảm thấy khó thở. Khóe mắt hắn đã hơi chút ướt ướt, cảm giác như có giọt lệ chỉ trực chào ra.

Lúc này Tần Lạc mới thấy xấu hổ vì tính tự mãn của mình. Hắn cứ tưởng mình biết y thuật Hoa Hạ là đã giỏi, là cứu thế rồi. Giờ hắn mới nhận ra có một người, à không có những người đã hy sinh tuổi thanh xuân của mình, thân thể của mình, thậm chí cả tính mạng của chính mình để bảo vệ đất nước.

So với họ thì những gì mình làm liệu đã thấm tháp gì?

Tần Lạc hít một hơi thật sâu, cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ lệch lạc trong đầu. Rồi hắn vừa cười vừa nói: "Có thể chữa được".

Hắn kéo Ly vào một gian phòng khác, chỉ vào một cái ghế salong rồi nhẹ nhàng nói với cô: "Cô nằm xuống cái ghế kia đi".

Ly nghi hoặc liếc xéo Tần Lạc một cái không hiểu hắn đang có dụng ý gì, nhưng cô cũng vẫn nằm xuống cái ghế salong.

Tần Lạc khom lưng cúi xuống, nhanh chóng đưa tay cởi nội y của Ly.

"Vù".

Một chủy thủ đã in dấu trên cổ Tần Lạc. Ly cả giận nói: "Anh muốn làm gì?"

"Giúp cô chữa bệnh. Nếu cô tin tưởng tôi, chắc chắn tôi sẽ chữa lành cho cô", Tần Lạc vừa cười vừa nói. Ánh mắt hắn nhìn Ly rất dịu dàng, chân thành.

Trước đây, nếu Ly dùng chủy thủ uy hiếp hắn như vậy nhất định hắn sẽ nổi giận. Nhưng sau khi đã biết chuyện của cô rồi, trong lòng hắn bỗng xuất hiện niềm thương cảm nên không hề cảm thấy tức giận cô chút nào.

Hắn bỗng dưng thay đổi một cách đột ngột. Giờ, tuy bị Ly uy hiếp nhưng hắn chỉ cảm thấy như đang bị một tiểu muội muội trêu chọc, không sao thấy giận cô được.

Ly đang chăm chú nhìn sâu vào mắt Tần Lạc. Cảm thấy hắn không có chút tà ý nào, cô mới lạnh nhạt hừ một tiếng, nói: "Mà anh thì làm gì được tôi cơ chứ?"

Những lời cô nói khiến Tần Lạc có đôi chút tự ái. Ý của cô đã rõ ràng: dù Tần Lạc có muốn động thủ với cô thì hắn cũng không có khả năng chiến thắng. Bởi vì hắn căn bản không phải là đối thủ của cô.

"Tôi cũng không nghĩ tôi sẽ làm được gì", Tần Lạc vẫn cười, nói. Rồi hắn thân mật vỗ vào bả vai Ly: "Thôi cô nằm xuống đây đi. Ta giúp cô trị liệu".

Ly lúc này mới thu đao lại. Rồi cô đi gần lại hắn và nằm xuống ghế salong.

Trong cuộc sống, có vài chuyện dường như đã là phản xạ vô thức của nam nhân.

Mặc dù đây là lần đầu tiên giúp phụ nữ cởi nội y nhưng Tần Lạc làm rất nhanh.

Nội y của Ly từ từ rơi xuống. Khuôn ngực cô vì thế mà được phóng thích bung ra, không còn bị ép chặt trong chiếc nội y nữa. Cũng may cô đang nằm sấp trên cái ghế salon nên đa phần bộ ngực mơn mởn đã được che khuất.

Tuy nhiên, Tần Lạc vẫn có thể nhìn thấy phần nào sự hấp dẫn đó đang bị sức nặng của cơ thể cô ép vào cái ghế salong.

Tần Lạc dùng rượu sát trùng vết thương trên cơ thể Ly, sau đó mới dùng một ít đao phiến giúp tiêu độc và tìm cách khâu lại vết thương lúc này đã gần thành sẹo.

"Cô có thể chứng tỏ sự can đảm của mình trước mặt những người khác. Còn trước mặt tôi, cô cứ tỏ ra yếu ớt chút cũng được. Nếu đau, cô cứ kêu lên cho tôi biết", Tần Lạc nhẹ nhàng nói với Ly. Quả thật, dựa theo lý luận của y học mà nói thì khoái cảm và đau đớn là những cảm giác mà con người ta nên biểu hiện ra chứ không nên nén vào trong lòng.

Đó chính là lý do mà tại sao có những người đang hết mực đau khổ, nhưng chỉ cần khóc lóc một hồi họ sẽ thấy vơi đi rất nhiều.

Không có thuốc gây tê, cũng không hề thôi miên bệnh nhân, trong lịch sử đã có Quan Vân Trường phải kinh qua tình huống này khi mổ và khâu vết thương.

"Tại sao tôi lại nên yếu đuối trước mặt anh cơ chứ?" Ly buồn bực hỏi. Tiếng cô có chút run run, phần là bởi vì miệng cô bị ép do cô đang nằm sấp trên ghế, phẩn là vì vết thương sau lưng đang nhói đau.

"Vì tôi là ca ca cô", Tần Lạc vẫn nhẹ nhàng cười nói.

Ly bỗng trầm hẳn đi. Hồi lâu cũng không nghe cô nói thêm câu nào.

Và tới tận khi Tần Lạc xong việc của mình, cô cũng không kêu rên một tiếng nào.

Nhưng ở trên ghế salong chỗ bên dưới đầu cô có chút nước. Không biết là do cô đau đớn nên mồ hôi toát ra hay do cô cảm động đến rơi nước mắt nữa.

Tần Lạc lướt nhìn mặt cô, lòng thầm nghĩ chắc sau này mình không còn cơ hội gần gũi Ly thế này nữa đâu.

Nhưng sao một chút đau lòng Tần Lạc cũng không cảm thấy?

Vì hắn nghĩ rằng, hôm nay hắn đã nhìn thấy Ly cười. Vậy là hắn đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)