← Ch.1007 | Ch.1009 → |
Jesus cùng Hồng Phu đi rồi, cầm theo chi phiếu ba mươi triệu mỹ kim đi.
Mỗi gian phòng xa hoa này mỗi ngày cần mười hai nghìn mỹ kim đột nhiên trở nên vắng vẻ hơn, phòng xa xỉ như vậy nhưng không có người vào, làm Tần Lạc có chút không thích ứng được.
.... Sớm biết như thế sẽ không cho thuê phòng đắt như vậy.
"Thật là vong ân phụ nghĩa." Ly đặt mông ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào cửa phòng đã đóng, như Jesus và Hồng Phu còn ở đó vậy.
"Tôi đối với bọn họ làm gì có ân nghĩa gì...cũng không thể nói là vong ân phụ nghĩa được." Tần Lạc tự giễu nói, tâm tính có chút mất mát.
Nói như thế nào nhỉ?
Tuy rằng hắn tỏ ra không hề để ý nhưng trong lòng cũng không dễ chịu gì. Có một chút buồn phiền cùng với chua xót.
Thế nhưng hắn cũng không lấy bất luận lý do gì để ngăn cản.
Hắn cùng với Jesus lúc trước là đối địch, Jesus muốn giết hắn, kết quả lại bị hắn cùng với Đại Đầu dùng kế bắt được. Về sau lại dùng người mang bệnh uy hiếp, hắn mới vâng lệnh. Cuối cùng để trốn tránh Kiếm Khách truy sát, lúc này hắn mới "tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục" trở thành bảo tiêu kiêm nhiệm tài xế.
Sau đó bọn họ quan hệ cũng không tệ, Tần Lạc đối đãi với hắn như bằng hữu, mà Jesus cũng biểu hiện làm tròn chức trách. Vài lần gặp nguy hiểm sống chết cũng là do hắn ra tay trợ giúp.
Nhưng, vậy thì thế nào?
Mặc dù hắn là bằng hữu của ngươi, ngươi có quyền gì mà lôi kéo hắn cùng chết.
Cho dù chính là người vợ thân thiết, như Lâm Hoán Khê, Lệ Khuynh Thành, vào lúc gian nguy thì có tư cách gì mà cùng nàng chết chung?
Hắn không phải là đế vương thời cổ đại, không có tâm tư lạnh lùng độc ác như vậy.
Hắn đến, là có nghĩa khí. Nhưng hắn đi, lại là lẽ thường.
Xã hội hiện nay, một hồi lâm nguy liền mất hết cả thân thích, vì tiền bạc mà cùng mọi người quan hệ bất hòa, huống chi là tình huống sinh tử trước mắt.
Jesus đi, hắn hiểu được nhưng cũng rất khó tiếp nhận.
"Hơn nữa, bọn hắn đối với tôi có ân có nghĩa." Tần Lạc nhếch miệng cười. Đưa tay ra ôm lấy bả vai Ly, lúc này hắn đột nhiên nghĩ mình thật yếu đuối, muốn tìm một chỗ để dựa vào.
Thân thể Ly trở nên cứng ngắc, nhưng hình như có thể hiểu được tâm tình Tần Lạc lúc này, nàng không có cử động mà cũng không có nói gì. :
"Thời gian bọn họ ở cùng tôi đã giúp tôi rất nhiều. Hiện tại đi tôi cũng có thể hiểu được. Hoàn cảnh quyết định tư duy, chúng ta cũng phải đứng ở lập trường của người khác mà suy nghĩ. Kỳ thực vấn đề này trước kia ở Mỹ ta nên hỏi bọn hắn...cũng là do ta còn ích kỷ. Ta cứu cô trở về, lại không nghĩ rằng ta lại đem nhiều người không quan hệ kéo vào biển lửa. Ta đến tất phải có lý do. Bọn họ vì sao phải đi theo?"
Ly trầm mặc, hình như đã bị lời nói của Tần Lạc thuyết phục.
Tiếp đấy, nàng hung dữ nói: "Ngươi tuyệt không nên cấp giải dược cho cái nữ nhân kia."
Người kia bị nàng cố ý nói thành "cái nữ nhân kia" đúng là có chút đố kỵ.
"Làm người ta thuận lợi, ngươi cũng thuận lợi hơn. Người ta muốn chạy đi, lưu lại được sao?
"Vì sao không lưu lại được? Không đưa giải dược xem nàng ta có dám đi không. Cho dù như thế, chúng ta mà chết, cô ta cũng không sống được."
"Em hận cô ta vậy sao?"
"Tôi chỉ thấy đáng ghét." Ly thẳng thắn nói. Không biết gì sao, nàng thấy Hồng Phu không thuận mắt.
Trước hai người có chút đối đầu, nhưng cũng không biết Tần Lạc có biết pháp gì mà thuyết phục được nàng ta.
"Hà tất như thế!" Tần Lạc vừa cười vừa nói."Kỳ thực cô ta cũng không phải người xấu."
Một người xấu làm sao có thể đầu nhập vào Miêu Cương? Một người xấu như thế nào mà nguyện ý tiếp thu nhiệm vụ chỉ để lấy thù lao để cải thiện hoàn cảnh sống của tộc nhân?
Người như vậy, thì nàng ta có chút không phải, Tần Lạc cũng nguyện ý kết giao bằng hữu.
"Vậy là tôi hẹp hòi sao?" Ly tức giận kêu lên, như là cáo bị dẫm phải đuôi. Không biết tại sao, sau khi Jesus cùng với Hồng Phu ly khai, lòng của nàng rất không thoải mái, cũng rất tức giận. Thế nhưng cũng lại cảm thấy dễ dàng hơn một chút. Nàng không thích cùng người xa lạ ở một chỗ, nếu như chỉ có nàng và Tần Lạc, nàng sẽ tự nhiên hơn rất nhiều.
Cái này giống như một người con gái thục nữ trước mặt người ngoài phải ăn nói thùy mị, bước đi nhẹ nhàng, nhưng nếu không có người ngoài nàng ta có thể cười ha ha, ăn uống ngấu nghiến. Đương nhiên, Ly cùng với thục nữ cũng không có gì quan hệ. Thế nhưng nàng trước mặt Tần Lạc xác thực có chút dễ dàng thoải mái hơn.
"Không có, làm gì có." Tần Lạc liên tục phủ nhận. Hắn còn đang hoảng hồn không biết nói gì, vội vàng giải thích: "Cái này không phải là hẹp hòi mà là ngay thẳng thiện lương. Trước sau như một, trước sau như một."
"Vậy là anh trong ngoài không như một?" Ly híp mắt cười. Nàng cũng không bỏ qua mà châm chọc Tần Lạc, chỉ mong Tần Lạc cuống lên mà lấy lòng mình, lại muốn làm nũng hắn một chút.
Tần Lạc cười, nói rằng: "Tôi trong ngoài như một. Tôi nói "một" không như em nghĩ như "một" kia đâu."
Ly cũng cười theo, dường như đã quên khốn cảnh trước mắt, ngữ khí như nhẹ nhàng hỏi: "Hiện tại chỉ có hai chúng ta, làm sao bây giờ?"
Tần Lạc sờ sờ đầu, nói: "Không thể làm loạn."
"Có ý tứ gì?"
"Em cũng đi thôi." Tần Lạc nói.
"Anh điên rồi?" Ly ánh mắt trừng lên nhìn Tần Lạc.
"Tạm thời không có điên!"
"Không cứu cô anh nữa à?"
"Có cứu."
"Vậy sao anh còn bảo tôi đi?"
Tần Lạc cười khổ nói: "Lúc Jesus cùng Hồng Phu ở đây, tôi tuy rằng hết hy vọng, nhưng cũng có chút lòng tin. Có Jesus liên lạc với đồng bạn hắn tìm kiếm tin tức, Hồng Phu thì có năng lực hạ độc khó lường, còn có phi đao của em... tôi ở giữa điều đình. Hơn nữa chúng ta còn có con tin Ngọc Nữ trong tay, mấy cái này cũng có thể liều mạng."
"Hiện tại hai người bọn họ đã đi, tại nước Mỹ này tôi rất lúng túng, ngay cả ngôn ngữ cũng không biết, nghe người ta nói cũng chẳng hiểu gì..." Tần Lạc nhìn ánh mắt của Ly, nói tiếp: "Hiện tại tôi một chút phần thắng cũng không có, chẳng lẽ tôi cho em đi theo tôi chịu chết?"
"Ai nói một chút hy vọng cũng không có? Chẳng lẽ thiếu bọn họ chúng ta không làm được gì sao? Còn có anh, còn có tôi, còn có người liều mạng...còn có Quân Sư nữa. Quân Sư cũng đủ để so với hai người bọn họ."
"Em không phải đã nói quân sư đang chấp hành nhiệm vụ sao? Nàng ta làm sao mà có thời gian tới giúp ta?"
"Có thời gian hay không do nàng ta quyết định, anh đừng có ở đây mà đoán mò."
Tần Lạc nhãn tình sáng lên, vội nói: "Quân sư tới thật?"
"Tôi cũng không nói vậy." Ly đắc ý bĩu môi nói.
"Ha ha, tôi biết, tôi biết." Tần Lạc cười ha hả nói.
"Vậy hiện giờ chúng ta phải làm sao?" Ly hỏi tiếp.
Trên mặt Tần Lạc xuất hiện sự tự tin lần nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bọn họ cho chúng ta thời gian phát huy thế mạnh Trung Y, vì Trung Quốc mà tranh phong...nếu bọn họ muốn ta hoàn thành sứ mệnh này, ta đây trước cứ tham gia cái hội nghị này đã. Nói vậy bọn họ cũng không động thủ trong hai ngày này."
"Tôi thì sao?"
"Em mang con tin đi theo tôi." Tần Lạc nói.
"Đi đâu?"
"Đến khách sạn của tôi. Em một mình ở đây tôi cũng không an tâm."
Ly tâm tình vui vẻ nhưng trên mặt lại rất thản nhiên: "Như vậy không phải rất phiền phức sao?"
"Bọn họ không dám động thủ tại khách sạn, như vậy cũng sẽ không động thủ tại đại hội khách quý bên trong khách sạn." Tần Lạc nói: "Nơi này cũng an toàn hơn."
"Được rồi, nghe theo anh."
Tần Lạc cũng rất vui, nở nụ cười. Sau khi hai trợ thủ đắc lực rời đi, Ly nhu thuận theo hắn, làm hắn rất thỏa mãn.
Trong rất nhiều tiểu thuyết, nam diễn viên chính có một ngày tỏa ra bá khí, rất nhiều người đều sùng bái, tìm cách xin nam diễn viên thu nạp và giúp đỡ, đánh cũng không đi...Tần Lạc cho rằng bản thân mình chính là sự thất bại ấy.
Cũng may...còn có Ly.
"Đi thôi". Tần Lạc từ sô pha nhảy dựng lên: "Chúng ta ra ngoài thôi."
Ly cũng không có lên tiếng trả lời mà trực tiếp đi qua, đem Ngọc nữ làm cho bất tỉnh.
Lại đột nhiên nghĩ tới một vấn đề then chôt, vội hỏi Tần Lạc: "Vậy con rắn trong bụng nàng thì thế nào?"
"Rắn nào?"
".... Con rắn mà nàng ăn?" Ly kỳ quái hỏi. Rõ ràng là hắn sai khiến, chẳng lẽ hắn quên rồi?
"Ăn con rắn? Ai lại ăn rắn cơ chứ!" Tần Lạc cười ha hả nói: "Ngu ngốc cũng không làm như vậy."
Ly liền hiểu được, người này là lo lắng Hoàng Đế đang trao đổi con tin bỗng yêu cầu hắn nói chuyện con rắn do ai làm ra. Thế nhưng Hồng Phu đã đi, hắn cũng không nói được, đơn giản là coi như không biết chuyện này.
Cái này đúng thật là lưu manh.
Ly nghiêng đầu liếc mắt nhìn bộ ngực phồng lên của Ngọc Nữ, nghĩ thầm, đích thực làm như vậy cũng không có gì không tốt.
← Ch. 1007 | Ch. 1009 → |