← Ch.1187 | Ch.1189 → |
- Không, anh ta không đồng ý.
Franklin, trợ thủ của phó tổng thống Jackson khi trả lời phỏng vấn của đài truyền hình trung ương đã nói như vậy.
- Anh ta từ chối phó tổng thống Jackson khiến chúng tôi cảm thấy rất nuối tiếc.
- Tại sao lại vậy?
Ngô Tiểu, người dẫn chương trình xinh đẹp cười hỏi.
- Điều gì khiến anh ấy quyết định như vậy?
- Có lẽ là vì thành ý của chúng tôi không đủ để khiến Tần Lạc tiên sinh vừa ý.
Franklin nói.
- Thế nhưng phó tổng thống Jackson đã chuẩn bị cho lần gặp mặt thứ hai. Tôi nghĩ tiếp theo sẽ có một kết quả hài lòng cho mọi người. Phó tổng thống Jackson rất coi trọng Tần Lạc tiên sinh, ngài cảm thấy anh ta chính là thầy thuốc mà mẹ mình đang cần. Đây chính là chỉ dẫn của Thượng Đế. Nhất định ngài không sai.
- Chúc phó tổng thống Jackson may mắn. -
Ngô Tiểu chân thành nói.
"Tần Lạc từ chối phó tổng thống Mỹ Jackson. Tin của người thạo tin nói rằng đàm phán đổ vỡ do vấn đề giá cả".
"Vẫn là đánh bóng. Không phải là đánh bóng tên tuổi sao?"
"Phó tổng thống Jackson dự định tới gặp Tần Lạc lần thứ hai, có thành công hay không vẫn chưa biết chắc".
Ngày hôm sau, dưới sự tác động của những người có liên quan, tin tức Tần Lạc từ chối chữa bệnh cho mẹ phó tổng thống Mỹ Jackson lan truyền khắp hang cùng ngõ hẻm, mỗi tòa nhà trên khắp đất nước.
"Hay quá. Nên như thế. Một người đàn ông kiên cường, có ý chí. Tần Lạc là một hảo hán tử".
"Có khí phách. Vì thể diện của người Trung Quốc chúng ta, Tần Lạc là người đầu tiên từ chối lời yêu cầu thầy thuốc của quan chức cao cấp. Nếu như là những thầy thuốc khác khi nhận lời mời của phó tổng thống, bọn họ còn không kích động lao tới ôm chân hay sao?"
"Liệu có phải Tần Lạc hơi tham không? Lần trước anh ta trả lời phỏng vấn có nói chỉ cần phó tổng thống Jackson đích thân tới Trung Quốc mời, anh ta sẽ đồng ý đi Mỹ chữa bệnh cho mẹ ông ấy. Vậy tại sao bây giờ lại không giữ lời? Người không biết giữ lời, đáng khinh".
"Người trên ngu ngốc, kẻ dưới chỉ biết theo đuôi".
Tần Lạc đã xem phỏng vấn trên tivi, hắn cũng đọc những bài báo, thậm chí những tin tức trên hắn cũng mở máy tính xem đi xem lại.
Tần Lạc muốn tìm hiểu thái độ và sự chú ý của người dân đối với chuyện này. Hắn hy vọng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm khống chế của mình, không muốn mất khống chế, hắn không hy vọng sẽ bị người Mỹ dắt mũi hướng chuyện này sang một hướng hoàn toàn khác.
Chiến tranh thế kỷ 21 là chiến tranh , cũng là chiến tranh mạng. Hắn cần tuyệt đại đa số dân cư mạng đứng về phía mình. Nói như vậy, ít nhất hắn có thể lập thế ở Trung Quốc, cuối cùng mới có thể thực hiện kế hoạch về sau, khiến Trung y vươn mình đứng dậy.
Rất tốt!
Tần Lạc hiểu rõ toàn bộ thông tin này có lợi cho hắn. Bên Thái Công Dân cũng tổ chức hẳn một tiểu tổ mưu sĩ do Hậu Vệ Đông chỉ đạo phân tích những báo cáo, kế hoạch tác chiến có tính khả thi cao. Người khác không biết đây là một cuộc chiến nhưng Tần Lạc biết, Thái Công Dân cũng biết, chính vì vậy bọn họ tuyệt đối không cho phép thất bại.
- Cha, không nay chúng ta có đi thăm Garbo không vậy?
Bối Bối ôm cánh tay hỏi.
- Nếu như con không tới, Garbo sẽ khóc, chị ấy xem không hiểu: Tom and Jerry.
Tần Lạc nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài, nói:
- Hay đừng đi. Trời sắp mưa rồi.
- Cha, sao cha lại ngốc như vậy nhỉ? Cho dù trời mưa, chúng ta vẫn còn ô mà. Chúng ta có thể ngồi taxi... trong xe taxi sẽ không bị dính mưa.
Bối Bối dừng lại một lại một lát nhìn Tần Lạc nói với vẻ khinh thường.
- Cha cái gì cũng tốt, chỉ có rất ngu. Nếu như cha không biết lái xe, chúng ta có thể gọi xe. Không phải chỉ có một loáng là tới tận cửa sao?
Tần Lạc giận dữ, hung hăng bóp gương mặt nhỏ nhắn của Bối Bối.
- Cha, đau, đau quá!
Bối Bối kêu lên.
- Cùng lắm con không bảo cha ngu nữa.
Lúc này Tần Lạc mới hài lòng bỏ tay ra, nói:
- Biết động viên trưởng bối mới là trẻ ngoan. Đi, cha dẫn con lên lầu chơi "Thực vật đại chiến cương thi".
- Dạ.
Bối Bối cao hứng nhảy lên. Cô bé thích nhất là chơi "Thực vật đại chiến cương thi" mặc dù lần nào cũng bị cương thi ăn mất đầu.
...
Mây đen quay cuồng, gió thổi, mưa rơi.
Cả thế giới chìm trong cảnh u tối, những hạt mưa to như hạt đậu giống như chuỗi hạt châu bị cắt đứt điên cuồng rơi xuống, tiếng lộp bộp rơi trên mái hiên, mặt đất, cành lá, chúng có thể chạm vào bất cứ vật nào giống như vô tận.
Yến Kinh được gọi là thành phố không ngủ nhưng trong tình cảnh mưa gió bão bùng như này, những bóng đèn đường ngũ sắc cũng trở nên ảm đạm.
Ba giờ sáng, thời gian con người ngủ sâu nhất.
Hơn nữa trong đêm vừa tối, vừa lạnh này, có một đôi mắt sáng ngời vẫn đang lạnh lùng theo dõi biệt thự phía trước.
Đó là một hắc y nhân. Quần áo trên người y tinh khiết một màu đen của quần áo dạ hành, giày đen, gương mặt bị bao phủ bởi chiếc khăn trùm đầu màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, âm trầm.
Cả người y không nhúc nhích, nằm dán trên cành cây, gió thổi, cây lay động nhưng y không động. Những giọt nước mưa lạn băng rơi trên người y, quần áo y đã sớm ướt sũng nhưng vẫn như thể chưa nhận ra, giống như một hình nộm vậy.
Nơi duy nhất còn cử động chính là ánh mắt của y.
Lướt qua bên trái, chuyển sang bên phải. Tất cả cảnh vật trước mắt đều nằm trong tầm mắt của y.
Không một bóng người, không một hình thức canh phòng.
Đương nhiên, đây chỉ là hình thức giả tạo bên ngoài.
Hòn non bộ bên trái có một người. Trong đình hóng mát bên phải có hai người đang núp.
Không thể không nói những vệ sĩ ở đây rất có trách nhiệm.
Mưa to như vậy mà không tránh, kiên cường ở đúng vị trí bảo vệ ngôi biệt thự xa hoa này.
Mặc dù viện dưỡng lão của gia tộc Văn Nhân không phải như viện điều dưỡng quân đội thì bên trong nó cũng được bạo vệ không kém viện điều dưỡng quân đội bao nhiêu. Có rất nhiều phương tiện thậm chí còn hiện đại hơn.
- Nhiệm vụ này quả thật không dễ dàng.
Y thầm nghĩ.
- Ở thế giới ngầm, ít nhất cũng phải trị giá ba triệu USD.
Cuối cùng tay y cũng động đậy.
Y rút từ bao tay ra một sợi tơ mỏng dính, gắn một đầu vào cành cây, sau đó y dùng sợi dây trượt xuống dưới đất.
Âm thanh rất nhỏ, gần như không nghe thấy.
Bàn tay y khẽ rung lên, sợi tơ nhỏ đó thu vào cái bao tay của y.
Sau khi rơi xuống đất, y càng trở nên cảnh giác, cẩn thận.
Cả người y như thể không xương, giống như giọt nước nằm trên mặt đất. Hai mắt y đảo xung quanh, hai vành tai dựng đứng nghe ngóng.
Một giây, hai giây, ba giây...
Không ai phát hiện.
Vì vậy y bắt đầu thực hiện bước thứ hai của kế hoạch.
Y bắt đầu bò trong nước bùn, nhích lên từng bước một, giống như một con giun rất to.
Y hành động nhanh nhẹn, động tác rất nhanh, chỉ mấy lần lắc lư đã tiến tới góc tường.
Lại một quãng đường ngắn ngủi, sau khi phát hiện không ai phát hiện ra mình, y lấy từ trong người ra một vật giống như chất dẻo, y dính nó vào đầu sợi tơ ở bao tay, nhẹ nhàng vung lên, khối chất dẻo đó dính ngay lên đầu tường bao biệt thự.
Một lần nữa y nghiêng tai lắng nghe. Sau khi cảm thấy không có bất kỳ điều gì nguy hiểm, tay phải y kéo mạnh, sợi tơ thu vào trong bao tay, thân thể y cùng với sự rút ngắn của sợi tơ xuất hiện trên bờ tường, giống như một Superman vậy.
Đương nhiên loại bao tay này quả thật được thiết kế theo nguyên lý của Spiderman, tên của nó là "tơ nhện".
Thân thể y xuất hiện trên đầu tường chưa tới một giây lại nhảy xuống dưới.
Vù...
Y mang theo sợi tơ nhẹ nhàng rơi xuống đất, thân thể núp sau một cây chuối tay rất to.
Trước sân biệt thự vắng vẻ, không một bóng người, chỉ có cỏ dại, vườn hoa và một cái bàn với hai ghế đá.
Y sờ soạng trong lồng ngực, lấy ra một thiết bị cầm tay nhỏ. Sau khi sử dụng, trên màn hình xuất hiện mấy điểm nhỏ màu đỏ.
Đây chính là dụng cụ quét nhiệt tiên tiến nhất thế giới. Những điểm đỏ này chứng minh trong phòng có người, hơn nữa còn có những điểm rất nhỏ. Đó có thể là chó, mèo hay một loại vật nuôi bởi vì trọng lượng cơ thể của chúng quá nhỏ nên thân thể phát ra nhiệt lực cũng càng nhỏ.
Có hai điểm đỏ lớn nhất. Bọn họ đang ở phòng phía đông lầu một. Điều này chứng tỏ bọn họ là hai người đứng đầu ở đây.
Điều bực bội là khoảng cách của bọn họ quá gần, ra tay không thuận tiện cho lắm.
- Làm sao bây giờ?
Hắc y nhân lẩm bẩm.
"Ném một hòn đá, điệu hổ ly sơn".
Những chiêu thức thường chiếu trên tivi thực sự quá ngớ ngẩn, cũng không hiểu vì nguyên nhân gì mà vẫn có người tin tưởng. Nếu như có hai điểm đỏ, trong đó một người nhận nhiệm vụ bảo vệ người kia, người đó sao có thể dễ dàng rời khỏi?
Hòn đá không thể dẫn dụ người rời đi mà còn là lời cảnh báo. Nó thông báo cho viên vệ sĩ rằng có người tới, anh một tấc cũng không được rời khỏi người cần bảo vệ của mình. Đây chính là một tố chất cơ bản của nghề vệ sĩ, trừ phi người này không chuyên nghiệp.
"Dùng độc".
Hắc y nhân quyết định.
Càng gần tới cửa sổ căn phòng phía đông, thổi hơi độc vào bên trong. Đây chính là biện pháp giết người đơn giản mà cũng nhanh nhất, im hơi lặng tiếng, lấy mạng người trong khi còn đang ngủ.
Điều quan trọng hơn là hắc y nhân này không muốn có một cuộc tao ngộ, một địch hai đầy nguy hiểm.
Một lần nữa y lại bò, nhẹ nhàng, không tiếng động tới bên cửa sổ, sau đó y lấy từ trong người ra một vật nhỏ như một cái còi, dùng lưỡi đao cắt lỗ nhỏ trên thủy tinh, sau đó hướng vật đó vào trong, thổi độc.
- Không cần phải phiền phức như vậy. Chúng ta đã tỉnh rồi.
Đột nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên.
← Ch. 1187 | Ch. 1189 → |