← Ch.0663 | Ch.0665 → |
Tần Lạc tỉnh lại rồi, nhưng lại ngượng ngùng không dám mở mắt ra. Lại một lần nữa té xỉu ngay trước mặt bao nhiêu người, thực sự là không phải việc mà một người đàn ông với ý chí kiên cường, sắt đá như hắn có thể làm.
Hắn cảm nhận rất rõ là có một người đang đứng bên cạnh giường hắn nằm, thậm chí hắn còn cảm nhận được cả đôi mắt của người đó cứ nhìn chằm chằm vào mình không rời nữa.
" Tỉnh rồi à?" Ly lên tiếng hỏi.
" Sao em biết?" Tần Lạc hỏi lại, cũng ngại không dám giả bộ ngủ tiếp nữa.
" Hơi thở." Ly đáp.
Lúc này Tần Lạc mới biết mình đã bị lộ tẩy rồi. Nếu không phải là bị thương hay mắc phải bệnh gì thì hơi thở của một người khỏe mạnh khi ngủ say là vô cùng bình thường, có một tần số và tiết tấu rất đều đặn. Sau khi tỉnh dậy, vì để không khiến cho mọi người biết mình đã tỉnh, nên hắn đã vô tình làm chậm lại tiết tấu của hơi thở.
Với độ hiểu biết của Ly về cơ thể con người thì làm sao có thể giở cái trò mèo này ra trước mặt nàng được cơ chứ?
" Ha ha, Quân Sư không sao chứ?" Tần Lạc cười cười chuyển sang đề tài khác.
" Không sao rồi." Ly nói.
" Tôi nhớ là sau khi ép độc trong người cô ấy ra thì đã thiếp đi lúc nào không biết, thế đã băng bó giúp cô ấy chưa?" Tần Lạc chẳng biết nói gì bèn tìm chủ đề để nói.
Hắn thích nói chuyện với Ly, nhưng lại không biết nên nói gì cho phải. Những thứ như tiểu thuyết, phim ảnh hay mỹ phẩm, quần áo.... đều không được nói, vì nàng dường như không hứng thú gì đối với những thứ này, và cũng chưa chắc đã hiểu.
" Băng bó rồi." Ly gật đầu đáp lại." Dùng thuốc của anh bôi đấy."
" Thuốc của tôi?" Tần Lạc đút tay vào trong lồng ngực thì phát hiện ra quần áo của mình đã bị người ta lột ra hết. Giờ đây trên người hắn chỉ mặc có một chiếc áo lót mỏng tang.
Ly giơ chiếc bình nhỏ màu vàng đất trong tay mình ra, nói: " Dùng hết rồi."
" Dùng hết rồi?" Tần Lạc đau xót nhận lấy cái bình, rồi mở nắp ra nhìn vào trong một cái, hỏi: " Mũi của tôi là dùng cái gì băng bó thế?"
Mũi của hắn đã được người ta dùng băng gạc băng bó cẩn thận, thương tích cụ thể còn phải thông qua một lần chuẩn đoán nữa mới biết. Cũng không biết có đánh gãy đốt sống mũi, ảnh hưởng đến nhan sắc của hắn hay không nữa.... Sao người phụ nữ đó lại có thể ra tay tàn ác như vậy được nhỉ? Ngày sau kiếm chồng kiểu gì chứ?
" Dùng Vân Nam bạch dược cao." Ly nói.
" Sao không dùng kem dưỡng Kim Dũng cho tôi?"
" Không đủ dùng."
" Nếu mà để lại thẹo trên mặt thì làm thế nào?"
" Không sao đâu. Vết thương ở bên trong, vì vậy mà thẹo cũng ở bên trong."
"....... ." Tần Lạc muốn khóc mà không khóc nổi. Người phụ nữ này lấy hết cả thuốc của mình để bôi cho người khác, mình cũng bị thương vậy mà không cho mình dùng lấy một ít. Sao lại có thể ức hiếp người quá đáng đến vậy chứ?
Tần Lạc hất chăn ra, ngồi dậy nói: " Lấy giúp tôi quần áo."
" Trên đó có máu nên đã đem đi giặt rồi." Ly nói. Tần Lạc bị Quân Sư đánh cho bay sang một bên, máu chảy ra một cách rẻ mạt, thấm hết vào áo. Cũng không thể cứ để mặc hắn như vậy cho nằm lên giường, nên Ly đã cởi áo ngoài của hắn ra.
" Thế bây giờ tôi phải làm thế nào?" Tần Lạc hỏi.
Ly chỉ vào bộ đồ quân phục rằn ri màu xanh ở bên cạnh, nói: " Anh mặc cái này vào trước đi."
" Có sạch không thế?" Tần Lạc hỏi.
" Sạch!" Ly đáp.
Thế là Tần Lạc bèn tiến đến lấy bộ quần áo quân phục đó mặc lên người, đứng nhìn mình trong gương, một khí chất siêu việt, oai phong, hiên ngang, dũng mãnh hiện ra trước mắt.
Nếu trên mũi mà không bị quấn bởi một lớp băng gạc thì hiệu quả có lẽ sẽ còn khá hơn nhiều....
" Trông thế nào?" Tần Lạc đắc ý hỏi.
" Vừa in." Ly nói.
" Đúng vậy. Bộ đồ này của ai vậy?" Tần Lạc hê hê cười hỏi. Lần đầu tiên trong đời hắn khoác lên mình bộ quân phục, hắn tự cảm thấy trông không tồi chút nào.
" Của tôi đấy." Ly nhìn Tần Lạc đáp.
" Của em sao?" Tần Lạc trợn tròn mắt ngạc nhiên. Sau đó cúi đầu xuống nhìn bộ đồ trên người mình, nhìn kiểu gì cũng không thể nhìn ra được đây là bộ đồ của con gái. Hơn nữa, mình phải cao hơn Ly cả chục cm ấy chứ, sao lại có thể mặc vừa được đồ của nàng được nhỉ?
" Là của tôi đấy!" Ly gật đầu xác định lại lần nữa." Tôi mặc thì hợp còn anh mặc thì vừa."
Phải biết rằng, bộ đồ rằn ri của quân nhân đều có những đặc điểm sau: che dấu tương đối tốt, dày bền, rộng rãi tiện lợi, quần áo bao giờ cũng to hơn người một cỡ, như thế mới thuận lợi cho việc chuyển động và tấn công.
Ly mặc vào thì rất hợp, vì nàng mặc nó là để luyện tập và chiến đấu. Tần Lạc mặc lại rất vừa, vì hắn đơn thuần chỉ là vì.... mỹ quan.
Thảo nào khi mặc vào hắn có cảm giác gì đó không ổn lắm, cảm giác mình đang mặc bộ đồ quân phục dạng "body" vậy.
" Sao em lại lấy quần áo của em cho tôi mặc thế?" Tần Lạc tức giận nói.
" Thế anh muốn mặc của ai?" Ly hỏi vặn lại.
Tần Lạc ngẫm nghĩ một cách nghiêm túc, thì cảm thấy mình chắc chắn sẽ không mặc đồ của mấy người như Hỏa Dược, Đại Đầu, Hòa Thượng hay Thám Hoa đâu, ai mà biết trên quần áo bọn họ có mùi gì lạ không chứ? Và đã bao lâu rồi chưa giặt?
Nói như vậy thì, đồ của Ly hoặc Quân Sư khiến cho người ta dễ dàng tiếp nhận hơn.
" Được rồi, tôi tha thứ cho em rồi." Tần Lạc nói." Lần sau nhớ là tìm cho tôi một bộ đồ mới."
" Tôi bảo người đi lĩnh cho anh một bộ nhé?"
" Không cần đâu." Tần Lạc phất tay nói." Không cần phải phiền phức như thế. Thời gian quý giá, cởi ra rồi lại mặc vào để làm gì? Đi, chúng ta đến xem Quân Sư thế nào rồi."
Ly gật đầu, rồi cô bước nhanh ra bên ngoài trước.
" Đợi đã!" Tần Lạc hét lên. Hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ly, ngượng ngùng hỏi: " Bọn họ vẫn ở phòng khách à?"
" Ừm." Ly nói.
"........................"
Giống như là nhìn xuyên được tâm tư Tần Lạc vậy, Ly nói: " Ngất do mất sức vì chữa bệnh cứu người, nên không có gì là mất mặt cả."
Tần Lạc nghĩ bụng cũng thấy đúng. Mặc dù mình không ra chiến trường, nhưng cũng được coi như là gián tiếp bỏ sức mình ra vì đất nước.
Mọi người trong Long Tức giống như là những nhân vật trong trò chơi vậy. Quân Sư, Ly và những người khác là chiến sĩ, sở trường là đánh áp sát, còn Hỏa Dược và Đại Đầu là pháp sư, là vua tấn công từ cự ly xa, nhưng vẫn thiếu đạo sỹ cung cấp mana và máu cho bọn họ.... Tần Lạc không biết chơi game, chứ nếu không thì hắn nhất định sẽ cho rằng mình chính là người mà nhìn có vẻ khiêm tốn, nhưng lại là một tiểu đạo sỹ phong lưu, dễ thương, không thể thiếu trong việc tác chiến của đoàn thể.
" Đi thôi." Tần Lạc thoải mái nói. Hắn đương nhiên là phải ra ngoài để tiếp nhận lấy những lời hỏi thăm ân cần tha thiết và những lời cảm tạ từ mọi người.
" Nếu lần nào cũng ngất thì thật xấu hổ!" Ly bổ sung thêm một câu.
Bốp!
Tần Lạc không cẩn thận bèn đập vào chiếc cửa gỗ, đầu thì không làm sao, nhưng mũi thì lại một lần nữa gặp họa.
Thấy Tần Lạc bước ra, thì mọi người đang đứng đợi trong phòng khách lần lượt là Đại Đầu, Hỏa Dược, Hòa Thượng, Thám Hoa và hai gương mặt lạ lẫm mà Tần Lạc lần đầu tiên nhìn thấy đều tiến lên trước nghênh đón hắn. Được giới thiệu hắn mới biết, hóa ra hai người này cũng đều là thành viên trong Long Tức. Bọn họ là hai anh em sinh đôi, một người có biệt danh là Khỉ, còn người kia là Chuột, nghe nói là con trai của một người thợ săn trên núi. Vì vậy mà mỗi khi bước vào thâm sơn rừng rậm thì chẳng khác nào bước vào nhà mình, nên bọn họ là vua tác chiến trong rừng rậm. Nếu ở trong một hoàn cảnh nhất định, thì đến cả Quân Sư cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Hai người nhìn giống nhau như đúc, nhưng rõ ràng là Khỉ nhanh nhạy hơn một chút, còn Chuột thì trầm mặc ít nói, chỉ gật đầu với Tần Lạc, đến một lời hỏi thăm cũng không có.
Tần Lạc không biết rốt cục trong Long Tức có bao nhiêu nhân tài nữa, nhưng hắn biết đây không phải là cái mà hắn nên hỏi. Có thể đùa giỡn mà không cần suy nghĩ gì với bạn bè, nhưng nhất định là phải có một giới hạn, nếu không thì lại là biểu hiện của một người kém thông minh rồi.
Tần Lạc không nhìn thấy Long Vương, có lẽ ông sau khi nghe tin Quân Sư không vấn đề gì thì đã quay về nghỉ ngơi rồi.
" Tần Lạc, cậu không sao chứ?" Hòa Thượng cười hỏi. Sau khi nhận được tin Quân Sư đã thoát khỏi nguy hiểm thì ai nấy trong bọn họ đều cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, cũng không nghĩ đến việc lập tức đi tìm kẻ làm cho Quân Sư bị thương rồi băm vằm kẻ đó ra làm trăm mảnh nữa.
" Chắc mũi bị tẹt đi rồi. Cậu là người đầu tiên dám động đến tay Quân Sư lúc cô ấy ngủ đấy, quả là một tấm gương sáng cho tôi."
" Cảm giác sờ vào tay của Quân Sư thích chứ? Mặc dù không được trắng mịn như những cô gái thành thị, nhưng lại khỏe mạnh rắn rỏi hơn nhiều.... Chúng tôi ai cũng muốn sờ một cái thôi mà chẳng có cơ hội đây."
" Hòa Thượng, anh đi sờ vào thử xem sao? Xem Quân Sư liệu có cướp đi cánh tay của anh không?" Hỏa Dược hừ lên một tiếng nói.
" Chỉ là muốn thôi. Chứ tôi không dám đâu." Hòa Thượng rụt đầu lại nói." Tôi không có phước như Tần Lạc, chỉ bị cô ấy cho một chưởng vào mũi mà thôi."
" Tôi đến để khám bệnh cho cô ấy." Tần Lạc tức muốn hộc máu mồm, nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào với những người này." Lương y như từ mẫu. Mấy người đến cái này mà cũng không hiểu sao? Những lúc nguy nan như thế thì còn ai mà nghĩ xem cảm giác khi sờ vào thế nào?"
Tiểu Lý Thám Hoa nghiêm túc nhìn Tần Lạc hỏi: " Cậu dùng cái cớ này để sờ qua tay của bao nhiêu cô gái rồi?"
Hòa Thượng liếc nhìn về phía Ly, thấp giọng nói: " Đã sờ qua Ly bao giờ chưa?"
" Ối chao..." Vừa dứt lời đã có một lưỡi dao bay vụt qua mặt hắn, kêu "vèo" một tiếng rồi cắm thẳng vào bức tranh treo trên tường, chuôi dao vẫn còn rung lên kêu ong ong.
" Lần sau sẽ không còn phóng trượt như thế này nữa đâu!" Trong tay Ly lại có thêm một con dao nữa tự lúc nào, lạnh lùng nói.
" Ối, bà cô của tôi, không có lần sau nữa đâu, tuyệt đối là không có nữa đâu." Hòa Thượng sợ đến hoa mày chóng mặt.
Tần Lạc thấy vậy mà cảm thấy sợ hãi vô cùng. Thầm nghĩ: bao nhiêu lỗ hổng ở trên tường này lẽ nào đều là Ly dùng dao phi đó sao? Người phụ nữ này rốt cuộc là bạo lực đến độ nào không biết?
" Được rồi! Được rồi! Mọi người không ồn ào nữa, nói vào chuyện chính đi." Tiểu Lý Thám Hoa phất phất tay nói.
Tuổi của anh ta lớn nhất ở đây, cũng là một trong những thành viên từng trải nhất trong Long Tức. Nghe nói, khi Long Vương vừa mới thành lập cái đơn vị bộ đội đặc chủng thần bí nhất Trung Quốc, thì anh ta gia nhập với vai trò là một thành viên nhỏ tuổi nhất. Vì vậy mà nếu Quân Sư không có ở đây thì anh ta sẽ là đội trưởng, còn khi Quân Sư có ở đây thì anh ta sẽ là đội phó.
Long Tức là một đơn vị thiết lập quân luật thép, mọi người ai nấy đều coi việc phục tùng mệnh lệnh là một thiên chức. Tiểu Lý Thám Hoa vừa nói dứt lời, thì căn phòng khách vừa rồi vẫn còn náo nhiệt thì giờ đây đã yên tĩnh trở lại.
Không ai nói gì, cũng không ai cười đùa, thậm chí đến cả hơi thở bọn họ cũng có thể duy trì giống nhau.
" Xếp thành hàng!" Tiểu Lý Thám Hoa hô lên. Anh ta đứng yên một chỗ không động đậy, còn những tổ viên khác thì tự động đứng áp sát vào anh ta căn cứ vào dáng người cao thấp.
Xoạt, xoạt, xoạt. Tốc độ nhanh chóng, động tác chuẩn mực, thậm chí từ lúc hạ lệnh cho tới khi các tổ viên đứng ngay ngắn cũng không dùng tới một giây.
Ly đứng ở vị trí thứ tư, đứng trước nàng là Đại Đầu, hai anh em Chuột và Khỉ. Nàng còn cao hơn cả bọn họ một chút.
" Chào!" Tiểu Lý Thám Hoa lại hô lên một lần nữa.
Xoạt!
Đội bách chiến tinh binh này nhìn vào Tần Lạc rồi giơ tay trái lên, ánh mắt nghiêm trang nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc.
" Làm cái gì thế này?" Tần Lạc vội chạy sang một bên, không dám nhận một đại lễ như vậy từ bọn họ." Mọi người đều là bạn bè của nhau cả, tôi cũng chỉ là làm việc mà tôi nên làm mà thôi. Mọi người có cần phải như thế không?"
" Quân Sư là đội trưởng của Long Tức, và cũng là linh hồn của chúng tôi. Có Quân Sư ở bên cạnh, thì khả năng sống sót của chúng tôi trên chiến trường sẽ vào khoảng 30% trở lên. Cậu cứu được cô ấy một mạng sống, thì cũng đồng nghĩa với việc cứu chúng tôi một mạng.... Giờ đây, mỗi một người chúng tôi đều nợ cậu một mạng sống." Tiểu Lý Thám Hoa nghiêm túc nói." Chúng tôi không sợ chết, nhưng chúng tôi vẫn muốn sống để giết địch hơn. Tần Lạc, không phải né tránh như vậy, đây là một vinh dự mà cậu đáng được hưởng!"
Tần Lạc im lặng hồi lâu, sau đó bước đến trước mặt mọi người.
Hắn không phải là đi đến để tiếp nhận lời chào theo nghi thức quân đội, mà là đến để học theo kiểu cách bọn họ, giơ tay phải lên chào đám người tuy không chói mắt như những minh tinh màn bạc ở bên ngoài kia, nhưng lại có thể đốt cháy tim gan của không biết bao nhiêu người.
Hắn cũng là một quân nhân, và cũng là một thành viên trong Long Tức.
← Ch. 0663 | Ch. 0665 → |