Vay nóng Tinvay

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 1067

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 1067: Hãy lưu lại cho người một con đường, sau này dễ dàng gặp lại!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


Du Nguy ngây người.

Trần Hữu Thiện ngây người.

Tần Uyển Như ngây người.

Tất cả mọi người đều ngây người.

Tuy khách hàng của MG bị xua ra ngoài nhưng bọn họ không bỏ về, xung đột xảy ra ngay trước cửa MG. cục trưởng Trần Hữu Thiện có dính dáng tới chuyện này hơn nữa còn có quyết định niêm phong khách sạn. Có ai tình nguyện bỏ qua chuyện náo nhiệt này không?

Điều không ai ngờ tới là lúc này kịch hay mới chính thức bắt đầu. .

Chiếc xe tầm thường hơn một trăm ngàn của khách hàng bị đập phá, Du Nguy đã bồi thường ngay chiếc xe Ferrari mấy triệu tệ của mình cho khách. Mọi người vốn tường chuyện này sẽ được giải quyết. Dù gì đi nữa Du Nguy đền bù thật sự hào phóng. Có ai có thể từ chối chiếc xe tuyệt vời này không?

Thế nhưng hết lần này tới lần khác vẫn có người không nể mặt người khác.

Chỉ hỏi bạn gái một câu: "Có thích không?", bạn gái nói "không thích, mầu quá sặc sỡ" anh ta không thèm nghĩ ngợi, bảo bạn gái đập phá xe.

Lúc này trong số khách hàng của MG. có khá nhiều người là phụ nữ, bọn họ đều thầm nghĩ: nếu như mình là bạn gái của anh ấy không phải sẽ rất tuyệt sao? Tại sao lại từ chối một chiếc xe thể thao đẹp nhường đó?

Chẳng lẽ đầu hai người này ngấm nước hả?

Chỉ có một vài người biết rõ thân phận của Tần Lạc. sắc mặt khinh bỉ, bọn họ thầm nghĩ: Du Nguy này đúng là quá sai lầm. Sau khi giẫm chân vào đống lửa, phát hiện ra đối phương có lai lịch quá khủng, không ăn được, đã dùng chiếc xe để giải quyết phiền phức. Dương Thành Tam Kiệt mà phải coi trọng chiếc xe Ferrari của anh ta sao?

Duy Nguy làm như không nghe rõ câu nói của Tần Lạc, anh ta cười hỏi lại: "Ngài nói cái gì?"

Mặc dù nụ cười hiện trên gương mặt Du Nguy nhưng ánh mắt anh ta khá lạnh lẽo. Hiển nhiên Du Nguy rất tức giận.

Dù gì đi nữa Du Nguy cũng là một người có danh tiếng ở Dương Thành. Một người mà ngay cả Trần Hữu Thiện cũng phải nể mặt. Thằng nhãi này là cái quái gì?

Đương nhiên Du Nguy cũng biết rằng một người chỉ một cú điện thoại có thể gọi Trần Hữu Thiện là nhân vật không hề đơn giản. Cũng vì biết thân phận người này không đơn giản nên Du Nguy mới ăn nói khép nép. thậm chí còn hạ mình làm trò cười trước mặt mọi người, nhận lỗi, bồi thường cả chiếc xe của mình.

Thế nhưng thằng nhãi này hành động có phần quá đáng.

Nếu như anh ta để chiếc xe của mình bị người đập phá, sau này anh có thể ngẩng đầu ở Dương Thành nữa không?

"Anh nói là đập nát chiếc xe này" Tần Lạc nói. Hắn quay đầu chỉ vào chiếc xe Volkswagen-Golf của Vương Cửu Cửu giờ như một đống sắt vụn nói: "Vậy hai chiếc xe mới giống nhau".

Khi mày dễ dàng cho người đập xe của người khác, mày không nghĩ sẽ bị người khác đập xe của mình sao? Mày sợ mất mặt, người khác không sợ mất mặt sao?

Du Nguy cau mày. hỏi lại lần nữa: "Tiên sinh họ gì?"

"Chuyện này không liên quan gì tới chuyện xảy ra tối hôm nay" Tần Lạc nói. Nếu như hắn nói ra thân phận của mình, nói mình chính là một trong Dương Thành Tam Kiệt, nói Tôn Nhân Diệu và Hạ Dương chính là anh em của mình, nhất định sau đó những người này sẽ ăn nói khép nép, lấy lòng hắn.

Thế nhưng Tần Lạc vẫn giống như sự suy đoán trước đây của bọn họ: một thầy thuốc nhỏ nhoi, không quyền không thế. vậy kết quả của chuyện này sẽ như thế nào?

Xe bị đập phá, bạn gái bị làm nhục, thậm chí còn có thể bị bắt vào trong cục công an phân cục Thiên Nguyên, bị giam giữ một thời gian. Nếu như gặp kẻ thù lòng dạ độc ác, nhất định khi ở trong nhà giam sẽ chơi trò mèo đuổi chuột, ngã xuống chết...

Đúng vậy. Đây chính là sự thật!

Sự thật trần trụi!

Nếu như không có quyền thế, bạn chỉ là con chó chết.

Khi bạn yếu. bọn họ chỉ muốn đồn bạn vào chỗ chết.

Khi bạn hùng mạnh bọn họ lại ăn nói khép nép, cầu xin bạn tha thứ.

Tất cả mọi người đêu nhớ rất rõ câu nói của bậc thánh nhân kia "Lây đức báo oán" nhưng thật ra bọn họ còn không biết rằng thật ra ở sau đó còn câu nói "tại sao lại báo đức?"

Thánh nhân cũng không có chuyện dễ dàng tha thứ. Bạn nghĩ rằng anh chàng Tần Lạc bụng dạ hẹp hòi này có thể dễ dàng bỏ qua sao?

"Người anh em là người Dương Thành hả?"

"Cái đó không liên quan gì tới anh".

"Hãy để cho người một con đường sống, ngày sau dễ dàng gặp lại" Du Nguy cười nói.

"hãy để cho anh một con đường, ngày sau dễ dàng gặp lại. Nói thật dễ nghe. Các người đạp phá xe của tôi, xé rách quần áo của bạn gái tôi, sai bảo vệ ra tay đánh người, sao khi đó các người không nghĩ tới lúc này?" Tần Lạc cười nhạt nói: "Nếu như tôi tha thứ cho anh, không phải quá dễ dàng cho anh sao? Khi anh ức hiếp người khác, người đó đáng đời phải gặp xui xẻo, khi anh không ức hiếp được, tôi phải tha thứ cho anh. Nói thế tôi tình nguyện làm một người xấu, giá trị phạm tội có vẻ quá thấp nhỉ?"

"Tôi nghĩ anh hẳn nên gọi điện thoại với người nhà mình..." Du Nguy uy hiếp. Du Nguy đoán rằng gã này có thể có chút bối cảnh nhưng nhất định người trong nhà sẽ không biết rõ chuyện gã làm bên ngoài. Bình thường trong những gia đình có bối cảnh, mọi người thường chú trọng giữ gìn hòa khí, hoàn toàn không giống như thằng nhãi này dồn người ta vào chỗ chết. Du Nguy nhắc nhở Tần Lạc gọi điện cho người nhà chính là nhắc nhở Tần Lạc, muốn Tần Lạc biết ý tứ của người nhà trong chuyện này. Dù gì đi nữa nếu như với tình hình hiện nay cứ tiếp tục phát triển, chuyện này không chỉ của mấy thanh niên nóng đầu nữa mà là chuyện của hai hay nhiều gia tộc họp lại.

"Tôi không muốn cho anh biết thân phận của tôi nhưng tôi muốn nói cho anh biết rằng tôi là người trưởng thành. Tôi hiểu tôi đang làm gì" Tần Lạc cười nói: "Nhưng thật ra khi anh sống tới ba, bốn mươi tuổi, anh có biết anh đang làm những gì không?"

Du Nguy sờ mặt mình. Anh ta muốn nói cho thằng nhãi "láo toét" này "Lão Tử chỉ mới hơn ba mươi thôi".

Du Nguy quay nhìn Trần Hữu Thiện, muốn Trần Hữu Thiện nói đỡ mấy câu, không ngờ lão hồ ly Trần Hữu Thiện này lại làm bộ như không nhìn thấy.

Ý tứ của Trần Hữu Thiện rất rõ ràng: anh hãy thu phục thằng nhãi này rồi nói tiếp.

Rốt cuộc Du Nguy không kiềm nén được sự tức giận của mình. Anh ta sầm mặt hỏi: "Nếu như tôi không đập thì sao?"

Mặc dù bản thân Du Nguy có hàng trăm triệu nhưng anh ta cũng không hào phóng tới mức tùy hứng đập phá một chiếc Ferrari mấy triệu tệ. Hơn nữa nếu Du Nguy để anh ta làm vậy, đây chính là một đại sỉ nhục ở Dương Thành.

Con người coi trọng thể diện. Những người làm ăn như bọn họ càng coi trọng thể diện, bọn họ coi nó còn quan trọng hơn tính mạng mình.

"Như vậy niêm phong khách sạn" Tần Lạc cười nói: "Khi nào ông chủ MG bồi thường thỏa đáng tổn thất của tôi. khách sạn này sẽ được giải tỏa niêm phong".

"Tôi muốn xem người nào dám tới niêm phong khách sạn" giọng nói một người đàn ông vang lên. Giọng nói của người này rất quái dị. cứ giống như một hạt cơm bị dính cát vậy, khi nói nghe như âm thanh cọ xát vào nhau. Vì giọng nói vang lên bất ngờ nên ngay lập tức thu hút được sự chú ý của mọi người.

"Phi Dương" Tần Uyển Như nhìn thấy Du Phi Dương và Hoa Hạc đang đứng trước cổng MG, cô ta vội vàng dẫn bạn học đi về bên đó.

Du Phi Dương nhìn Tần Uyển Như, gật đầu.

Lúc này Tần Uyển Như mới nhận ra có gì đó không đúng. Trước kia Hoa Hạc toàn đi theo sau Du Phi Dương. Du Phi Dương cũng không bao giờ giới thiệu thân phận của Hoa Hạc, mọi người vẫn cứ nghĩ Hoa Hạc chỉ là một kẻ lẽo đẽo theo lưng Du Phi Dương.

Tình huống hôm nay thật sự khiến mọi người cực kỳ kinh hãi. Du Phi Dương đứng ngay sau lưng Hoa Hạc, hai người đứng cách nhau khoảng chừng nửa người. Hoa Hạc ngẩng đầu, ưỡn ngực, án mắt sắc bén nhìn đám người bên dưới vẻ khinh miệt trong khi đó thái độ của Du Phi Dương có vẻ cung kính như kiểu một cận vệ của Hoa Hạc.

Chẳng lẽ Hoa Hạc vẫn giả vờ trư ăn thịt hổ sao?

Những người bạn học khác cũng nhận ra sự thay đổi thân phận giữa Hoa Hạc và Du Phi Dương. Bọn họ nhớ ra trước kia đã không quan sát kỹ người này, nay không ngờ người này mới chính là nhân vật chủ chốt của chuyện này.

Tần Lạc véo bàn tay nhỏ nhắn của Vương Cửu Cửu. cười nói: "Nhân vật chính xuất hiện rồi".

"Anh biết anh ta?" Vương Cửu Cửu kinh ngạc hỏi.

"không biết. Khi trước anh chỉ cảm thấy anh ta rất đặc biệt nên chú ý vài lần" Tần Lạc cười nói. Lúc trước, khi hắn đi theo Vương Cửu Cửu vào trong phòng, sau khi Du Phi Dương nhìn thấy hắn đã lén quay nhìn người này. Khi đó Tần Lạc đã nhận ra có gì đó không đúng. Khi uống rượu, không chỉ có hắn không nể mặt Du Phi Dương không uống cạn chén rượu mà người này cũng không uống. Thế nhưng Du Phi Dương chỉ chăm chú đối phó với hắn như thế không nhìn thấy hành động của Hoa Hạc này.

Tần Lạc mỉm cười nhìn Trần Hữu Thiện nói: "Trần cục trưởng, có người muốn xem ai đám niêm phong khách sạn này".

Trần Hữu Thiện tức giận.

Bản thân mình đã mang theo rất nhiều người tới đây thế mà tiểu tử này còn âm hiểm, kiêu ngạo thách thức. Chẳng lẽ chính mình dẫn người tới đây chỉ để trang trí sao?

Trần Hữu Thiện vung tay lên nói: "Niêm phong".

Rầm rầm...

Một đám người xông lên. đóng cửa khách sạn MG. dán giấy niêm phong.

"Dừng tay" một nhóm người vội vàng chạy tới.

Những người này chạy tới trước mặt Hoa Hạc. đứng nghiêm chào, động tác cực kỳ chỉnh tề, ngay ngắn, chỉ cần nhìn cũng biết là những quân nhân trải qua rèn luyên nhiều năm.

Quân nhân.

không có gì phải nghi ngờ, những người này đều là quân nhân.

Sau khi một người đàn ông cao to thì thào báo cáo với Hoa Hạc, gã móc một chứng minh ra đưa cho viên đội trưởng: "Các anh hãy về đi. Người này do chúng tôi tiếp quản".


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1480)