← Ch.1270 | Ch.1272 → |
Trách nhiệm đầu tiên của một người đàn ông là làm cho một cô gái vui vẻ.
"Tần đại ca, Tiếu Tiếu còn làm như vậy không?" Ninh Toái Toái lo lắng hỏi:"Quả thật rất nguy hiểm. Em không thể lúc nào cũng ở cạnh canh chừng cô ấy. Tinh thần của bác gái cũng không quá tốt, một mình không thể trông cô ấy nếu như cô ấy lại hành động như nãy. Cho dù có ở bên cạnh canh chừng hai mươi bốn tiếng đồng hồ cũng không thể được".
"Chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa" Tần Lạc nói"Em không thấy người nhà bọn họ đang ôm nhau khóc sao? Khi anh chưa tới. Lăng Tiếu tự sát là vì cô ấy không thể chấp nhận chuyện bị Quản Tự phản bội và cái chết của anh ta. cô ấy tự sát lần thứ hai là vì cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ cho nên anh công nhận lời của em. Lăng Tiếu, ngoại trừ tính cách bộc tệch, cô ấy quả thật là một cô gái bản tính hiền lành".
"Đúng vậy. đúng vậy" Ninh Toái Toái cuối củng vui vẻ rạng rỡ như một đứa trẻ được bản thưởng một đóa hồng khi cô nghe Tần Lạc nói tốt về Lăng Tiếu Tiếu. Hai mắt nàng lắp lánh ngập tràn màu sắc."Tiếu Tiếu cũng rất tốt. Cô ấy thích đọc truyện kiếm hiệp của Cổ Long, luôn tưởng tượng bản thân mình chính là một nữ hiệp khách như trong truyện. Khi thấy chuyện bắt bình luôn đứng ra bênh vực kẻ yếu. Trong lớp của bọn em có một sinh viên nam luôn thích chiếm tiện nghi của các bạn gái. Tiếu Tiếu hay dùng điện thoại di động ghi lại hành động bỉ ổi của nam sinh kia rồi chuyển tới các giáo viên".
"Cô ấy quả thật rất tàn nhẫn" Tần Lạc cười nói. Có lẽ nam sinh viên kia thân bại danh liệt, khó mà có thể tiếp tục học ở trường nữa. Cho dù mặt dầy ở lại thì cũng chỉ làm kẻ cúi đầu.
"Là do... bạn nam kia hành động quá mức" Ninh Toái Toái nói:"Thật ra tính cách cô ấy rất giống anh. Có ân báo ân có oán báo oán"
"Sao em lại biết anh có tính cách đó?" Tần Lạc hỏi.
"Đương nhiên là biết rồi. Em chú ý tới bất kỳ việc làm nào của anh" không hiểu Ninh Toái Toái đã nhớ ra chuyện gì đó mà mặt cô thoáng đỏ hồng như một áng mây."Anh cũng không phải là người chi biết nhường nhịn, thích thỏa hiệp. Mỗi khi có người nào đó nhắm vào anh, anh đều hết sức của mình trả lại. Nói thực em rất thích người có tính cách này nhưng đáng tiếc bản thân em lại không có".
"Chỉ cần bản thân mình làm tốt là được" Tần Lạc an ủi Ninh Toái Toái."Tính cách của em cũng rất hay".
"Khi nghe anh nói vậy. em cũng thỏa mãn" Ninh Toái Toái cười nói:"Quả thật em chỉ mong muốn Tiếu Tiếu có thể bình phục. Nếu thế chúng em có thể cùng nhau đi học, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau đi du lịch, mua sắm. Có người đã từng nói: trước khi một cô gái tìm được bạn trai người bạn gái thân thiết là quan trọng nhất. Tới khi tìm được bạn trai người bạn gái thân thiết và bạn trai cũng đóng vai trò quan trọng như nhau".
Tần Lạc cười nói:"Vậy tại sao em không có bạn trai?"
Ninh Toái Toái liếc mắt nhìn Tẩn Lạc, cô cúi đầu nhìn vết thương của hắn không trả lời câu hỏi này.
Ninh Toái Toái không trả lời. Tần Lạc không tiếp tục hỏi. Bầu không khí có vẻ tĩnh mịch.
Sau khi bôi thuốc vết thương cho Tần Lạc, hai người quay lại phòng bệnh của Lăng Tiếu.
Lúc này Lăng Tiếu bình tĩnh hơn nhiều. Cô nằm yên trên giường. Lăng mẫu và Lăng Vẫn ngồi hai bên đang nói gì đó. Hai mắt Lăng Tiếu mờ to nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói không rằng.
Khi nhìn thấy Tần Lạc đi vào. Lăng mẫu và Lăng Vẫn cùng đứng dậy.
Tần Lạc nhiều lần tới chữa trị cho Lăng Tiếu. Hôm nay Lăng Tiếu có thể tỉnh lại nhờ công lao chữa trị của Tần Lạc nhưng hôm nay Lăng Tiếu làm ra chuyện lấy oán trả ơn khiến lòng người mẹ cực kỳ bắt an.
"Bác sỹ Tần cô xin lỗi về chuyện ban nãy. Tiếu Tiếu, nó cảm thấy rất uất ức. Cháu là đại nhân không nên chấp kẻ tiểu nhân. Cháu đừng để trong lòng" Lăng mẫu áy náy nói với Tần Lạc.
"Cô, không có chuyện gì. Cháu có thể hiểu được tâm trạng của Tiếu Tiếu" Tần Lạc mỉm cười an ủi.
"Cám ơn cháu" Lăng vẫn vẫn không có biểu hiện, thoạt nhìn có vẻ khá gượng gạo. Thế nhưng Tần Lạc hiểu rõ con người anh ta này có gương mặt lạnh, trái tim nồng nhiệt, thật ra tính cách khá giống với em gái mình. Bọn họ không thông thạo trong lời ăn tiếng nói thế nhưng một khi bọn họ chấp nhận một người nào đó, bọn họ tình nguyện giao tính mạng mình cho người đó. Ví dụ như Lăng Tiếu đối với Quản Tự nhưng chỉ là Quản Tự không có phúc hưởng thụ mà thôi.
"Đấy là việc cháu phải làm" Tần Lạc cười nói.
Hắn nhìn lướt qua Lăng mẫu và Lăng Vẫn rồi nói:"Cháu có thể nói riêng với Lăng Tiếu mấy câu không?"
Lăng mẫu lo lắng nhìn Tần Lạc rồi bà gặt đầu nói:"Được. Bác sỹ Tần, nếu như Tiếu Tiếu không hiểu chuyện..
"Cô yên tâm. Cháu sẽ không đánh đâu" Tần Lạc cười nói. Người phụ nữ này lại coi hắn như một kẻ thích bạo lực rồi. Bản thân mình nhìn giống người như vậy sao?
"Cô không có ý đó" Lăng mẫu xấu hổ nói."Cháu là anh nó, giáo huấn nó một chút cũng không sao".
Lăng vẫn vẫn không nói không rằng, đi ra khỏi phòng trước.
Ninh Toái Toái mỉm cười với Tẩn Lạc rồi cô đi theo Lăng mẫu ra ngoài. Khi ra tới ngoài Ninh Toái Toái còn đóng cửa phòng lại hộ hai người.
Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn hai người Tần Lạc và Lăng Tiếu.
Tần Lạc kéo ghế ngồi trước giường Lăng Tiếu, nói:"Tôi biết cô có thể nghe được lời tỏi nói."
Lăng Tiếu không trả lời, sắc mặt của cô, người cô không nhúc nhích. Nếu như không phải đôi mắt của cô vẫn đang mở to, sẽ có người nghĩ rằng cô vẫn chưa tỉnh lại.
"Tôi biết nguyên nhân vì sao Quản Tự lại đối xứ với cô như vậy" Tần Lạc không thể không đưa ra một liệu pháp mạnh.
Quả nhiên Lăng Tiếu có phản ứng, cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tần Lạc.
"Khi anh ta đi du học ở nước Mỹ, anh ta đã bị một tổ chức thần bí coi trọng. Căn cứ vào suy đoán của tôi đây là một tổ chức không lồ với mục tiêu là hủy diệt Trung Y. Chúng có thực lực khổng lồ, tài lực vô tận anh ta căn bản không thể chống lại được. Bây giờ cô đã hiểu nguyên nhân vì sao sau khi anh ta về nước đã lặp nên Danh Y Đường chưa? cô hẵn cũng biết nguyên nhân vì sao anh ta phải giết Lý Lệnh Tây? Bởi vì Lý Lệnh Tây đã biết chuyện ông ta đáng không nên biết. Còn về phần cô, tôi vẫn không hiểu vì sao anh ta lại đổi xứ với cô như vậy. Để lại đâu mối hay đơn thuần chỉ coi cô là một quân cờ? Tôi nghĩ nhất định anh ta có lý do nào đó".
Tần Lạc cười nói: "Nói tốt cho đối thủ đã chết của mình quả thật có gì đó rất quái lạ. Duù anh ta có lý do bất đắc dĩ thì chúng ta vẫn không thể tha thứ cho anh ta. Vì chính anh ta, Trung Y đã bị tổn hại rất lớn. Lý Lệnh Tây vô tội chết thám, còn cô bị anh ta hại thành người như này. Tất cả đều là tội của anh ta. Anh ta vẫn là một kẻ ác".
"Tổ chức gì?" Lăng Tiếu khàn khàn hỏi, ít nhất lúc này giọng nói của cô bỉnh tĩnh hơn nhiều.
"Cô không cần biết bởi vì cô không thể chống lại"Tần Lạc nói."Thế nhưng tôi có thể nói cho cô biết một thông tin tốt. Một vài người của tổ chức đó đã nhận được sự trừng phạt đáng phải nhận".
"Anh đối phó với chúng?" Một lần nữa Lăng Tiếu hỏi.
"Là do chúng muốn đối phó với tôi" Tần Lạc cười gượng nói.
"Có thể dẫn tôi đi theo không?" Lăng Tiếu cầu khẩn."Nếu như anh đã cho tôi cái mạng này, vậy anh hãy đê tôi sống có ý nghĩa một chút".
Hội sở Hiệp Ca. Một quán bar mang phong cách thuần quân nhân.
Đồ trang trí bên trong chủ yếu là súng ống, còn cả dao kéo, đạn dược các loại, trong đó có khá nhiều con dao còn loang lổ vết máu, nghe nói là mua từ những anh huùng chiến trận giết người như ngóe. Với những vặt đẫm máu người này một khi nằm ở nơi khác, người ta sẽ nghi ngờ nó là máu người thật hay là máu chó nhưng khi nằm ở hội sở Hiệp Ca. không một ai từng nghi ngờ chúng.
Bởi vì hội sở Hiệp Ca là do Chiến Hiệp Ca thành lập chính là anh hủng chiến đấu của bộ đội đặc chủng đông narạ cũng là đội trưởng tiền nhiệm.
Vì không cấn thận nên bị lựu đạn nổ gãy một chân nên giãi ngũ về mờ quán bar này.
Bản thản anh ta chính là nhân vật huyền thoại hơn nữa còn nhận được sự giúp đỡ của rất nhiều đồng đội cũ nên kinh doanh của quán bar này rất tốt ở đất Yến Kinh.
Đặc biệt là những nam nhân viên cao to. đẹp trai phục vụ trong bộ quản phục bó sát người, những nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp trong bộ quản phục hải quân đi lại giữa đám khách hàng, hấp dẫn ánh mắt nóng bòng của rất nhiều người. Cho duù là đàn ông hay phụ nữ, bọn họ đều dùng thuốc màu hóa trang gương mặt vằn vện. Mặc dù không nhìn rõ gương mặt bọn họ nhưng vẫn có cảm giác được trên người bọn họ tràn ngập khát vọng chinh phục và lực chiến đấu.
"Hôm nay là ngày đáng ăn mừng. Tôi kính anh một chén" Lăng Vẫn bưng chén rượu, nhìn Tần Lạc nói.
"Quả thật là một ngày đáng chúc mừng, cụng ly" Tần Lạc cười nói. Hắn hiểu rõ Lăng vẫn môi hắn đi uống rượu chính là muốn cám ơn cứu mạng Lăng Tiếu, cũng như muốn phát tiết niềm vui trong lòng. Trong những ngày Lăng Tiếu hôn mê, là một người anh, lòng Lăng Vẫn như có một tảng đá đè nặng. Anh ta không có một ngày thoải mái.
Hôm nay, cuối cùng tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã rơi xuống, cả người Lăng vẫn thư thái như muốn bay lên.
Lăng vẫn ngẩng đầu, ừng ực, uống cạn cả một ly rượu to.
Tần Lạc trợn tròn mắt. Hắn chỉ nói là "cụng ly" chứ không nói là uống cạn ly mà.
Thế nhưng Lăng vẫn đã uống cạn chén của mình, hắn không uống cạn không phải sẽ không có nghĩa khí sao?
Nghiến răng. Tần Lạc cũng ngẩng đầu uống ly rượu.
Thà rằng uống chết cũng không thể để người khác nói mình là Tiểu Bạch Kiểm hơn nữa quả thật Tần Lạc rất quý trọng tình hữu nghị với Lăng Vẫn.
ực ực ực ực ực
Phụt!
Tần Lạc không nín được, hắn phun ra một ngụm rượu trong miệng.
"A..."
Tiếng kêu chói tai của một người phụ nữ vang lên bên cạnh. Hiển nhiên là cô đã trúng chiêu của Tần Lạc, nhận được nước miếng và rượu từ trong miệng Tần Lạc phun ra.
← Ch. 1270 | Ch. 1272 → |