← Ch.1005 | Ch.1007 → |
Hoa có trăm loại màu, người và chó khác nhau.
Con người cho con chó một miếng xương, con chó chỉ biết người đó tốt với nó.
Nhưng con người không như vậy. Khi bạn cho một người một khúc xương, người đó còn tưởng bạn đang sỉ nhục người đó.
Đương nhiên đây chỉ là một ví dụ. Nếu như trong xã hội, có người dám cho người khác một khúc xương, người đó không phải vác dao thì cũng liều mạng với bạn.
Ngay từ ban đầu Tần Lạc đối đãi với Bá Tước với thái độ rất ôn hòa. Gương mặt lúc nào cũng tươi cười, thái độ cần cung kính thì rất cung kính.
Không có cách nào khác vì cô hắn đang nằm trong tay người ta. Nếu không thì với tính cách kiêu ngạo của Tần Lạc, hắn nhất định sẽ nện cho lão già gầy khô quắt, gương mặt không anh tuấn, hành động bỉ ổi, hèn mọn này một trận. Điều quan trọng hơn là hai người lần đầu tiên gặp nhau, vẫn nên giữ hoà nhã với tiểu lão đầu ngoại quốc không quen biết.
Nhưng mà có câu thế nào nhỉ: Đạp vào mặt nhau.
Tần Lạc càng muốn lấy lòng lão, càng muốn nhanh chóng giải quyết sự việc. Lão già này càng muốn kéo dài, càng muốn hành hạ, dày vò sự kiên nhẫn của hắn. Lão chỉ muốn Tần Lạc phản kháng.
Rốt cuộc anh bạn Tần Lạc của chúng ta cũng vỗ bàn đứng dậy, gương mặt đẹp trai sạm đen, ngả bài với lão già này.
Ông mày tới là muốn giải quyết vấn đề, tới để trao đổi con tin. Lão già hãy mang cô ông ra đây, ông đây trả lại Ngọc Nữ cho lão. Hai bên không ai nợ ai, vậy hãy chấm dứt.
Đương nhiên với cục diện như này, nhất định chuyện không như này mà chấm dứt. Anh chàng Tần Lạc cũng không phải là người thích gánh chịu thiệt thòi về mình. Lão già cứ phái người tới giết ông mày đi. Chuyện này có thể cứ quyết định như vậy đi.
Thế nhưng không hiểu lão già này có uống nhầm thuốc hay không? Ban đầu lão bắt Tần Lạc đánh bài. Tần Lạc sơ ý đánh thắng lão, lão lại dùng việc công báo thù riêng, nói chuyện hôm nay chấm dứt, muốn Tần Lạc đi làm chuyện chính trước rồi mới tới cứu con tin.
Đánh cuộc, đánh cuộc, đánh cuộc em gái lão à?
Chính sự? Đổi cô mang về chính là chính sự lớn nhất.
Khi nhìn thấy Tần Lạc vỗ bàn, ả phụ nữ há hốc mồm kinh ngạc thành hình chữ "o", dáng vẻ ngây ngô, hồ đồ, gợi cảm.
Bởi vì công phu trên giường của ả rất cao hơn nữa ả thích chơi bằng miệng, tiểu lão đầu này coi như bạn tình lâu ngày của ả. Thế nhưng hai người quen biết đã mấy tháng nhưng ả chưa từng nhìn thấy một người nào dám đập bàn trước mắt ông ta, thậm chí còn không có một ánh mắt bất kính.
Gã thanh niên này, gã dựa vào cái gì?
Người thanh niên tóc quăn cau mày nhưng rồi y nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình thường.
Nhưng ánh mắt của gã thanh niên này luôn liếc nhìn Jesus đang cầm bộ bài tú-lơ-khơ, hiển nhiên gã đã coi Jesus chính là mục tiêu của mình.
Jesus hiểu tính cách Tần Lạc nhưng cũng coi như không biết.
Jesus hiểu Tần Lạc vì gã biết một khi con người này đã tức giận, không ai có thể ngăn cản. Không biết chính là gã không biết khi nào Tần Lạc tức giận.
Người đứng mũi chịu sào chính là Bá Tước.
Dù gì Tần Lạc cũng mắng ông ta, quát ông ta. Người có quyền quyết định ở đây cũng chính là ông ta.
Bàn tay Bá Tước vẫn đang vuốt ve bộ ngực mềm mại của ả phụ nữ. Dù Bá Tước dùng sức khá mạnh nhưng vì ả phụ nữ vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc trước việc Tần Lạc vỗ bàn nên ả không thấy đau. Bàn tay còn lại của Bá Tước đang miết xuống mặt bàn, giọng nói khàn khàn của ông ta vang lên: "Cậu có biết rất nhiều năm rồi, thật sự là rất nhiều năm rồi. Tôi rốt cuộc đã bao là bao lâu rồi, dài đằng đẵng giống như một thế kỷ, không có người nào dám quát mắng trước mặt tôi."
"Có liên quan gì tới tôi?" Tần Lạc cười nhạt nói. Ông chỉ dùng hai câu này khiến tôi sợ hãi sao?
"Cậu không tệ." Bá Tước nói: "Đã biết thân phận của tôi mà còn dám đập bàn trước mặt tôi. Cậu rất được."
Bá Tước chỉ vào Jesus nói: "Anh ta cũng không dám."
Jesus nhếch miệng cười nhưng gã không phản bác.
Quả thật Jesus không dám. Ở châu Âu không có người nào dám vỗ bàn với Bá Tước.
Jesus không muốn chết vậy cần gì phải chọc vào ông ta?
"Tôi muốn trao đổi con tin. Ngay bây giờ." Tần Lạc nói vẻ cực kỳ kiên quyết: "Tôi không tới nước Mỹ để đánh bài. Bây giờ tôi cũng không có tâm trạng đi cứu vớt Trung Y. Tôi muốn nhìn thấy cô tôi an toàn. Tôi không biết thái độ cư xử của các ông với Ngọc Nữ nhưng tôi nhất định phải mang cô tôi quay về."
"Hay lắm, sự thổ lộ chân tình rất cảm động. Một người đàn ông tính cách chân thực." Bá Tước vỗ tay khen ngợi.
Sau khi dừng lại một chút, Bá Tước liếc nhìn Tần Lạc, hỏi ngược lại: "Điều này có liên quan gì tới tôi?"
Bá Tước dùng câu nói trước đó của Tần Lạc để đáp trả, hơn nữa còn rất thuần thục.
"Rốt cuộc ông muốn cái gì?" Tần Lạc hỏi. Hắn không thể không công nhận đối phó với loại tiểu lão đầu gàn dỡ này thật sự đau đầu. Nếu như hắn có súng, hắn không ngần ngại rút ra biến đầu tiểu lão đầu này thành bùn nhão.
Jesus có súng.
Nhưng cho tới bây giờ Jesus vẫn không rút súng, chỉ có một lý do để giải thích: Jesus không nắm chắc một phát súng có thể giết chết đối phương mà phải dùng tới mấy phát.
Hắn không nắm chắc nên vẫn một mực chờ đợi cơ hội của mình.
"Cậu có biết tại sao chúng tôi muốn cậu tới nước Mỹ để trao đổi con tin không?" Bá Tước không trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà hỏi một vấn đề khác.
"Bởi vì các ông muốn giết tôi." Tần Lạc khẳng định.
"Không sai." Bá Tước gật đầu nói: "Ba người Quỷ Ảnh, Kim Đồng, Ngọc Nữ tới Trung Quốc, mục đích chính là lấy đầu cậu nhưng không ngờ là ba trong bát đại chiến tướng của Hoàng Đế đã tới mà còn không hoàn thành nhiệm vụ khiến tôi rất tò mò, cũng có người lo lắng vì chuyện này. Hay nói cách khác để đảm bảo chắc ăn, yêu cầu cậu tới nước Mỹ."
"Không cần nghi ngờ. Chúng tôi thật sự vì muốn giết cậu. Hơn nữa chúng tôi cố tình giữ người của cậu ở lại. Tại sao trước tiên cậu không đi làm tốt những công việc mình cần làm? Ví dụ như đi tham gia cái đại hội y học truyền thống kia? Đi giành lấy vinh quang cho tổ quốc cậu."
"Ý của ông là bây giờ sẽ không giết tôi mà cho tôi thời gian xử lý hậu sự. Tới khi chính thức trao đổi con tin thì chính là ngày chết của tôi sao?" Tần Lạc cười chế nhạo.
Tần Lạc không hiểu tại sao mình lại cười chế nhạo trong khi hắn biết lão Bá Tước này nói sự thật.
Mục đích của đám người này là giết chết hắn. Hơn nữa hắn cũng không nghi ngờ bọn họ thất bại lần nữa. Người ta đã sớm nói với hắn: tao muốn giết mày, mày có thể trốn, cũng có thể trốn thoát nhưng kết quả cuối cùng chính là cái chết.
Đây chính là sự cuồng vọng, ngang ngược tới mức nào?
Thế nhưng ngay cả Tần Lạc cũng không nghi ngờ điều Bá Tước nói.
Tần Lạc cười châm biếm vô lực vì đám người này đã nói sự thật. Mục đích của việc này chỉ là phô trương thanh thế chứng minh thực lực hùng mạnh của mình.
"Tôi đã nói rất rõ ràng." Bá Tước cười nói: "Hơn nữa bây giờ không thể giết chết cậu khiến ta rất khó chịu. Dù gì cậu đập bàn trước mặt tôi, tôi quả thực rất tức giận."
"Nếu tôi kiên trì muốn trao đổi con tin bây giờ?" Tần Lạc hỏi.
Bàn tay miết mặt bàn của Bá Tước ngừng lại. Ông ta biến quyền thành chưởng, nhẹ nhàng ấn xuống mặt bàn.
Phịch!
Cái mặt bàn bằng đá cẩm thạch thoạt nhìn cực kỳ cứng rắn, mới rồi vẫn còn nguyên vẹn bỗng dung đổ sụp xuống.
Không ai nhìn thấy Bá Tước phát lực như nào, thoạt nhìn còn có vẻ như không có lực. .
Nhưng cái mặt bàn đã sụp xuống.
Cái vỗ bàn của Bá Tước không nhiều khí thế như của Tần Lạc, không gây ra tiếng động mạnh như của Tần Lạc nhưng hiệu quả khác nhau một trời một vực.
Rầm.
Những thẻ bài trên mặt bàn rơi tán loạn. Tần Lạc tức giận tới mức suýt chút bật lên chửi mắng.
Thẻ bài mà người coi trọng, bất kỳ đứa trẻ nào cũng thích. Toàn bộ thẻ bài trên bàn là tiền của ông mày thế mà lão già không biết xấu hổ kia đã đập nát cái bàn.
Vì sao vừa rồi mình chỉ vỗ bàn mà không hất ngược bàn nhỉ?
Đó là mình sợ không hất nổi.
"Vậy thì sao nào?" Bá Tước hỏi lại vẻ đầy kiêu ngạo."Chỉ bằng hai người mà muốn bắt giữ ta hả? Hãy nghĩ xem cậu có thể thay đổi được gì? Jesus bắn súng lục hầu như không có đối thủ nhưng bây giờ nếu có thể hãy thử rút súng xem anh ta có cơ hội rút súng không?"
Tần Lạc đứng ở đầu bàn bên kia suy nghĩ.
Sau đó hắn vung tay nói: "Chúng ta đi."
Nói xong Tần Lạc đi ra ngoài.
Jesus bỏ bộ bài trong tay xuống, vội vàng đi theo sau Tần Lạc.
Khi đi tới cửa, đột nhiên Tần Lạc đứng lại.
Jesus đi sau Tần Lạc vội vàng đứng lại, không nói gì, ánh mắt gã chỉ chăm chú nhìn Tần Lạc.
Chỉ cần Tần Lạc ra lệnh một tiếng, Jesus sẽ lập tức rút súng giết bằng được.
Tần Lạc hỏi: "Cầm thẻ bài chưa?"
Jesus im lặng một lát rồi nói: "Chưa kịp."
"Không cần quay về ăn cơm ngay, vội cái gì?" Tần Lạc buồn bực nói. Bản thân mình không cầm, biểu hiện mình là nam diễn viên chính có khí phách. Jesus không cầm, có phải là ngu ngốc không?
"Bây giờ tôi quay lại lấy?"
"Đúng vậy." Tần Lạc gật đầu không chút do dự."Ba mươi triệu USD đó. Chẳng lẽ muốn làm lợi cho lão bất tử kia hả?"
"Chẳng lẽ muốn làm lợi cho lão bất tử kia hả?" Câu nói đó Tần Lạc nói bằng tiếng Quảng. Lão già trong kia nghe hiểu tiếng Trung Quốc nhưng Tần Lạc không tin lão già đó còn hiểu tiếng nói mang tính chất địa phương.
Còn về phần Jesus có hiểu hay không, không quan trọng, chỉ cần gã hiểu ý tứ của mình là được.
Jesus mỉm cười, quay người, đẩy cửa đi vào trong phòng.
Chỉ trong chốc lát Jesus bưng hai mâm đầy thẻ bài đi ra.
"Đi đổi tiền." Khi Tần Lạc nhìn thấy số thẻ bài vẫn còn nguyên, hắn mới yên tâm. Tần Lạc vung tay nói, đi trước dẫn đường.
← Ch. 1005 | Ch. 1007 → |