Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 0684

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 0684: Mơ ước trồng vườn thực vật thảo dược!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


Nếu Tần Lạc mà biết được Lý Mãnh đang nghĩ gì lúc này thì hắn nhất định sẽ vô cùng tức giận và giải thích: Tôi không hề lừa gạt phụ nữ, mà trước giờ đều bị phụ nữ lừa.

Hắn nhìn tiểu Hoa cười hỏi: "Tôi nói cha mẹ em như vậy, em có trách tôi không?"

Hắn không quan tâm vợ chồng Mạc Đại Hải nghỉ gì, nhưng hắn lại quan tâm xem tiểu Hoa đang nghĩ gì, vì nàng là học sinh của hắn, còn vợ chồng Mạc Đại Hải thì ____ Hắn cũng đau có nghĩ đến việc tìm họ để mượn tiền đâu.

"Hì hì, thầy Tần, em cảm ơn thầy nhiều lắm." Khuôn mặt mũm mĩm của tiểu Hoa nở một nụ cười tươi rói, chẳng có vẻ gì là giận dữ cả."Sao em có thể trách thầy được cơ chứ? Em cám ơn còn không kịp nữa là. Nếu thầy mà không giúp em thì cha mẹ em nhất định sẽ cho em ra nước ngoài. Em hiểu cha em lắm, ài, không thể tin mấy người thương nhân nói được. Thầy đừng nghĩ vừa rồi ông ấy cười hề hề với thấy như thế, có khi quay về là lại thay đổi ngay. Nếu không nói nặng lời với ông ấy thì ông ấy sẽ không thật lòng với thầy đâu."

"Thế là lần này không còn vấn đề gì rồi chứ?" Tần Lạc lo lắng nói. Mặc dù Mạc Đại Hải đồng ý cho Lý Mãnh một cơ hội, nhưng ai mà biết ông ta có hối hận hay không chứ? Nếu sớm biết được thế này thì phải ký giấy tờ đàng hoàng mới phải.

"Em không rõ." Tiểu Hoa lắc đầu nói."Bất kể thế nào thì em cũng sẽ không rời khỏi Yến Kinh đâu."

"Tiểu Hoa." Lý Mánh nói với giọng khàn khàn."Hay là em nghe lời cha mẹ em đi. Theo anh thì chẳng có tiền đồ gì cả___ ở lại Yến Kinh cũng không tốt đâu."

"Lý Mãnh, anh ngốc quá đấy." Tiểu Hoa tức giận nói."Thầy Tần đang nghĩ cách giúp chúng ta mà, em còn chưa lùi bước mà anh đã từ bỏ như vậy rồi sao?"

"Anh không phải thế mà chỉ là anh____" Sắc mặt Lý Mạnh ảm đạm hẳn xuống, chỉ muốn chùm chăn kín mặt luôn vào thôi, liền nói: "Anh chỉ là không biết làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ mà cha mẹ em đặt ra thôi. Môt tấn vàng cũng phải đến cả tiền trăm triệu nhân dân tệ, anh lấy đâu ra cả đống tiền như thế chứ?"

Lý Mạnh không được giỏi toán cho lắm, thậm chí còn không có cách gì để mà tính nhanh trong đầu mình một tấn vàng có giá trị bao nhiêu nữa. Tất nhiên là cậu ta cũng không biết hiện giờ một gam vàng trên thị trường giá bao nhiêu tiền.

"Anh ngốc à, nếu thầy Tần đã nói như vậy rồi thì chắc chắn là thầy sẽ giúp chúng ta nghĩ cách thôi." Tiểu Hoa tức giận nói. Tìm một tên ngốc làm bạn trai cũng khá là mệt.

Nhưng ai bảo mình lại thích cái ngốc nghếch của anh ấy cơ chứ?

Lý Mãnh trợn tròn mắt nhìn Tần Lạc một cái, nói: "Anh cũng không muốn thầy Tần giúp đâu."

"Vì sao vậy?" Lần này đến cả Tần Lạc cũng cảm thấy kỳ lạ. Tên Lý Mãnh này rốt cuộc là làm sao vậy? Cậu ta quyết định chia tay với Tiểu Hoa hay sao?

"Em____em không phải vì cái đó mới cứu Thầy." Lý Mãnh ngượng ngùng nói."Hơn nữa thầy Tần cũng không dễ dàng gì, một tấn vàng thực sự là một con số quá lớn."

Tần Lạc và Tiểu Hoa lúc này mới hiểu ra vấn đề, vốn dĩ Lý Mãnh lo là người ta sẽ hiểu lầm cậu ta vì muốn bám lấy Tần Lạc nên mới xả thân cứu hắn. Hơn nữa, cậu ta căn bản là không tin thầy Tần của cậu ta có thể móc ra được một trăm triệu___ Dù gì thì đời sống hàng ngày của Tần Lạc vẫn rất giản dị. Ngày trước ngày nào hắn cũng ngồi xe của Lâm Hoán Khê để đi làm và cả đoạn đường từ chỗ làm về nhà, đến chiếc xe riêng cho mình cũng không có.

"Cũng không được coi là giúp em." Tần Lạc cười giải thích nói."Là muốn em giúp tôi làm việc này."

"Giúp thầy ấy ạ? Em có thể làm được gì chứ?" Lý Mãnh hỏi lại với giọng nghi hoặc.

"Giúp tôi trồng thuốc." Tần Lạc nói.

"Trồng thuốc? Trồng thuốc gì ạ?" Tiểu Hoa cướp lời hỏi."Thầy Tần, thầy là bác sĩ, thầy muốn trồng thuốc để làm gì? Chẳng lẽ thầy lại muốn trở thành bác nông dân hay sao?"

Tần Lạc không ngay lập tức đáp lại câu hỏi của Tiểu Hoa, mà lên tiếng hỏi: "Em có biết sự kiện thuốc đông ý có độc không?"

"Biết ạ. Thời gian trước còn xôn xao hết cả lên cơ mà. Sao vậy thầy?" Tiểu Hoa gật đầu nói. Nàng vẫn không thể liên kết hai sự việc là sự kiện thuốc đông y có độc và việc Tần Lạc muốn trồng thuốc lại với nhau.

Tất cả mọi người trên thế giới đều biết rằng, thuốc đông y chủ yếu bắt nguồn từ Trung Quốc, ngoài thực vật dược ra thì còn có động vật dược như mật gấu, mật rắn, nhung hươu, lộc giác.. v.. v.. ; loại vỏ cứng như chân châu, hải cáp xác; khoáng vật như long cốt, từ thạch.. v.. v.. đều là nhũng vị thuốc bắc có thể dùng để trị bệnh được. Có một số ít vị thuốc đông y là có nguồn gốc từ nước ngoài, ví dụ như sâm Mỹ.

Đa phần các loại dược liệu để được dùng làm thuốc thì phần lớn đều dùng rễ hoặc cành không ra quả là chính, nhân sâm và đương quy là hai vị thuốc được sử dụng với tần xuất rất cao.

Nhưng thời gian trước đài báo lại đưa tin về việc rong Nhân Sâm và Đương Quy mà chúng ta vẫn dùng nó để làm dược liệu và thuốc bổ là có độc, có thể nguy hại rất lớn đến cơ thể con người.

Trong phút chốc cái tin này đã xôn xao dư luận, toàn dân khiếp sợ, thuốc để cứu mạng dưỡng thân sao đột nhiên lại trở thành hung thủ giết người chứ?

Chúng ta lấy Đương Quy làm ví dụ. Chu ký sinh trưởng của Đương Quy là vào khoảng năm năm, dùng chất kích thích sinh trưởng thì chỉ cần một năm là đủ. Trong thời gian sinh trưởng đề phòng sâu bệnh, thì liên tục phun thuốc sâu thuốc muội độc hại vô cùng, sau khi trưởng thành thì đề phòng trừ sâu hại và ẩm mốc thì dùng lưu huỳnh hun đốt đi hun đốt lại. Như vậy cũng có thể nói rằng, mỗi một cái lỗ chân lông trong trung dược Đương Quy đều có thể tiềm tàng nguy hiểm chết người.

Lưu huỳnh, chất kích thích sinh trưởng, thuốc trừ sâu.. v.. v.. Đây đều là thủ đoạn của đám gian thương bất lương thường dùng.

Sự việc vừa được phơi bày ra đã khiến cho không biết bao nhiêu thầy thuốc đông ý vừa mới ngẩng đầu lên đã gặp phải một cú sốc thật tàn khốc. Đến cả người trong nước mình cũng không tin vào trung y dược nữa, thì làm sao có thể hi vọng xa vời là những người nước ngoài sẽ tin và dùng trung y dược của chúng ta nữa chứ?

Sau khi biết được việc này thì Lần Lạc vô cùng tức giận, nhưng cũng không biết phải làm sao. Thế nên hắn liền nghĩ tới việc tự mình trồng những vị thuốc thường gặp và thường xuyên sử dụng.

Khi còn ở Vân Điền thì hắn cũng đã bàn bạc qua với Vương Cửu Cửu rồi, vốn dĩ là hắn muốn thành lập một công ty y dược và công việc này sẽ được công ty y dược đó tiến hành. Nhưng sau khi Vương Cửu Cửu rời đi thì kế hoạch của hắn cũng tạm thời hải đặt sang một bên.

Không ngờ hôm qua được Lý Mãnh xả thân cứu giúp thì lại phát hiện ra cậu ta gặp khó khăn, thế là Tần Lạc liền giao việc này cho Lý Mãnh làm. Tên to đầu này cũng hơi ngốc một chút, nhưng cũng may mà việc trồng thuốc này cũn gkhoong cần đến người nào thông minh bậc nhất hay gì cả, chỉ cần chăm chỉ một chút, kiên nhẫn một chút và có thể quản lý thật tốt những người bên dưới, thì cũng chẳng có vấn đề gì là lớn hết.

Lý Mãnh nên cảm thấy vinh hạnh vì điều này, vì đây là lần đầu tiên Tần Lạc quyết định giao sự nghiệp cho mình vào tay một người đàn ông. Từ Quốc Tế Khuynh Thành do Lệ Khuynh Thành quản lý, đến Công Hội Trung Y do Lâm Khoán Khê quản lý, đến  hội trợ cấp do Vương Cửu Cửu quản lý, công ty Đằng Long do Lô Vĩ quản lý, ngay đến cả thị trường nước ngoài cũng là do Trần Tư Tuyền quản lý___làm gì có ai không phải là phụ nữ đâu? Làm gì có người nào là không nghiêng nước nghiêng thành?

Thấy Tiểu Hoa còn chưa hiểu rõ thì Tần Lạc liền giải thích nói: "Tôi chuẩn bị bảo Lý Mãnh giúp tối trồng ít thảo dược."

"Em á? Em có làm được không?" Lỹ Mãnh nói với giọng không được tự tin cho lắm.

"Sao em lại không tin tưởng vào bản thân mình như vậy?" Tần Lạc cười nói: "Về học hành thì em không phải là đứng đầu gì nhưng cũng không được coi là học kém, lại nhận thức khá tốt về thuốc đông y, hơn nữa, em chỉ cần nắm vững những phương diện lớn một chút là được rồi, còn người trồng thực sự thì không cần đến em đâu."

"Nếu em không hiểu cách trồng thảo dược thì chúng ta có thể mời một số giáo sư nông nghiệp hay những chuyên gia về thảo dược đến để giúp đỡ chúng ta làm việc này. Một mình em không trồng được cả một khoảng đất lớn như vậy thì chúng ta có thể thuê nông dân trong vùng đó luôn. Chỉ cần em muốn thì tự khắc sẽ làm được thôi."

"Thế em..... trồng cái này có thể kiếm được ra tiền sao?" Lý Mãnh không yên tâm hỏi. Trồng chút thảo dược thì có thể bán được bao nhiêu tiền? Hàng năm mình có thể lĩnh được bao nhiều tiền lương?

Cho dù thầy Tần một năm có thể trả cho mình năm trăm nghìn nhân dân tệ đi chăng nữa thì đợi đến khi có thể kiếm ra được một tấn vàng thì...Tiểu Hoa cũng già khú rồi.

Tần Lạc tủm tỉm cười nói: "Em có biết đến Lý Gia Thành không?"

"Em biết." Lý Mãnh nói."Là người giàu nhất Trung Quốc mà. Cái này thì ai mà không biết?"

"Lý Gia Thành hai năm trước đầu tư một tỷ nhân dân tệ vào Vân Điền để trồng mười nghìn mẫu vườn thực vật Tâm Thất mà ông ta trồng tăng lên đến sáu lần___không cần dùng đến hai năm và đã thu về được toàn bộ số tiền ban đầu mà ông ta bỏ ra đầu tư." Tần Lạc cười nói."Tôi sẽ cho em tiền vốn khởi điểm và một phần mười cổ phần. Em trồng được càng nhiều thì thu lại được càng nhiều. Tôi đã nói rồi, có thể một tấn vàng đối với em mà nói đúng là không thành vấn đề gì cả."

"Cái này____" Lý Mãnh há hốc miệng nói không nên lời.

"Thầy Tần, làm vậy làm sao được chứ?" Tiểu Hoa ngại ngùng nói: "Món quà này quả là quá lớn."

"Cổ phần không phải là cho không đâu." Tần Lạc cười nói."Có lẽ, đớik đến sau khi vết thương của em khỏi rồi thì sẽ phải thôi học trước, sau đó lập tức chuyên tâm vào việc này. Trước đó em không có kinh nghiệm làm việc gì cả, tôi có thể tìm người dẫn dắt thêm cho. Đợi sau khi công ty đi vào quỹ đạo rồi, thì việc này sẽ do một mình em đảm nhiệm phụ trách. Tôi rất xem trọng việc xây dựng vườn thực vật thảo dược của chúng ta, vì vậy mà tôi không hi vọng em sẽ làm cho tôi phải thất vọng."

Em nhất định sẽ không làm cho thầy phải thất vọng đâu." Lý Mãnh cam đoan nói."Chắc chắn là không."

Vì quá xúc động nên Lý Mãnh lại muốn ngồi thẳng dậy, thế là lại một lần nữa động đến vết thương phía sau lưng, , lại một lần nữa đau đến nhăn nhó mặt mày.

Tiểu Hoa vội vàng chạy lại dí cậu ta xuống giường, nói: "Đừng động đậy. Vết thương của anh còn chưa khỏi mà."

Tần Lạc cũng khuyên nói: "Đừng xúc động. Việc cần làm nhất hiện giờ đó là dưỡng thương cho tốt, đợi sau khi bệnh khỏi hẳn rồi thì hãy chăm chỉ mà làm việc thôi. Em càng trồng được nhiều thảo dược bao nhiêu thì một phần mười cổ phần của em sẽ càng có giá bấy nhiêu___vì Tiểu Hoa, em cũng nên nỗ lực hơn nữa."

"Em biết rồi ạ." Lý Mãnh nói với đôi mắt đỏ au."Thầy Tần, em thực sự là không biết phải cảm ơn thấy thế nào nữa."

"Nghỉ ngơi cho thật tốt đi." Tần Lạc cười nói.

Tiểu Hoa đứng bên cạnh thấy khó hiểu vô cùng, đều là đàn ông cả mà sao lại khác biệt lớn đến thế chứ?

Lý Mãnh bị thương là do đỡ cho Tần Lạc một nhát dao, người phải nói lời cảm ơn đáng lẽ phải là Tần Lạc mới đúng. Nhưng Tần Lạc vừa mới ra tay thì trong nháy mắt anh chàng ngốc này đã sống chết vì hắn rồi. Xem chừng ngày sau mà ai nói một câu Tần Lạc không tốt trước mặt cậu ta thì cậu ta sẽ liều chết với người đó ngay lập tức.

Có một số người sinh ra đã nổi bật giữa đám đông rồi cũng nên?


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1480)