← Ch.0900 | Ch.0902 → |
Đợi cho mọi người cười đùa thỏa thích xong Tần Lạc mới khoát tay ra ý cho mọi người im lặng, nói: "Tôi không phải là Thượng Đế, vì vậy mà sẽ không có chuyện người ta đánh vào mặt trái của tôi thì tôi giơ mặt phải mình ra. Tôi lại càng không phải là người thích gây chuyện, nhưng người ta lại cứ ức hiếp tôi hết lần này tới lần khác, nên tôi không thể không đứng ra nói vài lời."
"Hôm nay tôi không đại diện cho bộ y tế, cũng không đại diện cho Trung y Trung Quốc, tôi chẳng đại diện được cho ai cả, tôi chỉ có thể đại diện cho chính bản thân tôi đến đây nói đôi lời. Là một bác sĩ Trung y, tôi luôn cảm thấy hãnh diện, tự hào đối với nghề nghiệp của mình. Tôi đã từng nói vô số lần trước truyền thông rằng, nếu không có Trung y, thì tôi có lẽ đã chết từ trước khi lên mười rồi, Trung y chính là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi lúc nào cũng đem trong mình một lòng biết ơn đối với Trung y."
"Ông nội của ông nội tôi là một bác sĩ Trung y, cha của ông nội tôi cũng là một bác sĩ Trung y, con trai ông nội tôi thì là người bán thuốc, vì vậy mà việc cháu trai của ông nội tôi trở thành một bác sĩ Trung y cũng chẳng có gì kỳ lạ cả. Thông qua việc đi sâu tìm tòi, học hỏi, tôi cảm thấy Trung y là một trong những thủ đoạn gìn giữ sức khỏe tốt nhất trên thế giới. Là một người theo ngành Trung y, khi thấy được tình cảnh xuống dốc của Trung y, thì trong lòng tôi tất nhiên cảm thấy là không dễ chịu chút nào. Tôi thực sự hy vọng thông qua những cố gắng và nổ lực của bàn thân có thể thúc đẩy Trung y phát triển, khiến cho người hiểu và sử dụng Trung y ngày một nhiều lên."
"Tôi cho rằng chỉ cần không làm việc gì có lỗi với quốc gia, với dân chúng, dựa vào khả năng của mình để phát triển và làm rạng danh Trung y. Nhưng không ngờ tôi lại nghĩ sự việc đơn giản quá mức. Con đường này thực sự gian nan và nguy hiểm vô cùng. Có vô số người đang giở trò, nặng có nhẹ có, chỗ sáng có chỗ tối cũng có, trong nước và ngoài nước đều có cả."
"Tần Lạc, anh có thể nói cho chúng tôi biết thân phận của những người đó không?" Có một phóng viên đứng dậy hỏi.
"Đừng hỏi tôi bọn họ là ai, tôi không nói thì mọi người cũng sẽ biết. Đừng hỏi tôi vì sao bọn họ lại làm vậy, tôi không nói thì mọi người cũng sẽ hiểu. Tôi nghĩ việc Trung y vùng lên nhất định là đã động chạm đến lợi ích của không ít người. Nếu không thì bọn họ cũng sẽ không phản ứng một cách kịch liệt đến vậy." Tần Lạc cười nói. Câu hỏi này thật khó trả lời quá, có một số người thân thế địa vị hơn người, có một số người thì ẩn nấp trong bóng tối, vì vậy mà hắn làm sao có thể nói ra thân phận của bọn họ được?
"Nhưng Trung y vùng lên là điều tất yếu." Nụ cười trên mặt Tần Lạc bỗng nhiên biến mất, thoáng một cái giọng nói đã trở nên lạnh lùng, sắc bén: "Đừng có ai nghĩ đến chuyện ngăn cản, mà cũng chẳng ai có thể ngăn cản nổi."
Khi nói câu này, Tần Lạc giống như là đang có một mối thâm thù với ai đó không bằng.
Có điều, những lời nó và hành động này của Tần Lạc khi lọt vào tầm mắt của đám phóng viên, thì ắt sẽ thôi thúc trí tò mò của bọn họ.
Rốt cuộc là ai muốn ngăn cản sự phát triển của Trung y? Trung y vùng dậy đã động chạm đến lợi ích của ai? .
Không cần phải nói thì sau khi quay về bọn họ nhất định sẽ điều tra tìm hiểu vụ việc này.
Có được sự quan tâm, chú ý và giám sát của cả đám người thế này thì những kẻ gây sự kia muốn làm gì thì cũng phải ngày càng cẩn trọng hơn.
Đây là cái mà Tần Lạc muốn thấy và cũng là mục đích hắn nói ra những lời như vậy.
Chẳng phải một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao hay sao.
"Tần Lạc, Ất can giải độc vương rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ đúng là làm tổn hại đến tim như những gì mà giới truyền thông Hàn Quốc và Nhật Bản đưa tin hay sao?
"Ất can giải độc vương là do bác sĩ Lam Thiên Hộ nghiên cứu ra, quả đúng là có công dụng chữa trị được viêm gan B, đây vốn dĩ là một việc tốt có lợi cho nước cho dân. Nhưng nhân viên giám sát và kiểm dịch của chúng ta đã phát hiện ra, công ty Kim Huy trong quá trình sản xuất Ất can giải độc vương đã dùng một dược liệu rẻ tiền để thay thế một loại dược liệu vô cùng quý hiếm, làm vậy thì sản lượng của họ sẽ tăng lên đáng kể."
"Nhưng dược liệu thay thế đó không thể nào bằng được loại dược liệu vốn có, đây cũng là nguyên nhân mà bộ y tế tạm thời cho ngưng việc tung dược phẩm này ra thị trường lại, chứ không phải là có hại đến cơ thể, làm hư tổn tim như một số người vẫn nói, dược phẩm được chế từ một phương thuốc hoàn chỉnh sẽ không làm tổn hại gì đến cơ thể con người, chỉ có hàng giả, hàng nhái mới có hại tới cơ thể con người mà thôi. Tôi đến giờ vẫn không hiểu nổi tại sao dược phẩm không cho phép tung ra ở thị trường trong nước lại có thể được bán ở các nước khác. Có ai có thể giải thích cho tôi việc này được không?"
Đám phóng viên lại cười ồ lên lần nữa, không có ai chất vấn gì lại Tần Lạc cả.
Không phải Tần Lạc không muốn nói cho dân chúng biết chân tướng sự việc, mà là hắn không thể làm thế.
Thông qua những cố gắng, nỗ lực của bao nhiêu người, thì Trung y đang ở trong một giai đoạn ổn định và vững bước đi lên.
Vốn dĩ việc nghiên cứu ra Ất can giải độc vương của Lam Thiên Hộ là một việc có lợi cho Trung y, nhưng vì hắn ta có dã tâm không tốt nên đã khiến cho việc này đi đến thế không thể không chế nổi, kết cục là kéo theo Trung y cùng rơi xuống vực sâu.
Người đứng ra tuyên bố có thể công phá viêm gan B là người Trung Quốc, tiến hành kiểm nghiệm cũng là tổ chức Trung y, bây giờ người nhảy ra nói thuốc này có độc cũng vẫn là người Trung Quốc các người, các người cho chúng tôi là những kẻ ngu ngốc không biết gì à?
Còn một số nước cũng nắm luôn cái cớ này để công kích Trung y Trung dược, nếu Tần Lạc đứng ra nói rõ chân tướng sự việc vào lúc này, thì liệu có phải những phí tổn cho những bệnh nhân uống phải thuốc giả phải vào viện ở Hàn Quốc và Nhật Bản và những tổn thất có liên quan khác sẽ do chính phủ Trung Quốc gánh chịu hết không? Món nợ này cũng lại phải đổ lên đầu Trung y nữa ư?
Cho dù có người giải quyết được vấn đề độc tố trong Ất can giải độc vương, thì về sau ai còn dám dùng Ất can giải độc vương? Ai còn dám tin vào thuốc Trung y nữa?
Có rất nhiều cách để chết, nhưng tuyệt đối không được lựa chọn một cái chết ngu ngốc.
Đến lúc đó Trung y sẽ thành thuốc cấm trên toàn thế giới, thì bao công sức, bao nổ lực của Tần Lạc và vô số người theo ngành Trung y cũng sẽ vì một lần "thẳng thắn một cách ngu xuẩn" này mà đổ sông đổ bể hết.
Trung y sẽ không cần phải cứu vớt nữa, vì nó nhất định là chết chắc rồi.
"Tần tiên sinh, những bệnh nhân uống loại dược phẩm rồi bị trúng độc ở Hàn Quốc và Nhật Bản có liên quan gì đến Ất can giải độc vương không?"
"Chẳng có liên quan gì hết." Tần Lạc nói."Nếu nói có liên quan thì đó là việc bọn họ biết rõ món hời mà Ất can giải độc vương sẽ đem lại, nên mượn thời cơ này để phát tài, nhưng không ngờ chính việc làm đó lại hại người hại cả mình."
"Nghe nói loại thuốc này đến từ Trung Quốc, hơn nữa công ty sản xuất loại dược phẩm này lại là công ty Kim Huy, " Một nữ phóng viên mắt xanh tóc vàng dùng một giọng Trung Quốc lơ lớ hỏi, chắc cô ta là phóng viên của một tờ báo nào đó đóng ở Trung Quốc.
Tần Lạc nhìn cô ta rồi cười ha ha nói: "Vị phóng viên này là người Pháp phải không?"
"Đúng vậy." Nữ phóng viên không ngờ Tần Lạc lại nhận ra được cả việc mình là người nước nào, vui mừng nói: "Tên tôi là Laurie, phóng viên của tờ <Đời sống Pháp>."
"Cô Laurie có lẽ không biết, có rất nhiều tranh vẽ hoặc đồ gốm sứ được những nghệ thuật gia của Trung Quốc nhái lại của người xưa và đều được người nước cô coi đó là đồ thật mà mua về tặng cho người thân, bạn bè. Khi nào cô về nước thì cũng có thể mua một bức tranh của Đường Dần hay chữ của Trịnh Bản Kiều, rẻ lắm. Chẳng đáng bao nhiêu tiền đâu."
Nghe thấy Tần Lạc nói vậy thì cả hội trường cười rộ hết cả lên.
Vì bọn họ đều biết cái điển cố mà Tần Lạc vừa nói. Có một đại sứ người Pháp khi còn làm việc ở Trung Quốc, thì thường xuyên được bạn bè của ông ta nhờ vả mua một số đồ hàng nhái là tranh vẽ hay gốm sứ đem về nước để tặng vợ hoặc người tình. Những quý cô, quý bà sau khi nhận được thì coi đó như báu vật, cất giữ hết sức cẩn thận.
Những người phụ nữ Pháp đó chỉ cần đẹp mắt, làm sao có thể phân được thật giả chứ? Thậm chí, e rằng bọn họ đến Đường Bá Hổ có phải là một loại hổ có ở Trung Quốc hay không cũng không rõ nữa.
Laurie chỉ biết cười, cô cũng không cố hỏi gì về vấn đề này nữa.
Điển cố này cô cũng từng nghe nói qua, chính bản thân vị đại sứ người Pháp đó đã nói ra trước đông đảo truyền thông.
Nghe nói tin này sau khi truyền đến tai người Pháp, thì không ít phụ nữ đã chia tay với người tình hoặc chồng mình.
"Tần tiên sinh, người nghiên cứu ra Ất can giải độc vương là Lam Thiên Hộ tiên sinh hiện giờ đang ở đâu vậy? Vì sao lại đột nhiên mất tích như thế?"
"Tôi không biết." Tần Lạc cười nói."Bộ y tế cũng đang tìm xem ông ta ở đâu đây."
"Liệu có phải đã bị diệt khẩu như người ta dự đoán không?"
"Ai lại đi làm một việc vớ vẩn như vậy?"
"Ất can giải độc vương còn có thể được tung ra thị trường không? Bản quyền của Ất can giải độc vương sẽ thuộc về ai?"
"Được rồi." Tần Lạc nhìn một lượt mọi người rồi nói."Hàn huyên với mọi người lâu vậy làm tôi quên cả việc nói buổi họp báo ngày hôm nay chính thức bắt đầu."
Mọi người lại cười ồ lên một lần nữa, liên tục nói không cần đâu, không cần đâu, có thể bắt đầu được rồi.
"Ất can giải độc vương được bác sĩ Lam Thiên Hộ phát minh ra đầu tiên, vì vậy ông ấy sẽ là người có bản quyền chính. Lam Thiên Hộ tiên sinh đã ký kết hợp đồng với công ty Kim Huy, và đem bản quyền này giao cho công ty Kim Huy, sản phẩm sẽ do công ty Kim Huy sản xuất và bán ra, còn bản thân ông ta sẽ có được một phần hoa hồng nhất định. Tất nhiên là điều này có liên quan đến bí mật thương mại giữa công ty Kim Huy và Lam Thiên Hộ tiên sinh, nên tôi cũng không biết nhiều."
"Hiện giờ Lam Thiên Hộ tiên sinh mặc dù không tiện lộ diện, nhưng Ất can giải độc vương sẽ do công ty Kim Huy sản xuất. Hơn nữa, để làm tiêu tan những lo lắng của một số người, thì tổ chuyên gia của Công hội Trung y sẽ tiến hành nghiên cứu ra một loại thuốc hỗ trợ sức khỏe, tránh không gây tổn hại đến cơ thể con người. Mọi người có thể yên tâm sử dụng. Nếu có vấn đề gì, Công hội Trung y sẽ gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."
Phương hướng đúng rồi thì khi bắt tay vào làm sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tần Lạc thay đổi lối suy nghĩ của mình, hắn dùng thời gian hai ngày để tìm ra vị thuốc có thể triệt tiêu nốt chỗ độc tố còn sót lại.
Bỏ vị thuốc này vào trong Long Cốt Thảo Phương thì hoàn toàn có thể khắc phục được vấn đề tổn hại đến tim của Ất can giải độc vương.
Việc đặc biệt thì phải làm theo kiểu đặc biệt. Có Thái Công Dân bật đèn xanh cho, Ất can giải độc vương và Ất can bạn lữ (bạn đồng hành của Ất can) vừa mới ra lò là lập tức được đưa tới bộ nghiên cứu có uy lực để kiểm nghiệm. Kết quả cho thấy, loại thuốc mới này không có bất kể độc hại gì đối với cơ thể người, hoàn toàn có thể bán ra ngoài thị trường.
Vì vậy mà bộ y tế và Tần Lạc mới tự tin đầy mình để dám mở cuộc họp báo này chứ.
Bên cạnh đó, thi thể của Lam Thiên Hộ cũng được tìm thấy ở trên một đống đá lộn xộn. Mặc dù trên danh nghĩa thì ông ta là người đầu tiên nghiên cứu ra Ất can giải độc vương, nhưng ông ta đã mất đi cơ hội kiếm lời thực tế.
Bộ y tế đã thống nhất thỏa thuận với Tần Lạc, để cho một công ty y dược của Bồ Tát môn thu mua lại công ty Kim Huy, Ất can bạn lữ sẽ do công ty Kim Huy mới nằm trong tay Tần Lạc này sản xuất và bán ra, nhà nước và công ty mới này sẽ cùng hưởng lợi nhuận đạt được.
Tần Lạc biết rằng, không thể một mình nuốt hết cả một món lời lớn như Ất can giải độc vương đây, chỉ còn cách cùng hưởng lợi ích này với nhà nước thì vụ làm ăn buôn bán này mới có thể trường tồn lâu dài được.
Hắn vốn định để Công hội Trung y ra mặt thu mua lại công ty Kim Huy, nhưng hắn đã chiếm một lượng cổ phần lớn trong Công hội Trung y rồi, nếu việc này mà bị kẻ nào có dã tâm làm cho vỡ lẽ ra, thì người ta sẽ cho rằng hắn là một người tham lam hết sức.
Tất nhiên, con chim chăm chỉ thì sẽ có sâu ăn. Bất kể có thừa nhận hay không thì Tần Lạc vẫn là người được lợi nhiều nhất trong vụ Ất can giải độc vương này.
Hiện giờ ngoài Quốc Tế Khuynh Thành, Công hội Trung y ra thì hắn lại có thêm một con gà mái có thể đẻ trứng vàng nữa rồi.
← Ch. 0900 | Ch. 0902 → |