← Ch.0287 | Ch.0289 → |
Gấu ngựa?
Vương Cửu Cửu không thể ngờ được rằng bọn họ lại có thể gặp phải gấu ở nơi này.
Đứng từ trên cao thì có thể nhìn xa trông rộng. Nàng có dáng người cao dong dỏng, ánh mắt sáng quắc, không có bất kỳ sự suy yếu thị lực nào, vì thế nên, khi nàng nhìn thấy có một cái đầu nhô lên trên mặt đất, ánh mắt thì lờ đờ, chậm chạp, thân hình giống như một con chó đen béo tròn vậy, nên tất yếu sẽ liệt nó vào loài "chó".
Bạn thử nghĩ xem, ngày thường chúng ta vẫn từng nghe nói đến gấu, nhưng có được bao nhiêu người từng nhìn gặp phải gấu chứ?
Nàng đã từng nghe cha mình nói, ngày trước ở trên núi có một con chó cao bằng người, đến cả sói nhìn thấy nó cũng phải e dè sợ hãi.
Nghe thấy Hổ Tử hét lên như vậy, thì Vương Cửu Cửu liền kéo theo Vương Nhạc chạy lùi về phía sau. Đó là hướng mà họ vừa mới đi qua, những chiếc dây rừng nhằng nhịt khắp đường đã bị nàng dùng dao găm chặt đi từ trước rồi nên bây giờ không còn chướng ngại vật nào cả, vì thế nên hai người chạy nhanh như bay.
Vương Nhạc đeo kính nên đến giờ vẫn không nhìn thấy con mà hai người gọi là "gấu ngựa" đó. Nhưng xuất phát từ sự mẫn cảm của một phóng viên nên nàng cảm giác được có nguy hiểm đang đến gần.
Hơn nữa hai người này chắc cũng không phải là không có chuyện gì làm mà đùa mình thế chứ?
Nàng một tay thì bị Vương Cửu Cửu nắm lấy, còn một tay bên kia thì nàng quay mạnh chiếc ống kính ra đằng sau, rồi lao thẳng đầu về phía trước.
Con gấu to lớn đó cũng phải nặng đến 150 kg ấy, nó không ngờ lại có người xông vào bên trong lãnh địa của nó, làm nó từ trong cơn mơ bừng tỉnh dậy. Sau khi nó nghe thấy đám người hò hét chạy trốn, thì tính khí hung ác vốn có của nó chỉ trong nháy mắt đã được kích thích trỗi dậy.
Nó gầm lên một tiếng rồi phóng như điên về phía mấy người xâm nhập này.
Trong thế giới hiện thực, thì loài người luôn có một nhận thức sai lầm về gấu, cho rằng toàn thân béo tròn của nó toàn là thịt thì tốc độ sẽ vô cùng chậm.
Nhưng trên thực tế, tốc độ của loài gấu này có thể đạt tới mấy chục km một giờ, vượt xa tốc độ của loài người.
Nếu mà để con gấu này tham gia vào cuộc thi chạy ma ra tông, thì chức quán quân chắc chắn sẽ thuộc về nó. Còn nếu cho nó vào trò chạy vượt rào một trăm mét thì giải nhất nhất định sẽ thuộc về Lưu Tường rồi.
"Leo lên cây, mau leo lên cây." Hổ Tử vừa chạy vừa gào lên.
Cậu ta biết rằng nếu cứ chạy như thế này thì thể lực của họ chắc chắn là không thể đọ lại với gấu ngựa được. Hơn nữa, trong đội còn có hai nữ giới, họ không thể chạy vượt mặt được con gấu bị chọc giận này.
Vương Cửu Cửu sau khi nghe thấy tiếng kêu của Hổ Tử, thì hai mắt bắt đầu hướng ra xung quanh tìm mục tiêu.
Phía bên trái có một cây lớn, cành cây rất to, phía dưới thân cây có không ít dây leo, nhìn như có vẻ sẽ leo lên được một cách dễ dàng. Đây là mục tiêu đầu tiên được Vương Cửu Cửu chọn chắc rồi.
Vương Cửu Cửu mạnh tay kéo Vương Nhạc quẹo sang một bên, sau đó chạy đến bên cái cây đó, nàng khom lưng xuống nói với Vương Nhạc: "Mau giẫm lên vai mình mà trèo lên trên đi."
"Cậu thì sao? Cậu thì làm thế nào?" Vương Nhạc lo lắng hỏi, mồ hôi lã chã trên trán, đến cả chiếc mắt kính cũng rơi đâu mất tiêu.
"Mau leo lên đi." Vương Cửu Cửu lớn tiếng quát. Nàng là một cô gái xuất thân trong một gia đình quân nhân, nên bất luận là suy nghĩ, hành động ở ngày thường hay trong trạng thái gặp sự cố bột phát thì các dây thần kinh của nàng đều vượt quá người bình thường.
Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng đụng phải gấu ngựa, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng sợ hãi, nhưng trong quãng thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng vẫn có một quyết định đúng đắn.
Vương Nhạc không nói thêm câu nào nữa, giơ chân giẫm lên vai của Vương Cửu Cửu, rồi ôm lấy thân cây, nỗ lực leo lên phía trên.
Vương Cửu Cửu đứng thẳng người dậy, dùng tay đỡ mông của Vương Nhạc đẩn lên trên. Có được một trợ lực như vậy thì rất nhanh Vương Nhạc đã leo được lên một cành cây vắt ngang gần nhất.
"Cửu Cửu, cậu mau lên đây đi. Mau trèo lên đây đi!" Vương Nhạc lo lắng hét lên.
Nàng nhìn thấy con gấu đó giương đôi mắt đỏ ngầu của nó lên, hàm răng nanh nhọn hoắt như trực xông đến muốn nuốt trôi bọn họ vậy.
"Mau lên cây." Hổ Tử hét lên. Cậu ta cũng là một người đi săn, hơn nữa lại chẳng có gánh nặng gì, nên cậu ta cũng leo lên trên một cái cây to ở gần đó, không dễ gì mà gấu có thể tấn công được.
Nhưng còn Vương Cửu Cửu thì chẳng còn thời gian mà leo lên cây nữa.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt là con gấu đó đã tiến đến gần trong gang tấc. Nàng biết rằng, nếu trong lúc nàng vội vã trèo lên cây, thì con gấu đó sẽ thừa cơ chộp lấy nàng kéo lê từ trên thân cây xuống cho mà xem.
Chạy!!!!!
Đây là cách duy nhất của Vương Cửu Cửu.
Thế rồi, nàng co giò chạy nhanh về phía rừng sâu.
Con gấu đó không thể xé nát mục tiêu của mình ra thì lại càng tức giận, sau khi đụng mạnh vài cái vào cái cây lớn mà Vương Nhạc trèo lên, rồi lại rống lên một tiếng đinh tai, sau đó tiếp tục vọt theo sau Vương Cửu Cửu.
Chẳng còn cách nào khác, nó chỉ có thể di động như vậy mà thôi.
*********************
"Anh yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu. Tôi nói không có chuyện gì thì sẽ là không có chuyện gì. Con đường này chúng tôi đã đi qua rất nhiều lần rồi, tháng trước tôi còn uống rượu với gã trưởng thôn họ Thái của thôn Bạch Thủy nữa cơ mà_____Trừ mấy con bướm đêm ra thì chẳng còn gặp con gì hết cả." Thôn trưởng thôn Cửu Chi Hoa vừa dẫn đường cho Tần Lạc vừa lên tiếng an ủi hắn.
Ông ta nhìn ra được là vị khách quý này hình như đang rất giận dữ. Từ lúc sau khi rời khỏi lều vải thì đều sì cái mặt ra, trừ việc hỏi đường ra thì không nói thêm một câu nào với ông cả. Tựa như có thể điên lên cho người ta một trận ngay được ấy.
"Ông không cần phải nói với tôi những điều này." Tần Lạc khó chịu nói."Ông chỉ cần đi phía trước dẫn đường cho tôi là được rồi. Ông chắc chắn rằng họ sẽ đi đường này chứ?"
"Hề hề, Hổ Tử là người trong thôn tôi. Người thôn tôi đi đến thôn Bạch Thủy thì đều đi qua con đường này cả. Làm sao có thể sai được chứ?" Đồng chí trưởng thôn có phần không vui, lên tiếng phản bác lại.
Anh có thể nghi ngờ nhân phẩm của tôi, nhưng không được nghi ngờ nghề của tôi.
"Thế thì đi nhanh lên." Tần Lạc nói. Vừa đi hắn vừa nhìn ra địa hình ở tứ phía, tựa như là muốn tìm lấy một chút dấu vết gì từ đó vậy.
"Được rồi, không phải tôi vẫn đang đi đó sao?" Trưởng thôn nói.
Vừa đi được một đoạn đường thì trưởng thôn đột nhiên lên tiếng: "Đợi đã, mau dừng lại."
"Sao thế?" Tần Lạc hỏi.
"Có một mùi tanh." Trưởng thôn nói.
"Tức là sao?" Tần Lạc không hiểu gì, sốt ruột hỏi lại. Đối với những nhận thức về động vật mà nói, thì hắn còn kém xa những người lớn lên từ bé ở nơi núi cao rừng sâu thế này.
Trưởng thôn quỳ rạp xuống đất ngửi ngửi rồi nói: "Một nùi tanh ngòm, đã thế còn có rất nhiều lông đen____Có khả năng là gấu ngựa."
"Gấu?" Mặt mày Tần Lạc tái xanh, nói: "Mong là mấy người Cửu Cửu không xui xẻo như vậy."
Vừa nói dứt lời thì hắn nhìn thấy một vật sáng từ trong bụi cỏ phát ra, nhặt lên nhìn thì thấy đó là cặp kính mắt của nữ giới.
Như một tiếng sét động trời giáng xuống đầu Tần Lạc, tựa như trong nháy mắt vừa có một vật gì đó bị vỡ nổ vậy.
Trưởng thôn đã ngửi thấy mùi tanh hôi của gấu và còn lông gấu ở xung quanh đây nữa chứ, lại thêm cả cặp kính nữ này_____Tần Lạc có thể nhìn ra được, cặp kính này giống hệt với cặp kính mà Vương Nhạc đeo.
"Họ có chuyện rồi." Tần Lạc nói.
Vừa mới dứt lời thì liền nghe thấy tiếng người hét lên ở cách đó không xa: "Cứu tôi với. Ai mau cứu tôi với!"
Tần Lạc vừa nghe thấy thì liền chạy vù về phía trước. Trưởng thôn cũng đứng dậy, chưa kịp vỗ bụi ở đầu gối đi thì đã phải chạy theo đít Tần Lạc rồi.
Sau khi Tần Lạc nhìn thấy Vương Nhạc ở trên cây không có cách nào xuống, mà không thấy Vương Cửu Cửu đâu thì lo lắng hỏi: "Cửu Cửu đâu rồi? Cô ấy đi đâu rồi?"
"Tần Lạc, anh mau đi cứu Cửu Cửu. Cô ấy còn đang bị gấu đuổi đó." Vương Nhạc gào lên lo sợ.
"Hổ Tử đâu? Cô có nhìn thấy Hổ Tử đâu không?" Thôn trưởng thì lại có phần lo cho người trong thôn của mình.
"Cậu ấy đi cứu Cửu Cửu rồi." Vương Nhạc vừa nói vừa nấc khóc lên từng hồi. Kính mắt của nàng rơi ở đâu mất tiêu nên mỗi khi muốn nhìn cái gì thì nàng đều phải nheo mắt lại. Trước khi Hổ Tử đi thì cậu ta dặn nàng bất kể thế nào cũng không được xuống, nên nàng vẫn cứ ở mãi trên cây thế này.
Vừa lo lắng sợ hãi, đã thế lại còn có không biết bao nhiêu con sâu nhỏ và muỗi nữa cứ nhảy lên nhảy xuống trên người nàng, nàng gần như muốn quỵ đến nơi rồi vậy.
Là một phóng viên, khi đi phỏng vấn thì không phải nàng chưa từng gặp phải cướp hay bọn ất ơ đầu gấu bao giờ, nhưng nàng vẫn cho rằng con người đáng sợ hơn cầm thú rất nhiều.
Nhưng, ngày hôm nay, sau khi nhìn thấy gấu ngựa thì nàng lại cho rằng cầm thú đáng sợ hơn con người rất nhiều.
Bởi vì con người đôi khi cũng cảm thấy lo sợ một thứ gì đó, còn có thể nói tình nói lý với mình, nhưng động vật thì làm sao hiểu được những thứ này, chỉ cần có gan trêu chọc nó thì nó sẽ đuổi cho đến chết mới thôi.
"Chạy về hướng nào?" Tần Lạc hỏi.
"Đằng kia. Phía trong rừng ấy." Vương Nhạc chỉ về phía đó nói.
"Trời ạ. Sao lại có thể chạy về đằng ấy cơ chứ? Cánh rừng này sâu lắm, không biết bên trong còn có biết bao nhiêu loài hung ác nào nữa____Tôi còn không có cách nào thoát ra được cơ." Thôn trưởng tức giận giẫm chân thình thịch.
Xém chút nữa thì ông ta bị Tần Lạc đánh cho một phát. Trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, biết chạy trốn đã là khó khăn lắm rồi. Làm gì có ai còn có thời gian phân biệt phương hướng nữa chứ?
Hơn nữa, Vương Cửu Cửu còn là một cô gái được cưng chiều, sinh ra và lớn lên trong thành phố, nàng ta làm sao hiểu được những thứ này? Làm sao biết được địa hình nơi đây lại phức tạp đến vậy?
"Ông đưa cô ấy về trước đi, tôi đi tìm Cửu Cửu." Tần Lạc chẳng còn hơi sức đâu mà nói nhiều với bọn họ, sau khi dặn dò vài câu thì liền co chân phóng như bay về phía đường mà Vương Cửu Cửu chạy.
Sức của gấu là vô cùng lớn, lại trong tình trạng nổi khùng lên như thế, nên suốt dọc đường đi, Tần Lạc đều nhìn ra được vết chân gấu và những cành cây bị nó đụng làm cho đứt đoạn, những bông hoa dại bị nó giẫm nát, vì thế mà không đến nỗi bị lạc phương hướng.
Nếu bạn không có kinh nghiệm, thì bạn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được khu rừng già nguyên thủy này có những thứ gì ở bên trong.
Có biết bao nhiêu là thứ nguy hiểm ở phía trước mặt: những hố bùn từ đám lá rụng, những sợi dây rừng chằng chịt xung quanh, đủ các loại động vật nguy hiểm, chỉ bị chúng cắt một cái thôi cũng đủ chết ngay tức khắc rồi_____Tần Lạc không dám chạy quá nhanh, vì hắn sợ mất vết tích của Vương Cửu Cửu và gầu. Nhưng hắn cũng không dám chạy quá chậm, bởi vì hắn sợ rằng đợi đến khi hắn đến nơi thì cái mà hắn nhìn thấy là một thi thể máu me be bét, thậm chí còn không nhìn rõ được khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cửu Cửu đâu nữa.
Chiếc trường bào của hắn bị rách tươm, một miếng áo bị văng bay về phía sau lưng, nhìn chẳng khác gì một cuộc biểu diễn thời trang một cách kỳ quặc. Trên người hắn lúc này có vô số viết thương đỏ do bị dây gai rừng đâm vào, nhưng cũng chẳng có thời gian mà xử lý mấy cái này.
"Vương Cửu Cửu ơi là Vương Cửu Cửu! Nhất định là em phải sống sót đấy. Con gấu ngu ngốc đó không phải là đối thủ của một người hung hãn như em đâu."
"Trên ti vi đều diễn như vậy đấy, khi nam diễn viên chính chưa đến thì nữ diễn viên chính đều phải đấu một cuộc đấu sống còn với người xấu hoặc là thú dữ mà____"
"Hoàng tử còn chưa băng qua một ngọn núi tuyết, chưa vượt qua được một con sông, chưa giết chết được gấu chó______Công chúa, nàng cứ tiếp tục giả chết đi nhé."
Gấu không ăn thịt người chết.
Tần Lạc nghĩ bụng, không biết Vương Cửu Cửu có biết tin đồn này không nữa.
← Ch. 0287 | Ch. 0289 → |