← Ch.1071 | Ch.1073 → |
"không phải tôi đã nói với cậu là hàng ngày cậu quá hạ mình sao? Bây giờ có những người con mắt chó nhìn người rất kém. Nếu như cậu giống như những người khác, đi tới đâu cũng có một đám đàn em vây xung quanh, còn ai dám coi thường cậu nữa không?" Hạ Dương cười nói. Có lẽ vì Hạ Dương muốn trả thù Tôn Nhân Diệu tội quấy rầy khi hắn đang nhận "em rể" nên trong khi đang nói rất bình thường đột nhiên chuyển hướng, sặc mùi vị châm chọc, trả thù cá nhân.
"Vương bát đản. có tin lão Tử xe rách cái miệng của mày ra không?" Tôn Nhân Diệu bị chọc tức tới mặt đỏ tía tai. hai mắt đỏ ngầu nhìn trừng trừng vào Hạ Dương. Tôn Nhân Diệu hiểu rõ rằng "người chạy sổ bốn xung quanh, lúc nào cũng dẫn theo một đám đàn em" chính là chi đích danh Tôn Nhân Diệu hắn.
"Này Nhân Yêu, có bản lãnh, thì xông tới đây đi" Hạ Dương nhún nhún vai vẻ thờ ơ nói.
"Hai người các cậu yên tĩnh một lát có được không?" Tần Lạc nói vẻ bất đắc dĩ."Muốn làm ầm ĩ thì đi tìm nơi nào ít người mà gây chuyện. Làm trò trước mặt bao người thế này, hai cậu không cảm thấy rất mất mặt sao?"
Trần Hữu Thiện nhanh chóng quay mặt đi, làm bộ mình không nhìn thấy những gì đang xảy ra.
Càng tiếp xúc càng thú vị, càng tiếp xúc càng kinh hãi. Hai vị công tử đanh tiếng nhát Dương Thành lại bị quản thúc bởi một thầy thuốc nhỏ nhoi. Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, không phải sẽ gây chấn động sao?
Mặt Du Nguy bị đánh sưng vù. hai hốc mắt và khóe miệng vẫn còn đang chảy máu nhựng anh ta không dám lau đi. Đương nhiên Du Nguy cũng không muốn lau đi. Du Nguy muốn mượn hình dáng khốn khổ này mới khiến khi mình đứng trước mặt những người này mới có dáng vẻ đáng thương, đúng không?
Du Nguy khom người đi tới trước mặt Hạ Dương, nói vẻ lấy lòng: "Hạ tổng, ngài đã hết giận chưa? Nếu chưa hết giận, ngài có thể đánh tiếp. Hôm nay quả thật tôi đã sai. Tôi xin lỗi Hạ tổng, cũng như xin lỗi Tôn đại thiếu gian, vị tiên sinh và cô gái này".
Hạ Dương cười tủm tỉm nhìn Du Nguy nói: "Ông chủ Du có vẻ rất biết điều".
"Nếu như có thể làm mấy vị đại thiếu gia vui vẻ. gương mặt này của tôi đáng gì... Hạ tổng, ngài xem tiếp theo nên làm thế nào? Tôi xin nghe lời Hạ tổng"" mấy câu này Du Nguy ẩn chứa ý đồ rất rõ ràng. Tôi đã hạ thấp mình rồi. quyền quyết định chuyện này đã giao vào tay các anh. như vậy mà các anh vẫn không biết xấu hổ. ra tay tàn nhẫn sao?
"Ông chủ Du, tôi không dính vào chuyện này. Người bạn này của tôi sẽ quyết định" Hạ Dương chỉ vào Tần Lạc nói."ông có thể khiến anh ấy tiêu tan tức giận, chuyện hôm nay coi như xong".
Du Nguy vội vàng đi tới trước mặt Tần Lạc, áy náy nói: "Thiếu gia, tôi thật sự xin lỗi vì đã để xảy ra chuyện như vậy. Vì tôi quản lý không nghiêm nên đám bảo vệ mới dám làm chuyện coi thường luật phép như vậy. Ngài xem cần phải làm gì để có thể làm tiêu tan cơn tức giận? Hay ngài tiếp tục đánh tôi".
"Quản lý không nghiêm?" Tần Lạc cười nhạt nhìn chằm chằm vào Du Nguy, "ông chủ Du. Ý của ông nói là chuyện này hoàn toàn không liên quan tới ông. chỉ do mấy người bảo vệ tự mình làm, đúng không? Chúng tôi đô oan cho ông. phải không?"
Du Nguy cau mày thầm nghĩ. Anh ta quá thật muốn đẩy phần trách nhiệm này lên đám bảo vệ nhưng không ngờ gã thanh niên này quá nhạy cảm. Anh ta chỉ nói hàm hồ như vậy mà gã đã bắt bẻ, không buông tha.
"không phải vậy. không phải vậy. Đây chính là trách nhiệm của tôi. hoàn toàn là trách nhiệm của tôi" Du Nguy nhìn thấy ánh mắt hai người Hạ Dương và Tôn Nhân Diệu đang chăm chú nhìn mình, anh ta vội vàng chắp tay xin lỗi: "Đây là khách sạn của tôi. Toàn bộ sự việc xảy ra ở đây đều là trách nhiệm của tôi. hoàn toàn không liên quan tới người khác".
"không liên quan tới bất kỳ người nào khác sao?" Tần Lạc nheo mắt cười hỏi."Nếu như ông chủ Du đã nói như vậy. tôi chỉ muốn hỏi một chút. Trước đây tôi và ông chủ Du đã từng gặp nhau chưa?"
"không".
"không có xảy ra mâu thuẫn nào?"
"Hoàn toàn không có".
"Tôi có làm chuyện gì có lỗi với ông chủ Du không?"
"Sao lại thế? Hoàn toàn không có chuyện này".
"Tôi tới đây ăn cơm. ông có nhất thiết phải đập phá xe của tôi không?"
Du Nguy há miệng nhưng lại không biết nên trả lời như nào mới phải. Anh ta mới nói chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của anh ta, bây giờ anh ta mà nói không biết, không phải chính mình vác đá đập vào chân mình sao?"
"Ông chủ Du, chúng tôi cũng muốn một câu giải thích" Tôn Nhân Diệu thản nhiên nói:
"Chẳng lẽ khi muốn ức hiếp bạn của tôi thì cho người đập phá xe sao? ông muốn thể diện, chúng tôi cũng muốn thể diện".
Du Nguy nghiến răng nói: "Tôi biết cần phải làm như thế nào".
Du Nguy đi tới trước chiếc Ferrari đỏ của mình, lấy một thanh sắt từ sau xe ra, vung thanh sắt đập xuống đầu xe.
Bịch...
Mặc dù chiếc xe này quy giá nhưng khi bị vật nặng lên tục đập lên. chỉ một thoáng đầu chiếc xe đã lõm xuống.
Bịch...
Du Nguy vung gậy đập vào đèn xe. Chiếc đèn trước của xe rất đẹp lạp tức nát vạm thành một đống thủy tinh.
Bịch...
Bịch...
Bịch...
Du Nguy hành động giống như bản thân mình có oán thù với chiếc Ferrari này. Anh ta nghiến răng nghiến lợi vung gậy đập xuống, gậy nào cũng cực mạnh, mỗi một gậy đều nện xuống vị trí quan trọng: tay lái. khí cụ. động cơ... chiếc xe trị giá mấy triệu tệ nhanh chóng biến thành một đống sắt phế liệu.
Đây không phải là qua loa. làm chiếu lệ. Căn cứ theo giá trị thị trường, cho dù bạn có đưa chiếc xe này tới garage sửa chữa thì chỉ e tiền sửa xe cũng đủ mua một chiếc xe mới.
Cho nên có thể nói chiếc xe đã hoàn toàn bị đập nát.
Mỗi một gậy của Du Nguy đập xuống đều giống như đâm một đao vào bụng những người phụ nữ có mặt ở nơi này. Đây là chiếc Ferrari, chiếc Ferrari mà. Tại sao lại đập phá vậy? Hãy để cho em, cả đời này em làm vợ bé. làm tình nhân hay bảo mẫu gì đó cho anh cũng được.
Một gậy của Du Nguy đánh xuống lốp xe. không ngờ chất lượng lốp xe quá tốt. lực phản quá mạnh, cây gậy sắt trong tay Du Nguy bắn ngược lại, đập mạnh vào bụng anh ta.
Du Nguy ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất một lúc lâu. đâu tới mức ràn rụa nước mắt.
Đợi tới khi cơn đau đớn qua đi. Du Nguy đứng dậy. đi tới trước mặt Tần Lạc cười tươi nói: "Căn cứ theo căn dặn của ngài, chiếc xe đã bị đập nát..."
"Cái gì mà căn cứ theo phân phó của tôi" Tần Lạc buồn bực nói."Tôi còn tưởng rằng anh muốn cho người khác chứng kiến một cảnh tượng khác người nên mới đập chiếc Ferrari của mình làm trò vui. Tôi bảo anh đập xe của anh lúc nào? Điều này có gì liên quan tới tôi?"
Du Nguy suy nghĩ, suýt chút nữa anh ta không nhịn được vung tay tự vả cho mình mấy cái. Hôm nay có chuyện gì với mình vậy. Tại sao mình liên tục mắc phải mấy sai lầm sơ đẳng như này?
Dương Thành Tam Tú là ai nào? Tất cả đều là những nhân vật. Trong nhà bọn họ đều có những đại nhân vật chống lưng.
Mặc dù quan hệ trong nhà bọn họ cao tới mức nào nhưng tóm lại bọn họ vẫn chú trọng tới thể diện. Nếu như chuyện hôm nay bọn họ bức bách anh ta phải đập xe của mình truyền ra ngoài, không phải điều này sẽ ảnh hưởng lớn tới danh tiếng của bọn họ sao?
"Dạ dạ. Là tôi nói sai. Tôi cảm thấy màu của chiếc xe này quá chói lọi, thô tục nên tôi muốn đập nát để đôi một chiếc xe khác" Du Nguy vội vàng đôi giọng.
"Xe của anh đã đập xong rồi. anh có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?" Tần Lạc không muốn tiếp tục dây dưa tới chuyện kia nữa: "Chúng ta không thù không oán. vì sao các vị muốn đập phá xe của tôi?"
Duy Nguy bị thằng nhãi này bức bách tới phát khóc. Anh ta vốn nghĩ sau khi mình đập phá chiếc Ferrari của mình, gã này sẽ không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa, không ngờ gã này vẫn không có ý bỏ qua.
Thế nhưng Du Nguy thật sự không biết cần phải trả lời câu hỏi này như thế nào.
Du Nguy biết người sai đập xe chính là Hoa Hạc, nhất định Du Phi Dương cũng tham gia vào chuyện này. Khi những người này hỏi vấn đề này, đương nhiên muốn anh ta khai hai chủ mưu thực sự ra.
Anh ta có thể làm vậy không?
Hoa Hạc thì anh ta không thể đắc tội. Du Phi Dương, anh ta không muốn cháu mình bị thương.
"Thế nào, không định trả lời tôi hả?" Tần Lạc cười nói."Nếu như ông chủ Du tình nguyện gánh tất cả trách nhiệm thì cũng không sao. Thế nhưng tôi là người thù đai. Bồng dung bị người ta chơi mình một vố, tôi không thể nuốt trôi cục tức này. Sau này nhất định tôi sẽ đòi lại nếu như vậy có thể ông chủ Du sẽ không thể sống ở Dương Thành được nữa. không phải tôi đang đe dọa ông chủ Du mà đây chính là sự thật".
Đương nhiên Du Nguy biết gã này đang nói "sự thật". không sống được chỉ là chuyện nhỏ. Điều khiến Du Nguy thực sự lo lắng chính là đang lái xe trên đường sẽ bị người chặn xe đập phá, tông xe.
sắc mặt Du Nguy biến đổi khôn lường. Một lát sau anh ta hạ quyết tâm. gọi to: "Du Phi Dương, lại đây".
Du Phi Dương biết bản thân mình cần phải xuất trận hơn nữa anh ta cũng hiểu sứ mạng của mình khi xuất hiện.
Du Phi Dương liếc nhìn Hoa Hạc. Hoa Hạc đang hồn bay phách tán đứng một chỗ, căn bản gã không quan tâm tới những chuyện khác.
Khi có chỗ dựa dẫm, gã giương nanh múa vuốt nhưng khi chỗ dựa đẫm bị người ta đánh tan tác, gã bị một đòn đả kích trí mạng.
Tần Uyển Như cầm chặt cánh tay Du Phi Dương, không muốn cho anh ta đi tới.
Du Phi Dương hất tay cô ta ra sau đó đi tới trước mặt Du Nguy.
"Xin lỗi" Du Nguy nói: "Hãy xin lỗi các thiếu gia".
"không cần xin lỗi" Tần Lạc xua tay nói: "Tôi không nghĩ xin lỗi có thể giải quyết được vấn đề. Tôi chỉ cần biết sự thật. Hãy nói cho tôi biết chân tướng sự việc".
"Tôi thích Vương Cửu Cửu, tôi chỉ muốn thể hiện trước mặt cô ấy thôi. Đập xe của anh chính là khiến anh mất mặt, thể hiện anh là người vô năng..." Du Phi Dương biết chính mình phải gánh vác chuyện này. không thể trông cậy vào Hoa Hạc cũng như anh ta tuyệt đối không thể bán đứng Hoa Hạc.
Du Nguy vung tay tát Du Phi Dương mắng: "Khốn nạn. cả ngày không chịu khó học hành, chỉ biết ăn chơi. Vương tiểu thư là cô gái để cho mày thích hả? Hãy nhìn bộ dạng như tiêu quy của mình xem. mày muốn làm mất mặt người ta à? Mày muốn người ta vô năng sao? Bây giờ là mày đang mất mặt ở đây, là hạng vô năng đó...
Tần Lạc cười tủm tỉm nhìn hai chú cháu đang diễn, nói: "Xem hai người phối hợp không tốt lắm".
Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Du Phi Dương nói: "Làm cây súng cho người ta thì phải có giác ngộ của cây súng. Làm tốt thì có thưởng, làm xấu thì sự trừng phạt này do chính anh phải gánh chịu".
Binh...
← Ch. 1071 | Ch. 1073 → |