← Ch.0637 | Ch.0639 → |
Uy hiếp!
Uy hiếp trắng trợn!
Cô ấy biết rõ mình tuyệt đối không muốn cô ấy lấy Dương Phụ. Cô ấy cũng biết mình vì ngăn cản cuộc hôn nhân này mà tới đây.
"Mình trúng kế rồi" Tần Lạc bình tĩnh nghĩ.
"Em sẽ chờ anh ở chỗ của em" Vương Cửu Cửu nhắn tin."Hãy xoá những tin nhắn nói chuyện phiếm giữa chúng ta đi. Em muốn duy trì sự nghiêm túc trước mặt bọn họ".
Tần Lạc tươi cười. Vì để Vương Cửu Cửu có thể tiếp tục nghiêm nghị trước mặt cấp dưới của mình, Tần Lạc đã xoá tất cả tin nhắn của hắn và Vương Cửu Cửu. Dù sao hắn cũng đang dùng hòm thư của Lý Thanh Sơn.
Lý Thanh Sơn nghe Tần Lạc nói có việc phải đi. Hắn muốn đích thân lái xe đưa Tần Lạc đi. Hắn khó có cơ hội gặp mặt ông chủ nên phải tỏ ra ân cần để giữ lại ấn tượng tốt trong lòng ông chủ.
Tần Lạc một mực từ chối. Cuối cùng không sao được hắn đành nói: "Không phải tôi ra sân bay. Có thể tôi sẽ ở Vân Phàm mấy ngày. Có thể tôi phải lên núi một chuyến, không cần phải lái xe đưa đi".
Lý Thanh Sơn nghe Tần Lạc nói muốn lên núi một chuyến thì nói muốn làm người dẫn đường nhưng Tần Lạc nói đã tìm được người dẫn đường khi đó hắn mới chịu từ bỏ.
Thật ra Tần Lạc cũng không chắc lắm về phương hướng, thậm chí còn rất ngu ngơ. Bên người hắn còn có Đại Đầu, xuất thân từ bộ đội đặc biệt tinh nhuệ.. một bộ đội đặc biệt mà mù phương hướng thì quá buồn cười.
Lần trước Tần Lạc đã đi trên con đường núi này nhưng lần đó có người thuộc đường dẫn đường cho hắn. Lần này Tần Lạc không có người dẫn đường. Hắn chỉ dựa vào một chút trí nhớ mơ hồ về cảnh vật trên con đường để phân biệt phương hướng trên đường đi.
Thế nhưng điều khác với lần trước chính là trên núi đã bắt đầu có những đội thi công tu sửa đường núi. Tần Lạc gặp công nhân sửa đường nói chuyện mấy câu. Những công nhân đó biết là có một ông chủ ở Yến Kinh đã đầu tư sửa con đường này. Đương nhiên Tần Lạc cũng tránh để bọn họ kích động khi biết rằng ông chủ đó chính là hắn.
Bởi vì con đường núi gập ghềnh, dốc dựng đứng nên không thể nào xây dựng một con đường cái rộng lớn, bằng phẳng. Công việc chủ yếu là dùng xi măng và đá vụn để rải thành một con đường bê tông.
Dù chỉ có vậy nhưng đây vẫn là công trình đòi hỏi kỹ thuật cao. Có rất nhiều tảng đá chắn ngang đường cần phải khai thông. Có rất nhiều vách núi nhỏ cần phải cắt đi hay vượt qua, còn có cả những ao đầm hay rừng rậm cần phải vượt qua.
Cũng may trong những sơn thôn không thiếu công nhân. Chỉ cần trả cho bọn họ mấy chục tệ cùng với bữa ăn hang ngày là bọn họ rất vui. Thật sự đối với những người miền núi không nên xem thường mấy chục tệ này. Với họ, đó là một món tiền lớn. Trong lòng Tần Lạc không hiểu sao không thể vui được khi nhìn thấy gương mặt vui mừng của những công nhân khi nói tới tiền lương của mình.
Tục ngữ có câu: Lên núi kiếm ăn, ven biển kiếm ăn ở biển. Vân Điền là tỉnh có nhiều khu rừng rậm, núi cao hoang vắng, tài nguyên phong phú thế nhưng những người miền núi đang sống trên những núi vàng này lại không biết cách cải thiện cuộc sống của mình.
Ai sẽ giúp họ đây?
"Bác sĩ Tần, bác sĩ Tần. Đúng là anh rồi" Giọng nói nặng, trầm trầm khẩu âm Vân Điền của một người đàn ông vang lên.
Tiếp đó Tần Lạc thấy trưởng thôn Cửu Chi Hoa mặt mũi đầy bụi bặm chạy tới.
"Thôn trưởng, tại sao anh lại ở đây?" Tần Lạc cười hỏi.
"Ngạch đang làm ở đằng kia" Thôn Trưởng cười to, để lộ một cái răng vàng to tướng. Ông ta muốn bắt tay với Tần Lạc nhưng lại ngại bàn tay bẩn thỉu của mình nên không dám chìa tay. Tần Lạc chủ động chìa tay ra, trước tiên trưởng thôn xoa bàn tay bẩn của mình vào chiếc áo không thể bẩn hơn nữa rồi mới dè dặt bắt tay Tần Lạc sau đó ông ta nhanh chóng bỏ tay ra, giống như sợ trên tay mình có vi khuẩn lây bệnh sẽ lây bệnh cho người khác vậy."Ngạch là đốc công, ngạch dẫn theo đàn ông trong thôn tới đây làm việc".
Tần Lạc biết mặc dù Vương Cửu Cửu tình nguyện bỏ tiền ra tu sửa đường nhưng nhân công chủ yếu là người bản địa trong các thôn. Bọn họ không có văn hoá, không có kỹ thuật nên thậm chí bọn họ còn không có can đảm rời núi đi ra ngoài tìm việc làm.
Vương Cửu Cửu thuê bọn họ tu sửa đường, ấn định trả tiền công cho bọn họ coi như là giúp bọn họ một con đường mưu sinh. Nhưng điều này chỉ là tạm thời. Khi con đường này tu sửa xong, bọn họ lại quay trở lại vùng thâm sơn của mình.
"Trong thôn của anh có bao nhiêu người tới đây làm việc?" Tần Lạc hỏi.
" Đó là nhờ phúc của Đại tiểu thư. Cô ấy ở ở lại trong thôn, cũng vô cùng chiếu cố cho thôn của Ngạch. Những đàn ông trong thôn chỉ cần làm được việc là có thể đi làm công nhân, kể cả phụ nữ có sức khoẻ cũng có thể làm" Trưởng thôn cười vui mừng nói, sắc mặt hắn rất đắc ý.
Nhưng từ câu chuyện của trưởng thôn, Tần Lạc đã hiểu được một ý khác: "Đại tiểu thư Vương Cửu Cửu?"
Tần Lạc đoán không sai. Quả nhiên Vương Cửu Cửu ở đây. Nàng không ở lại Vân Điền và Vân Phàm, đi tới một chỗ xa xôi, cách trở. Thảo nào mà rất nhiều người đi tìm nhưng không thể tìm thấy nàng.
"Đúng. Một người như thiên tiên vậy đó. Một người vừa xinh đẹp, vừa rất tốt bụng. Anh nói xem người như vậy không phải nữ Bồ Tát chuyển thế thì là gì?" Đương nhiên trưởng thôn có ấn tượng rất tốt với Vương Cửu Cửu nên ông ta luôn miệng khen nàng.
"Cái gì mà nữ Bồ Tát chuyển thế?" Tần Lạc cười mắng trưởng thôn: "Anh là trưởng thôn. Tại sao anh còn có suy nghĩ mê tín như vậy hả?"
"Hì hì, Ngạch không biết đọc. Ngạch chỉ biết người nào tốt với mình thì người đó chính là Bồ Tát" Trưởng thôn ngang ngạnh nói: "Tại sao bác sĩ Tần lại tới đây?"
"Tôi tới tìm nữ Bồ Tát" Tần Lạc nói: "Anh có biết cô ấy ở đâu không?" :
"Biết" Trưởng thôn sảng khoái nói nhưng rồi ông ta lại nói vẻ khó xử: "Nhưng bây giờ Ngạch đang làm việc, không thể đi được. Nói cách khác là Ngạch không thể dẫn anh đi được".
"Hãy xin phép nghỉ một ngày" Tần Lạc nói: "Tôi sẽ trả anh tiền công gấp đôi".
"Anh là ân nhân cứu mạng Ngạch. Người trong thôn của Ngạch là do anh cứu. Sao Ngạch có thể lấy tiền của anh? Nếu như tôi để bà con trong thôn biết, họ sẽ đánh gẫy lưng Ngạch" Trưởng thôn lắc đầu nói: "Anh hãy chờ Ngạch một chút. Ngạch đi xin phép đại đốc công sau đó sẽ dẫn anh đi tìm Đại tiểu thư. Đại tiểu thư nhất định vẫn còn đang ở nhà của Tôn lão đầu".
"Cám ơn" Tần Lạc cười nói.
Đợi sau khi trưởng thôn đi tới nói chuyện với một người đàn ông đội mũ bảo hộ, trưởng thôn liền dẫn Tần Lạc đi sâu vào trong núi.
Việc một lần nữa đi vào thôn Cửu Chi Hoa, nơi đội chữa bệnh đóng quân trước đây khiến Tần Lạc có một cảm giác rất thân thiết.
Núi xanh, nước biếc, tảng đá kỳ quái, bầu không khí mới lạ mang theo cảm giác tinh khiết, e thẹn làm cho tâm trạng của Tần Lạc cực kỳ thoải mái.
Hắn thầm nghĩ thảo nào Vương Cửu Cửu bỏ chạy thẳng tới chỗ này. Nơi này quả thực là một chỗ rất phù hợp để nghỉ ngơi lấy lại sức. Đương nhiên nếu như ai đó chịu được khung cảnh tĩnh mịch.
Những người còn lại trong thôn đều nhận ra Tần Lạc. Bọn họ khi nhìn thấy hắn đi vào thôn cũng đều mỉm cười chào hỏi hắn. Tần Lạc không hiểu bọn họ nói gì nhưng hắn hiểu được ý tứ trong lời nói của bọn họ. Có người còn chạy về nhà lấy dưa và hoa quả tới mời. Tần Lạc cũng không chút khách sáo, hắn bảo Đại Đầu nhận tất. Những người trong thôn thấy Tần Lạc không chê mấy thứ hoa quả đó thì như có một vinh dự lớn lao, ai nấy đều kích động đỏ mặt.
"Vợ của Tôn lão đầu bị liệt chân. Hai mắt của Tôn lão đầu lại nhìn không rõ nên sau khi Đại tiểu thư tới ở nhà, tất cả đều nhờ vào Đại tiểu thư giúp thu hoạch cây cải dầu. Đừng nhìn cô ấy yểu điệu mà coi thường. Cô ấy làm việc đồng ruộng không kém gì những người phụ nữ có chồng trong thôn".
Trong khi thôn trưởng vừa đi vừa nói chuyện, ông ta đã dẫn Tần Lạc tới trước một ngôi nhà thấp bé, ông ta gọi to: "Tôn lão đầu... Tôn lão đầu, mau ra đây nào. Mau ra đón khách quý nào".
"Tôn lão đầu đi ra ruộng"Giọng nói của một người phụ nữ vang lên trong nhà."Khách quý ở đâu vậy hả? Thôn trưởng hãy giúp Ngạch tiếp khách đi. Ngạch không thể ngồi dậy được".
Thôn trưởng tiến vào một căn phòng đất thấp, bé nói: "Là bác sĩ Tần, là bác sĩ Tần lần trước tới thôn của Ngạch giúp diệt trừ muỗi mặt người, còn nhớ không? Tôn lão đầu đi lâu chưa? Đại tiểu thư đâu?"
"Nhớ rồi. Sao có thể không nhớ chứ? Trong nhà không có gì ăn. Trên đất còn một ít dưa. Trưởng thôn hãy bổ giúp cho Ngạch" Giọng nói của người phụ nữ trở nên kích động.
"Đại tiểu thư đi theo Tôn lão đầu ra ruộng. Hai người nói là hôm nay muốn cày mảnh đất đó".
Tần Lạc cũng đi vào trong nhà. Hắn thấy trong nhà rất đơn sơ. Căn phòng làm bằng bùn trộn lẫn với cỏ. Cỏ lau trộn với bùn để lợp mái nhà. Trong phòng chỉ có một cái bàn, hai cái ghế. Bếp lò ở xây tựa vào tường, xung quanh có một đống củi.
Giấy dán tường màu trắng đã bị khói ảm đen. Ở cửa có treo một bức tranh cầu tài cầu lộc. Nhìn thấy bức tranh trên cánh cửa, Tần Lạc có cảm giác rất buồn cười. Thần tiên ở trên trời nhất định vì ghét căn nhà đơn sơ này này nên không muốn tới đây sao?
Một bà lão nằm trên cái giường ở phía đông. Cánh cửa căn phòng phía tây đóng chặt. Tần Lạc thầm nghĩ: có lẽ Vương Cửu Cửu ở trong căn phòng này.
Nhìn thấy Tần Lạc đi vào phòng, bà lão muốn ngồi dậy, Tần Lạc vội vàng chạy tới khuyên bà cứ nằm yên rồi hắn lại bắt mạch cho bà. Hắn biết bà đã bị liệt nhiều năm, hơn nữa vì bà đã nhiều tuổi nên kinh mạch đã bị liệt hết. Dù với năng lực của hắn cũng thật sự không thể nào chữa trị khỏi hẳn được.
Tần Lạc nói chuyện với bà lão mấy câu rồi trưởng thôn lại dẫn hắn đi ra ngoài tìm Vương Cửu Cửu.
"Ở chỗ đó" trưởng thôn chỉ tay về phía trước nói.
Nếu như không phải do chính trưởng thôn chỉ cho mình, Tần Lạc thực sự không nhận ra người con gái phía trước hắn chính là Vương Cửu Cửu.
Mặc dù Vương Cửu Cửu không phải là người chạy theo quần áo hàng hiệu nhưng quần áo của nàng cũng rất đẹp. Hàng ngày đều rất sạch sẽ, không khác gì các cô gái thành phố khác.
Vương Cửu Cửu bây giờ đây ư?
Vương Cửu Cửu mặc một chiếc áo rộng tay dài kẻ ô vuông, buộc chéo góc lại trước bụng, buộc thành hình một chiếc nơ hình cánh bướm. Chiếc quần jeans màu xanh được xắn tới tận đầu gối, bắp chân nàng dính đầy bùn đất. Đương nhiên đôi chân trần của nàng ngập trong ruộng nước. Đầu nàng đội một chiếc mũ rộng vàng đan bằng trúc của dân quê, che gần kín gương mặt của nàng.
Trong khi đó việc làm của nàng còn khiến Tần Lạc trợn mắt há hốc mồm.
Một tay nàng đang cầm chiếc cày sắt, một tay nàng đang cầm chiếc roi dài, gào thét một con trâu to đi trước. Con trâu lười biếng không chịu đi hay là không nghe lời nàng, tạt ngang gặm một đám cỏ xanh liền bị nàng quất cho một roi.
"Vương Cửu Cửu" Tần Lạc gọi to.
Vương Cửu Cửu ngẩng đầu nhìn Tần Lạc, nàng vứt roi, cày trong tay xuống, chạy nhanh tới chỗ Tần Lạc đang đứng.
Bàn chân nhỏ, trắng loá của nàng đạp trong ruộng nước khiến nước bắn lên tung toé.
Bọt nước bay lên rơi xuống phát ra tiếng rào rào, cũng giống như tâm trạng vui mừng lúc này của nàng.
← Ch. 0637 | Ch. 0639 → |