← Ch.1135 | Ch.1137 → |
Là một quân nhân, nhìn từ đằng sau lưng, dáng đi thẳng tắp như một cây gậy trúc, sống lưng thắng tắp, mỗi bước đi, mỗi dấu chán khiến mái tóc dài của Phó Phong Tuyết tung bay, áo trường bào màu trắng, mái tóc dài rất lâu rồi chưa cắt rủ xuống bờ vai như cổ nhân. Thế nhưng chòm râu được chải chuốt rất nghiêm chỉnh, mang phong thái một mỹ nam tử.
Một người đàn ông như này khi ra ngoài đường, tuyệt đối có thể hấp dẫn được rất nhiều phụ nữ đa tình. Đương nhiên cũng sẽ có những cô gái trẻ cũng rất muốn được thưởng thức sự hấp dẫn tuyệt vời của ông.
Phó Phong Tuyết đẩy cửa bước vào trong nhà rồi đứng ngay giữa nhà không đi nữa.
Không động cũng không ngồi.
Phó Phong Tuyết đứng quay lưng về phía Quân Sư đang đi tới, giống như một đôi tình nhân đang giận dỗi. Đương nhiên hình dung này hơi bất kính với Phó Phong Tuyết. Thế nhưng dưới góc độ quan sát của một người ngoài, tư thế này rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng tới điều đó.
Từ khi Long Vương rời khỏi biệt thự, tất cả nhân viên phục vụ và thầy thuốc đều ra sống ở bên ngoài. Khi Phó Phong Tuyết đi vào trong, không có ai chào hỏi, càng không có ai bưng trà rót nước.
Quân Sư đứng lại ở một vị trí cách Phó Phong Tuyết hai bước chân. Đây là khoảng cách mà cô thầm cảm thấy an toàn.
Sự tức giận trên mặt Quân Sư đã biến mất, sát khí trong ánh mắt cô cũng hoàn toàn biến mất, thoạt nhìn giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Thế nhưng chỉ cần người quen biết Quân Sư nhìn thấy, ai cũng hiểu lúc Quân Sư tĩnh táo nhất là lúc khủng khiếp nhất.
Đây cũng chính là nguyên nhân mọi người gọi cô là "Quân Sư".
Một lát sau cánh cổng một lần nữa vang lên tiếng cạch cạch.
Sau đó Hoàng Thiên Trọng tập tễnh đi vào.
Bộ mặt Hoàng Thiên Trọng sưng vù, khoé miệng, quần áo dính đầy vết máu. Hoàng Thiên Trọng bước đi vừa cúi người ho khụ khụ, giống như y ho tới tê tâm liệt phế nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh của mình.
Trước kia ngôi biệt thự nhỏ này chính là ngôi nhà mà Hoàng Thiên Trọng có khát vọng vào ở nhất.
Bởi vì nó dựa vào sông núi, cảnh tượng cực kỳ đẹp hơn nữa nó còn là biệt thự mà tất cả những người đứng đầu Long Tức đều lựa chọn làm nơi ở của mình, kể cả cha của y.
Thế nhưng lúc này Hoàng Thiên Trọng cực kỳ sợ hãi ngôi nhà này.
Hoàng Thiên Trọng đã được trải nghiệm tình người nguội lạnh, cũng được trải nghiệm tình cảm lãnh đạm, nhiều hơn nữa là trải nghiệm qua sự nhục nhã và xấu hổ, còn cả điều mà xấu hổ không nói, xấu hổ không dám nghĩ tới, ví dụ như: bị đánh, ...
Thế nhưng Hoàng Thiên Trọng không thể không tới.
Hoàng Thiên Trọng đi tới, đứng yên sau lưng Phó Phong Tuyết. Khoảng cách mà Hoàng Thiên Trọng lựa chọn là khoảng hai mét năm mươi, cách Phó Phong Tuyết không quá gần, lại cách xa Quân Sư. Biểu hiện của Hoàng Thiên Trọng khiêm tốn, sợ hãi người dứt khoát muốn đoạn tuyệt quan hệ với y.
Hai đương sự đều đã tới. Phó Phong Tuyết trầm ngâm một lát rồi ông lên tiếng trước: "Nguyên nhân".
Quân Sư không giải thích, Hoàng Thiên Trọng cũng không lên tiếng giải thích.
Lúc này người nào lên tiếng trước, người đó coi như thua một nửa. giống như đang muốn vội vã giội bát nước bẩn lên người đồng đội của mình. Cả hai người đều hiểu Phó Phong Tuyết không thích hạng người đó.
Không thể không nói cả Quân Sư và Hoàng Thiên Trọng đều là người cực kỳ thông minh.
Vấn đề là một người thông minh quang mình chính đại, một người thông minh mờ ám.
Một người là khôn vặt, cơ trí vụng trộm, một người coi như đã luyện tới độ thông minh của người lão luyện.
"Hoàng Thiên Trọng, nói trước" Cuối cùng Phó Phong Tuyết chỉ mặt đặt tên.
"Dạ" Hoàng Thiên Trọng trả lời. Y che miệng ho khụ khụ hai tiếng, nôn một ngụm máu tươi vào chiếc khăn tay trong tay rồi mới đứng thẳng người, nói: "Sau khi nhận được lệnh điều động, tôi chuẩn bị từ bỏ chức vụ đội trưởng Long Tức để đi tây nam. Mặc dù thường ngày mọi người không có quan hệ tốt nhưng đây chỉ là tranh cải trên phương diện công việc. Là đồng đội của nhau, tôi muốn chào tạm biệt mọi người trước khi lên đường. Cho dù mọi người nghĩ gì đi nữa nhưng Long Tức chính là nhà của tôi. Tôi xuất thân từ Long Tức, người ngoài cũng nghĩ như vậy".
"Tôi biết mọi người đang trong phòng ăn nên mới tới đó. Tôi biết bọn họ không chào đón tôi nhưng tôi tới xin lỗi, ít nhất điều này có thể làm giảm căng thẳng trong quan hệ của mọi người. Trước khi chia tay tôi chúc mừng Quân Sư, hơn nữa còn nói cho cô ấy biết một bí mật nhỏ..."
Mặc dù Phó Phong Tuyết vẫn đang quay lưng về phía hai người nhưng Hoàng Thiên Trọng cảm thấy bản thân mình như đang bị người khác nhìn chằm chằm. Y có một cảm giác cực không thoải mái.
Hoàng Thiên Trọng cố gắng đứng thẳng người, hai mắt nhìn thẳng vào gáy Phó Phong Tuyết như thể đó là đôi mắt của ông vậy.
"Tôi nói với cô ấy rằng sau khi cô ấy làm đội trưởng Long Tức sẽ rất khó lập gia đình. Nếu như không gả được ra ngoài, tôi không ngại..." giọng nói của Hoàng Thiên Trọng, hòa hoãn hơn rất nhiều: "Tôi thừa nhận, cách nói của tôi hơi quá đáng thế nhưng tôi chỉ nói đùa với cô ấy mà thôi sau đó cô ấy ra tay đánh tôi. Tôi hỏi cô ấy lý do, cô ấy không nói".
Hoàng Thiên Trọng không tiếc lời tự nói xấu mình vì y muốn chứng mình câu nói của mình có độ tin cậy cao. Tự tổn hại ba trăm, đả thương kẻ thù ba nghìn. Con người này có thể nói rất am hiểm phương pháp gài bẫy người khác.
Sau khi nghe Hoàng Thiên Trọng, thuật lại sự việc, Phó Phong Tuyết không quyết định ngay, ông nói to: "Quân Sư, cô nói đi".
"Anh ta nói đại ca chết trong tay người nhà nhưng không phải là ông" Quân Sư nói, giọng nói bình tĩnh, bi thương, giống như tiếng sáo truyền tới trong mưa bụi mênh mông.
Đau thương quá độ tâm chết. Tâm chết không còn biết sợ.
Đột nhiên Phó Phong Tuyết quay người, ánh mắt sắc bén như kiếm nhìn thẳng vào người Hoàng Thiên Trọng.
"Có thật thế không?" Phó Phong Tuyết hỏi, giọng nói trầm tĩnh, không khí thế nhưng Hoàng Thiên Trọng cảm thấy lạnh người, mỗi sợi lông trên người y nhưng dựng đứng. Hoàng Thiên Trọng biết nếu như người đàn ông này ra tay, y hoàn toàn không có cách nào chống cự được.
"Không" Hoàng Thiên Trọng nói."Tôi sao có thể nói cho cô ấy biết điều đó? Tôi sao có thể biết anh ta chết như thế nào?" -
Hoàng Thiên Trọng không muốn gọi con người kia là "đại ca" dù ai ở Long Tức cũng gọi như vậy nhưng chỉ duy nhất Hoàng Thiên Trọng là không.
Nghe Hoàng Thiên Trọng giải thích, Quân Sư không phản đối không tranh cải, cô hoàn toàn không nói câu nào.
Thế nhưng thái độ này của Quân Sư càng khiến Hoàng Thiên Trọng thầm tức giận, giống như Quân Sư cho rằng Hoàng Thiên Trọng nói dối, không cần phải giải thích.
"Cô không giải thích sao?" Phó Phong Tuyết hỏi. Từ "Cô" ở đây chính là Quân Sư.
"Giải thích cũng vô ích" Quân Sư nói.
Quân Sư ngẩng đầu nhìn lưng Phó Phong Tuyết nói: "Đây là cái bẫy của anh ta. Anh ta cố ý nói chuyện đại ca để tôi ra tay. Mục đích chính là muốn kéo tôi xuống nước, khiến tôi không thể làm đội trưởng Long Tức".
"Ngậm máu phun người" Hoàng Thiên Trọng, phẫn nộ."Tôi đã muốn đi tây nam, kéo cô xuống nước thì có lợi gì cho tôi chứ? Chẳng lẽ Quân Bộ sẽ đổi lệnh điều động sao? vấn đề là cô vẫn không nhìn tôi thuận mắt, nhiều lần tranh đấu với tôi. Là đội trưởng Long Tức, nhiều lần tôi sắp đặt nhiệm vụ rất hợp lý nhưng đều bị cô gạt bỏ. Bây giờ tôi sắp rời đi, cô lại mượn cô hội gây chuyện với tôi. Không phải cô muốn tôi phải chịu nhục sao? Chân tướng sự thật, không cần tra cũng biết. Trong phòng ăn có thiết bị giám sát, chỉ cần xem lại tình huống khi đó là hiểu ngay".
"Hãy cho người mang băng ghi hình lại đây" Phó Phong Tuyết nói.
Quân Sư mỡ thiết bị liên lạc, bấm một dây số. Gần như ngay lập tức, đích thân Kiều Mộc mang băng ghi hình và một chiếc laptop tới, rõ ràng đây chính là máy tính trong phòng giám sát phòng ăn. Kiều Mộc vốn là đội trưởng đội bảo vệ của Long Vương, khi Long Vương rời đi, Kiều Mộc vốn muốn đi theo Long Vương nhưng vì Long Vương tránh nghi ngại nên đã bảo ông ta ở lại. Cả ngày Phó Phong Tuyết không ra khỏi đại viện, đội trưởng đội bảo vệ như Kiều Mộc hoàn toàn không có đất dụng võ.
Phó Phong Tuyết không đích thân sử dụng máy tính mà Kiều Mộc trợ giúp ông.
"Long chủ. Tỏi đã bắt đầu" Kiều Mộc nhỏ nhẹ báo cáo với Phó Phong Tuyết sau đó bấm máy tính phát băng ghi hình.
Trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh mấy người Tần Lạc đang ăn cơm sau đó Hoàng Thiên Trọng xuất hiện. Mọi người thì thào bàn tán nhưng không nghe được nội dung. Mọi người cười rất "vui vẻ". Không hiểu Ly nghe nói gì đó, rút chủy thủ định liều mạng với Hoàng Thiên Trọng, nhưng Quân Sư cản lại sau đó Tần Lạc đứng lên bỏ đi trước...
Tiếp sau đó hình ảnh cao trào xuất hiện. Hoàng Thiên Trọng bước nhanh tới nói chuyện với Quân Sư, nhìn môi y thì hình như nói câu gì đó như "chúc mừng"...
Đột nhiên Quân Sư ra tay đánh bay Hoàng Thiên Trọng...
Nhìn kỹ đoạn này thì hình ảnh cực kỳ bất lợi với mấy người Quân Sư. Đầu tiên là Ly rút chủy thủ định ra tay. Đây chính là "tai họa ngầm" thứ nhất Long Tức có quy định: có thể giao đấu nhưng không được phép tư đấu. Ly vừa ra tay đã rút đao, không còn nghi ngờ gì nữa người bên ngoài sẽ có cảm giác "ỷ mạnh hiếp yếu" dù gì đi nữa bên nàng vẫn có nhiều người hơn.
Điểm bất lợi thứ hai chính là Quân Sư ra tay trước, thậm chí sau khi đám người Tần Lạc đứng ra ngăn cản vẫn không chịu từ bỏ cho tới tận khi đánh Hoàng Thiên Trọng trọng thương.
Trong khi đó Hoàng Thiên Trọng chính là nhân vật gặp cảnh ngộ bất hạnh nhất trên đời này. Y có lòng tốt tới xin lỗi nhưng lại bị đám người Tần Lạc hiểu lầm. Có lòng tốt chúc mừng người ta nhưng bỗng nhiên vô duyên vô cớ bị người đánh một trận no đòn. Y thể hiện vẻ ngơ ngác, phẩn nộ, đau đớn khi vô duyên vô cớ bị ăn đòn một cách hoàn hảo. Ngay cả diễn viên đoạt giải Oscar cũng không diễn tới trình độ này.
"Tắt đi" Phó Phong Tuyết nói.
Kiều Mộc không dám hỏi nguyên nhân, sau khi tắt băng ghi hình, ông ta không nói không rằng đi ra ngoài.
Cuối cùng Phó Phong Tuyết quay đầu nhìn Hoàng Thiên Trọng, nhìn y với ánh mắt âm trầm, nói: "Là lỗi của anh".
Hoàng Thiên Trọng ngẩn người, gương mặt y cực kỳ cau có, y gầm lên: "Ông thiên vị".
← Ch. 1135 | Ch. 1137 → |