Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0149

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0149: Kinh thành đệ nhất công tử bột
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


Long trời lở đất!

Đúng là long trời lở đất!

Văn Nhân Chiếu là ai?. Em trai Văn Nhân Mục Nguyệt. Văn Nhân Mục Nguyệt là ai?

Nhắc tới cái tên này, quanh giới thượng lưu ở Yên Kinh có thể nói không ai không biết.

Nàng có rất nhiều vinh quang, nàng đã tạo ra rất nhiều kỳ tích. Nàng là nữ thần trong lòng vô số nam nhân, cũng là thần tượng trong mắt vô số nữ nhân

Những người coi nàng là nữ thần đều biết không yêu được nàng.

Những người coi nàng là thần tượng đều biết khoảng cách giữa mình và nàng.

Những nhân vật sáng chói, bình thường đều có rất nhiều người trung thành và cũng không ít đối thủ, ví như Tần Tung Hoành, ví như Bạch Phá Cục, bạn bè và kẻ thù của họ đều nhiều như nhau.

Văn Nhân Mục Nguyệt là một sự tồn tại rất đặc biệt, bất kể là nam hay nữ đều có thể biết rõ khoảng cách giữa nàng và mình, có ít người yêu nàng, không dám yêu, cũng không có người dám hận, không có tư cách hận.

Vì thế biết nàng hầu như bao gồm tất cả nam nữ thanh niên quanh giới quý tộc, ngay cả một số bậc bề trên cũng khen ngợi thành tích mà nàng đã đạt được.

Tần Tung Hoành và Bạch Phá Cục có xuất sắc thế không?

Nhưng trong lúc Tần Tung Hoành nắm giữ vài công ty của Tần gia, Bạch Phá Cục bận rộn lên núi bắt gấu xuống biển mò ngọc thì vào sinh nhật lần thứ hai mươi của Văn Nhân Mục Nguyệt, nàng đã điều hành thương nghiệp của cả gia tộc Văn Nhân

Lại nói tỉ mỉ một chút, sự tiếp quản của Bạch Phá Cục là lẽ đương nhiên bởi vì hắn là người thừa kế duy nhất của Bạch gia, mà Tần Tung Hoành cũng là người cầm lái có tiếng nói cao nhất Tần gia, nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt lại là dựa vào bản thân để leo lên vị trí này.

Hung hiểm và nguy cơ trong đó, người ngoài có thể tưởng tưởng được không?

Đây là người con gái có cả vẻ đẹp và trí tuệ, trí tuệ của nàng khiến người ta khâm phục, theo đuổi nàng đều là những người con trai ưu tú nhất, có đại sứ một nước, cũng có người gia đình giàu có, tài sản kếch sù, trong đó còn bao gồm cả "trí công tử" Tần Tung Hoành- người được gọi là đệ nhất công tử kinh thành.

Tần Tung Hoành theo đuổi bao lâu không được là chuyện ở kinh thành này mọi người đều biết, nhưng hiện giờ lại có người con trai tướng mạo cũng không phải rất đẹp trai, ăn mặc cũng không có gì đặc biệt lắm, vẻ mặt còn rất xa lạ, trước mặt bao nhiêu người lại bảo Văn Nhân Chiếu gọi hắn là anh rể.

Thế nghĩa là sao? Nghĩa là hắn chính là người đàn ông của Văn Nhân Mục Nguyệt?

Trời đất chứng giám, Tần Lạc thật sự không nghĩ tới trường hợp chơi nổi này.

Hắn không ngờ phản ứng của mọi người lại mạnh mẽ như vậy, hắn thậm chí không ngờ một câu nói đùa của mình lại bị nhiều người nghe vậy.

Cảm giác những người vừa giả bộ uống rượu, nói chuyện vừa rồi đều đang căng tai nghe trộm, nếu không âm thanh câu nói vừa rồi của hắn không phải quá to, sao lại có nhiều người nghe vậy?

Hắn không phải muốn lợi dụng Văn Nhân Mục Nguyệt, cũng không phải muốn tuyên bố cái gì với bên ngoài, hắn chỉ là khi Văn Nhân Chiếu trông thấy hắn vội quay người né tránh, trong lúc kích động hắn mới cất tiếng trêu hắn một chút.

Cậu đã sợ tôi như vậy, thì tôi lừa kéo cậu đến gọi anh rể, vốn chỉ là một câu nói đùa mà thôi.

Hắn đã từng đến gia tộc Văn Nhân từ hôn, đối với Văn Nhân Mục Nguyệt cũng không có bất kỳ ý nghĩ không đúng nào, hắn bằng lòng giúp Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là sự giúp đỡ giữa bạn bè với nhau.

Đương nhiên, cũng còn có chút tư lợi riêng

Dù sao Văn Nhân Mục Nguyệt là vị hôn thê của hắn, sâu trong lòng hắn không hy vọng nàng gả cho gã Tần Tung Hoành kiêu căng tự đại này.

Nhưng Tần Lạc lại đánh giá thấp tính chất phức tạp của cái phạm vi này.

Có thể nói, đây là một phạm vi rất tùy tiện, bởi vì nam nữ tham gia bữa tiệc này rất có thể khi bữa tiệc kết thúc sẽ ngồi cùng một xe, đến cùng một biệt thự, ngủ cùng trên một giường, dùng chung một bao cao su

Cũng có thể nói, đây là một phạm vi vô cùng chặt chẽ, không ai dám tùy tiện nói ra câu như vậy, bởi vì sự việc kiểu này sẽ bị truyền đi rất nhanh, lại sẽ dẫn đến hàng loạt tin đồn.

Người con trai như Tần Tung Hoành, cũng hao tâm tổn sức nghĩ cách để Văn Nhân Mục Nguyệt tham dự bữa tiệc này cùng hắn, để tuyên bố với bên ngoài thông tin quan hệ giữa hắn và Văn Nhân Mục Nguyệt là người yêu.

Nhưng người con trai này lại hô dõng dạc không che giấu, đây không phải là đánh vào mặt Tần Tung Hoành trước mắt mọi người hay sao?.

Khuôn mặt luôn mỉm cười của Tần Tung Hoành nhất thời cứng đờ, đợi khi hắn cười lại, lại có kiểu gượng gạo không tự nhiên.

Bạch Phá Cục vỗ mạnh vai Tần Lạc, cười nói: "Giỏi lắm. Tần Lạc. Dám yêu dám hận, so với một số người thì đàn ông phương Bắc chúng ta mạnh hơn nhiều".

Tần Lạc không phải thằng ngốc, từ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của người khác hắn đã biết câu nói này gây hiểu nhầm cho người khác, liền vội vàng giải thích: "Anh hiểu nhầm rồi, tôi chỉ là nói đùa với Văn Nhân Chiếu thôi".

"Hiểu nhầm? Có gì nhầm lẫn à? Khi Văn Nhân Mục Nguyệt mang theo một người con trai tham dự yến tiệc? Việc thế này trong lòng mọi người đều biết rõ mà". Bạch Phá Cục cười lớn. Quả nhiên như hắn nói, những việc có thể khiến Tần Tung Hoành khó chịu, hắn đều hết sức cổ vũ."Thoạt nhìn cậu và Văn Nhân Mục Nguyệt thật xứng đôi".

Tần Lạc thầm đồng tình với câu nói này của hắn ta, bất kể là điều kiện bên ngoài hay bên trong, mình cũng xứng với Văn Nhân Mục Nguyệt.

Nhưng hắn vẫn chưa thanh minh được cho bản thân, nói: "Mọi người thực sự là hiểu nhầm rồi, tôi và Văn Nhân Mục Nguyệt chỉ là quan hệ bạn bè".

"Ô hay, biết. Nam nữ chưa kết hôn đều là quan hệ bạn bè". Bạch Phá Cục vỗ vai Tần Lạc nói "Phải biết gánh vác như một người đàn ông, cậu lại phủ nhận chính là không tôn trọng nhà gái rồi, lẽ nào cậu cảm thấy Mục Nguyệt không xứng với cậu?".

"Không phải như vậy". Tần Lạc quay người nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt, vẻ mặt nàng không chút biểu cảm, không thấy hỷ nộ.

Văn Nhân Chiếu nhìn Tần Tung Hoành một cái, tức giận nói với Tần Lạc: "Sao tôi phải gọi anh là anh rể? Anh đâu có xứng với chị gái tôi? Một người thấp hèn không phẩm chất, không tướng mạo, không tiền bạc".

"Văn Nhân Chiếu". Văn Nhân Mục Nguyệt cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói như thời tiết bên ngoài, có thể khiến người ta lạnh toát

"Chị" Văn Nhân Chiếu thấy chị nổi giận, liền muốn chuồn đi, cậu ta rất sợ chị mình.

"Xin lỗi". Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Chị, là anh ta khiêu khích em trước, em chỉ là....."

"Xin lỗi". Văn Nhân Mục Nguyệt lại quát lần nữa.

"........."

"Xin lỗi". Văn Nhân Mục Nguyệt nhắc lại lần thứ ba.

Văn Nhân Chiếu biết chị thực sự tức giận, nếu không sẽ không dùng giọng điệu này nói với mình, cũng sẽ không cứng nhắc bắt mình xin lỗi một người ngoài.

Khuôn mặt như hoa như ngọc của Văn Nhân Chiếu đầy uất ức, đôi mắt to sáng chầm chậm biến thành đỏ, giống như sắp khóc tới nơi. Không ít phu nhân trong sân muốn ôm bảo bối này vào lòng.

"Xin lỗi" Văn Nhân Chiếu tức giận trợn mắt với Tần Lạc, xin lỗi một cách miễn cưỡng.

Tần Lạc cười cười, không để ý.

Hắn biết, mình là một người ngoài, ngay cả những người trong phạm vi này cũng không phải, muốn để Văn Nhân Chiếu chấp nhận là điều không thể.

Nếu người khác trong sân biết thân phận mình, sợ là đều sẽ cho rằng mình là một kẻ "thấp hèn không phẩm chất, không tướng mạo, không tiền bạc"

Hơn nữa khi lần đầu tiên đi thăm hỏi gia tộc Văn Nhân mình cũng làm khổ cậu ta quá chừng, cậu ta có lời oán hận với mình cũng là lẽ đương nhiên.

Nhưng hai người chị em họ ầm lên thế này khiến những người đứng xem càng khẳng định một sự thật: Người con trai mặc áo dài này chính là bạn trai chính thức của Văn Nhân Mục Nguyệt

Việc Văn Nhân Mục Nguyệt rất thương yêu em trai người đời đều biết, hôm này lại vì một người con trai mà ba lần bắt em trai xin lỗi, điều này còn chưa thể nói rõ vấn đề sao?

"Ơ, bên này náo nhiệt vậy? Mọi người đều trốn tới đây hết rồi". Tiếng nói dịu dàng của một cô gái vang lên.

Một người phụ nữ bên trong mặc một bộ váy dạ hội màu đen, đôi giày cao gót màu bạc khảm hoa chìm, bên ngoài choàng một cái áo khoác lông chồn đi tới. Mái tóc dài gợn sóng trên vai, khuôn mặt như vẽ, đôi mắt như nước ẩn tình

Dáng người thướt tha, phong cách thành thục gợi cảm. Chính là Cừu Yên Mị mà Tần Lạc đã gặp một lần.

"Chị Cừu". Văn Nhân Chiếu nhìn thấy vị cứu tinh của mình tới, vành mắt càng đỏ, chạy tới nói.

"Ừ, Tiểu Chiếu cũng ở đây à? Sao? Ai khiến tiểu Chiếu của chúng ta phải chịu oan ức?". Cừu Yên Mị cười hỏi. Lời nói quan tâm và vẻ mặt rung động lòng người kia tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp.

Văn Nhân Chiếu nhìn chị mình một cái không dám hé môi.

"Yên Mị đến rồi. Không đích thân đón được, xin thứ lỗi". Tần Tung Hoành nói với vẻ mặt áy náy. Bởi vì việc ở đây nên việc đón khách bên ngoài đành giao cho các em họ, vốn những việc này là do hắn phụ trách.

Đây cũng là một bước mà người thừa kế gia tôc phải trải qua, một kiểu rèn luyện, cũng là một kiểu thông báo ra ngoài.

"Đại Thiếu khách khí quá rồi. Tôi cũng không phải là không biết đường. Nào dám phiền Đại Thiếu đích thân đi đón". Cừu Yên Mị vừa cười vừa nói.

"Nếu tôi đoán không lầm, vị này là đại công tử của Bạch gia phải không? Yên Mị mới đến, sau này còn cần Bạch công tử chiếu cố nhiều". Cừu Yên Mị quay người chào hỏi với Bạch Phá Cục đứng bên cạnh..

"Sớm đã nghe danh bà chủ Viện Hội là một mỹ nhân, hôm nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền". Bạch Phá Cục cười sang sảng, bắt tay Cừu Yên Mị, vừa chạm đã buông ra, hoàn toàn không vì đối phương là một phụ nữ xinh đẹp mà lợi dụng.

Khi Cừu Yên Mị quay sang phía Văn Nhân Mục Nguyệt, lại biến thành một vẻ mặt khác, vừa thân thiết lại gần gũi, nàng nói: "Cô nhất định là Mục Nguyệt? Tiểu Chiếu đã cho tôi xem ảnh cô, cũng thường nhắc đến cô trước mặt tôi, có người chị như thế này thật đáng tự hào".

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Cừu Yên Mị một cái, không nói gì.

Tần Lạc không khỏi khen ngợi, người phụ nữ này thật là một người có tài giao tiếp, khi nàng nói với mỗi người đều thay đổi biểu cảm và lời nói, khiến người ta gần gũi mà không hề phản cảm. Mỗi người đều được quan tâm đến, sẽ không khiến bất kỳ ai cảm thấy bị bỏ rơi.

Nhìn nàng, Tần Lạc lại nhớ đến Lệ Khuynh Thành. Khi ở trong thẩm mỹ viện quốc tế Lệ Khuynh, Lệ Khuynh Thành cũng không đóng vai thế này, nhiều người tự nguyện bên nàng như vậy, chính là sức hấp dẫn không giống mọi người của nàng ư?

"Tần Lạc, chúng ta lại gặp nhau" Cuối cùng Cừu Yên Mị đến trước mặt Tần Lạc, đưa tay ra bắt.

"Đúng vậy, thật trùng hợp ". Tần Lạc cười nói.

"Không phải là trùng hợp, anh vốn nên thuộc về nơi này". Cừu Yên Mị nói có chủ đích.

Tần Lạc cười, không tiếp lời.

"Thầy Tần, thầy cũng ở đây à?". Vương Cửu Cửu vừa chạy vào sân đã nhìn thấy Tần Lạc lạc lõng giữa đám đông, mừng rỡ chạy tới

*****

Đối với Vương Cửu Cửu mà nói, Tần Lạc giống như con sâu giữa mùa hè, con gấu chó to giữa mùa đông, chẳng phải tìm cái gì đặc biệt, chỉ cần đôi mắt là đủ khiến người ta đưa tiền ra rồi.

Vương Cửu Cửu mặc một cái váy xếp li kẻ ca rô, eo đeo một chiếc thắt lưng khổ rộng in hoa văn, phía trên là áo phông bó sát người và áo khoác len bên ngoài, thay cho đôi giày vải là đôi giày cao gót khiến thân hình cao gầy của nàng càng lộ rõ.

"Thầy Tần, sao thầy lại ở đây"". Vương Cửu Cửu rẽ đám người chạy tới trước mặt Tần Lạc, mừng rỡ hỏi. Nàng vốn nghĩ bữa tiệc hôm nay vô vị, lãng phí thời gian, không ngờ lại được gặp thầy giáo Tần Lạc mà nàng yêu quý nhất.

"Đi cùng bạn cho vui". Tần Lạc cười nói. Ngày hôm nay làm sao vậy? Lại gặp toàn người quen?

"Vương tiểu thư, xin chào, tôi là Tần Tung Hoành, cám ơn cô đã đến dự bữa tiệc sinh nhật ông tôi". Tần Tung Hoành cười, chào Vương Cửu Cửu

"Đại Thiếu, chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu" Vương Cửu Cửu chào hỏi. Người trong kinh thành đều gọi Tần Tung Hoành là Đại Thiếu nên nàng cũng gọi hắn như thế. -

"Chúng ta không phải gặp nhau lần đầu, lần trước là ở Minh Viện Hội, cư xử của Vương tiểu thư tôi rất nhớ".

Tần Tung Hoành cuối cùng tìm được cơ hội phản kích, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Khi Tần Lạc bị bắt nạt ở Minh Viện Hội, Vương Cửu Cửu đã nhảy ra tranh cãi với người ta, thằng ngố cũng có thể thấy cảm tình của cô gái này đối với hắn.

Tần Lạc có thể đi cùng Vương Cửu Cửu tới Danh Viện Hội, chắc chắn quan hệ không đơn giản, vậy mà bây giờ hắn lại đi cùng với Văn Nhân Mục Nguyệt, thật không khỏi khiến người khác nghi ngờ ý đồ của hắn.

"Danh Viện Hội". Vương Cửu Cửu nhìn Tần Tung Hoành cười nói: "Không ngờ Tần Đại Thiếu cũng ở đó, khiến cho anh chê cười rồi".

"Sao lại chê cười? Dám yêu dám hận, một cô gái dũng cảm như thế thật ít thấy, anh chàng được cô bênh vực là người may mắn khiến người ta hâm mộ nhất đêm đó.

"Quá khen rồi. Tôi không giỏi như Đại Thiếu nói đâu, chỉ là không thích nhìn thấy người khác ức hiếp thầy Tần thôi". Vương Cửu Cửu xấu hổ nói, Tần Tung Hoành này, trong hồ lô là bán thuốc gì đây?

Văn Nhân Mục Nguyệt ngồi yên lặng một bên nhìn Tần Lạc, vẫn không có hứng mở miệng nói chuyện.

Tần Tung Hoành dừng ở đó, hắn biết với chỉ số thông minh của Văn Nhân Mục Nguyệt thì không thể không biết ẩn ý trong cuộc nói chuyện này.

Nếu giải thích quá nhiều với nguời thông minh, chỉ gây ra phản cảm. Chắc hẳn Văn Nhân Mục Nguyệt đã có cách nghĩ riêng của mình.

Tần Tung Hoành cười nói: "Mọi người ngồi tự nhiên đi, một lúc nữa tôi đến mời mọi người dùng bữa".

"Cám ơn, Đại Thiếu bận cứ đi đi, không cần lo tiếp đãi chúng tôi" Cừu Yên Mị cười.

Đợi đến khi Tần Tung Hoành gật đầu hỏi thăm mọi người rồi đi, Cừu Yên Mị mới cười nói với mọi người: "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nào, được biết những nhân vật ưu tú trong thế hệ trẻ đất Yên Kinh, Yên Mị vô cùng vịnh hạnh".

"Chị Yên Mị, chị khách sáo quá, bọn họ là nhân vật ưu tú, tôi có phải đâu, tôi vẫn là sinh viên mà"Vương Cửu Cửu cười nói. Lần trước Cừu Yên Mị đã giải vây cho bọn họ ở Danh Viện Hội, ấn tượng của Vương Cửu Cửu với nàng ta cũng không tồi, chỉ là trong một tiếng rưỡi còn chưa hiểu rõ con người bên trong nên cũng không dám tới quá gần

Trong phạm vị của bọn họ không có sự thân tình vô duyên vô cớ, phải trải qua quá trình thử đi thử lại, còn phức tạp hơn nam nữ yêu nhau nhiều.

"Dựa vào cách cư xử của cô tối đó đã khiến người ta lóa mắt rồi". Cừu Yên Mị nói. Từ tình cảm cá nhân, nàng rất thích tính cách của Vương Cửu Cửu.

"Thầy Tần, thầy đến một mình à? Sớm biết thì tôi đã hẹn thầy cùng đi". Vương Cửu Cửu lại nhìn Tần Lạc.

"Không phải, tôi đưa bạn tới" Tần Lạc cười nói.

"Bạn? Bạn nào vậy? Có thể giới thiệu cho tôi biết được không?". Vương Cửu Cửu cười hỏi, khóe mắt đã hướng đến Văn Nhân Mục Nguyệt đứng bên cạnh.

Mặc dù người con gái kia một câu cũng không nói, trầm lặng như một người băng, nhưng những người đàn ông trong sân vẫn cố ý vô tình chuyển ánh mắt nhìn nàng.

Là một người con gái Vương Cửu Cửu cũng không thể không thừa nhận ngoại hình của nàng ta rất đẹp, bất luận là thoáng nhìn hay ngắm liên tục nửa tiếng đồng hồ, đều khiến người ta thấy ngưỡng mộ.

Vương Cửu Cửu cũng nhận ra, nàng ta chính là cô gái xinh đẹp đứng ngoài phòng học tối qua.

Lẽ nào Tần Lạc đến cùng nàng ta, quan hệ giữa họ là gì vậy?

Từ trực giác của phụ nữ, khi Vương Cửu Cửu đối diện với Văn Nhân Mục Nguyệt, có một chút bối rối và căng thẳng, có cảm giác đành cam chịu không thể chiến thắng.

"Có thể là cô ấy quá đẹp" Vương Cửu Cửu thầm nghĩ.

Tần Lạc chỉ Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói: "Đi cùng cô ấy".

Vương Cửu Cửu gật đầu, chủ động đi tới đưa tay ra nói: "Chào chị, rất vui được biết chị, tôi là sinh viên của Tần Lạc- Vương Cửu Cửu.

"Văn Nhân Mục Nguyệt". Văn Nhân Mục Nguyệt đưa tay ra bắt.

Văn Nhân Mục Nguyệt?

Vương Cửu Cửu kinh ngạc, cái tên này rất quen.

Đợi nàng phản ứng lại, người con gái này chính là đệ nhất mỹ nhân Yên Kinh nổi tiếng gần xa, Vương Cửu Cửu vẻ mặt đầy ngạc nhiên, không thể tưởng tượng.

Khoảng thời gian trước, nàng còn nói với Tần Lạc vẻ đẹp và sự thần bí của người con gái này, thoáng cái hai người đã ở bên nhau? Sao họ lại quen nhau?

Vương Cửu Cửu nhìn phía Tần Lạc, Tần Lạc đương nhiên hiểu ý, liền cười nói: "Tôi và Mục Nguyệt quen nhau một thời gian rồi".

"Vâng". Vương Cửu Cửu gật đầu, nàng quay người hồn nhiên nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt cười nói: "Sau này chúng ta cũng là bạn nhé?".

Văn Nhân Mục Nguyệt bất ngờ, rồi gật đầu.

Đây là lần đầu tiên có người con gái chủ động nói với cô kiểu câu sau này chúng ta là bạn.

Văn Nhân Chiếu ở bên cạnh bĩu môi, chung quy không dám lên tiếng phản bác.

Tần Lạc không ngại Vương Cửu Cửu và Văn Nhân Mục Nguyệt có thể thành bạn, ngược lại hắn vui khi thấy thế.

Trần nhà khu này đã bị bịt kín rồi, bốn phía đương nhiên có thiết bị sưởi ấm trong tường, hơn nữa thể chất của Tần Lạc khác với người thường, cảm thấy hơi nóng liền tháo găng tay ra.

"Ôi, thầy Tần, tay thầy sao vậy?". Vương Cửu Cửu thấy tay Tần Lạc quấn băng, lo lắng hỏi.

"Không việc gì, do không cẩn thận nên bị thương". Tần Lạc cười nói, hắn quên mất chuyện tay phải bị thương. Bây giờ muốn đút tay vào găng đã muộn rồi, mọi người đều đã nhìn thấy.

Bạch Phá Cục cười nói: "Anh hùng Tần Lạc cứu mỹ nhân để được mỹ nhân về, tôi lại phải thay người chịu tiếng xấu. Tôi nghĩ, nếu không nhầm, Mục Nguyệt chắc chắn đoán chuyện này là do tôi tìm người làm.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Bạch Phá Cục một cái, nói: "Quả thực là thế".

"Thực sự tôi cũng có nghĩ tới phải làm thế" Bạch Phá Cục nói thẳng.

"Rồi sao" Văn Nhân Mục Nguyệt mặt tỉnh bơ, mắt sắc như con dao có thể giết người.

"Nhưng, Tần Lạc xuất hiện rồi, tôi cũng không phải làm cái việc điên rồ ấy" Bạch Phá Cục cười nói: "Có thể thấy có người cướp đi người con gái mà Tần Tung Hoành thích, đây không phải là việc có ý nghĩa hơn sao?".

Vương Cửu Cửu lặng người, đầu óc trống rỗng. Sau đó, người khác nói những gì nàng cũng không nghe thấy, chuyện nàng lo lắng nhất đã trở thành sự thật.

"Tôi đi vệ sinh", sợ người khác thấy được sự bất thường của mình, Vương Cửu Cửu chào hỏi mọi người rồi đi qua phòng khách của quán rượu.

Vì mặt nàng đã trang điểm nên không dám rửa mặt, chỉ là cho tay vào bồn, chỉnh mức nước thấp nhất, để nước từ vòi chảy ra lạnh buốt bàn tay.

Rét buốt, lạnh đến thấu xương.

Bị nước lạnh làm giật mình, đầu óc nàng cũng dần dần tỉnh táo, có thể lại suy xét sự việc một cách bình thường.

Chả trách anh ấy từ chối lời tỏ tình của mình, hóa ra đã có ý trung nhân. Là mình tới muộn hay bởi họ yêu nhau quá sớm?. Nhưng sự thực đã ở ngay trước mắt.

"Nhìn thấy, cũng nghe thấy rồi, ngay cả cái cớ để lừa gạt chính mình cũng không tìm thấy".

Vương Cửu Cửu cười khổ trước gương, nụ cười gượng gạo, da thịt trên mặt như tê cóng, không giãn ra được.

"Vương Cửu Cửu, mày muốn nhận thua thế này sao?"

Một lúc lâu.

Khi Vương Cửu Cửu đi toilet, một người con trai mặc âu phục đen, đẹp như diễn viên bước ra từ trong phim đứng ở cửa đợi nàng.

"Vương Cửu Cửu, Tôi biết cô". Người con trai nói.

"Hoa Thiếu mà, tôi cũng biết cậu". Vương Cửu Cửu nói, nàng cố gắng trấn tĩnh, muốn bình tĩnh, muốn nói với người khác là thật ra tôi chẳng có chuyện gì. Nhưng, khi đối diện với tên con trai này, nàng lại kích động muốn phát ra.

"Ha Ha, cô có thể gọi tôi là Văn Nhân Chiếu. Đương nhiên, cái tên Hoa Thiếu cũng được". Văn Nhân Chiếu cười nói.

"Tìm tôi làm gì?". Vương Cửu Cửu hỏi, hiện giờ trong lòng nàng rất bề bộn, mới không muốn nói chuyện với tên xấu xa này.

"Cô quen Tần Lạc à?". Văn Nhân Chiếu chớp mắt nói.

"Quen". Vương Cửu Cửu trả lời. Hắn hỏi cái này làm gì?. Lẽ nào muốn cảnh cáo mình sau này tránh xa bạn của chị hắn ra.

Trò cười!

"Tôi biết cô quen hắn". Văn Nhân Chiếu nói: "Nghề nghiệp hắn biểu hiện ra ngoài là một giáo viên nhưng thực chất là một tên công tử bột, hắn đã có quan hệ thân thiết với rất nhiều phụ nữ ở Yên Kinh, giờ lại muốn chạy tới tán chị tôi, vừa rồi lại còn muốn kêu tôi gọi hắn là anh rể. Hừ, hắn đâu có xứng với chị gái tôi chứ?. Có thế nào, tôi cũng sẽ không để hắn trở thành anh rể mình đâu".

"Cậu nói với tôi những điều này là ý gì?". Vương Cửu Cửu khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống Văn Nhân Chiếu, không có cách nào, Văn Nhân Chiếu mặc dù mặt mũi đẹp trai, nhưng vẫn thấp hơn Vương Cửu Cửu một cái đầu, thậm chí khi Vương Cửu Cửu đi giày cao gót, là có thể quan sát hắn từ trên cao.

"Tôi hy vọng cô có thể cướp hắn đi". Văn Nhân Chiếu nói.

"Hắn không xứng với chị cậu, thì xứng với tôi à?". Vương Cửu Cửu vặn lại.

"Cái này..... Không phải là cô thích hắn sao?". Văn Nhân Chiếu bí từ, lúc này hắn mới phát hiện mình nói sai.

"Cậu biết tôi thích anh ta, cậu còn dám chạy đến nói xấu anh ta trước mặt tôi".

"Tôi......"

Vương Cửu Cửu bước nhanh lên trước, nắm lấy cánh tay Văn Nhân Chiếu, kéo hắn vào trong nhà vệ sinh, rồi giơ mặt ra trước gương hỏi: "Nhìn rõ chưa? Ai mới là công tử bột

*****

"Cô..... Cô muốn làm gì?". Văn Nhân Chiếu không ngờ sẽ gặp phải biến cố này, càng không ngờ cô gái nhìn thanh tú như nước này lại bạo lực như vậy. Tên công tử bột đẹp trai kia sợ xanh mặt, nước mắt sắp trào ra.

"Tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết, cậu có thể ghét một người nhưng không được làm nhục người ta, huống hồ người đó lại là người tôi thích". Vương Cửu Cửu buông đầu hắn ra, nói.

"Tôi cũng là vì muốn giúp cô" Khuôn mặt trắng trẻo của Văn Nhân Chiếu đỏ ửng năm vết ngón tay. Không thể không nói da thằng cha này rất tốt, Vương Cửu Cửu chỉ là đặt tay lên mặt hắn đã lưu lại dấu vết rõ như vậy.

"Giúp tôi? Giúp thế nào?". Vương Cửu Cửu cười nhạt.

"Không phải cô nói thích hắn sao? Tôi có thể giúp cô cướp anh ta về". Văn Nhân Chiếu nói.

"Tôi thích anh ấy là việc của tôi. Tôi sẽ cướp anh ấy về, nhưng cái này thì có liên quan gì tới cậu?". Vương Cửu Cửu phản bác.

Nàng ta cũng biết, nếu Văn Nhân Chiếu tự nguyện giúp mình, thì như có thêm một nội gián, nếu hắn nói với mình tất cả những thiếu sót của chị gái hắn, thì cơ hội thành công là tương đối cao.

Nhưng đạt được thành công theo kiểu này thì có ý nghĩa gì?

Nàng yêu một người con trai, tự mình sẽ cố gắng có được, cho dù là thất bại cũng không có gì tiếc nuối, duyên phận chưa đến thì để kiếp sau.

Nếu dựa vào sự phản bội và phá đám của Văn Nhân Chiếu để có được tình yêu của Tần Lạc, đây là điều Vương Cửu Cửu không thể chấp nhận được. Người con gái như cô ấy, vẫn còn ôm mộng về một tình yêu trong sáng ngây thơ, không muốn trộn lẫn tình yêu với những mưu mô toan tính.

Nếu đồng ý thì không phải là giăng cho Tần Lạc một cái bẫy hay sao?

Đến khi anh ấy biết sự thật liệu có thể hy vọng sự tha thứ không?

"Cô cho rằng chỉ dựa vào mình cô là có thể thành công sao? Cô biết anh ta có bao nhiêu người con gái không? Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, một người mẫu Đài Loan, còn cả chị tôi nữa. Nhiều người như vậy, chẳng có ai thua kém cô. Cô chắc chắn mình có thể thắng được họ sao?". Văn Nhân Chiếu nói mỉa.

"Cậu điều tra anh ấy?". Vương Cửu Cửu ánh mắt tức giận, hai mắt trừng trừng nhìn tên công tử bột trước mặt.

Văn Nhân Chiếu lo Vương Cửu Cửu lại nói gì nữa, hắn lùi xuống hai bước nói: "Đâu có, tôi chỉ là xem qua tư liệu của anh ta".

"Tôi mà biết cậu dám điều tra anh ấy thì cậu chết chắc". Vương Cửu Cửu đe dọa.

"............."Văn Nhân Chiếu há mồm không dám phản bác, đây là nhà vệ sinh nữ, hắn thật sự không dám đắc tội với cô gái dữ dằn, cái gì cũng dám làm này.

Bên ngoài vang lên tiếng vài bước chân. Văn Nhân Chiếu quýnh lên, muốn nhanh chóng lao ra. Lúc này hai người phụ nữ đã ung dung bước vào.

Ánh mắt họ lướt qua Vương Cửu Cửu và Văn Nhân Chiếu, sau đó mỗi người lại đi làm việc của mình, rửa tay, soi gương trang điểm lại.

Không biết bởi vì họ đã nhìn thấy nam nữ thân mật trong nhà vệ sinh nhiều rồi hay vì họ không nhận ra Văn Nhân Chiếu là con trai- mà lại không hề tỏ ra ngạc nhiên.

Vương Cửu Cửu liếc hắn chế nhạo, ý nói: Bây giờ đã biết ai là công tử bột chưa?

Không thèm để ý tới hắn nữa, nàng đi thẳng ra ngoài.

Văn Nhân Chiếu cảm thấy xấu hổ, nhục nhã vô cùng, cũng đi theo ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Khi Vương Cửu Cửu quay lại hậu viên, vừa lúc Tần Việt đi tới, cười nói mời mọi người vào tiệc. Một đám người lại đi về phía phòng khách. Vương Cửu Cửu vẫn giữ nụ cười gượng gạo, thẫn thờ chen lẫn vào đám đông.

Trương Nghi Y đang nói chuyện chăm sóc sắc đẹp gì đó với người ta, nhìn thấy Tần Lạc và Vương Cửu Cửu đến, kinh ngạc chạy đến hỏi: "Tần Lạc, cậu đến khi nào vậy?".

"Cháu đến cùng bạn". Tần Lạc cười nói.

" Ha Ha, tối qua tôi và Vương Cửu Cửu còn nhắc đến cậu, lâu lắm cậu không làm khách đấy nhé, sao? Vì tôi nấu ăn không ngon à?". Trương Nghi Y nói rất thân mật

"Không phải, thế sao được?. Là vì dạo này công việc bận quá". Tần Lạc ngại ngùng nói.

Đương nhiên, Trương Nghi Y nấu ăn cũng không ngon thật.

"Sau này phải thường xuyên đến đấy nhé, đều là người một nhà, sao phải khách sáo". Trương Nghi Y dặn đi dặn lại.

"Vâng". Tần Lạc đáp.

Đợi sau khi mọi người đều ổn định chỗ ngồi, Trương Nghi Y kéo tay Vương Cửu Cửu hỏi nhỏ: "Con gái, xảy ra chuyện gì thế?".

"Không có chuyện gì, con thì có chuyện gì chứ?". Vương Cửu Cửu lắc đầu cười.

"Nói dối. Những lời nói dối này cũng muốn gạt mẹ sao? Mẹ là ai? Mẹ con đó. Nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của con mẹ đã biết chắc đã xảy ra chuyện". Khi Trương Nghi Y nói, gương mặt vẫn giữ một nụ cười, mọi người đều tỏ thái độ lịch sự nhã nhặn như thế.

"Mẹ đã nhìn ra còn hỏi con có việc gì không?". Vương Cửu Cửu nói không vừa lòng.

"Mẹ nhìn ra con có chuyện, nhưng không biết là xảy ra chuyện gì. Con cho mẹ là thần tiên chắc?".

""Con lại muốn để anh ấy bắt nạt". Vương Cửu Cửu ủ rũ nói.

"Sao? Cậu ta không để ý đến con à?"

"Để ý rồi"

"Cô nhóc ạ, thế rốt cuộc là chuyện gì?". Trương Nghi Y cũng sốt ruột.

"Có lẽ là con kém quá. Thầy Tần hình như không có cảm xúc gì với con". Vương Cửu Cửu cười khổ.

Gia đình họ không giống những gia đình khác, con nhà khác nếu yêu đương trong trường đại học đều phải giấu diếm, nhưng Vương Cửu Cửu lại không như thế. Có chuyện gì, đều nói với Trương Nghi Y đầu tiên. Trương Nghi Y cũng sẽ nghiêm túc đưa ra đủ các đề xuất và biện pháp, mặc dù cũng không phải rất thực tế cho lắm

"Nói linh tinh" Trương Nghi Y mắng."Con là do mẹ sinh ra, tốt hay không mẹ lại không biết chắc?. Cần vóc dáng có vóc dáng, cần khuôn mặt có khuôn mặt, tính cách tốt mà học hành cũng khá, lại còn biết ca hát, khiêu vũ..., cậu ta dựa vào cái gì mà không thích con chứ?"

"Mẹ, mẹ nói bé thôi". Giọng nói của mẹ nàng càng lúc càng to, khiến mọi người đều chú ý.

"Cậu ấy có cô gái khác rồi phải không?". Trương Nghi Y hỏi.

Vương Cửu Cửu buồn bã nói: "Vâng, cô ấy rất giỏi, giỏi hơn con nhiều".

Trương Nghi Y thở dài, cầm tay con gái nói: "Ài, con à, chúng ta thuận theo duyên số đi, dưa vắt kiệt không ngọt, chuyện tình cảm không thể gượng ép".

Thấy Vương Cửu Cửu tức trợn tròn mắt nhìn bà, Trương Nghi Y vội chữa lời: "Đương nhiên, nếu con muốn gượng ép cũng không phải là không thể. Mẹ bảo người đến bắt cậu ta lại, con nấu gạo sống thành cơm, mẹ sẽ bắt cha cậu ấy phải đứng ra buộc cậu ấy thành thân với con. Ai dám cướp ai?".

Vương Cửu Cửu cả giận nói: "Trương Nghi Y, mẹ có thể không thủ đoạn thế này được không?. Những chủ ý này là thứ quái quỷ gì thế?".

"Mẹ không phải thấy con trợn mắt với mẹ mà chữa lời đâu". Trương Nghi Y oan ức nói.

"Con trợn mắt là bởi vì con không hy vọng sẽ nghe thấy những lời khiến con nhụt chí từ mẹ. Mẹ là mẹ con, ngay cả mẹ cũng không ủng hộ thì ai sẽ ủng hộ con đây?". Vương Cửu Cửu nói.

"Nhưng bây giờ........"

"Mẹ, để con thử xem". Vương Cửu Cửu buồn bã nói: "Con thực sự thích anh ấy, từ khi anh ấy dạy tiết đầu tiên, con chưa bao giờ nghĩ rằng con sẽ yêu thầy giáo mình".

"Thật ra yêu thầy giáo mình cũng không phải cái gì không tốt, rất khuyến khích".

"Mẹ nghe con nói hết được không?"

"Được, được, con nói, con nói, mẹ không nói chen nữa". Trương Nghi Y biết tâm trạng con gái không vui, không dám to tiếng khi nàng đang thất tình.

"Thua thế này, con không cam lòng, con muốn thử lại, thử lại lần nữa. Cho dù anh ta không thích con thì con cũng phải nghe chính miệng anh ta nói ra, anh ta nói với con: Vương Cửu Cửu, tôi không thích cô. Nói như thế con mới hết hy vọng, thực sự hết hy vọng.

"Ài, con à. Con cần gì phải chịu oan ức như vậy? Với điều kiện của con, đàn ông kiểu gì mà chẳng tìm được?. Mẹ chỉ nói một câu, đàn ông ở cái thành Yên Kinh này sẽ từng đàn lao đến đứng trước cửa nhà ta cho con tùy ý chọn. Con cứ phải thích cậu ta làm gì?".

"Cậu ta hấp dẫn thế à? Cậu ta không có tiền, cũng chỉ là một giáo viên thôi, lại không có tài, không biết ca hát, khiêu vũ, còn không có bằng cấp....... , lần trước không phải vì không có bằng cấp bị trường đuổi đi còn gì?. Thật xấu mặt. Người cũng chả ra sao, gầy gò mà mặt thì trắng bệch như giấy, quần áo cũng không có gì đặc biệt, vào nhà ta rồi, đưa cậu ta đi gặp mọi người có khi còn xấu hổ.

Vương Cửu Cửu trợn mắt nói: "Là ai trước đây nói để con tán anh ấy. Là ai nói con người anh ấy ngay thẳng, tướng mạo thanh tú, cười một cái là có hai lúm đồng tiền, là một người đàn ông biết thương yêu vợ con?. Lần trước mẹ bảo người ta mặc áo dài là có dưỡng dục, có ý tứ, giờ lại nói người ta ăn mặc không ra gì.

Trương Nghi Y không ngờ con gái lại nhớ rõ từng câu mình khen Tần Lạc, xấu hổ nói: "Ai bắt nó không thích con gái mẹ, mẹ muốn phản lại".

"Có người nào làm mẹ thế này không?".

"Mẹ thế này mới chứng tỏ là mẹ của con". Trương Nghi Y véo Vương Cửu Cửu một cái, bực tức nói.

Khi hai người đang núp ở một góc nói chuyện bí mật, trong phòng khách đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Nhờ sự dìu đỡ của Tần Tung Hoành, nhân vật chính của bữa tiệc tối nay Tần lão gia vẻ mặt hồng hào đi ra.

Tần lão gia phất tay tỏ ý mọi người không cần vỗ tay nữa. Lão bước đến cái bục đã được chuẩn bị riêng, cầm lấy micaro Tần Tung Hoành đưa cho, giọng nói sang sảng: "Đến tuổi của tôi, là muốn thời gian trôi chậm lại, bởi vì mỗi ngày trôi qua, thì thời gian còn lại lại mất đi một ngày. Cho nên vài kế hoạch nhỏ làm mừng thọ cho tôi, tôi cũng không kịch liệt phản đối, cứ kệ họ làm. Một đời người cũng là thế này, nếu tôi muốn làm lại đời thứ hai chắc đã là lão yêu quái rồi".

"Ở đây có không ít người là bạn cũ của tôi, mọi người đời này có thể gặp nhau tại một chỗ, thật không dễ. Cho dù thế nào nhất định cũng phải nâng cốc với nhau. Còn có rất nhiều thanh niên ưu tú cũng đến tham dự tiệc mừng thọ của lão già này, không có phòng khiêu vũ, cũng không có biểu diễn kiểu Tây, hi vọng không làm các cháu chán.

Phía dưới tiếng cười, tiếng vỗ tay đầy thiện ý. Lời nói của Tần lão gia khiến họ có cảm giác thân thiết.

"Nói thật tôi thích nói chuyện với những người trẻ tuổi. Như thế có thể khiến lòng tôi trẻ lại, nhìn thấy chúng là khiến tôi nhìn thấy chúng ta của ngày trước. Hơn nữa, các cháu chính là tương lai của chúng ta, ta mong rằng các cháu đều có thể hậu sinh khả úy.

"Hôm nay mời mọi người đến cũng là mong mọi người ngồi vui vẻ với nhau, nên mọi người nhất định ăn uống nhiệt tình đấy".

Tần lão gia nhìn Tần Tung Hoành bên cạnh rồi nói: "Nhân dịp này, tôi cũng muốn tuyên bố với mọi người một chuyện


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1480)