← Ch.1213 | Ch.1215 → |
Cơ thể Bá Tước giống như một cây cổ thụ, Phó Phong Tuyết dùng sức xé, một cánh tay bị lột khỏi bả vai.
Bạo cốt được xưng tường đồng vách sắt cũng không thể ngăn cản Phó Phong Tuyết. Động tác của ông trông cực kỳ nhẹ nhàng.
Máu tươi từ miệng vết thương nơi khớp xương và da thịt bị cắt đứt chảy ra như suối, chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã thành một dòng suối nhỏ.
Dòng suối nhỏ này không ngừng lan tràn, tưới cho đám cây, hoa trong công viên.
Sau khi Phó Phong Tuyết dùng cánh tay cụt của Bá Tước đánh bay Kim Đồng, ông thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn.
Ông vứt cánh tay cụt của Bá Tước xuống đất, nhìn Bá Tước nói:
- Trung Quốc có một câu ngạn ngữ: phòng thủ tốt chính là tiến công.
- Có thân xác mình đồng da sắt là tưởng rằng mình thiên hạ vô địch ... cực kỳ ngu xuẩn.
Coi như buổi tối hôm nay Phó Phong Tuyết đã nói liên tục hai câu dài.
Sau khi nói xong Phó Phong Tuyết không thèm để ý tới Bá Tước đang điên cuồng giãy dụa hay nhìn tới vẻ mặt cực kỳ kinh hãi của lão.
Bàn tay phải đang bóp chặt cổ Bá Tước lại tăng sức, lại dùng lực ...
Răng rắc răng rắc ...
Đột nhiên cổ Bá Tước so lại, vị trí tay cầm của Phó Phong Tuyết đã bị bẻ gãy. Khi không còn xương chống đỡ, chiếc cổ trở nên mềm nhũn.
Phó Phong Tuyết buông tay, thân thể Bá Tước rơi xuống đất.
Một đời kiêu hùng cứ thế ra đi.
Điều kỳ lạ là sau khi người Bá Tước rơi xuống đất, thân thể lão một lần nữa vang lên những âm tanh "ken két" giống như đang đảo đậu xào.
Sau đó thân thể lão bắt đầu thu nhỏ lại, sau đó trở thành một lão già nhỏ bé như ban đầu.
Thì ra bạo cốt vốn dựa vào khí lực để duy trì. Sau khi con người chết, toàn bộ khí lực biến mất, không thể nào tiếp tục duy trì tình trạng bạo cốt, thân thể con người sẽ trở lại hình dáng ban đầu.
Sau khi giải quyết xong Bá Tước, Phó Phong Tuyết quay người đi tới chỗ Kim Đồng.
Gương mặt Kim Đồng đầy máu, giống như y ngã từ trên trời xuống, gương mặt bị giáng thẳng xuống đất.
Lúc nãy y từ phía sau phi tới, chuẩn bị dánh lén Phó Phong Tuyết, điều Kim Đồng không ngờ tới là đối phương lại dùng một cánh tay đầy máu tấn công mình, điều khiến Kim Đồng càng hoảng sợ hơn: cánh tay máu đó là của Bá Tước.
Ngay khi y còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu vào mặt.
Không chống đỡ được, khi thân thể y xông tới, đầu xông lên trước.
Vì vậy mặt y đã trúng một côn cực mạnh.
Choáng váng đầu, hoa mắt.
Cực kỳ sợ hãi.
Căm hận và không cam lòng ...
Gương mặt đẹp, anh tuấn của y là thế mà bây giờ trông chẳng khác nào ác quỷ hút máu người mới bò từ địa ngục lên.
Khi nhìn thấy Phó Phong Tuyết thong thả đi lại chỗ mình, Kim Đồng cố gắng đứng dậy phản kháng.
Thế nhưng xương chân trái đã gãy, cho dù có thể miễn cưỡng đứng dậy cũng không thể nào ra tay được.
Lần đầu tiên, Kim Đồng cảm thấy cái chết tới gần mình như lúc này.
Gả người phương đông mặc trường bào màu xanh, mái tóc dài này như một ác ma. Chỉ có ác ma trong truyền thuyết mới có khuôn mặt, khí chất, thực lực như vậy.
- Tao sẽ không để cho mày giết tao. Tao sẽ không để cho mày giết tao.
Kim Đồng gào lên. Y giơ bàn tay mang bao tay hướng vể cổ mình, chỉ nghe "ục" một tiếng, cả người Kim Đồng ngã xuống đất.
Kim Đồng đã dùng hai tay mình cắt đứt cổ vô số người. Điều mỉa mai là trước khi chết một giây, y đã tự tay cắt đứt cổ họng mình.
Phó Phong Tuyết đứng lại, nhìn thi thể trên mặt đất dáng vẻ đầy hứng thú.
Tấm màn bao phủ quanh bọn họ lay động rơi xuống đất khiến Phó Phong Tuyết lại nhìn thấy ánh mặt trời, không ánh trăng. Trước mặt ông lúc này chỉ còn hai người còn sống, Jesus và Hồng Phu.
Jesus biết Bá Tước và Kim Đồng xông vào trong tấm màn đen ngăn cản Phó Phong Tuyết. Bây giờ Phó Phong Tuyết đi ra ngoài trong khi đó tấm màn rơi xuống đất, nơi đó mơ hồ có hai thi thể trên mặt đất, lập tức Jesus biết chiến quả.
Jesus nhìn người đàn ông phương đông cao lớn vẻ cực kỳ sùng bái, nói:
- Chúng chạy thoát rồi. Hồng Phu bị thương, tôi không dám truy đuổi.
Thật ra Jesus cũng bị thương, thế nhưng vết thương của Hồng Phu khá nghiêm trọng.
Hơn nữa là một người đàn ông, gã xấu hổ không thể nói với một cường giả khác là mình bị thương nên không dám đuổi bắt kẻ thù.
- Anh ta bảo hai người quay về.
Phó Phong Tuyết nói.
Sau khi nói xong câu này, Phó Phong Tuyết bước đi, thậm chí ông chưa từng liếc nhìn Jesus và Hồng Phu.
Jesus cảm thấy cực tổn thương, gã nói:
- Chúng ta rốt cuộc có cùng một chiến tuyến không vậy?
Sau đó Jesus nói với Hồng Phu ở đằng sau:
- Cô nói đi tôi có thích hợp đi cùng một con đường với ông ta không?
- Không phù hợp?
Hồng Phu nói.
- Tại sao?
Jesus có vẻ bị đả kích rất mạnh.
- Vì tóc anh không đủ dài.
- .....
...................
Cạch cạch ...
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên khiến phu nhân Violet đang say giấc mộng giật mình tỉnh dậy rất tức giận.
Thế nhưng cô ta không bộc phát cơn giận của mình vì cô ta biết người bên cạnh mình biết bản thân mình không thích bị quấy rầy trong khi ngủ. Nếu như có người tới quấy rầy lúc này, chứng tỏ bọn họ có lý do không thể không quấy rầy.
Violet rời khỏi giường, nhặt chiếc áo sa mỏng rơi trên mặt đất mặc lên người sau đó đi tới mở cánh cửa phòng.
Binh
Violet vung tay tát vào mặt người đàn ông đang đứng trước cửa, nói:
- Ta biết anh có lý do nhưng ta rất tức giận.
Người đàn ông bị đánh không nhúc nhích, gã chỉ khom người báo cáo:
- Phu nhân, Bá Tước chết rồi.
- Cái gì?
Phu nhân Violet giật mình kinh hãi.
- Mới thu được tin tức, Bá Tước dẫn theo mấy thuộc hạ, Kim Đồng, Ngọc Nữ, Quỷ Ảnh và Ma Thuật Sư đi giết Jesus, Chiến Thần Phương Đông Phó Phong Tuyết xuất hiện cứu viện. Bá Tước, Kim Đồng chết, Quỷ Ảnh bị chặt đứt một tay, tính mạng mong manh như đèn trước bão. Chỉ có Ma Thuật Sư và Ngọc Nữ là còn sức chiến đấu.
- Ngu xuẩn!
Violet tức giận gầm lên.
- Cực kỳ ngu xuẩn. Bá Tước chỉ là một lão già ngông cuồng tự cao ttụ đại, không biết xấu hổ, chết còn không tính, còn dẫn những người khác chết theo, tội không thể tha thứ. Nếu ta là Hoàng Đế, cho dù lần này lão không chết, ta cũng muốn giết lão. -
- ....
Sau khi phu nhân Violet chửi mắng mấy câu, cô ta cười nhạt nói:
- Ta đã nhiều lần thông báo nhất định Hoàng Đế phải trực tiếp ra tay, thậm chí còn chuyển tài liệu của Phó Phong Tuyết tới cho lão thế mà lão vẫn không đề phòng ... từ sau khi đi theo Hoàng Đế, cho dù ở Châu Âu, hay Châu Mỹ, không một kẻ nào dám chống đối lão, liệu có phải vì thế lão nghĩ mình thiên hạ vô địch không? Chẳng lẽ lão không biết thân phận của mình sao? Lão chỉ là một nô bộc của Hoàng Đế, một con chó giữ nhà mà thôi.
- ....
Người đàn ông tên Đới Phổ này cúi thấp đầu, không dám lên tiếng, dù chỉ một câu.
Phu nhân Violet đi vào phòng khách, mở tủ rượu, rót một ly Gladiator Blood, uống một hơi cạn rồi nói:
- Rõ ràng đó là kế dụ địch, lão dễ dàng mắc lừa như vậy sao?
- Họ Tần kia mang theo Chiến Thần Phương Đông tới nước Mỹ nhưng trong lòng anh ta cũng hiểu rõ rằng chỉ dựa vào năng lực của một mình Phó Phong Tuyết, tuyệt đối không thể chống lại lực lượng của Hoàng Đế vì vậy anh ta mới thả Jesus và con đàn bà thích dùng độc kia ra làm mồi dụ, mục đích chính là dụ Bá Tước ra tay. Kế hoạch dụ địch đơn giản như vậy mà Bá Tước mắc bẫy. Bây giờ sáu chiến tướng Hoàng Đế mang tới nước Mỹ thì không chết cũng tàn phế, chỉ còn Ma Thuật Sư và Ngọc Nữ có thể chiến đấu. Điều này có nghĩa là dù Hoàng Đế ra tay, đối mặt với sự vây công của tên tiểu nhân Tần Lạc kia, Hoàng Đế cũng không chắc chiếm được lợi thế. Nếu như Bá Tước biết kìm nén, chờ đợi Hoàng Đế dẫn mọi người cùng tấn công, chúng sao còn cơ hội sống sót đây?
- Liệu Hoàng Đế có ra tay không?
Đới Phổ hỏi.
- Không biết.
Phu nhân Violet lại uống cạn một ly rượu mạnh.
- Ta chưa từng gặp ông ta, thậm chí ta còn không biết ông ta có ở Châu Mỹ hay không.
- Phu nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì?
- Thứ nhất thúc đẩy giới truyền thông thông tin tỉ mỉ tình hình Tần Lạc chữa bệnh cho lão phu nhân Marie, nhưng nhất định phải cẩn thận, cẩn thận đề phòng bị anh ta lợi dụng truyền thông. Mặc khác chúng ta nhất định phải nắm được mấy nhà truyền thông, nhất định phải bắt nó phục vụ lợi ích của chúng ta.
Phu nhân Violet lập tức ra lệnh.
- Dạ, phu nhân.
Đới Phổ trả lời.
- Thứ hai ...
Phu nhân Violet nhìn ly rượu đỏ như máu của mình, nói:
- Chiến tướng Hoàng Đế tổn thất nghiêm trọng, nhất định lúc này ông ta đã biết tin tức. Ta nghĩ lúc này ông ta sẽ chủ động tới gặp ta.
- Quả nhiên phu nhân Violet danh bất hư truyền.
Giọng nói một người đàn ông vang lên. Giọng nói mang chất giọng Pháp chính tông, phát âm tiếng Pháp mà giới quý tộc Pháp hay dùng.
- Không hổ là một trong hai quan chấp sự năm sao trên toàn thế giới.
Cánh cửa biệt thự bị người đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi tóc đỏ đi vào.
- Hoàng đế?
Phu nhân Violet kinh hãi kêu lên.
← Ch. 1213 | Ch. 1215 → |