← Ch.0531 | Ch.0533 → |
Mặc dù đã mua vé chuyến bay nhanh nhất tới Yến Kinh nhưng khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Yến Kinh là đã năm giờ chiều.
Gần hoàng hôn, bầu trời mờ tối, khí trời âm u, gió lạnh thổi mạnh không chút thương xót như cắt da cắt thịt vậy làm cho mặt ai nấy đều bỏng rát, đau đớn.
Thời tiết tháng tư thay đổi thất thường giống như sắc mặt phụ nữ. Buổi sáng có nắng, tới buổi tối thì lại như chuẩn bị có mưa.
"Ông có lạnh không? Hãy khoác thêm cái áo này" Tôn Nhân Diệu cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người Tần Tranh lão gia.
"Không cần" Tần Tranh khoát tay ngăn lại nói: "Không lạnh".
Mặc dù Tần Tranh tuổi đã cao nhưng vì kiên trì rèn luyện, tố chất sức hoẻ cực kỳ tốt. Hơn nữa bản thân ông lại là một thầy thuốc Trung y rất giỏi, cũng đã nghiên cứu thuật dưỡng sinh của Trung y nên hiển nhiên không bạc đãi thân thể mình.
Nhưng thật ra sức khoẻ của Tôn Nhân Diệu lại bạc nhược yếu ớt, vừa đi ra đại sảnh sân bay có hệ thống lò sưởi mà hắn đã rùng mình vị lạnh cóng. Cả ngày hắn chìm trong rượu và sắc, sức khoẻ của hắn đã sớm bị bào mòn. Nếu như không có đơn thuốc duy trì sức khoẻ của Tần Lạc nói không chừng bây giò hắn ra đường đã bị gió thổi bay.
Tôn Nhân Diệu thấy Tần lão gia từ chối không mặc áo của mình, hắn cũng không ra vẻ khuyên nhủ thêm liền vội vàng mặc lại áo khoác vào người và nói: "Ông à, chúng ta hãy mau đi thôi. Xe đang đợi ở khu vực VIP".
"Đi" Tần Tranh nói.
Đi được mấy bước, đột nhiên Tần Tranh đứng lại, quay người nhìn sân bay khổng lồ, trong mắt hiện lên những cảm xúc mà Tôn Nhân Diệu không thể hiểu."Hai mươi bốn năm rồi".
"Hai mươi bốn năm gì?" Tôn Nhân Diệu hỏi.
"Rời đi đã hai mươi bốn năm" Tần Tranh nói: "Lúc đó Tần Lạc vẫn chưa sinh ra, cũng vẫn chưa có cháu. Lúc đó cũng chưa có sân bay khổng lồ này. Lần đó ông tới đây bằng xe lửa. Hơn hai mươi năm sau rốt cuộc lại được đặt chân lên mảnh đất này".
"Bây giờ giao thông thuận tiện. Chỉ ngồi máy bay hơn ba tiếng là có thể từ Dương Thành tới Yến Kinh. Mỗi lần ông muốn tới thì hãy mua vé máy bay" Tôn Nhân Diệu cười quyến rũ. Mặc dù hắn cố làm ra vẻ đứng đắn trước mặt Tần Tranh nhưng phong thái của hắn vẫn giống như một "gay".
Thói quen nhiều năm của hắn rất khó thay đổi."Hay để cháu gọi cho bên hàng không đăng ký mua vé năm cho ông. Bất kỳ lúc nào ông muốn đi tới đâu cũng được, chỉ cần mang theo chứng minh của ông".
Tần Tranh khoát tay nói: "Ông không đi đâu cả. Bây giờ ông chỉ ở Dương Thành dưỡng già. Nếu không xảy ra chuyện sống chết này, ông cũng không tới Yến Kinh".
"Ông, cái đó gọi là có phúc không biết hưởng" Tôn Nhân Diệu cười nói."Chúng ta đi thôi, không chậm trễ nữa. Xe đang chờ ở phía trước".
"Đi" Tần Tranh nói dứt khoát.
Lần này ông không quay người lại nữa.
Bởi vì Tôn Nhân Diệu đã sớm liên lạc với phía Yến Kinh vì vậy khu vực VIP của sân bay đã phái hai chiếc Mercedes S600 tới đón.
Tôn Nhân Diệu cùng Tần Tranh lão gia ngồi chiếc xe thứ nhất. Hai vệ sĩ đi theo Tôn Nhân Diệu ngồi chiếc thứ hai. Hai chiếc xe nối đuôi nhau chạy theo đường hầm hình chữ U ra bên ngoài sân bay.
Bọn họ không đi theo đường cao tốc tới sân bay vì con đường đó đi thẳng tới nội thành. Hai chiếc xe rẽ về hướng nam ở một lối rẽ theo đại lộ Lam Thiên đi về khu ngoại thành vắng vẻ.
Tiên Nữ sơn ở ngoại thành Yến Kinh, có một con đường rộng đi thẳng tới đó. Chỉ có đường con đường đó chia làm hai nhánh. Một nhánh đi qua vùng núi Tiên Nữ sơn, một nhánh đi qua khu nhà cao cấp của các gia đình giàu có.
Dựa vào sông núi là yêú tố đầu tiên chọn nhà của người xưa. Ở trong nội thành rất khó thoả mãn hai điều này vì vậy những người có tiền không ở trong nội thành mà thường ra ngoại thành ở.
Ngay khi vừa lên xe Tần Tranh đã nhắm mắt dưỡng thần. Điều này làm Tôn Nhân Diệu thở phào nhẹ nhõm. Hắn vốn không thông thạo trong giao tiếp với người già, hắn càng không am hiểu dùng cách nói cung kính nói chuyện với người già.
Không cần hao tâm tổn trí để nghĩ ra chuyện, hắn cũng bớt lo một chút.
"Gia tộc Văn Nhân... Văn Nhân Mục Nguyệt. Xem ra lần này đã có cơ hội thiết lập quan hệ với gia tộc Văn Nhân. Có Tần Lạc đứng ra giới thiệu, nhất định bọn họ sẽ không coi thường mình" Tôn Nhân Diệu nhắm mắt lại thầm nghĩ.
Tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang lên. Tôn Nhân Diệu cảnh giác mở mắt ra.
"Có chuyện gì vậy?" Tôn Nhân Diệu hỏi.
Không ai trả lời.
Ngay khi Tôn Nhân Diệu nhìn thấy người tài xế trúng đạn vào đầu nằm gục xuống ghế, hai tay rời khỏi tay lái để cho xe chạy tự do hắn đã biết được chuyện khủng khiếp gì đang xảy ra.
"Có mai phục" Tôn Nhân Diệu gào lên.
Tần Tranh mở mắt, sắc mặt nghiêm trọng nhìn xung quanh đánh giá tình hình.
Một bên là dốc thẳng đứng có xích sắt chắn ngang. Một bên là những vách núi lô nhô cao thấp không đều nhau.
Hiển nhiên có người mai phục trên đỉnh núi.
"Ông, hãy nằm xuống" Tôn Nhân Diệu gào lên. Hắn muốn bò lên trước ngồi vào ghế lái xe để xe nhanh chóng rời khỏi khu vực nguy hiểm này.
Hiển nhiên là tay súng cũng đã nghĩ tới điều này.
Một tiếng súng nữa vang lên. Chiếc xe đang chạy tự do đột nhiên nghiêng sang một bên.
Lốp trước bên trái của xe đã bị bắn nổ tung. Có thể thấy khi xe đang chạy với tốc độ cao mà có thể bắn nổ lốp xe thì có thể chứng minh kỹ thuật bắn súng của đối phương kinh khủng tới mức nào.
Không còn người lái chiếc xe ngoằn ngèo trên đường, còn phát ra những âm thanh chói tai.
Một viên đạn nữa bắn tới, lốp sau bên trái cũng nổ tung.
Chiếc xe hoàn toàn nghiêng xe một bên, phát ra những tiếng kẹt kẹt.
Đột nhiên Tôn Nhân Diệu nhào tới, ấn mạnh phanh xe.
Chiếc xe vọt lên trước một đoạn khi tụt xuống ven sườn núi mới dừng lại. Nếu như không phải xích sắt đã ngăn cản thì chỉ e chiếc xe đã lăn xuống vực sâu.
Chiếc xe chạy sau nhìn thấy phía trước có mai phục vội chạy nhanh tới trợ giúp. Hai tên vệ sĩ nhanh nhẹn nhảy xuống xe, định bò tới cứu Tôn Nhân Diệu và Tần Tranh quay lại xe mình.
Bành bành bành...
Một loạt đạn bắn tới. Hai tên vệ sĩ không kịp ẩn náu cùng mất mạng.
Điều này chứng tỏ đối phương không chỉ có một người. Hơn nữa hoả lực trong tay chúng rất mạnh.
Tôn Nhân Diệu cùng Tần Tranh nằm một lát, không nghe thấy tiếng súng nào nữa.
Người đi đâu rồi?
Tôn Nhân Diệu vừa mới ngẩng đầu lên thì bả vai của hắn trúng ngay một phát súng.
Đây chính là đòn cảnh cáo. Tay súng không muốn hắn lộn xộn.
Cửa xe bị người dùng chân đạp mạnh. Một đám đàn ông mặc đồ đen đứng bên ngoài. Toàn thân chúng nai nịt gọn gàng, đầu chúng trùm khăn bịt mặt kín mít chỉ để lộ ra hai con mắt cùng miệng.
Mục đích làm vậy của chúng chính là không muốn mình bại lộ thân phận.
"Mở cửa" Một gã đàn ông dùng nòng súng thục vào cửa sổ thuỷ tinh, ra hiệu cho người trong xe mở cửa.
Tần Tranh không phản kháng, ông thò tay kéo khoá cửa xe.
Một gã áo đen xông tới lục lọi người Tần Tranh một lúc lâu. Sau khi không lục soát được vật gì, ánh mắt hắn mới chú ý tới cái hòm trúc trong tay Tần Tranh.
Hắn giơ tay giật cái hòm. Tần Tranh ôm chặt lấy.
Một viên đạn cắm vào mu bàn tay Tần Tranh. Máu thịt bắn tung toé. Mu bàn tay của ông bị xuyên thủng.
Đau đớn làm Tần Tranh buông tay ra. Cái hòm bị đám người đó cướp mất.
Nhưng Tần Tranh lão gia vẫn cứng cỏi, gắng gượng không kêu rên một tiếng đau đớn nào.
"Lão già này cũng đáng mặt đàn ông" Gã áo đen nổ súng cười ha ha nói. Giọng nói mang âm hưởng Yến Kinh.
Nắp hòm gỗ bị chúng mở tung ra. Sau khi mấy tên đó cuống quýt lục tìm một lát. Thậm chí nắp gỗ của hòm cũng bị chúng cạy ra xem có hai tầng không nhưng bên trong chỉ có một ít quần áo cùng với một chiếc hộp gỗ nhỏ đựng một ít thuốc còn không có vật nào khác lạ.
"Không có vật đó" Gã áo đen nói.
"Hãy giao vật đó cho bọn tao. Lão già có thể thoát chết" Gã áo đen cầm súng nói với Tần Tranh.
"Các người muốn gì?" Tần Tranh hỏi.
"Phương thuốc Kim Hạp".
"Ta không có" Tần Tranh nói.
Gã áo đen lại nổ súng. Bả vai Tần Tranh lại trúng một phát súng. Thân thể ông lảo đảo, thân thể ông bị đạn xuyên qua nên loạng choạng lui lại sau.
Máu tươi chảy ra như suối. Chiếc trường bào màu xám bị máu thẫm đẫm biến thành màu đỏ ai trông thấy cũng phải giật mình.
"Tần Tranh, bọn tao biết lão có "Phương thuốc Kim Hạp" Hãy giao cho bọn tao" Gã áo đen cầm súng nói: "Nếu không hôm nay cả hai người bọn mày đều phải chết".
Tần Tranh ngẩng đầu nhìn gã áo đen, ông bình tĩnh hỏi hắn: "Tần Minh là người của bọn mày sao?"
"Không sai. Hai cha con hắn đều là người của bọn tao" Gã áo đen nói: "Đáng tiếc chúng chưa hoàn thành nhiệm vụ".
"Vậy chính các người đã hạ cổ độc người của gia tộc Văn Nhân, cố ý dụ dỗ ta tới Yến Kinh sao?"
"Không nên hỏi nhiều. Biết càng nhiều, chết càng sớm" Gã áo đen cầm súng chỉ vào mặt Tần Tranh quát.
"Thả cậu ấy ra" Tần Tranh chỉ vào Tôn Nhân Diệu nói: "Cậu ấy họ Tôn, là con cháu người khác, không có liên quan gì tới Tần gia".
"Chỉ cần lão có thể gia ra phương thuốc Kim Hạp. Ngay cả lão bọn ta cũng thả. Giết một lão già không phải chuyện chúng ta thích làm" Gã áo đen khuyên nhủ.
"Phương thuốc đó không có trong tay ta" Tần Tranh nói.
"Vậy ở trong tay ai?"
"Ta không nói cho các người, cũng không muốn trao cho các người" Tần Tranh kiên cường nói. Chẳng lẽ ông nói ra sự thật để lũ ác nhân này tới tìm cháu ông sao?
Không có bất kỳ bậc trưởng bối nào muốn người thân của mình gặp nạn dù chỉ là một chút nguy hiểm cũng không.
"Nếu như không nói cả hai người lão đều phải chết" Gã áo đen chỉ súng vào đầu Tần Tranh tức giận nói.
"Chỉ cần ta chết là đủ" Đột nhiên Tần Tranh nhào lên, ông giang tay như bạch tuộc ôm ghì lấy gã áo đen cầm súng gào lên: "Chạy mau".
Trong giây phút quan trọng này để Tôn Nhân Diệu có thể chạy trốn, Tần Tranh đã không tiếc cái mạng già của mình ngăn chặn họng súng.
Tần Tranh đã hiểu những người đó không có ý định để ông và Tôn Nhân Diệu sống. Lần trước đã vậy, lần này cũng thế.
Thế nhưng lần trước là người cứu. Lần này lại là cứu người.
Điều này cũng giống như vòng luân hồi hai mươi năm một lần.
Tôn Nhân Diệu đạp tung cửa xe vốn đã hé ra rồi phóng nhanh ra ngoài. Hai tay hắn ôm đầu, người hắn co lại giống như một cục thịt, quay cuồng lăn xuống sườn núi.
Mặc cho đạn gào thét xung quanh. Thân thể của Tôn Nhân Diệu càng lúc càng lao nhanh tới, không còn khống chế được nữa.
← Ch. 0531 | Ch. 0533 → |