← Ch.1000 | Ch.1002 → |
Tần Lạc biết nước Mỹ chính là địa bàn của người khác. Không phải hắn không hiểu chuyện bị người khác theo dõi.
Thế nhưng suy đoán là một chuyện còn xác định chính xác lại là chuyện khác.
Khi bạn bị người khác biết được trong lòng đang lo lắng chuyện gì đó, người ta sẽ ngồi xem diễn trò, đợi bạn dần lún sâu vào trong, như thế tâm trạng của bạn càng lúc càng không thể tốt hơn được.
Tần Lạc nhìn Ngọc Nữ nằm trên ghế salon như chết rồi, ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ cô ta chỉ là một người phụ nữ đáng thương.
Ngọc Nữ một mực giữ gìn, thậm chí không sợ hãi nuốt cả một con rắn sau đó nhổ ra rồi lại tiếp tục nuốt vào. Trong khi đó đồng bọn của cô ta biết rất rõ ràng cô ta bị người "bức cung" nhưng chúng không có ý định ra tay cứu giúp.
Chúng chỉ ngồi từ xa quan sát, với thái độ trên cao nhìn xuống, tâm trạng như đang ngồi xem một trò chơi.
Sát thủ vô tình. Đại khái chính là nói bọn chúng.
"Mười phút nữa?" Ly cau mày nói: "Chúng biết chúng ta ở trong khách sạn này, chúng biết số phòng của chúng ta. Bọn chúng liên tục theo dõi chúng ta. Điều kỳ quái là tại sao chúng lại không ra tay?"
"Xem ra tình hình không tốt so với suy nghĩ của chúng ta." Jesus cười nói: "Với thực lực của Hoàng Đế, có lẽ khi máy bay của chúng ta còn chưa hạ cánh, chúng đã biết rồi. Tôi thực sự không ngạc nhiên về điều này, thế nhưng thái độ của chúng rất kỳ quái. Chúng biết chúng ta ở bên cạnh chúng nhưng chúng không chủ động liên lạc với chúng ta mà chờ đồng bọn chúng nói cho chúng ta phương thức liên lạc. Bọn chúng muốn làm cái gì?"
Tần Lạc ngẩng đầu suy nghĩ một lát nhưng cuối cùng hắn không giải thích được điều này, chỉ biết ảo não lắc đầu nói: "Có lẽ một đại nhân vật nào đó nghĩ rằng chúng ta là những kẻ chịu chơi nên mới nghĩ cách chơi đùa một chút cho vui."
Tần Lạc không biết rằng hắn chỉ suy đoán lung tung nhưng lại không khác xa sự thật là mấy.
"Chúng ta sẽ bồi chúng cùng chơi đùa." Jesus nói đầy khí phách. Bản thân gã là một cường giả nhưng trong tình trạng bị người coi thường tới mức này khiến chạm đến sự tự tôn của gã.
Không phải chúng mày muốn chơi sao? Tao sẽ đón tiếp. Không có cái gì, chỉ có cái mạng này.
Tần Lạc vỗ vỗ vai Jesus nói: "Đi trước kiểm tra đi, dù sao người của chúng sẽ nhanh chóng tới chỗ này."
Mười phút, sáu trăm giây. Căn cứ theo tần suất một giây đếm được một số thì chỉ là thời gian đếm mấy trăm số mà thôi.
Thế nhưng rất nhiều khi, thời gian này rất ngắn. Bạn thậm chí không đủ thời gian để ghi phác thảo một bức tranh, thậm chí bạn không đủ cả thời gian "yêu" trên ghế salon trong phòng làm việc.
Thế nhưng rất nhiều khi mười phút lại rất dài.
Ví dụ như lúc này.
Jesus canh trước cửa, giữ một khoảng cách với Tần Lạc. Hồng Phu đang ngồi trước bàn uống sữa tươi. Tần Lạc làm ra vẻ bản thân mình không sốt ruột, đang xem ti vi nhưng hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc người đàn ông đầu trọc trên ti vi đang nói gì. Hắn chỉ nhìn thấy khán giả, nam như nữ bên dưới thi nhau cười, từng cái miệng nhỏ nhắn, đôi môi dày mỏng há ra cười nghiêng ngã, không thể kềm chế bản thân. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình điện thoại di động để trên bàn, theo dõi thời gian trôi đi.
Người người đang chờ đợi, chờ đợi mười phút đồng hổ qua đi và cuộc chiến tranh sẽ đến.
Keng keng .....
Trong phòng vang lên tiếng chuông cửa.
Jesus nghiêng người. Khẩu súng lục màu vàng đã nằm trong tay. Thanh chủy thủ của Ly cũng nằm trong tay, bất kỳ lúc nào cũng giáng cho đối phương một đòn ác liệt. Hồng Phu cũng đã cởi bỏ đai lưng, trên tay nàng là một cây trường tiên.
"Ai vậy?" Jesus hỏi qua cánh cửa.
"Có người bảo tôi tới mời Tần tiên sinh." Từ bên ngoài cửa vang lên giọng nói trầm ấm của một người đàn ông. Đối phương nói tiếng Anh, giọng Luân Đôn chính gốc.
Jesus cẩn thận mở cửa phòng ra, sau đó gã nhìn thấy một người thanh niên mặc bộ comple đen đang đứng trước cửa.
"Anh là ai?" Jesus cảnh giác nhìn người thanh niên và hỏi.
"Tôi chỉ là một chân chạy." Người thanh niên cười thoải mái nói mà không quan tâm tới thái độ không thân thiện của đối phương.
"Ai bảo anh tới nơi này mời người? Tới chỗ nào?" Jesus biết Tần Lạc không biết tiếng Anh nên gã trực tiếp đứng ra nói chuyện với người thanh niên này.
"Tầng chín khách sạn." Người thanh niên với mái tóc vàng loăn xoăn hờ hững nói.
"Tầng chín." Sắc mặt Jesus trở nên kỳ quái: "Anh xác định như vậy?"
"Đúng vậy?" Người thanh niên gật đầu.
"Có vấn đề gì vậy?" Tần Lạc hỏi.
"Anh ta mời chúng ta tới tầng chín." Jesus nói.
"Tầng chín thì sao?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi.
"Tầng chín là sòng bạc." Jesus trả lời. Là một sát thủ chuyên nghiệp, khi đến một nơi nào đó, đương nhiên phải tìm cách tìm hiểu địa hình.
Jesus dựa vào sách hướng dẫn trong phòng và sự khám phá thực tế của mình mà tìm hiểu. Mặc dù nói rằng gã không thể nắm rõ địa hình khách sạn này như lòng bàn tay nhưng trong khách sạn này, nơi nào là cửa hàng, tầng nào có nhà hàng, tầng nào có câu lạc bộ đêm và sòng bạc, gã đã ghi nhớ rất kỹ.
Mấy thứ này đối với gã sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc giết người hay chạy trốn. Việc thông thạo địa hình sẽ giúp sát thủ nâng cao tỷ lệ sống sót ngoài phần đã nắm chắc.
"Sòng bạc?" Tần Lạc cau mày. Không phải chỉ là trao đổi con tin sao? Tới sòng bạc làm gì? Nơi đó có nhiều người hỗn tạp, sao bọn họ có thể đưa Ngọc Nữ tới đó?
"Đúng vậy." Jesus khẳng định."Tôi xuống đó xem xét tình hình."
"Tại sao lại tới sòng bạc?" Jesus hỏi người thanh niên.
"Điều này tôi cũng không biết." Người thanh niên nói: "Tôi được khách hàng yêu cầu dẫn một vị tiên sinh họ Tần xuống đó."
"Anh không thể đi." Ly bước tới nói: "Rất có khả năng đó là một cái bẫy."
Tần Lạc nhìn thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn của Ly, cười nói: "Ở trong căn phòng này cũng không nhất định an toàn. Cho dù là cái bẫy, tôi cũng phải đi xem thế nào?"
"Tôi đi theo anh." Ly biết nàng không thể khuyên Tần Lạc từ bỏ nên lập tức đưa ra yêu cầu của bản thân mình.
"Không được." Tần Lạc từ chối: "Tôi và Jesus đi. Em và Hồng Phu ở lại trông con tin."
"Tôi đi với anh."
"Tôi đã nói không được."
"Tôi đi với anh." Ly bướng bỉnh nói, sự bướng bỉnh hiện lên trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng khiến cho bất kỳ người nào nhìn thấy cũng chỉ muốn bỏ cuộc giữa chừng.
"Không được." Tần Lạc kiên trì một câu trả lời, không chịu buông tha."Ở nơi này cần có em."
Cuối cùng Ly đành từ bỏ: "Thôi được rồi."
Khi nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn nghe lời của Ly, Tần Lạc chỉ muốn vỗ vỗ mấy cái vào vai nàng nhưng không hiểu quỷ xui thần khiến thế nào đó, hắn lại nhéo vào gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
Ly đỏ mặt rồi nàng hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lạc.
Tần Lạc phá lên cười sau đó hắn bước nhanh ra ngoài.
Jesus cười với Ly và Hồng Phu sau đó cũng vội vàng đi theo Tần Lạc.
"Anh ta sờ soạng mặt cô đó." Hồng Phu nhìn Ly vẻ hả hê.
"Vô vị." Ly bĩu môi nói. Không hiểu nàng nói Tần Lạc sờ má nàng vô vị hay câu nói của Hồng Phu vô vị.
Từ cái tên "Khách sạn Hoàng cung Caesar" có thể thấy khách sạn này theo phong cách kiến trúc cổ La Mã, có thể nhận ra chủ đề thần thoại La Mã cổ đại được điêu khắc trong khách sạn. Nơi này có một phong thái đặc Rome cổ kính xưa kia, lại có rất nhiều trò tiêu khiển hàng đầu thế giới khiến cho người bất giác như đang hưởng thụ một hành trình quay về thời La Mã cổ đại.
Khi thang máy dừng lại ở tầng chín, dưới sự chỉ dẫn của người thanh niên tóc xoăn màu vàng, hai người Tần Lạc đi qua một cánh cửa rộng bằng thủy tinh trong suốt, bỗng nhiên trước mặt bọn họ hiện lên một khung cảnh vô cùng rộng rãi.
Nơi này là một sòng bài còn rộng hơn cả một sân bóng đá chính thức. Đủ các loại máy đánh bạc, công cụ, mỗi loại đều có hàng dãy dài.
Nào là Poker, nào là Baccarat, Blackjack, nào là Roulette ... chỉ có những thứ bạn không thể nghĩ ra, còn ở nơi này bọn họ có thể cung cấp cho bạn bất kỳ điều gì.
Rất nhiều đàn ông, phụ nữ mặple hay lễ phục ngồi vây xung quanh bàn đánh bạc. Bọn họ hoặc bình tĩnh, kiềm chế hay là kích động mãnh liệt hò hét. Trong mắt người nào cũng ánh lên khát vọng chiến thắng tiền bạc và dục vọng.
Những nữ tiếp viên trẻ tuổi trong bộ trang phục y tá, tiếp viên hàng không hay thỏ nữ để lộ ngực, mông một cách hào phóng đi lại lăng xăng trong đám người, mang tới nước uống, các loại rượu và thức ăn rất đúng lúc cho những người có nhu cầu.
Có những khách hàng hứng thú véo một cái vào ngực, mông những cô gái tiếp viên nhưng bọn họ không tức giận, hơn nữa còn tươi cười vui vẻ, mê đắm. Đương nhiên cũng có khách hàng mới thắng tiền, nhét mấy đồng vào giữa khe hở ngực của bọn họ.
Tiếp đó là một phen náo nhiệt, tiếng động ầm ĩ, một phen xa hoa trụy lạc.
Trước kia Tần Lạc chỉ nghe nói là trong sòng bạc không treo đồng hồ. Ở một nơi bạn không nhìn thấy thời gian, chỉ có dân cờ bạc máu me, thức trắng đêm tha hồ vui chơi mà thôi.
Cho tới khi bạn thua nhẵn túi hay là thắng lớn, khi đó bạn mới có thể nghĩ tới chuyện quay về nhà.
Quả nhiên trên đường Tần Lạc đi vào bên trong, hắn không nhìn thấy bất kỳ một cái đồng hồ nào. -
Tần Lạc vốn cho rằng người muốn gặp hắn ở trong đám đông này nhưng không ngờ người thanh niên tóc vàng không dừng lại, anh ta dẫn hai người Tần Lạc đi xuyên qua đãi sảnh vào một góc, tới một hành lang yên tĩnh có mấy người đàn ông cao to đứng gác.
Hai người đàn ông vạm vỡ đứng gác trước cửa hình như quen biết người thanh niên dẫn đường. Khi nhìn thấy người thanh niên dẫn người tới, hai người gác cửa không thèm hỏi một câu, thậm chí còn không liếc mắt nhìn, để mặc cho mấy người đi qua, như là không nhìn thấy bọn họ.
Người thanh niên tóc quăn quay đầu nhìn Tần Lạc cười. Cuối cùng anh ta cũng dừng lại trước một cánh cửa màu trắng rộng.
Người thanh niên giơ tay, khẽ gõ cửa. Bên trong phòng vang lên tiếng trả lời và mở cửa ra.
Trong căn phòng khách rộng chừng hơn một trăm mét vuông này có bày chiếc bàn lớn màu trắng đủ cho mười mấy người ngồi.
Ở vị trí chủ tọa có một tiểu lão đầu mặc một bộ comple màu đen, trên áo có gắn một cái nơ hình con bướm màu trắng.
Căn phòng rất rộng, cái bàn rất to trong khi đó tiểu lão đầu lại rất nhỏ bé nên trông tình cảnh rất buồn cười.
Nhưng tiểu lão đầu này có vẻ không tự hiểu. Lão cười ha hả ngoắc tay nói với Tần Lạc đứng ở trước cửa: "Tới đây, tới chơi với tôi mấy ván."
← Ch. 1000 | Ch. 1002 → |