← Ch.1218 | Ch.1220 → |
Trong thư phòng riêng của mình, phó tổng thống Jackson gầm lên như sấm:
- Khốn nạn. Một thằng hoàn toàn khốn nạn. Sao hắn lại làm chuyện đó? Chẳng lẽ hắn không có phong độ đàn ông có giáo dục sao? Đồ nhà quê. Cứt chó, hắn đúng là cứt chó.
- Anh ta có phát hiện điều gì không?
Franklin trầm ngâm hỏi.
- Phát hiện gì? Hắn có thể phát hiện ra cái gì?
Phó tổng thống Jackson cười nhạt nói:
- Chẳng lẽ hai mắt làm bằng thiết bị quét laser sao?
- Nếu như anh ta không biết vì sao anh ta lại có hành vi đó?
Franklin hỏi.
- Tôi hiểu rất rõ người Trung Quốc. Bọn họ cực kỳ chú trọng thể diện. Trước mật người khác, bọn họ chỉ muốn thể hiện mình có tố chất ưu tú ... hành vi của anh ta rất bất thường, đúng không?
Lúc này phó tổng thống Jackson đã bình tĩnh lại, ông ta nói:
- Như vậy thì sao nào? Hắn hoàn toàn không có chứng cứ.
- Rất đáng tiếc cho kế hoạch này.
Franklin nói. Ông ta lấy từ trong cặp ra một cái hộp nhỏ, lấy từ trong hộp một hoàn thuốc màu đỏ. Franklin đưa hoàn thuốc cho phó tổng thống Jackson, nói:
- Ngài hãy uống viên thuốc này.
Phó tổng thống Jackson cầm hoàn thuốc, ông ta liếc nhìn hoàn thuốc rồi bỏ nó vào trong miệng.
- Thằng nhóc này rất cẩn thận. Chúng ta phải nghĩ cách khác.
Phó tổng thống Jackson nói.
- Không.
Franklin nói:
- Chúng ta đáng lẽ phải cho mỗi tảng thịt bò một viên thuốc. Chúng ta đã sơ xuất quá.
- Đúng vậy.
Phó tổng thống Jackson gật đầu, trong lòng ông ta có gì đó không thoải mái. Lão muốn biến tất cả người nha ta thành chuột bạch sao?
Trên đường quay về, tất cả mọi người đều nhìn Tần Lạc với ánh mắt quỷ dị.
Từ sau khi Tần Lạc có hành động đổi lại đĩa thịt bò, toàn phòng ăn yên lặng không một tiếng động, bầu không khí cực kỳ quỷ dị.
Tất cả mọi người đều không muốn ăn nữa nhưng Tần Lạc làm như hắn đã nói "thích ăn xương" vì vậy hắn ăn sạch sẽ phần thịt bò đó hơn nữa hắn còn tự mình xuống bếp bắt tay, cám ơn vị đầu bếp vì đã nấu một bữa cơm ngon.
Mọi người chỉ biêt giương mắt nhìn hắn biểu diễn, cũng không biết nên phối hợp với hắn như thế nào nữa.
- Mọi người chưa ăn no sao?
Tần Lạc hỏi.
- Đúng vậy. Chúng tôi không ăn gì cả.
Tiểu Linh nói.
- Đội trưởng, anh thật sự thích ăn xương bà hả?
Vương Dưỡng Tâm phá lên cười nhìn Tần Lạc nói:
- Đó có phải là đang diễn không? Tôi xem mà chẳng hiểu gì cả.
- Chưa ăn no, về ăn tiếp.
Tần Lạc nói.
- Làm thêm cho tôi bát mì, cộng với một quả trứng gà nữa.
- ...
Tần Lạc cùng với Cố Bách Hiền, Lý Tử Nhân thương lượng phương án chữa bệnh cho lão phu nhân Marie, Lâm Hoán Khê một mình đi lên phòng.
Lâm Hoán Khê tới nước Mỹ không chỉ muốn làm phiên dịch cho Tần Lạc. Nàng hy vọng mình có thể tìm được người phụ nữ đó. Người phụ nữ hiện không biết sống chết thế nào nhưng khiến nàng cực kỳ thù hận.
Lâm Hoán Khê không biết vì sao mình muốn tìm bà, nhưng nội tâm cháy bỏng của nàng đã thúc giục nàng làm chuyện ngu ngốc này.
Lâm Hoán Khê lấy từ trong túi ra một tờ giấy nhỏ. Đó là số điện thoại của phòng thí nghiệm người phụ nữ đó làm mà nàng đã tìm hiểu được.
Nàng tìm số điện thoại này từ khi còn đang học đại học. Lúc đó nàng hy vọng người một nhà có thể đoàn tụ, hy vọng có thể tìm được mẹ thế nhưng số điện thoại này đã nằm trong túi của nàng nhiều năm rồi mà nàng chưa từng dùng tới.
Nàng sợ hãi.
Sỡ hãi bà ấy không làm ở đó nữa. Sợ bà ở đó mà lại nói mình không ở đó.
Hôm nay nàng muốn làm rõ ngọn nguồn.
Lâm Hoán Khê đặt tờ giấy lên bàn, đặt điện thoại di động đè lên tờ giấy sau đó nàng cởi áo khoát, quần áo lót, khoát một chiếc khăn tắm đi vào trong phòng tắm, bật nước nóng, để mặc cho làn nước nóng bao quanh người mình.
Tắm rửa, thay quần áo, giống như đang tiến hành một nghi thức.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Lâm Hoán Khê cần tờ giất và điện thoại di động sau đó nàng bấm dãy số trên tời giấy.
Reng ...
Reng ...
Reng ...
Tiếng chuông nặng nề vang lên trong điện thoại giống như tiếng trống ngực nàng.
Trong lúc Lâm Hoán Khê không kiên trì được nữa, muốn từ bỏ, trong điện thoại vang lên giọng nói của một phụ nữ trung niên:
- Hello.
- Hello.
Giọng nói Lâm Hoán Khê khô khốc thế nhưng nàng vẫn còn có thể nói được. Lúc này và cảnh tượng trong suy nghĩ của nàng hoàn toàn khác nhau. Nàng có thể nói chuyện, hơn nữa còn bình tĩnh. Nàng làm rất tốt, tốt hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều.
- Xin hỏi cô tìm ai?
Người phụ nữ hỏi.
- Xin hỏi đây có phải là phòng thí nghiệm gien Bell không?
- Đúng vậy.
- Miss Lâm có ở đó không?
Lâm Hoán Khê nghiến răng hỏi.
- Miss Lâm? Ồ, xin lỗi, cô ấy đã rời khỏi rồi.
- Rời đi?
- Đúng vậy, khoảng chừng năm năm trước. Nếu như cô nói Miss Lâm cho dù đi làm hay hết giờ làm đều mặc trang phục nghiên cứu màu trắng thì đúng rồi.
Người phụ nữ nói.
Cho dù là đi làm hay hết giờ làm cũng mặc trang phục nghiên cứu màu trắng?
- Chị có biết bà ấy đi đâu không?
Trong lòng Lâm Hoán Khê cực kỳ thoải mái nhưng cũng cực kỳ mất mát. Điều thoải mái là nàng không phải đối mặt với bà ấy. Điều mất mát là nàng vĩnh viễn mất đi tin tức của bà ấy một lần nữa.
- Không biết.
Người phụ nữ nói.
- Có lẽ về nước rồi, cũng có khả năng được phòng thí nghiệm khác mời rồi. Ai mà biết được?
- Cám ơn chị.
Lâm Hoán Khê nói.
- Không cần khách sáo.
Sau khi nói xong, Lâm Hoán Khê cầm điện thoại hồi lâu mà không nói gì.
Lần này mất tìn tức của bà, Lâm Hoán Khe không rõ đó là may mắn hay bất hạnh.
Thế nhưng rốt cuộc ảnh chụp trên là như thế nào?
Rất rõ ràng tấm ảnh chụp đó là của bà ấy khi còn trẻ. Bởi vì khi đó bà ấy vẫn còn trẻ, ít nhất từ biểu hiện mà nói, bà vẫn ôn nhu, nhẹ nhàng như vậy. Bây giờ bà lại trở thành người phụ nữ lúc nào cũng mặc trang phục nghiên cứu sao?
Đúng lúc này chuông điện thoại di động trong tay nàng vang lên.
Lâm Hoán Khê đang trong trạng thái ngẩn ngơ càng hoảng sợ, nàng nhìn màn hình điện thoại, nhận ra số gọi tới là một số cực kỳ xa lạ với nàng.
Sau một thoáng do dự, Lâm Hoán Khê quyết định nhận cuộc gọi.
- Cô tìm tôi hả?
Trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh như băng của một người phụ nữ, mới nghe có cảm giác giống như âm thanh của máy móc, không khiến người ta cảm thấy nhiệt độ gì hết.
- Bà là ai?
Lâm Hoán Khê hỏi. Nàng không biết tại sao lại hỏi câu hỏi đó. Nàng đã biết người đó là ai, mặc dù đối phương chỉ hỏi một câu duy nhất, mặc dù giọng nói của bà đã thay đổi nhiều nhưng nàng biết người phụ nữ gọi điện chính là bà ấy.
- Lâm.
Người phụ nữ nói.
- Bà đang ở đâu?
Lâm Hoán Khê cố gắng giữ bình tĩnh, nàng cố gắng khiến cho hơi thở của mình không gấp gáp. Cũng may sau một thời gian dài rèn luyện ở Hiệp hội Trung Y, khiến nàng có năng lực ứng biến rất mạnh nếu không, nàng thật sự không biết đối mặt với cục diện này thế nào. Mặc dù trong suy nghĩ của mình, nàng tưởng tượng ra trăm, nghìn tình huống nhưng nàng biết mình vẫn không làm tốt.
- Cũng giống như cô.
Người phụ nữ nói.
- Tôi muốn gặp bà.
Lâm Hoán Khê nói.
- Được.
- Thời gian, địa điểm?
- Hai giờ chiều mai. Đường Wood, New York, quán café California.
- Được.
Lâm Hoán Khê trả lời.
- Cô có thể không cần tới.
Người phụ nữ nói.
- Nếu như cô tới, tôi hy vọng chỉ mình cô.
- Tôi sẽ đi.
Lâm Hoán Khê nói.
Tút tút ...
Điện thoại bị cúp, không hề báo trước.
Lúc này dường như sức lực đã hoàn toàn rời khỏi Lâm Hoán Khê, người nàng mềm nhũn ngã xuống thảm.
Bàn tay cầm điện thoại run rẩy, cả người run rẩy.
Chờ được rồi. Tìm được rồi.
- Đó là mẹ sao?
Lâm Hoán Khê thầm nghĩ.
Tại sao còn không bằng một người xa lạ? Thậm chí còn không có cảm giác thân thiết, ấm áp bằng người phụ nữ xa lạ mới nhận điện thoại lúc trước.
Tần Lạc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm Hoán Khê sắc mặt tái nhợt ngồi trên sàn nhà, hắn sợ hãi kêu lên.
Tần Lạc vội vàng chạy tới ôm Lâm Hoán Khê, hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Tại sao em lại ngồi trên sàn nhà?
- Không sao.
Lâm Hoán Khê để mặc Tần Lạc bế nàng lên giường, đắp chiếc chăn lông thiên nga dày lên người mình.
- Không cẩn thận nên ngã.
- Sao em lại bất cẩn vậy hả?
Tần Lạc trách cứ.
- Để anh xem chân em có bị thương không.
Lâm Hoán Khê biết bản thân mình không bị thương nhưng nàng không từ chối việc kiểm tra của Tần Lạc. Đạy chính là khát vọng và tìm kiếm của nàng.
Những thứ mất đi trên người phụ nữ có tên "mẹ" nàng tìm thấy trên người đàn ông có tên là "chồng".
← Ch. 1218 | Ch. 1220 → |