Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 1013

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 1013: Lấy hạt dẻ trong lửa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


"Đoàn trưởng Tần, bất luận như thế nào, buổi tối ngày hôm nay anh phải đưa ra cho tôi phương án giải quyết." Phùng Phú Cường đã biết tài ăn nói vô sỉ của Tần Lạc, biết rằng trên vấn đề "ngôn ngữ" khó mà lấn tới được, bèn đưa ra phương án đơn giản trực tiếp nhất.

Nếu phương án đưa ra thật tốt, giải quyết được vấn đề, hắn yêu cầu người đứng đầu đoàn đại biểu chịu trách nhiệm, chính là có công lao.

Nếu phương án đưa ra không tốt, không giải quyết được vấn đề, hắn bắt tên kia phải chịu trách nhiệm, cũng coi như là có công lao với bộ trưởng Hoàng.

Cũng không có biện pháp, ai bảo hắn chính là do một tay bộ trưởng Hoàng đề bạt lên.

Không nghĩ tới Tần Lạc căn bản không để mặt mũi cho hắn, nghe hắn nói xong, lông mày chau lại, hỏi: "Phùng phó thư ký trưởng, ông là phó thư ký trưởng của bộ y tế à?"

"Anh có ý gì?" Phùng Phú Cường cảnh giác hỏi. Tiểu tử này mỗi lời nói đều có khả năng chứa bẫy rập, nhất định phải cẩn thận mới được.

"Tôi có ý tứ gì đâu. Chỉ là muốn hỏi cho rõ ràng một số vấn đề." Tần Lạc nói."Nếu như tôi nhớ không lầm, ông vừa rồi giới thiệu mình là phó thư ký trưởng của liên minh trung y quốc tế...đương nhiên, lúc ấy ông nói là thư ký trưởng. Vấn đề này tôi không truy cứu nữa. Tôi tò mò chính là, một người của liên minh trung y dược quốc tế, không phải người của chính phủ ...chẳng lẽ vì trước ông có hai chữ "quốc tế" là tôi phải nghe lời ông sao? Chúng tôi là một đoàn đại biểu thuộc về bộ y tế Trung Quốc, cùng với các ông làm gì có chút quan hệ nào?

"Anh...nói nhăng nói cuội." Phùng Phú Cường giậm chân tức giận.

Hắn là phó thư ký trưởng của liên minh trung y dược quốc tế, cũng coi như là người có vai vế trong tổ chức, làm gì đã phải chịu qua loại ác khí này?

Bất quá, lời Tần Lạc nói hắn cũng không có biện pháp phản bác.

Bởi vì Tần Lạc nói không hề sai, liên minh trung y dược quốc tế chính là một tổ chức không chính thức do nhiều quốc gia hợp tác tạo nên, không phải là tổ chức của chính phủ. Trên cấp bậc hành chính mà nói thì không có ảnh hưởng được đến Tần Lạc. Hiện giờ trên vấn đề địa vị, Tần Lạc chiếm ưu thế, hắn cứ coi như đây là một tấm bảng hiệu mà đem trưng ra.

Trước kia, bộ y tế cũng đã từng phái đến vài đoàn đội, mỗi người đoàn trưởng sau khi đến nước Mỹ, ai chẳng lập tức nghĩ biện pháp đến gặp hai vị phó, ba vị thư ký trưởng của liên minh bọn họ?

Đương nhiên, cuộc gặp này chỉ mang tính bái phỏng, nhưng một ít chỗ tốt cũng không tránh được. Không có biện pháp, bọn hắn ở Mỹ rất quen thuộc, hơn nữa liên minh cũng là một thành phần tham gia tổ chức đại hội, chung quy sẽ có sự tình cần bọn họ giúp đỡ.

Nếu không có chỗ tốt cho họ, dựa vào cái gì mà họ giúp việc cho ngươi?

Đây là một quy tắc ngầm.

Cái gì gọi là quy tắc ngầm? Chính là tất cả mọi người đều biết, nhưng cũng phải chuyện tình có thể nói ra.

"Tên ngu ngốc này sao có thể trở thành đoàn trưởng đoàn đại biểu? Thái Công Dân chẳng lẽ bị lừa đá hư đầu rồi sao? Trong lòng Phùng Phú Cường hung hăng nguyền rủa. Hắn không có biện pháp chiếm được tiện nghi của Tần Lạc, cũng chỉ nguyền rủa người đã tạo thành sự việc này là Thái Công Dân. Không có hắn giúp đỡ, lấy tuổi tác cùng với lịch duyệt của Tần Lạc, làm sao có thể trở thành đoàn trưởng đoàn đại biểu trong một đại hội mang tính chất quốc tế này?

Nếu đã đắc tội, vậy thì cũng triệt để một chút.

Tần Lạc cũng không có vì vậy mà trầm mặc, mà tiếp tục dùng ngữ khí kiên định như có thể kích thích sĩ khí của mọi người, nói: "Chúng tôi sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề, nhưng cũng không việc gì phải thông báo với các ông. Chúng tôi là vì danh dự của trung y Trung Quốc, vì quốc uy của Trung Quốc, cũng là vì tiền đồ và lý tưởng của mình. Cùng với các ông có quan hệ gì?"

Lại liếc nhìn Phùng Phú Cường quai hàm đang nghiến chặt, Tần Lạc nói tiếp: "Chúng ta trở về."

Mọi người lập tức đi theo sau Tần Lạc trở về, nhìn thoáng qua Phùng Phú Cường, không kìm được cũng có chút thương hại.

Bất quá, bọn họ nhìn về phía Tần Lạc đang đi nhanh ở phía trước, đối với đoàn trưởng ngày càng tôn kính, ngày càng hài lòng.

Không có người nào không ghét người lấy quyền thế chèn ép người, cũng không có người nào không ghét tác phong quan liêu, bọn họ không thích nhưng cũng phải phục tùng. Vì vậy ác ý trong lòng lại càng sâu hơn.

Mà Tần Lạc lại là người đánh vỡ những khuôn phép này. Ông là phó cục trưởng cục y tế thủ đô thì thế nào? Ông là phó bộ trưởng bộ y tế Trung Quốc thì thế nào? Ông là phó thư ký trưởng của liên minh trung y dược quốc tế thì thế nào? Chỉ cần ông làm ra chuyện sai lầm, tôi vẫn có thể đem ông giáo huấn như thường.

Lãnh đạo phía trên có khí phách, nhân viên làm việc cấp dưới mới phục được.

Tần Lạc mang theo một đám người trở lại khách sạn, lúc này mà muốn tìm một phòng hội nghị thì rất khó, liền nói: "Vào phòng tôi."

Cho nên hai ba mươi người đều tụ tập lại trong phòng Tần Lạc. Mặc dù chật chội nhưng hiện tại mọi người cũng không thể nghĩ nhiều được như vậy.

"Mọi người nghĩ một chút đi, sự tình như vậy, chúng ta phải làm gì bây giờ." Tần Lạc hỏi.

"Phong tỏa tin tức, không cho giới truyền thông phỏng vấn..."

"Lập tức cố gắng cứu trị Tiền phó đoàn trưởng, chỉ cần phó đoàn trưởng có thể khôi phục khỏe mạnh, như vậy cho dù có tin tức trái ngược, trước mặt sự thật cũng không có tác dụng."

"Nhanh chóng báo cáo về nước, thỉnh cầu trợ giúp..."

"................"

Cố Bách Hiền nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, anh là đoàn trưởng, anh hãy ra quyết định đi. Làm như thế nào chúng tôi cũng nghe lời. Chúng ta là một đoàn đội, danh dự của đoàn đội cũng là danh dự của mỗi người. Mặc dù có xảy ra vấn đề, người chịu trách nhiệm chính là anh nhưng danh dự của đoàn đội cũng bị ảnh hưởng, mỗi một người chúng ta cũng không tránh khỏi có liên quan."

"Đúng vậy, đoàn trưởng. Chúng tôi nghe lời anh."

"Đoàn trưởng, anh là thiếu niên nhưng có chủ kiến, anh ra quyết định đi."

Tần Lạc thấy mọi người hoặc thật lòng hoặc giả ý khen tặng, nói: "Chuyện này đã không thể giấu được. Tiền Hoành Lượng té xỉu trước mặt mọi người trong sòng bạc, tất cả khách đánh bạc đều thấy...hơn nữa lúc đưa đến bệnh viện cũng có không ít nhân viên của khách sạn cùng với thành viên đoàn đại biểu của các quốc gia khác chứng kiến...cả bên tổ chức đại hội cũng biết. Chúng ta cũng không có quyền đủ để bảo tất cả phải im miệng."

Tần Lạc lạnh nhạt cười nói: "Còn có chuyện gì so với chuyện này có thể làm mất mặt đoàn Trung Quốc hơn?"

Mọi người nghĩ thầm cũng đúng, trung y đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng khiến các quốc gia phương tây cùng châu Âu chú ý. Bây giờ có thể làm mất mặt đoàn đại biểu Trung Quốc tại đại hội thế giới lần này, chắc chắn sẽ không có ai phản đối.

Cho dù là bên tổ chức đại hội, bọn họ cũng không ngăn cản, chưa biết chừng còn trợ giúp thêm.

Đang lúc mọi người ồn ào thảo luận đối sách, điện thoại trong túi Tần Lạc vang lên.

Hắn nhìn thoáng qua số xuất hiện trên điện thoại, nói với mọi người: "Xin lỗi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút."

Trong phòng hiện giờ đang đầy người, hắn cũng không thể đuổi tất cả ra ngoài.

Đóng lại cửa phòng phía sau, hắn bật điện thoại, thấp giọng hỏi: "Anh Hậu?"

"Là tôi." Thanh âm trầm thấp hữu lực củaThái Công Dân vang lên trong điện thoại.

"Bộ trưởng Thái, muộn thế này ông còn chưa đi nghỉ à?" Tần Lạc ngạc nhiên hỏi. Số điện thoại này rõ ràng là của Hậu Vệ Động, sao người nghe điện thoại lại là Thái Công Dân.

"Vệ Đông đã báo cáo chuyện tình Tiền Hoành Lượng với tôi, tôi làm sao mà ngủ được." Thanh âm của Thái Công Dân tràn ngập uể oải."Tần Lạc, tình huống thế nào rồi?"

"Tiền phó đoàn trưởng đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, hiện đang tĩnh dưỡng ở bệnh viện." Tần Lạc nói."Tôi lo lắng giới truyền thông đưa ra tin tức không tốt với chúng ta, đang cùng với mọi người thương lượng đối sách, cũng chưa kịp đi xem tình hình của phó đoàn trưởng."

Tần Lạc muốn đem lúc mình "qua cửa bệnh viện mà không vào", không đi xem tình hình của Tiền Hoành Lượng nói trước với Thái Công Dân, tránh tình trạng có người nắm được nhược điểm này. Bây giờ cứ nói trước với Thái Công Dân, cũng là để cho ông ta biết trước.

"Tôi biết rồi." Thái Công Dân lơ đễnh nói."Tên ngu xuẩn đó, Tần Lạc, anh nói...đường đường là Trung Quốc chúng ta, sao lại có loại người ngu xuẩn này."

"Ha ha ..." Tần Lạc khó xử cười, vấn đề này quá lớn, hắn cũng không biết trả lời thế nào cho tốt.

Thái Công Dân cũng biết mình bất ngờ hỏi vấn đề này quả là khó giải thích. Tần Lạc không phải là quan chức trong chính phủ, đối với nội tình trong đó cũng không hiểu rõ, làm sao mà trả lời được.

"Tần Lạc, anh đã có kinh nghiệm xử lý những vấn đề phức tạp. Cho dù là chuyến đi tới Hàn Quốc hay tới Paris đều xảy ra chuyện tình phức tạp hơn bây giờ nhiều, anh cũng xử lý rất tốt. Lần này là vì danh dự của trung y quốc gia, cũng giống như vậy...tôi tin anh sẽ xử lý tốt. Anh làm gì tôi cũng ủng hộ, hết thảy cứ theo ý anh mà làm. Tôi chỉ có một yêu cầu, đem ảnh hưởng của chuyện này giảm xuống mức thấp nhất."

"Tôi rõ rồi, bộ trưởng." Tần Lạc nghiêm túc trả lời.

"Còn có một việc anh cần phải biết..."

"Chuyện gì."

"Tiền Hoành Lượng là người do bộ trưởng Hoàng đề cử, mặc dù hắn phạm sai lầm nhưng anh thân là đoàn trưởng, cũng phải gánh chịu trách nhiệm lãnh đạo thiếu sót..."

Tần Lạc nở nụ cười, nói: "Bộ trưởng Thái, nói như vậy, là muốn giáng chức hay là phạt tiền?"

Thái Công Dân cười ha hả trong điện thoại, nói: "Ha ha anh thật là giảo hoạt. Bọn họ đắc tội với anh thì thật là bi thảm."

Giáng chức? Tần Lạc không có chức vụ gì, giáng chức thế nào được?

Phạt tiền? Tần Lạc không thiếu tiền, hắn sợ phạt?

"Bất quá anh cứ yên tâm, có tôi ở đây bọn họ cũng không làm gì được anh đâu. Hơn nữa, trách nhiệm chính vẫn là tại bên phía bọn họ."

"Cám ơn bộ trưởng Thái."

Đầu bên kia điện thoại rơi vào trầm mặc trong một lúc mới truyền đến thanh âm chân thành tha thiết của Thái Công Dân: "Tần Lạc, kỳ thực những lời này phải là do tôi nói với anh mới đúng. Tôi nợ anh nhiều lắm, quốc gia này cũng nợ anh nhiều lắm. Anh không muốn quan chức, tôi không cho anh được quan chức. Tài sản của anh cũng hàng vạn hàng nghìn, tôi không cấp được cho anh tiền...tôi chỉ có thể cho anh một khát vọng phục hưng nền y học dân tộc... là một người đáng tôn kính."

Cúp điện thoại, Tần Lạc không có lập tức đi vào, mà đứng trầm tư trước cửa.

Xem tình huống này thì cũng không thể che giấu được gì rồi, giới truyền thông hẳn đã biết. Đã như vậy...để cho bọn họ càng nhiệt náo hơn đi.

Bọn họ quạt gió thổi lửa, ta đến lấy hạt dẻ trong lửa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1480)