← Ch.1258 | Ch.1260 → |
- Nhưng, tiên sinh, lúc trước ông từng tuyên bố hắn trị liệu thất bại, không chỉ khôngkhiến bà Marie khang phục, ngược lại khiến bệnh tình của bà ta nặng hơn. Anh cho rằngtin vào trung y là một chuyện vô cùng vớ vẩn. Vì sao hiện tại lại nói Tần Lạc tiên sinhđã cho bà ấy sinh mệnh lần thứ hai?
Có phóng viên đến từ Hoa Hạ lập tức nắm lấy cơhội, tung một câu hỏi vô cùng sắc bén. Đối với tình cảnh lúc trước của Tần Lạc, bọn họvô cùng phẫn nộ và đồng tình.
- Đúng vậy.
Jackson mặt mày áy náy nói:
- Tôi thực sự đã nói như vậy. Bởi vì lúc ấy bà Marie không ngừng nôn ra máu, tôi tưởng nhầm là bác sĩ Tần Lạc phẫu thuật thất bại. Ngữ khí của tôi rất ác liệt, thái độ cũng không phải là tốt lắm. Tôi tín nhiệm bọn họ như vậy, từ ngàn dặm xa xôi mời họ tới. Tôi cảm thấy anh ấy đã cô phụ sự tín nhiệm và kỳ vọng của tôi. Cho nên tôi lập tức mở họp báo công bố, hơn nữa trong lúc xung động đã nói đây là một quyết định sai lầm.
- Tôi sau đó mới biết, nôn ra máu là con đường phải đi qua của trị liệu trung y, là bài trừ máu tụ thông qua khoang miệng và thân thể. Tôi đã hiểu lầm Tần Lạc tiên sinh, tôi đã vũ nhục Trung y. Tần Lạc tiên sinh là một bác sĩ rất ưu tú, Trung y là một môn khoa học ưu tú. Bọn họ đã giúp mẹ tôi tỉnh lại, bọn họ đã sáng tạo ra kỳ tích. Tôi hy vọng Tần Lạc tiên sinh có thể nhận lời xin lỗi của tôi. Cũng tiếp nhận sự cảm kích của gia đình tôi.
- Tiên sinh, như vậy bác sĩ Tần Lạc hiện tại đang ở đâu? Vì sao anh ta lại bị cảnh sát bắt đi? Người của FBI vì sao lại tham dự vào chuyện này?
- Tất cả những điều này đều vì tôi mà có.
Jackson cười khổ mà nói nói:
- Các anh chắc biết một sự thật, tôi là phó tổng thống của nước Mỹ. Bà Marie không chỉ không khang phục, ngược lại bệnh tình nặng thêm. Điều này khiến FBI nghi ngờ. Vì thế bọn họ muốn tìm Tần Lạc tiên sinh để tìm hiểu một số tình huống. Bọn họ khi tới gặp Tần Lạc tiên sinh, Tần Lạc tiên sinh tưởng nhầm là họ tới bắt người, nên hai bên xảy ra một số xung đột.
- Nghe nói một vị cục trưởng cảnh sát bị thương ở tay, bị người của bọn họ đâm xuyên qua lòng bàn tay?
- Đúng vậy. Đúng là có chuyện như vậy.
Jackson nói:
- Nhưng tình huống mà tôi biết được là cục trưởng Heath khi tranh chấp với người ta không cẩn thận ngã sấp xuống, bàn tay vừa hay đâm phải cái kéo để dưới đất. Đối với chuyện của cục trưởng Heath tôi rất lấy làm tiếc. Tôi đã phái người tới thăm hỏi, hy vọng ông ta sẽ mạnh khỏe.
- Nói như vậy bác sĩ Tần Lạc rất nhanh sẽ được thả?
- Đúng vậy.
Jackson gật đầu:
- Chỉ cần anh ta nguyện ý. Tùy thời đều có thể đi ra.
- Thật sự là quá tốt.
Các phóng viên Hoa Hạ hoan hô nhảy nhót:
- Tôi biết Tần Lạc sẽ không thất bại mà.
Jackson cười cười, nói:
- Hiện tại, tôi giành thời gian lại cho Horns tiên sinh. Mọi người có thể hỏi một số tình huống trị liệu của bà Marie với ông ta. Ông ta đã toàn trình tham dự trị liệu, hơn nữa là trợ thủ đắc lực của bác sĩ Tần Lạc.
Nói xong, hắn liền lui xuống, mời Horns lên tiếp nhận phỏng vấn.
Horns là chuyên gia về bệnh xuất huyết não rất có danh tiếng của nước Mỹ, những phóng viên này cũng không xa lạ gì với ông ta. Nghe thấy ông ta nguyện ý nhận phỏng vấn, mọi người lập tức lao tới.
- Tôi phải đính chính một câu của phó tổng thống tiên sinh.
Horns cười nói:
- Tôi đúng là có tham dự chuyện trị liệu cho bà Marie của bác sĩ Tần Lạc. Nhưng, tôi là dùng thân phận đệ tử để học tập. Chứ không phải là giúp đỡ gì cả.
- Nhưng, nghe nói sau khi Tần Lạc rời khỏi, là ông tiếp nhận trị liệu bà Marie. Hiện tại bà Marie đã tỉnh lại, chẳng lẽ không phải là công lao của ông ư?
Có phóng viên nước Mỹ bất bình thay cho ông ta. Bọn họ hy vọng là Horns hoặc là bác sĩ người Mỹ nào đó trị liệu khỏi cho bà Marie. Xóa đi tất cả công lao trên người Hoa Hạ, để bọn họ viết ra một bài ca ngợi, trong lòng thật sự là không thoải mái gì.
- Tình huống quả thật là như vậy.
Horns nói:
- Nhưng, người cầm máu vẫn là bác sĩ Tần Lạc. Nói thật, là một bác sĩ, khi bệnh nhân không ngừng nôn ra máu tôi không ngờ lại thúc thủ vô sách. Điều này khiến tôi rất áy náy. Trong tay tôi không có thuốc cầm máu, không có dụng cụ để kiểm tra đo lường cho bà ta. Tôi thật sự không biết nên làm thế nào. Trước khi bác sĩ Tần Lạc đi, tôi đã thỉnh cầu anh ta hỗ trợ. Là anh ta ra tay cầm máu cho bà Marie. Phần vinh dự này nên thuộc về anh ta.
- Horns tiên sinh, anh có suy nghĩ gì về chuyện bác sĩ Tần Lạc đã trị liệu khỏi cho bà Marie?
- Đứng ở trên lập trường của bằng hữu, tôi cảm thấy rất cao hứng thay cho anh ta. Đứng ở lập trường của người cùng ngành, tôi rất vui vì thành tích mà anh ta giành được. Cũng chờ mong lĩnh vực y học sẽ xuất hiện nhiều kỳ tích hơn. Bất kể là Trung y hay là Tây y, mục đích tồn tại đều là để tạo phúc cho nhân loại. Tôi hâm mộ ư? Đúng vậy, tôi rất hâm mộ. Tôi cũng hy vọng là tôi khắc phục được nan đề này. Nhưng, tôi không đố kỵ. Bởi vì sự tồn tại của anh ta, bởi vì có bác sĩ ưu tú như vậy tồn tại, anh ta có thể kích phát động lực của tôi, khiến tôi có thể đi được xa hơn. Khiến trình độ y học của toàn thế giới phát triển nhanh hơn. Cảm tạ Tần Lạc. Cũng cảm tạ Trung y thần kỳ. Tôi hiện tại thật sự rất hâm mộ họ.
Xoảng.
Chén thủy tinh bị ném lên tường, chất lỏng màu đỏ chảy trên thảm.
May mà thảm cũng màu đỏ, cho nên không dễ gì thấy được.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, một nam nhân bước vào.
- Phu nhân.
Nam nhân đứng ở cửa hỏi.
- Cút ra.
Nữ nhân quát.
Nam nhân cúi đầu, sau đó lui ra ngoài.
- Phế vật.
Nữ nhân nhìn chằm chằm vào tivi rồi chửi đổng, đôi mắt xinh đẹp phát ra quang mang âm độc.
- Tất cả là phế vật.
- Tần Lạc, anh lại thắng. Anh nhất định rất đắc ý phải không?
Nữ nhân cười nói.
- Anh có thể kiên trì tới khi nào? Anh cho rằng tất cả đã xong rồi ư? Chưa đâu, cuộc chiến của chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu thôi.
- Người thắng tiếp theo sẽ là tôi.
Reng reng.
Điện thoại Trong phòng đổ chuông.
Cô ta đi tới nhấc, nói:
- Xin chào.
- Để người Chăn Cừu giúp cô.
- Lão sư, người không tin tôi ư?
- Tôi đã quyết định rồi.
Tút tút.
Nữ nhân cầm ống nghe trầm mặc một hồi lâu.
Cổ bảo trăm năm. Danh tửu chục năm. Cùng với một lão già không biết tuổi.
Một lão nhân tướng mạo xấu xí, tất cả tóc trên đầu cơ hồ đều đã rụng hết cầm chén rượu vang, ung dung thưởng thức, nói:
- Các tiên sinh, kế hoạch của chúng ta lại thất bại rồi.
- Đây thật sự là một tin tức khiến cho người ta chấn động.
Một lão nhân mặc quần áo trong màu trắng nằm trên sô pha, hai bên trái phải có một nữ lang tuổi thanh xuân vuốt ve thân thể cho lão. Đương nhiên, lão cũng đồng thời vuốt ve thân thể các nàng. Có điều là hữu tâm vô lực, chỉ là chơi giống như thưởng thức mà thôi.
- Chúng ta cùng nâng ly vì chuyện này.
- Đúng vậy.
Lão nhân hói đầu phụ họa. Lão cầm đầu giơ chén rượu lên:
- Chúng ta sẽ phá vỡ một kỷ lục, phải không?
- Chúng ta có phải nên nghĩ biện pháp không?
Một lão đầu ngồi ở trong góc lên tiếng. Người lão rất nhỏ, đầu cũng nhỏ, mặc một bộ tây trang số nhỏ, nhìn thì giống như là người lùn vậy. Nhưng nếu có người dám coi thường lão, người đó nhất định phải trả giá đắt. Lão là vĩ nhân của lĩnh vực y dược, bởi vì Viagra mà công ty họ sản suất ra bán chạy trên toàn thế giới, bình quân cứ mỗi bốn nam nhân thì sẽ có một người sử dụng sản phẩm của công ty họ.
- Tully, anh có biện pháp gì không?
Lão nhân nằm trên sô pha hỏi.
- Đổi người.
Lão đầu nhỏ nói:
- Tôi rất thất vọng với Aomo.
- Đổi ai?
Lão nhân Địa Trung Hải hỏi:
- Đó chính là chúng ta tự mình bỏ tiền ra xây dựng. Chúng ta ngay cả người mình cũng không tin thì làm sao tin được người ngoài?
- Nhưng bọn họ cứ thất bại mãi.
- Lúc trước thì luôn thành công đó thôi.
- Đó là công huân trước kia. Chẳng lẽ bọn họ nằm trên công huân mà chờ chết ư?
- Nhưng cũng không thể bởi vì một lần thất bại mà phủ định toàn hộ bọn họ.
- Chúng ta không thể thất bại nữa.
- Ai có thể cam đoan tiếp theo sẽ không thành công?
Trầm mặc.
- Các Tiên sinh.
Một quản gia cũng lớn tuổi đứng ở cửa.
- Franklin tiên sinh đến.
- Để thằng nhãi đó vào.
Địa Trung Hải quát lớn.
Lão quản gia xoay người ra ngoài, rất nhanh liền dẫn Franklin vào.
Tuy rằng đứng trước mặt mấy lão nhân cộng lại chỉ sợ phải hơn hai trăm tuổi, nhưng Franklin lại không cảm thấy nhẹ nhàng chút nào. Trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, thân thể còn run khe khẽ.
Đúng vậy. Hắn sợ đến run rẩy.
- Franklin, anh mang đến tin tức tốt gì cho chúng tôi ư?
Lão nhân Địa Trung Hải hỏi.
- Tiên sinh, kế hoạch của chúng ta đã thất bại.
Franklin nói.
- Vì sao lại thất bại?
- Bởi vì... Tiểu tử đó rất giảo hoạt. Không biết vì sao mà hắn lại quay được lại cảnh lúc đó.
- Không cần giải thích nguyên nhân.
Lão nhân nằm trên sô pha ngồi dậy:
- Franklin, anh đã cầm của tôi một trăm triệu đô. Nhưng lại làm hỏng việc. Anh có một trăm triệu đô để trả tôi không?
- Antwaan tiên sinh, tôi!
- Không có phải không?
Lão nhân nói:
- Vậy thì anh chết đi.
Lão nhân cầm khẩu súng lục trên bàn lên, nhắm ngay ngực Franklin rồi bóp cò.
← Ch. 1258 | Ch. 1260 → |