← Ch.1306 | Ch.1308 → |
Sỉ nhục lớn nhất của đời người chính là không thèm nhìn!
Không có gì khiến con người ta tức giận tới mức có thể hộc máu khi nghiêm túc làm một chuyện gì đó mà người khác lại nghĩ rằng đó chỉ là một trò đùa. Bọn họ vừa mới động viên, cổ vũ bỏ phiếu lựa chọn gia chủ mới mà trong mắt Văn Nhân Mục Nguyệt chẳng khác gì một trò trẻ con. Lúc này nàng xem xong rồi, xem rất vui vẻ, quay về tắm rửa đi ngủ.
Lời nói đã thương người.
Sắc mặt của Văn Nhân Mục Nguyệt chính là đả thương người.
Mặc dù Văn Nhân Mục Nguyệt rất xinh đẹp nhưng nàng luôn thích mang một bộ mặt không chút dạo động, không giận, không yêu, vẻ mặt luôn hờ hững. Cho dù người đối mặt là ai, nàng đều như một nữ vương vi hành dò xét thần dân của mình, thu tất cả mọi người vào mắt rồi lại không coi một ai ra gì.
Giọng nói của nàng lạnh lùng, tùy tiện, khí chất cao quý, tao nhả, dè dặt, giống như nếu nàng nói nhiều hơn với bạn một cậu, bạn sẽ chiếm được tiện nghi vậy.
Thật ra muốn đả thương người khác cũng phải có thiên phú. Có người mắng chửi người khác một ngày mà người ta chẳng thèm động lòng. Có người chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến người ta muốn vác đao liều mạng với mình.
Không còn gì nghi ngờ nữa Văn Nhân Mục Nguyệt thuộc kiểu người thứ hai. Phong cách nữ vương chỉ tay năm ngón của nàng khiến người trong gia tộc Văn Nhân căm hận mà cũng không thể tránh được. Bọn họ có cảm giác trong con mắt nàng, bọn họ chính là không khí, người vô hình.
Quả nhiên câu nói đầu tiên của Văn Nhân Mục Nguyệt giống như bỏ thêm thuốc nổ vào chảo nóng, "ầm" một tiếng nổ tung.
"Văn Nhân Mục Nguyệt, cô ngông cuồng xằng bậy cái gì hả? Cô dựa vào cái gì mà ngông cuồng? Cô cho rằng cô là ai hả? Bây giờ cô không còn là gia chủ của gia tộc Văn Nhân nữa. Cô cũng không còn tư cách quản lý tập đoàn Văn Nhân, cô còn cái gì mà kiêu ngạo?"
Văn Nhân Liệt là người đầu tiên không nhịn được, "sủa nhặng" xông lên trước.
"Cô coi tuyển cử là cái gì hả? cô coi các trưởng bối đang ngồi kia là gì hả? cô có tin tôi đánh cô không?"
"Thỉnh gia pháp, thỉnh gia pháp. Hãy dùng gia pháp với cô ta nếu không cô ta sẽ không biết trời cao đất rộng".
Văn Nhân Không tuổi cao, thứ bậc cũng cao, hơn nữa ông ta mới được chọn làm gia chủ gia tộc nên ông ta bị câu nói kia của Văn Nhân Mục Nguyệt làm tổn thương nghiêm trọng. Cho tới tận lúc này trong lòng ông ta có một, không, vài luồng khí uất nghẹn.
Đây quả thực là một đại địch sống chết, ông ta sống tới từng này tuổi rồi mà chưa từng hận một người nào như này, hơn nữa còn là một cô gái.
"Văn Nhân Mục Nguyệt, có phải cô đang cười người Văn Nhân gia chúng ta?" Văn Nhân Không quát to.
"Đúng" Văn Nhân Mục Nguyệt đứng lại."Trước kia là thế mà sau này cũng vậy".
"Cô cho mình là một thành viên của gia tộc Văn Nhân vậy vì sao còn không tôn trọng kết quả tuyển cử?" Văn Nhân Trăn mắng.
"Tôi không thể tôn trọng" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
"Người khác có thể tôn trọng, vì sao cô không tôn trọng?"
"Tôi là gia chủ do chính ông chọn, chính ông bổ nhiệm tôi quản lý tập đoàn. Bây giờ ông đang nằm trên giường bệnh, tôi muốn thực hiện chức trách gia chủ, gánh vác trách nhiệm của mình".
"Bắt đầu từ bây giờ cô đã không còn là gia chủ của gia tộc Văn Nhân nữa vì vậy cô không cần phải gánh chịu trách nhiệm này" Văn Nhân Liệt lên tiếng.
"Tôi có phải là gia chủ hay không các người không có quyền quyết định" Văn Nhân Mục Nguyệt nói."Các người là ai nào?"
"Chúng ta là ai? cô hỏi chúng ta là ai sao?" Văn Nhân Không cục kỳ tức giận, cách nói chuyện không còn lạnh lợi."Ta là bác cả, chú ấy là bác hai. Đây là cha ruột cô, còn đây là đại cô, cậu của cô".
"Không nhận ra ai cả" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
"...".
Tần Lạc chỉ muốn ôm Văn Nhân Mục Nguyệt vào lòng, điên cuồng cắn nàng mấy cái, rất muốn, rất muốn.
Bạn nói đi một người phụ nữ sao có thể thể hiện quyền thế, bá đạo, xinh đẹp như thế nhỉ?
"Cha, chúng ta nói dài dòng với cô ta làm gì?" Văn Nhân Liệt nói to."Dù sao chúng ta cũng bỏ phiếu rồi. Sau này cha nói gì mọi người sẽ nghe theo cha. Cô ta nói, mọi người sẽ không nghe".
"Đúng. Nếu cô ta đã không nhận chúng ta, chúng ta cũng coi như cô ta không tồn tại, coi như cô ta không phải là một thành viên của gia tộc Văn Nhân".
"Đuổi cô ta đi. Cô ta có thể đuổi Nhã Ca tới nước Mỹ, chúng ta cũng có thể đuổi cô ta đi".
"Tự nhiên" Văn Nhân Mục Nguyệt trả lời.
Nàng thật sự không quan tâm, ở nhà này nàng không có gì để tranh. Tranh cái gì đây?
Bọn họ không nghe nàng nói, cũng không muốn nói chuyện với nàng. Nàng cần phải phí lời nói chuyện với bọn họ sao?
Còn về phần quản lý tập đoàn, nàng không cần phải tranh.
Nàng quản lý tập đoàn nhiều năm. Hiện nay quản lý cao cấp trong tập đoàn đều do chính tay nàng đề bạt. Bọn họ chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của nàng, tuyệt đối không có khả năng nghe theo mệnh lệnh của mấy kẻ chỉ biết la lối, không biết làm việc.
Khi thấy Văn Nhân Mục Nguyệt căn bản không quan tâm tới việc mình làm. Văn Nhân Không và Văn Nhân Trăn liếc mắt nhìn nhau sau đó cả hai thầm hạ quyết tâm.
"Văn Nhân Mục Nguyệt, đứng lại" Văn Nhân Không quát to.
"Còn chuyện gì nữa?" Văn Nhân Mục Nguyệt hỏi.
"Chúng ta muốn chia nhà" Văn Nhân Không nói."Chúng ta muốn phân chia phần tài sản thuộc chúng ta".
"Đúng. Cô phụ trách phần của cô. Chúng tôi phụ trách phần của mình. Mọi người tách ra là xong" Văn Nhân Trăn nói.
"Tôi muốn lấy phần của mình, ít hơn một cái cũng không được" Văn Nhân Liệt kích động gào lên.
Cuối cùng Văn Nhân Mục Nguyệt cũng đứng lại. Nàng quay người quan sát những người đang gào thét đòi chia nhà. Nàng nói: "Hôm nay ông bị bệnh. Các người đã nôn nóng tới mức không chịu được sao?"
"Cô cũng đã nghe bác sỹ nói. Cho dù lão gia có thể bình phục cùng cần một thời gian dài. Hơn nữa cũng không biết có thể bình phục được hay không. Nếu như lão gia không bình phục thì sao? Nếu như cô nhân cơ hội lão gia bị bệnh phân tán tài sản thì sao? Mấy người chúng tôi không thể nào giám sát cô, đương nhiên muốn sớm lấy đi phần của mình" Văn Nhân Trăn thản nhiên nói.
"Tôi đã tìm luật sư tới" Văn Nhân Không nói."Hữu Chí, cháu đi mời luật sư Lý và luật sư Cổ tới đây".
Luật sư Lý và luật sư Cổ là luật sư riêng của gia tộc Văn Nhân, chủ yếu phụ trách công việc phân chia tài sản của gia tộc.
"Không cần" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Cô đồng ý?" Văn Nhân Trăn hỏi.
"Đúng vậy" Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu."Các người muốn chia thi chia".
"Một khi đã đồng ý chia nhà vậy cần phải có luật sư" Văn Nhân Không cười nhạt nói."Chúng tôi không khôn khéo như cô, sợ rằng bị cô làm hại, giúp cô kiếm tiền".
Văn Nhân Mục Nguyệt không quan tâm tới càu chăm chọc của ông ta, nàng nói: "Trước khi chia nhà, tôi có mấy món nợ cần tính toán với các người. Khi tính toán nợ tốt nhất không có người ngoài ở đây".
"Nợ gì?" Văn Nhân Không cảnh giác nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Mục Nguyệt."Tôi không nhớ chúng tôi nợ cô cái gì".
"Thật sao? Vậy trước tiên tính với ông" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Không nói: "Tháng chín năm hai nghìn linh bảy, khi tôi mới được ông bổ nhiệm làm gia chủ, đi xe trên đường Tiên Nữ bị phục kích. Hung thủ bắn chết tài xế và hai vệ sĩ sau đó vì đội bảo vệ trong nhà kịp thời chạy tới tôi mới được cứu".
"Cái đó thì có liên quan gì tới tôi?" Văn Nhân Không cắt ngang lời Văn Nhân Mục Nguyệt, thái độ rất không khách khí.
"Sát thủ được mời từ nước Hàn. Trước khi sát thủ tới ba tháng, từ tài khoản của ông đột nhiên có một khoản tiền lớn được chuyển đi, số tiền này chuyển tới trung gian ở nước Mỹ sau đó tới nước Hàn, tôi nói đúng không?" ánh mắt Văn Nhân Mục Nguyệt cực kỳ giá lạnh. Nàng nhìn Văn Nhân Không chằm chằm, giống như đang nhìn một người chết.
"Vu cáo. Đây là vu cáo" Văn Nhân Không nổi giận lôi đình, ông ta chín phần uất ức, mười phần tức giận chỉ tay vào Văn Nhân Mục Nguyệt quát to: "Văn Nhân Mục Nguyệt, cô lòng dạ độc ác. Vì đả kích chúng ta, cô đã sắp xếp gán gép tội đó cho tôi. Nói đi, rốt cuộc cô muốn gì? Cô muốn làm gì?"
"Tháng mười hai cùng năm. Khi tôi quay về nhà cũ đón tết âm lịch, người nhà có mang tới một bát canh hải sản đã bị người thay đổi. Nếu như tôi đoán không sai. Bát canh của tôi là dùng Kết Tâm Loa, đúng không?"
Tần Lạc kinh hãi. Lại còn xảy ra chuyện đó nữa.
Kết Tám Loa chính là loại độc dược bị con người ta xem nhẹ nhất trên thế gian này.
Khi bạn trong tâm trạng vui vẽ đi tản bộ trên bãi biển, nhặt mấy vỏ sò xinh đẹp, cũng như vứt đi khá nhiều vỏ sò không đẹp. Bạn tìm tòi không biết mệt một vỏ sò phù hợp để trang điểm cho bàn làm việc của mình. Thế nhưng trong tình huống không có bất kỳ báo động nào, đột nhiên bạn cảm thấy tay bị vỏ sò đâm phải. Ban đầu bạn cảm thấy rất đau đón sau đó cảm giác đau đớn chuyển thành một cảm giác rất khó chịu, hơn nữa cảm giác này không ngưng lan rộng. Kết Tâm Loa dùng mang đâm vào người, nhanh chóng rót độc tố thần tình vào cơ thể con người.
Mặc dù Kết Tâm Loa được nấu thành canh, độc tính của nó vẫn rất mạnh. , uống phải chỉ có chết.
Tần Lạc đã từng nghe nói về mối ân oán của nhà giàu, anh, chị em trở thành kẻ thù thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ lại tới tình trạng nguy hiểm tàn nhẫn như này.
Người có thể nghĩ dùng Kết Tâm Loa giết người đó là những người đáng chết cả.
Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Không, giọng nói ung dung, bình tỉnh: "Chuyện này hoàn toàn không thoát khỏi liên quan tới bác cả ông".
"Thúi lắm. Thúi lắm" Văn Nhân Không thờ hổn hển mắng."Cô đang đổ oan, cô đang đả kích báo thù. Cô sợ tôi cướp mất vị trí gia chủ của cô. Cái gì mà Kết Tâm Loa? Tôi hoàn toàn không biết Kết Tâm Loa là gì".
Văn Nhân Trăn cũng cảm nhận được nguy hiểm đả tới, ông ta tuyệt đối không ngờ Văn Nhân Mục Nguyệt lại phản kích dữ dội như này.
Văn Nhân Trăn đứng dậy. quát to: "Mọi người không nên tin lời cô ta. Cô ta đang báo thù. Chúng ta phải đoàn kết một lòng, đuổi ả phụ nữ này ra khỏi gia tộc Văn Nhân".
"Ông rất sốt ruột, đúng không?" Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Văn Nhân Trăn nói: "Tiếp theo tới lượt ông"
← Ch. 1306 | Ch. 1308 → |