← Ch.0564 | Ch.0566 → |
Nhưng điều kỳ quái nhất chính là Tần gia vẫn môt mực giữ thái độ im lặng. không giống như đang lo lắng, không chạy khắp nơi, không gọi điện cầu cứu mọi nơi, không tức tối kháng nghị, cái gì bọn họ cũng không làm.
Cũng bời vì thái độ khác thường củ bọn họ mà làm cho Tần Tung Hoàng với thân phận phứcc tạp đền giờ vẫn bị giữ tại Cục thành phố Yến Kinh.
Đồng chí cục trưởng cũng đành chịu. Bọn họ không biêt nên lập tức thả người hay vẫn tiếp tục giữ lại. Không có người nào đủ phân lượng dám mở miệng, không biết bước tiếp theo nên làm gì mới tốt. Dường như hết thảy những người đủ phân lượng bàn bạc đều mất tăm mất tích rồi. Cái này làm cho MÃ ĐÀO thật sự không thể không tức giận, muốn tìm một người xin ý kiến báo cáo cũng chả có.
Do vậy, hắn chỉ có thể đi xét hỏi kẻ áo đen, hi vọng tìm kiếm được ít bằng chứng then chốt. Mặt khác lại đau đầu nghĩ cách làm thế nào để đối đãi tốt với Tần thiếu gia. Một mình trong phòng giam, trước mặt là trà Thiết Quan Âm 3 nghìn đồng, vài chiếc bánh ngọt và hoa quả. Thật sư là chả giống một kẻ đi ngồi tủ nào, mà going một người đang đi nghỉ phép.
Tân Tung Hoành cũng rất ung dung. Hắn không hề gọi bất kì một cuộc điện thoại cầu cứu nào. Thậm chí Mã Đào đã năm lần bảy lượt ám chỉ hắn, hắn cũng chỉ cười tủm tỉm vô cùng thờ ơ. Lại nói hắn từ khi đặt chân vào Sở Cành Sát liền chủ động tắt đ máy điện thoại rồi nộp lại cho Mã Đào, nói đây là quy định của Sở, hắn không phá lệ được.
Rốt cuộc Tần gia có ý gì đây?Tần Tung Hoành nghĩ gì?Phải chăng đang có chỗ dựa hay không sợ hình ảnh bị xấu đi?
Với tình hình căng thẳng kỳ quái như thế này, có rất nhiều thế lực đang âm thầm theo dõi suy đoán giống như mạch nước ngầm trong sa mạc. Cuố cùng sẽ hình thành xoáy nước thôn tính tất cả tính mạng vật sống.
Ánh nắng rực rỡ, đủ loài hoa khoe sắc.
Bệnh viện tư nhân của gia tộc Văn Nhân không chỉ có thiết bị tiên tiến và y bác sĩ giỏi còn có cả môi trường điều dưỡng rất tốt. Thậm chí ngườ già cả trong gia tộc hay quản lí cấp cao của tập đoàn cũng đều ở đây dưỡng lão.
Tần Lạc chậm rãi đẩy chiếc xe lăn trên con đường đầy đá sỏi, xe lăn có lúc khẽ xiêu vẹo, nhưng không hề ảnh hưởng đến người bệnh. Ngược lại còn đem lại một cảm giác mơ màng muốn ngủ.
Kẻ ngồi xe lăn chính là Tần Tranh với bộ dáng uể oải. Thân trên được đắp một chiếc khăn mỏng, đôi mắt khẽ khép lại, giống như đang ngủ.
Tần Lạc vừa hưởng thu thời gian hiếm hoi đoàn tu với Tần Tranh, một mặt thưởng thức sắc xuân trong khu vườn này.
Mùa xuân của Yến Kinh luôn đến muộn, vội vàng mà cũng rất ngắn ngủi. Chỉ được một cái chớp mắt. , mùa xuân liền đã đuổi kip tới.
"Kết quả điều tra sao rồi?" Tần Tranh đột nhiên cất tiếng hỏi.
"Sao cơ?" Tần Lạc kinh ngac nói.
"Người muốn phương thuốc? Bọn chúng là ai?" Tần Tranh hỏi.
Hơn 20 năm trước, nghĩa tử của ông ta biết rời khỏi con đường sai lầm mới có thể thoát khỏi cái chết. Thì 20 năm sau, Tần Minh cháu trai ông ta một tay nuôi dưỡng lại nhắc lại sư phản bội. Hai lần liên tiếp thế này, đến cả kẻ có lòng khoan dung độ lượng lắm cũng khó có thể tiêu tan sự căm giận.
Hơn nữa, những kẻ này vẫn đang âm thầm ẩn núp ở bóng tối nhìn chằm chằm vào ông ta. Trước khi nghiền nát con mồi thì bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Tần Tranh không sợ chết. Tần Tranh là sợ Tần Lạc chết trước.
"Bước đầu đã tìm ra kẻ bị tình nghi" Tần Lạc vừa cười vừa nói.
"Tần gia?" Tần Tranh bình tĩnh hỏi.
Tần Lạc nghe vậy không khỏi kinh ngạc nhìn ông nội nói tiếp:" Sao ông biết được vậy?"
Ông nội cũng giống mình chỉ đơn thuần là bác sĩ, không phải người giỏi mưu tính. Ông chưa bao giờ ở trong phỏng bệnh nói về bọn cướp, lại càng không có sức nào nhắc đến danh tính kẻ bị tình nghi. Ông nội một câu đã phán đoán ra, thật sự làm trong lòng hắn không khỏi thắc mắc.
"Văn Nhân Đình đã đến đây." Tần Tranh chậm rãi nói.
"À, cháu đã nghe Hoán Khê nói tới." Tần Lạc gật nhẹ đầu: " Ông ấy đã nói với ông nội chuyện này?"
" Không, ông ta chỉ đến để kể những vấn đề gia tộc Văn Nhân đang mắc phải."
" Đây cũng không chỉ là chổ khó của gia tộc Văn Nhân. Mà cũng là vấn đề của hai nhà. Trong lúc ba nhà đang tranh đấu kịch liệt, bọn họ cũng cảm thấy áp lực là đương nhiên." Tần Lạc đưa ra những phân tích của mình. Những ngày gần đây hắn chỉ chăm chỉ nghiên cứu những tư liệu liên quan đến Tam Đại gia tộc. Phài dùng một thời gian dài mới có thể tìm hiểu hết số lượng tài sản khổng lồ của bọn họ, rồi hắn tiếp tục phân tích những ưu khuyêt điểm. Theo số lượng tài sản thì Bạch gia đứng đầu, thứ hai là Tần gia, thứ ba mới đến gia tộc Văn Nhân. Nhưng dựa vào tiềm lực phát triển sau này thì có thể nói chắc chắn đứng đầu phải là Tần gia, Văn Nhân xếp thứ hai, còn Bạch gia tiềm lực hung mạnh nhất hiện nay sẽ chỉ xếp cuối cùng thôi.
Bạch gia lo lắng những kẻ hậu nhân sau này của Tần gia và gia tộc Văn Nhân. Tần gia ở giữa lại bị kẹt vảo thế khó xử, còn gia tộc Văn Nhân cần phải đề phòng thảm kịch 20 năm trước tái diễn. Bất cứ nhà nào cũng có vấn đề đau đầu.
"Cháu tham gia?" Tần Tranh bất ngờ hỏi.
"Cháu muốn giúp Mục Nguyệt." Tần Lạc tiếp: " Văn Nhân Mục Nguyệt vừa mới khỏi bệnh, bên cạnh lại không có người nào đáng tin cậy, vì vậy..."
"Cháu thích nàng ta?" Tần Tranh ngắt lời Tần Lạc hỏi lại hắn.
"Điều này..." Tần Lạc ngẩn người, ngập ngừng rồi nói: " Không có đâu. Cháu chỉ cảm thấy một mình nàng ấy gánh vác trách nhiệm nặng nề này thật sự rất đáng thương. Hơn nữa, kẻ muốn tranh đoạt dược liệu cũng là kẻ bắt cóc ông. Cháu thấy chúng ta có cùng kẻ địch. Cháu phải báo thù cho ông.
"Cháu đã yêu nó." Tần Tranh khẳng định chắc chắn.
"......." Tần Lạc hơi đắn đo nhưng hắn cũng phải đem chuyện giao dịch với Văn Nhân Mục Nguyệt cho ông nội nghe. Lại vừa sợ làm ông nội vì quá khích động mà làm rách vết thương vừa mới khep lại.
"Đã thích nó, sao lúc đầu còn chạy đến Yến Kinh từ hôn? Hoán Khê cũng là một đứa tốt, cháu định ra sao?"
Tần Lạc cũng cảm thấy vô cùng buồn phiền về vấn đề này, liền nói: " Cháu chưa nghĩ ra."
Hắn thả lỏng tay khỏi xe lăn, mắt nhìn xa xăm về hướng tòa nhà bệnh viện đồ sộ như núi, nói: "Hai chúng cháu không thể được."
Văn Nhân Mục Nguyệt giống như tòa nhà lớn trước mặt. Còn bản thân lai chỉ giống như một điểm nhỏ bé tô điểm vào bức tranh phong cảnh này. Có cũng thế mà không có cũng thế.
" Mỗi một người đàn ông trong tần gia chúng ta đều có bổn phận của mình. Không chiếm được lợi của người khác thì cũng không được để mình bị thiệt. Không bạc tình bạc nghĩa thì phải dám nhận trách nhiệm. Vụ kiện thực phẩm Thân Tâm và chuyện Tần Minh cháu đều xử lý rất tôt. Nhưng về mặt tình cảm, thì đừng làm tổn thương người ta." Tần Tranh ân cần dặn dò cháu mình.
" Ông nội, cháu biết rồi." Tần Lạc gật đầu nói.
Một người đàn ông mặt đồ Tây màu đen trông ưa nhìn đi đến. Hắn đứng đằng sau cách Tần Lạc không xa, nhưng không lập tức tiến đến.
Tần Lạc quay đầu lại nhìn hắn nói: " Ông nội, Nhân Diệu đến thăm người rồi."
"Bảo với hắn, ông không trách hắn. Đây không phải lỗi của hắn." Tần Tranh thở dài nói: " Thật đúng là oan ức cho hắn."
Tôn Nhân Diệu được sư giao phó của Tần Lạc đưa Tần Tranh đến Kinh, không hề nghĩ rằng trên đường bị kẻ khác đánh lén. Hắn được sư yểm hộ của Tần Tranh mới có thể chạy thoát được, nhưng đổi lại suýt chút nữa là Tần Tranh bỏ mạng vào tay bọn chúng.
Sau chuyện này, hắn vô cùng hổ thẹn, quỳ gối trước giường bệnh của Tần Tranh không chịu đứng lên. Chỉ đến khi Tần Lạc sai người đánh hắn ngất xỉu mới đưa được hắn vào bệnh viện điều trị. Nhưng mà sau khi bệnh khỏi hắn lập tức quay về Dương Thành, một mực ở lại Yến Kinh. Hắn đến thăm Tần Tranh mấy lần nhưng không dám lại gần, chỉ đứng ở xa nhìn.
Tần Lạc hiểu rằng, trong lòng hắn cảm thấy hổ thẹn. Tự trách bản than mình được một ông già yểm hộ mà chạy trối chết, càng trách hơn là phụ lòng nhờ vả của bạn bè. Tần Lạc khuyên hắn mấy lần mà không được, cũng đành bỏ mặc đó.
Tần Lạc cũng đồng ý nói: " Tâm bệnh thì cần phải có thuốc chữa tâm. Tìm được hung thủ rồi tự khắc tâm bệnh hắn sẽ khỏi."
"Yến Kinh nguy hiểm, cần phải chú ý cẩn thận đó." Tần Tranh vỗ vỗ tay của Tần Lạc, vẻ mặt đầy quan tâm dặn dò.
"Cháu biết rồi, ông nội."Tần Lạc tiế tuc nói: " Phải nhờ Hoán Khê chăm sóc người một lát, cháu đi rồi sẽ về thôi."
Lúc Tần Lạc đang nói chuyện, từ xa Lâm Hoán Khê đã cùng với Bối Bối nhẹ nhàng đi đến. Mặc một bộ quần áo thể thao, đôi giày màu xanh, tóc buộc gọn gang như đuôi ngựa. Lâm Hoán Khê trông thật đầy sức sống, cũng ở nhà nhiều hơn. Thoạt nhìn đưa lại cho người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
"Anh một lát nữa sẽ về."Tần Lạc cườ nói với Lâm Hoán Khê.
"Có nên mời Nhân Diệu ăn cơm?" Lâm Hoán Khê hỏi: "Anh ấy đến Yến Kinh mà chưa đến nhà lần nào."
Lần trước đến Dương Thành, Lâm Hoán Khê cũng đã quen với Tôn Nhận Diệu. Tôn Nhân Diệu vì muốn tiếp đón nàng, thậm chí đã mở bữa tiệc lớn trên thuyền Châu Giang Hoa. Tôn Nhân Diệu bây giờ đến Yến Kinh, Lâm Hoán Khuê là chủ nhà thật sự phải tận tình đón tiếp anh ta.
Tần Lạc nghĩ rồi mới mở miệng: " Tạm thời không thể. Tất cả mọi người đều đã đủ bận rồi. Đợi đến khi nào mọi chuyện xử lý xong, mời Nhân Diệu tới hà, em đích thân xuống bếp làm vài món là được."
"Được." Lâm Hoán Khuê đáp gọn gàng.
Nghe cháu nội và cháu dâu nói chuyện, vẻ mặt nghiệm khắc của Tần Tranh không khỏi hiện ra mọt nụ cười hiền hậu.
Tần Lạc đến trước mặt Tôn Nhân Diệu, trách cứ: " Không phải đã nói với cậu rồi sao?Thương thế còn chua khỏi, không cần chạy khắp nơi như thế. Ông nội bảo với cậu đây không phải lỗi của cậu. Ông không trách cậu đâu."
"Anh thừa biết tôi là người như thế nào, không cần phải khuyên nữa." Tôn Nhân Diệu lắc đầu nói. Bởi vì bị thương và trải qua thời gian không tốt đẹp gì, cổ họng của hắn có đôi chút khàn khàn. Nhưng đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cái giọng ẻo lả của hắn vẫn thế không chút gì thay đổi.
Tần Lạc biết hắn là loại người gì. Hắn là kẻ điên, kẻ biến thái. Nhưng vẫn là một huynh đệ tốt.
"Cậu đã điều tra ra gì rồi?" Tần Lạc đành chuyển đề tài. Hắn biết nguyên do Tôn Nhân Diệu không về nhà mà ở lai Yến Kinh này. Chính là hắn muốn báo thù, phải báo thù cho Tần Tranh.
Đây là điều quan trọng nhất hiện nay. Cho dù ở tại Yến Kinh long xà hỗn tạp này cũng không thể thay đổi được bản chất.
"Tôi đưa anh đi gặp một người" Tôn Nhân Diệu nói. Trên khuôn mặt không chút thái độ nào, giống như một thiế niên lạnh lùng bước từ trong truyện tranh ra vậy.
"Ai?"
"Bạch Tàn Phổ" Tôn Nhân Diêu nói.
"Là hắn?" Vẻ mặt Tần Lạc không giấu nổi ngạc nhiên, vội nói: "Cậu liên lạc với hắn?"
Lần trước Tôn Nhân Diệu có mâu thuẫn với Đổng Tước Đài và Bạch Tàn Phổ. Là bản thân đánh vào đầu Bạch Tàn Phổ hơn nữa còn lấy thẻ Long Tức mới đưa hắn đến. Tuy Bạch Tàn Phổ không trả thù, nhưng cừu hận đã kết. Bây giờ tại sao lại tư đưa mình vào lưới?
← Ch. 0564 | Ch. 0566 → |