Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0601

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0601: Nghề nghiệp thầy thuốc, kiêm nằm vùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Shopee


Dường như Tần Lạc đã sớm đoán ra Lý Đằng Huy sẽ có phản ứng mạnh mẽ như vậy. Hắn vẫn bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên tướng mạo hoà nhã nhưng lời lẽ không nể mặt nói: "Câu nói vừa rồi là thể hiện quan điểm của anh, hay anh chỉ nói hộ quan điểm của Tần Túng Hoành?"

"Có gì khác nhau sao?" Lý Đằng Huy cười nhạt, hỏi ngược lại.

Nếu anh ta đã quen biết Tần Túng Hoành vậy thì chuyện này càng khả nghi.

"Có" Tần Lạc trả lời: "Nếu như đây là quan điểm của anh muốn đuổi tôi ra ngoài thì anh sẽ mất đi một hai người con gái khoẻ mạnh. Bởi vì con gái của anh mắc bệnh, tôi là thầy thuốc, hơn nữa tôi xác định rằng ở đất nước này, ngoại trừ tôi ra, không ai có thể chữa khỏi bệnh tâm thần này cho con gái anh. Đương nhiên nếu như mấy người đủ may mắn, một Trung y giang hồ tiện tay viết một đơn thuốc hay cho các cô ấy uống sữa đậu nành cũng có thể chữa khỏi bệnh cho các cô ấy".

"Nếu như anh đứng trên quan điểm của Tần Túng Hoành mà nói câu đó, anh không những mất đi cơ hội chữa bệnh cho con gái mình mà anh sẽ có thêm một kẻ thù nữa".

Tần Lạc nhìn Trương Mẫn cười nói: "Nếu như là cha mẹ nhà khác, một khi con cái bị mắc bệnh thì nhất định lòng nóng như lửa đốt, khó có thể ngồi yên một chỗ. Tôi là người hành nghề y đã nhiều năm. Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp cha của bệnh nhân có thái độ quyết liệt đuổi thầy thuốc chữa bệnh cho con gái đi. Đứng trên quan điểm tình cảm, anh nhất định sẽ mất đi tình yêu thương của các cô ấy. Đứng trên lập trường của thầy thuốc, anh đã sỉ nhục lòng tự trọng của tôi. Tôi có thể từ chối chữa bệnh cho con gái anh".

"Không chữa bệnh cho các cô ấy, đối với tôi mà nói chỉ là thiếu đi hai bệnh nhân nhưng đối với các cô ấy thì thế nào?"

Tần Lạc gật đầu với Trương Mẫn rồi hắn mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Trương Mẫn sửng sốt một lát rồi nàng đuổi theo cầm tay Tần Lạc nói: "Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần, anh không thể đi, anh thật sự không thể đi. Hi Dung, Hi Vũ vẫn cần anh chữa trị. Hai đứa còn quá nhỏ, cả đời hai đứa không thể hỏng như vậy. Bác sĩ Tần, tôi van anh...".

Quả thực Trương Mẫn sợ hãi Tần Lạc vì tức giận mà bỏ đi. Nàng cầm chặt tay Tần Lạc không chịu buông ra. Vẻ mặt cầu khẩn, hai mắt đỏ, dáng vẻ như sắp khóc, rất đáng thương.

Tần Lạc thở dài nói: "Tôi có thể hiểu hy vọng của người làm mẹ như chị. Hy vọng con gái mình sớm bình phục. Nhưng tôi không thể tha thứ cho chồng của chị vì lời nói xúc phạm tôi. Ông ta là cha của bệnh nhân, ông ta có quyền từ chối chữa trị và đuổi tôi đi".

"Bác sĩ Tần. Có chuyện gì chúng ta cứ từ từ nói. Có chuyện gì hay nói sau" Trương Mẫn vội gào lên."Anh ấy nói không có ý gì hết. Tôi là mẹ của hai đứa. Tôi có quyền mời người tới chữa bệnh cho con của tôi".

Tần Lạc cười nói: "Hai vợ chồng chị cứ thương lượng lại với nhau. Tôi đồng ý chữa bệnh cho hai con của chị nhưng tôi cũng muốn giữ lòng tự trọng của tôi. Người đàn ông nào cũng có thể diện. Ông ta có, tôi cũng có".

"Bác sĩ Tần. vậy như thế nào anh mới đồng ý chữa bệnh cho con gái của tôi? Hay tôi bảo anh ấy xin lỗi anh có được không? Tôi sẽ bảo anh ấy xin lỗi anh" Trương Mẫn nói.

"Nếu như ông ta đồng ý nói, tôi sẽ suy nghĩ lại" Tần Lạc gật đầu.

Trương Mẫn chạy tới trước mặt Lý Đằng Huy nói: "Đằng Huy, anh hãy mau xin lỗi bác sĩ Tần. Bác sĩ Tần là một thầy thuốc rất giỏi. Anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho con gái chúng ta".

"Không thể nào" Lý Đằng Huy ngạo mạn nói: "Anh sẽ không xin lỗi con người mưu mô khó lường đó".

"Đằng Huy, anh muốn từ bỏ chính con gái của mình sao?" Trương Mẫn vội vàng la lên.

"Đương nhiên anh muốn con gái của mình nhưng anh sẽ tìm thầy thuốc khác tới chữa trị cho hai đứa. Trên thế giới này có rất nhiều thầy thuốc. Có tiền mà còn không mời được sao?"

"Có hiệu quả không? Bao nhiêu năm rồi, mời nhiều thầy thuốc như vậy, có tác dụng không?" Trương Mẫn buồn bực nói: "Không phải bọn họ không có khả năng mà bọn họ bị người Tần gia của anh hù doạ bỏ chạy hết. Nhiều năm trôi qua, bệnh tình của con gái ngày càng nghiêm trọng. Người làm cha như anh có trách nhiệm nào không?"

Trương Mẫn không phải là người ngu ngốc. Trái lại đi cùng với dung mạo của nàng chính là trí tuệ.

Nhưng năm gần đây bọn họ đã mời rất nhiều thầy thuốc tới chữa bệnh cho hai con gái. Những thầy thuốc này sau khi tới một lần thì không dám tới nữa. Thậm chí có thầy thuốc đã đồng ý tới nhưng ngày hôm sau lại gọi điện từ chối. Cho dù một kẻ ngốc cũng hiểu đã xảy ra điều gì đó.

Nhưng nàng có thể làm gì được?

Đối thủ của nàng chính là người phụ nữ của Tần gia, gia cảnh hùng hậu, thực lực phi phàm. Nàng không đấu lại, cũng không thể đánh lại. nàng chỉ biết uất ức nuốt nước mắt vào trong bụng.

Lần này nàng đã rất vui mừng khi Tần Lạc đến đúng theo giờ hẹn của hai người. Nàng tuyệt đối không ngờ chồng của mình lại ngáng chân cản trở, muốn đuổi thầy thuốc muốn chữa bệnh cho con gái mình ra khỏi cửa.

Trương Mẫn còn không nóng vội sao? Còn không bực tức sao?

Lý Đằng Huy nhìn thấy người phụ nữ của mình hai mắt đỏ hoe, dáng vẻ ngẩn ngơ thì không khỏi đau xót nói: "Mẫn Mẫn, em có biết anh ta tới chữa bệnh cho con gái của chúng ta là có mục đích gì không? Am có biết anh ta là ai không?"

"Em mặc kệ" Trương Mẫn nói: "Em chỉ muốn anh xin lỗi. Em chỉ muốn bác sĩ Tần chữa bệnh cho Hi Dung và Hi Vũ".

"Trương Mẫn, em quá đáng rồi đó" Lý Đằng Huy cũng không còn kiên nhẫn."Em chẳng biết chuyện gì cả, cũng không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Bức bách anh và bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu".

"Anh thì biết gì chứ?" Trương Mẫn chỉ tay vào Lý Đằng Huy quát."Tất cả những thầy thuốc anh mời chữa bệnh cho con gái của mình đã bị người ta đuổi đi hết. Anh có biết tại sao không? Anh biết nhưng anh không dám nói. Bây giờ anh lại muốn đuổi bác sĩ Tần. Gã đàn ông Tần gia đó đã nói gì với anh? Nói bác sĩ Tần có dụng ý xấu sao? Nói anh ấy có chủ ý phá hoại Tần gia sao? Nói cho cùng đó có phải là gã đã bênh vực gì của mình không? Có, em chỉ là tình nhân, người thứ ba. Hai con gái của em ngốc nghếch nên mới bị người khác coi thường, khinh bỉ. Nhưng điều này là lỗi của em sao?"

"Năm đó khi anh theo đuổi em, anh đã nói như thế nào? Trước khi lên giường, em không biết anh đã có vợ. Sau khi lên giường, anh mới nói tình cảm vợ chồng anh không hoàn thuận. Lý Đằng Huy, cả đời này của tôi đã bị anh hại tới mức thê thảm không ra người. Chẳng lẽ anh cũng muốn con gái của chúng ta cả đời này người không ra người sao? Khi em còn sống, em có thể chăm sóc cho các con. Nếu em chết đi, các con không bị Tần gia các người coi thường, ăn tươi nuốt sống sao?"

Lý Đằng Huy thở hổn hển. Ông ta không ngờ Trương Mẫn lại nói toạc chuyện ông ta đã lừa gạt con gái nhà lành trước mặt người khác. Lý Đằng Huy tức giận nói: "Trương Mẫn, em nói cái gì vậy? Em có suy nghĩ cho đại cục không? Em có lập trường không? Anh ta phải đi. Chúng ta không thể giữ anh ta ở trong nhà mình được".

"Anh ấy không cần phải đi" Trương Mẫn nổi giận: "Anh cút đi. Anh cút đi cho tôi".

"Anh cút đi?" Lý Đăng Huy cười nhạt."Em đừng quên. Ngôi biệt thự này là anh mua".

"Nhưng tên trên giấy sở hữu nhà lại mang tên tôi" Trương Mẫn nói.

"Hai đứa là con gái của tôi. Tôi có quyền quyết định thay hai đứa, có quyền lựa chọn thầy thuốc cho hai đứa'.

Trương Mẫn cười nhạt nói: "Là con gái của anh sao? Khi sinh hai đứa ra, người ký tên làm cha có phải là anh không? Trên giấy chứng sinh của bệnh viện, mẹ là tôi, còn cha không phải mang tên anh. Anh dựa vào cái gì nói hai đứa là con của anh?"

"Em...'.

"Cút!" Trương Mẫn chỉ ra cửa nói." Tôi không muốn gặp lại anh. Con gái của tôi cũng không muốn nhận người chỉ biết vì lợi ích của chính mình làm cha. Anh không được bước chân vào đây nữa nếu không tôi sẽ báo cảnh sát".

"Mẫn Mẫn, em hãy nghe anh giải thích. Chúng ta thật sự không thể mời anh ta chữa bệnh cho con gái của mình" Thấy Trương Mẫn tuyệt tình tới mức như vậy, Lý Đằng Huy không thể không xuống nước để khuyên nhủ.


"Chỉ cần bác sĩ Tần bằng lòng, tôi tuyệt đối sẽ không đuổi anh ấy đi" Trương Mẫn nói."Khi bọn họ đuổi những thầy thuốc tôi mời tới, anh chưa bao giờ giải thích cho tôi. Bây giờ anh cũng không cần phải giải thích, đưa ra nhiều lý do".

Lý Đằng Huy biết bản thân mình không thể khuyên giải, đả thông người phụ nữ điên khùng này nên ông ta tức giận trừng mắt nhìn Tần Lạc rồi đi ra ngoài, lái xe rời khỏi biệt thự.

Trương Mẫn đi tới trước mặt Tần Lạc, nàng cúi đầu nói: "Bác sĩ Tần, anh hãy ở lại".

"Ông ta không xin lỗi" Tần Lạc nói.

"Thật sự xin lỗi. Tôi... tôi thay mặt anh ta xin lỗi anh. Hi Dung và Hi Vũ thực sự rất cần anh. Hai đứa rất đáng thương, tôi không muốn hai đứa giống như mẹ chúng. Cả đời trốn trong phòng không dám ra ngoài" Nước mắt Trương Mẫn rơi xuống, nàng vội vàng quay mặt đi lau nước mắt.

"Tôi chấp chận lời thỉnh cầu của một người mẹ" Tần Lạc cười nói: "Yên tâm đi. Tôi sẽ không bỏ đi".

"Cám ơn anh, bác sĩ Tần. Cám ơn anh" Buồn vui đan xen, rốt cuộc Trương Mẫn không nhẫn nhịn được nữa, nàng ôm mặt khóc.

Tần Lạc giơ tay ôm nàng, ôm người phụ nữ đáng thương vào lòng.

Không vì bất kỳ điều gì. Chỉ là vì nàng vừa mới đuổi người đàn ông của mình đi, hắn muốn tạm thời cung cấp cho nàng một chỗ dựa.

Đúng như Trương Mẫn đã nói. Nàng là một người phụ nữ đáng thương, cả đời không dám gặp người khác.

Khi xe của Tần Lạc chạy ra khỏi tiểu khu Hoa Hồng Viên thì thấy chiếc Mercedes của Lý Đằng Huy đậu ven đường. Ông ta đang đứng cạnh xe, hút thuốc lá.

Lý Đằng Huy nhìn thấy xe của Tần Lạc đi tới, ông ta đứng ra giữa đường vẫy vẫy.

Tần Lạc ra hiệu cho Tần Lạc dừng e trước mặt Lý Đằng Huy.

"Có phải cậu muốn khuyên tôi rời khỏi Tần thị không?" Lý Đằng Huy nhìn Tần Lạc hỏi.

"Không phải" Tần Lạc cười nói."Tôi muốn khuyên anh mang cả đội ngũ của mình rời khỏi Tần thị".

Thằng ngốc này đã tiết lộ kế hoạch mà Bạch lão gia và Văn Nhân Mục Nguyệt đã hoạch định.

Ánh mắt Lý Đằng Huy chợt loé sáng: "Nếu như tôi từ chối?"

"Nhiệm vụ của tôi thất bại" Tần Lạc bất đắc dĩ nói.

"Nếu như tôi không phản bội, có phải cậu sẽ từ chối chữa bệnh cho con gái tôi không?" Lý Đằng Huy nói.

Tần Lạc lắc đầu nói: "Cho dù anh từ chối hay đồng ý, tôi sẽ giúp chữa bệnh cho Hi Dung và Hi Vũ".

"Thật sao?" Đương nhiên Lý Đằng Huy không tin lời Tần Lạc.

"Nghề nghiệp của tôi là thầy thuốc, chỉ kiêm chức năng nằm vùng" Tần Lạc cười nói."Tôi có thể là người mưu mô kém cỏi nhất nhưng tôi là thầy thuốc có trách nhiệm nhất".

Lý Đằng Huy lộ vẻ xúc động nói: "Nếu như cậu không phải là người mưu mô nhất vậy cậu chính là người đáng tôn kính nhất".

"Tôi đương nhiên thuộc về người sau" Tần Lạc cười gượng nói: "Một người mà ai cũng biết bản thân sắp làm gì, người như vậy có thể xưng là người có mưu kế lợi hại nhất không? Ngay cả là người có mưu kế cũng không xứng'.

Lý Đằng Huy cười nói: "Bệnh của con gái tôi có thể chữa khỏi không?"

"Có" Tần Lạc nói: "Bây giờ các cô ấy có thể nghe và hiểu tôi nói. Tôi có thể nắm chắc ba phần chữa khỏi bệnh cho các cô ấy. Nếu như có thể tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì có thể nắm chắc năm phần'.

"Nguyên nhân gây bệnh?" Lý Đằng Huy suy nghĩ một lát, ông ta không khỏi cau mày lại.

"Anh có đầu mối gì sao?" Tần Lạc hỏi.

"Không, không có" Lý Đằng Huy khoát tay nói."Nếu đã có thì đã không để tới bây giờ".

Dường như Tần Lạc đã nhìn thấu tâm trạng của Lý Đằng Huy, hắn nói: "Nếu như anh có thể nhớ ra điều gì, hãy nói cho tôi biết".

"Được" Lý Đằng Huy vứt mẩu thuốc xuống đường, dùng chân giẫm lên và nói: "Văn Nhân gia phái cậu tới?"

"Đúng vậy" Tần Lạc cười gật đầu."Điều kiện bọn họ đưa ra cũng rất tốt. Anh có thể suy nghĩ".

"Tuyệt đối không thể được" Lý Đằng Huy nói."Tần gia đối xử với tôi rất tốt'.

"Tôi biết" Tần Lạc nói."Mặc dù tôi không hiểu nhiều lắm về Tần gia nhưng có một số chuyện ai cũng biết. Tần gia cần nguồn năng lượng với để phát triển. Anh đương nhiên là công thần lớn nhất. Bọn họ nhất định phải đối xử với anh hậu hĩnh nhất".

"Hãy cảm tạ ý tốt của Văn Nhân tiểu thư hộ tôi. Nhưng vấn đề là tôi không thể bỏ chủ cũ"

Lý Đằng Huy nói."Lý gia từ đời ông tôi đã bắt đầu làm việc cho Tần gia. Cha tôi cũng là quản lý của Tần gia. Tần gia cử tôi sang Mỹ học, đã chi trả tất cả chi phí học tập của tôi. Sở học của tôi đương nhiên phải báo đáp Tần gia".

"Giọt nước ân đức, báo đáp như suối chảy" Tần Lạc tán thưởng."Người biết báo ân không phải là người xấu. Tôi tha thứ cho anh chuyện anh đuổi tôi ra khỏi nhà hôm nay".

"Là tôi nợ cậu một lời xin lỗi chính thức" Lý Đằng Huy nói: "Lúc nãy tôi đã rất lỗ mãng".

"Chuyện qua rồi" Tần Lạc nói.

"Tôi mời cậu đi uống trà, được không?" Lý Đằng Huy đề nghị.


"Với thân phận của anh, có lẽ không tiện" Tần Lạc cười nói. Hắn chỉ tay vào một chiếc xe đang đỗ cách đó không xa nói: "Bọn họ sẽ nói với Tần Túng Hoành hành động của anh".

"Đại thiếu gia là người rất thông minh. Càng che đậy càng chứng minh trong lòng tôi có quỷ. Chúng ta cứ thoải mái gặp nhau ngược lại sẽ làm cậu ấy yên tâm" Lý Đằng Huy nói.

"Vậy được rồi" Tần Lạc gật đầu nói: "Cung kính không bằng tuân mệnh".

Mỗi người đều có một phạm vi giới hạn của mình. Trong phạm vi giới hạn đó có ấn định chi tiêu. Một nhân viên văn phòng lương tháng hai ngàn tệ tuyệt đối sẽ không tới nơi giải trí xa hoa Thiên Thượng Nhân Gian. Một ông chủ nhỏ với lương tháng mười vạn tệ cũng tuyệt đối không tới Vương Triều Công Tước hay Trung Quốc hội sở đã tiếp khách.

Tần Lạc không quen thuộc Yến Kinh. Lý Đằng Huy là người lựa chọn địa điểm uống trà.

Hội sở Tây Hồ. Tên của một địa danh được dùng cho một trà lâu lâm viên xa hoa, không giống như là của tư nhân xây dựng mà là một văn phòng làm việc của chính quyền Hàng Châu xây dựng ở Yến Kinh.

Lý Đằng Huy muốn một phòng riêng, cô gái phục vụ mặc sườn xám cao gầy xinh đẹp như sinh viên đại học văn khoa nói rằng tất cả các phòng đã được sử dụng hết, không còn phòng trống.

Đương nhiên Lý Đằng Huy không phải là khách hàng cao giá ở chỗ này, cũng không phải là người thích nổi giận đùng đùng khiến cho nhân viên hội sơ run rẩy thể hiện quyền uy và sự uy nghiêm của mình. Ông ta chỉ hoà nhã nói hãy sắp xếp một vị trí thích hợp.

Vì vậy Tần Lạc và Lý Đằng Huy được nhân viên hội sở sắp xếp ngồi ghế mây bên ngoài.

Cây cầu nhỏ, cây cổ thụ, ao cá. Cảnh quan lâm viên xem ra cũng rất đẹp. Nhân viên hôi sở sắp xếp chỗ ngồi ở ngoài cho hai người bọn họ, trong đó có một người là nhân vật hiển hách của nguồn năng lượng mới xem ra cũng không phải là hạ thấp hai người. Có lẽ cô nhân viên nghĩ rằng chỗ ngồi này đẹp hơn những chỗ khác, dễ chịu hơn. Chỉ cần một chi tiết nhỏ này có thể thấy phụ nữ nhạy cảm hơn đàn ông.

"Cậu uống trà gì?" Lý Đằng Huy hỏi.

"Long tỉnh" Tần Lạc trả lời.

"Tôi cũng thích uống trà Long Tỉnh. Thanh cao bền bỉ, hương thơm như hoa lan, có vẻ lạnh nhạt nhưng lại xâm nhập vào trái tim" Lý Đằng Huy tươi cười nói, giống như hai người đã tìm điểm chung của nhau. Ông ta quay người nói với cô nhân viên xinh đẹp bên cạnh: "Một bình trà Long tỉnh".

"Được. Xin hai vị ngồi chờ" Cô gái bán hàng cười rụt rè rồi khom người lui ra bên ngoài. Nàng hiểu dù hai người này không thể vào phòng riêng uống trà nhưng người đã có thể vào đây uống trà tuyệt đối không thể trêu vào được.

Đây là hội sở Tây Hồ. Ở đây thực hiện chế độ hội viên.

Hội viên, nói một cách chính xác chính là sự phân chia ranh giới giữa người người và người giầu. Nhưng về sau khi một thẩm mỹ viện hai mươi mét vuông hay một quán bán vịt quay nhỏ cũng phân phát thẻ hội viện cho bạn bè, khách hàng quen thì điều này đã trở nên tầm thường.

"Công việc của chúng tôi có áp lực rất lớn. Những đồng nghiệp khác thích uống ca phê để giữ vững tinh thần, tôi thích uống trà, yêu thích thơ ca. Đêm uống trà dưới ánh trăng, sáng sớm với ánh bình minh, gạt bỏ hết nỗi mệt mỏi trong người. Cậu xem cổ nhân không chỉ biết uống trà mà còn biết bình trà. Tôi không thể. Tôi không viết ra được những vần thơ như vậy nhưng có thể hiểu được ý tứ của nó".

Tần Lạc cười nói: "Anh không giống như một nhà khoa học mà giống như một nhà văn".

Lý Đằng Huy rất thoải mái trước câu nói của Tần Lạc: "Trong lòng tôi đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu tôi nghiên cứu không thể đạt được thành quả tốt, tôi muốn trở thành một thi nhân, chứ không muốn trở thành một nhà khoa học bậy bạ. Cuối cùng không ngờ tôi lại đạt được thành quả nhât định".

"Những người phương tây nhất định sẽ hối hận khi thưởng cho anh" Tần Lạc cảm thấy con người Lý Đằng Huy rất thú vị, ít nhất khi nói chuyện với ông ta hắn không lo chuyện tìm chủ đề. Trước đó khi ngồi trên xe, Tần Lạc vốn lo lắng về việc hai người đàn ông lần đầu tiên gặp nhau, uống trà ngồi nói chuyện thì cần nói gì. Tóm lại hắn không thể cứ nói đi nói lại chuyện bệnh tật của hai chị em đó, cũng như không thể nói về chuyện lôi kéo Lý Đằng Huy từ bỏ Tần gia, đầu quân của Văn Nhân gia.

"Khi còn bé tôi muốn làm một nhà thơ. Tôi còn viết những vì sao trên bầu trời giống như đôi mắt của trẻ em. Những ngôi sao biến ấmt chính là đứa trẻ đã ngu thiếp đo" Lý Đằng Huy nói: "Khi lớn lên một chút tôi đã hiểu rõ ràng, chỉ làm một nhà khoa học mới có thể thực hiện được mục tiêu của mình. Mỗi người chúng ta không dễ dàng để có một lý tưởng, thực hiện lý tưởng càng không dễ dàng. Tôi muốn trước hết thành công ở lĩnh vực mình không thích sau đó mới tập trung thời gian và sức lực hoàn thành chuyện mình thích".

"Đúng vậy" Tần Lạc thực sự xúc động nghĩ. Trong cuộc đời con người, muốn làm chuyện mình thích là vô cùng khó khăn. Đại đa số người không thể làm những việc mà mình yêu thích.

Cũng may hắn đã chọn Trung y. Đây cũng chính là sở thích của hắn, cũng là nghề nghiệp cả đời của hắn.

Nghĩ vậy, đột nhiên Tần Lạc cảm thấy bản thân mình là một người vô cùng may mắn. Vì hắn đã mắc bệnh ngay từ bé mà tất cả những suy nghĩ bỉ ổi, hèn mọn cùng ác độc của nữ thần vận mệnh với hắn đều tan thành mây khói.

Khi hai người đang nói chuyện với nhau về lý tưởng của con người, từ một cửa sổ phòng riêng trên lầu hai, một thanh niên đẹp trai cùng một cô gái xinh đẹp đang chăm chú nhìn hai người.

"Vốn tưởng đây chỉ là lời đồn đại, không ngờ Lý Đằng Huy này quả thật muốn phản bội Tần gia chúng ta. Chúng ta họ Tần, gã kia cũng họ Tần nhưng họ Tần của nó có thể sánh với họ Tần chúng ta sao?" Người thanh niên khinh bỉ nói: "Lý Đằng Huy rất giỏi trong nghiên cứu nhưng bản lĩnh thì quá kém".

"Có lẽ hai người bọn họ chỉ là bạn bè" Cô gái bưng chứn trà nói. Cô ta mặc bộ trang phục màu bạc, mái tóc cắt ngắn, bên tay phải đeo một cái vòng tai dài gần như chạm vào vai mình, thoạt nhìn có vẻ thông minh, lanh lợi.

"Nếu như hắn làm một con chó của Tần gia thì hắn nên đi cắn kẻ thù có ý định làm tổn tương chủ nhân của mình. Loại hành vi mập mờ này của hắn chính là một loại phản bội" Gã thanh niên đứng dậy nói: "Anh xuống đó xin chén trà uống".

"Đừng gây chuyện nữa" Cô gái khuyên gã."Bây giờ Túng Hoành đang trọng dụng người này. Chúng ta không nên làm khó cho Túng Hoành".

"Yên tâm đi, anh chỉ nói cho hắn biết bổn phận làm người của hắn mà thôi" Gã thanh niên cười nói.

Lý Đằng Huy thấy một đôi nam nữ thanh niên đi tới thì đứng dậy cung kính chào hỏi hai người: "Huy thiếu gia, Lam tiểu thư, hai người cũng tới đây uống trà hả?"

"Đúng vậy" Gã thanh niên gật đầu. Ánh mắt gã nhìn Tần Lạc, gã cười nói: "Không giới thiệu cho tôi làm quen người bạn này sao?"

Lý Đằng Huy biết đôi thanh niên nam nữ Tần gia này đã nhận ra thân phận của Tần Lạc. Bây giờ giấu diếm chữa lợn lành thành lợn què mà thôi. Ông ta thẳng thắn nói: "Cậu ấy là Tần Lạc".

"Ồ, thì ra là Thánh thủ y học Trung Quốc lừng lẫy" Tần Huy cười ha hả nói: "Tôi cứ tưởng mình đã nhận lầm người".

Tần Lạc biết đôi thanh niên nam nữ này. Ở buổi lễ thượng thọ tám mươi của Tần lão gia, hắn đã nhìn thấy hai người này đứng cạnh Tần Túng Hoành cùng nghênh đón khách.

Mặc dù hắn không biết tên của hai người này nhưng một khi đứng ở vị trí thì chính là những người quan trọng của Tần gia. Không thể không nói người của Tần gia đều là những anh tài xuất chúng. Dù chỉ cần nhìn qua bề ngoài cũng thấy bọn họ quả thực là người đi ngàn dặm mới thấy một.

Bọn họ tới đây uống trà, nhìn thấy hắn và Lý Đằng Huy ngồi uống trà, nói chuyện vui vẻ với nhau, trong lòng nhất định không thoải mái. Đương nhiên bọn họ hiểu rất rõ nguy cơ của Tần gia.

"Tôi không biết hai người" Tần Lạc cười nói. Hắn vừa mới giáo huấn một công tử họ xa của Tần gia, bây giờ lại có một công tử Tần gia thực sự tới tìm hắn. Nếu như dạy cho Tần Dật một bài học chỉ có thể làm Tần gia mất mặt đôi chút còn nếu hắn động tới hai người này thì chính là đấm thẳng vào gương mặt già nua, quý phái, cẩn trọng của Tần gia.

"Chúng tôi đều là những người nhỏ bé. Tần thầy thuốc không nhớ cũng hiểu được" Tần Huy nói.

Tần Huy quay nhìn Lý Đằng Huy nói: "Chúng tôi gặp anh ở chỗ này cũng không có gì ngạc nhiên nhưng thấy dượng ở cùng với anh ta mới khiến chúng tôi rất kinh ngạc. Dượng hẳn biết nơi này thực hiện chế độ hội viên. Nếu như không có Tần gia, cả đời này dượng cũng không thể tới đây uống trà".


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1480)