Vay nóng Homecredit

Truyện:Bác Sĩ Thiên Tài - Chương 1309

Bác Sĩ Thiên Tài
Trọn bộ 1480 chương
Chương 1309: Không ai có thể đi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1480)

Siêu sale Lazada


"Văn Nhân Kính Thảo" Văn Nhân Không quát to.

"Dạ" Một người đàn ông mặc trang phục màu đen đi vào trong phòng. Người này có dáng người cao to, sắc mặt trầm tĩnh, lạnh lùng, bước đi như long hành hổ bộ, nhìn qua cũng biết là người luyện võ.

Anh ta chính là ngành phụ của gia tộc Văn Nhân. Ngay từ nhỏ đã được gia tộc Văn Nhân bồi dưỡng kiến thức tấn công và phòng thủ, cũng được coi là nhân vật xuất chúng.

Ngôi nhà cũ Tiên Sơn do anh ta chịu trách nhiệm an toàn, nhiều năm qua chưa từng xuất hiện bất kỳ sự cố nào.

Anh ta là đội trưởng đội bảo an. Tất cả những bảo vệ trong phòng đều chịu sự quản lý của anh ta.

"Có kẻ vô cớ đánh người. Hãy bắt hung thủ lại cho tôi" Văn Nhân Không lớn tiếng ra lệnh.

"Dạ" Văn Nhân Kính Thảo trả lời rồi vung tay. Lập tức hơn mười bảo vệ vọt vào trong phòng, bao vây Tần Lạc vào giữa.

"Văn Nhân Kính Thảo" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng quát."Tôi dùng thân phận gia chủ ra lệnh cho anh hãy bắt Văn Nhân Không, Văn Nhân Trăn, hai phản đồ có ý đồ mưu hại gia chủ lại, chờ đợi xử lý".

"Chỉ sợ cô không thể ra lệnh cho anh ta" Văn Nhân Không cười nhạt nói, ông ta đi tới vỗ vai Văn Nhân Kính Thảo, nói: "Anh không làm cho tôi thất vọng chứ? Chú ấy là người của tôi".

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn chằm chằm vào Văn Nhân Kính Thảo, nói: "Anh nhất định sẽ đứng về phía ông ta?"

Sắc mặt Văn Nhân Kính Thảo vẫn không đổi, tàn khốc không giống như tên gọi của mình.

"Tiểu thư, chức trách phải làm. Xin hãy tha thứ" Nói xong anh ta dẫn đầu tấn công Tần Lạc. Xem ra anh ta đã quyết định sự lựa chọn của mình.

Tay phải anh ta đánh ra nhanh như chớp, chụp về phía bả vai Tần Lạc.

Bắt giặc trước tiên phải bắt vua, chỉ cần khống chế được bã vai Tần Lạc, hắn tuyệt đối sẽ không thể nhúc nhích.

Đương nhiên Tần Lạc không phải là người dễ đối phó, chân phải hắn lui lại sau từng bước một, người tránh sang một chút, né chiêu này của Văn Nhân Kính Thảo sau đó một quyền đánh ra, trực tiếp đánh vào mặt Văn Nhân Kính Thào.

Phù...

Quyền phong ác liệt.

Tục ngữ nói: đánh người không đánh mặt. Thế nhưng Tần Lạc đặc biệt thích đánh mặt đối phương. Đối với hắn mà nói, đánh vào vị trí này để giải hận.

Lúc trước mới tát Văn Nhân Tiệp hai cái nên cơn tức giận trong lòng hắn đã vơi một nửa, giống như linh đan tiêu dược vậy. -

Nếu như Văn Nhân Tiệp có đủ lòng bao dung, ngày nào cũng cho hắn tát hai cái như hôm nay có phải tốt không? Thế nhưng ông ta nhất định sẽ không đồng ý.

Hẹp hòi!

Văn Nhân Kính Thảo đã sớm biết Tần Lạc có thân thủ bất phàm nên khi đối mặt với Tần Lạc, anh ta không dám sơ xẩy.

Một kích không thành, Văn Nhân Kính Thảo nhanh chóng lui về. Khi nhìn thấy Tần Lạc xuất quyền, anh ta cũng xuất quyền.

Bịch..

Quyền chạm quyền, thịt đè thịt. Thân thể hai người cùng lui lại sau.

Loảng xoảng, loảng xoảng...

Sàn gỗ của phòng khách bị hai người giẫm rung lên giống như chuẩn bị vỡ nát vậy.

"Cùng nhau xông lên" Văn Nhân Không vung tay hô to, ông ta không muốn làng phí thời gian, nhân cơ hội vệ sĩ của Tần Lạc chưa tới, bắt giữ Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt. Lát nữa dù có tới những nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ đồ quý.

Một khi đã xảy ra tranh chấp tới mức độ này, chỉ còn cách xông lên phía trước mới có thể giành thắng lợi. Lui lại sau chỉ có con đường chết mà thôi.

Mặc dù bề ngoài ông ta không thừa nhận nhưng trong lòng ông ta hiểu rõ những gì Văn Nhân Mục Nguyệt nói đều là sự thật.

Ông ta quả thật dính dáng tới những chuyện đó. Văn Nhân Mục Nguyệt cũng biết tất cả.

Hơn nữa ông ta cũng tin những câu nói của Văn Nhân Mục Nguyệt, ông ta cũng biết nhân phẩm của đám anh, chị, em, cháu trai, cháu gái của mình, ông ta không bất ngờ khi biết bọn họ muốn dùng mình làm tấm khiên.

Bọn họ có thể vì lợi ích mà ủng hộ ông tạ bọn họ cũng có thể vì lợi ích mà từ bỏ ông ta.

Không có quan hệ trung thành, không có tình thân, chỉ có lợi ích, chỉ có sự lựa chọn sinh tử.

"Không được nhúc nhích" Một giọng nói trầm trầm, đầy sức mạnh vang lên.

Rầm rầm...

Rất nhiều vệ sĩ từ bên ngoài hùng dũng xông vào trong, tay cầm súng, bao vây phòng khách tới mức một con ruồi cũng không qua. Cửa lớn, cửa nhỏ, cửa sổ và cửa sau, tất cả đều có vệ sĩ áo đen.

Bọn họ cũng mặc véc đen, thế nhưng điều khác biệt tới đám thuộc hạ của Văn Nhân Kính Thảo là ở cổ áo véc đen của bọn họ có hình một bông hoa ngọc lan màu trắng. Đóa hoa này là vật trang điểm duy nhắt trên quần áo của bọn họ, cũng là sự khác biệt duy nhất. Nếu như không nhìn kỳ, căn bản không ai nhận ra sự khác biệt này.

Những người này chính là vệ sĩ của Văn Nhân Mục Nguyệt.

Tiêu Hà, đội trưởng đội vệ sĩ đi tới trước mặt Văn Nhân Mục Nguyệt nói nhỏ: "Đã giải quyết toàn bộ người bên ngoài. Chúng ta đã khống chế được cục diện".

Văn Nhân Mục Nguyệt không lên tiếng. Nàng đã biết.

Đại Đầu lặng lẽ đứng bên cạnh Tần Lạc. Hắn vừa mới đi giúp Tiêu Hà giải quyết khó khăn.

Xung quanh, trong ngoài khu nhà cao cấp nào đều là người của Văn Nhân Kính Thảo hơn nữa bọn họ còn chiếm ưu thế về thế trận, muốn gạt bỏ hoàn toàn bọn họ phải mất nhiều công sức.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhìn Văn Nhân Kính Thảo với ánh mắt lạnh như băng: "Nể mặt ông nội, tôi đã nhiều lần cho anh cơ hội. Anh lại từ chối".

Thật ra Văn Nhân Mục Nguyệt đã sớm biết Văn Nhân Kính Thảo là người của Văn Nhân Không.

Hay nói một cách chính xác là nàng không tin bất kỳ một người nào trong gia tộc Văn Nhân, ngoại trừ em trai mình.

Bình thường nàng rất ít khi quay về ngôi nhà cũ, phần lớn thời gian của mình, Văn Nhân Mục Nguyệt đều ở bên ngoài. Mặc dù có quay về nhà thì Văn Nhân Mục Nguyệt cũng chỉ nói chuyện với Văn Nhân Đình lão gia. Những người khác gần như không có cơ hội nói chuyện với nàng.

Bảo nàng đi tán gẫu với một đội trưởng đội bảo vệ, mua chuộc lòng người, chuyện này không bao giờ có thể xảy ra.

Trong khi đó Văn Nhân Không thì khác, phần lớn thời gian của ông ta đều ở nhà cũ, ông ta không làm gì, đương nhiên tìm đủ mọi cách mua chuộc mấy người làm thuê, bảo vệ trong nhà.

Ví dụ như người làm đưa canh Kết Tâm Loa cho Văn Nhân Mục Nguyệt, nếu như không bị Văn Nhân Không mua chuộc, sao bọn họ có thể làm những chuyện đó?

Thế nhưng khi đó Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn chưa thể xác định Văn Nhân Kính Thảo cũng bị Văn Nhân Không mua chuộc cho nên nàng mới dùng mệnh lệnh của gia chủ ra lệnh cho anh ta. Nếu như Văn Nhân Kính Thảo nghe lệnh hay giữ trung lập, chứng mình anh ta là người có thể dùng được.

Thế nhưng vì Văn Nhân Kính Thảo dứt khoát đứng bên cạnh Văn Nhân Không cùng khiến Văn Nhân Mục Nguyệt khá tiếc nuối.

"Hấp dẫn quá, khó có thể cầm lòng được. Hổ thẹn với lời dạy của lão gia" Văn Nhân Kính Thảo cũng là một hán tử, thẳng thắn nói ra bản thân không chống được sự cám dỗ. Đương nhiên từ điều này cũng có thể thấy anh ta là kẻ không biết xấu hổ như thế nào.

"Cho dù có một vạn lý do cùng không thể giải thích chuyện phản bội" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

"Có gì mà không giải thích được" Văn Nhân Không cười nhạt nói."Thế nào, muốn chơi trò bức cung sao? Văn Nhân Mục Nguyệt, trước kia tôi đã quá xem thường cô. Không ngờ một cô gái như cô mà có thể bạo tay như vậy. Chuyện đã đi tới nước này, cô định giải quyết thế nào đây? Xem ra chúng ta phải nói chuyện nghiêm chỉnh một lần cho xong".

Nói không căng thẳng chỉ là giả dối.

Văn Nhân Không sắp đặt cục diện nhiều năm, một mực chờ ngày cha mình qua đời.

Thế nhưng cha ông ta mãi không đi, chỉ bị ốm liệt nằm trên giường bệnh, hôn mê. Văn Nhân Mục Nguyệt hùng hổ hăm dọa, ông ta chỉ còn biết sớm phát động.

Ông ta đã nắm Văn Nhân Kính Thảo trong tay, chẳng khác nào nắm trong tay ngôi nhà xa hoa này.

Không có mệnh lệnh của ông ta, không một ai có thể nghĩ tới việc ra khỏi nơi này.

Điều không ngờ là Văn Nhân Mục Nguyệt đã sớm dự đoán được tình huống này. Nàng đã hạ lệnh cho thuộc hạ bí mật ra tay, tiêu diệt rất nhiều trạm gác ngầm, cùng với các lực lượng chủ lực của ông ta.

Bây giờ người ông ta có thể sử dụng chỉ có Văn Nhân Kính Thảo và mười bảo vệ đi cùng đang bị bao vây trong phòng khách. Tất cả những người bên ngoài không còn tác dụng nữa.

Đáng tiếc ông ta đã lãng phí rất nhiều tiền bạc.

Có lẽ người khác còn con đường lui, ông ta thì không.

Cá chết lưới rách. Đây là lựa chọn duy nhất của ông ta.

"Ông còn tư cách nói chuyện với tôi sao?" Văn Nhân Mục Nguyệt lạnh lùng nhìn Văn Nhân Không, giọng nói mang theo đôi chút nghi ngờ, giống như chuyện này khiến nàng cực kỳ kinh ngạc.

"Văn Nhân Mục Nguyệt" Văn Nhân Không bị câu nói của Văn Nhân Mục Nguyệt khiến cực kỳ tức giận."Cô hãy mỡ mắt to ra mà nhìn đi. Cô có người, tôi cũng có người. Cô có súng, tôi cũng có súng. Nào tới đi, chỉ cần các người không sợ chết, hãy tới đi".

"Bắt tất cả lại" Văn Nhân Mục Nguyệt ra lệnh.

"Kẻ nào dám cử động, hãy nổ súng" Văn Nhân Không cũng hung ác ra lệnh.

Bảo vệ hai bên giơ súng chỉ vào nhau, cục diện cực kỳ căng thẳng.

Lúc này đám người Văn Nhân Trăn cực kỳ sốt ruột.

Bọn họ tình nguyện đi theo Văn Nhân Không xua đuổi Văn Nhân Mục Nguyệt là vì được phân chia lợi ích, không phải là muốn tìm cái chết.

Bây giờ tất cả mọi người đều rút súng. Nếu như thật sự xảy ra xung đột, bọn họ có còn con đường sống không?

"Anh cả, Mục Nguyệt... tất cả đều là người một nhà. Có chuyện gì hãy bình tình nói. Có cần phải làm náo động như này không?" Văn Nhân Trăn mang nụ cười mỉa trên môi. đứng ra giảng hòa."Cho dù mâu thuẫn có lớn tới đâu cùng không nên động đao thương, phải không? Mọi người đều cũng chảy dòng máu của Văn Nhân gia. Đây chính là hành động cốt nhục tương tàn. Nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người đời chê cười. Hãy cất súng đi. Hãy cất súng đi".

Không một ai quan tân tới ông ta. Văn Nhân Mục Nguyệt và Văn Nhân Trăn cũng không lên tiếng.

Văn Nhân Trăn tức giận giơ chân nói: "Được, các người đã muốn đánh giết nhau. Tôi không muốn nhìn thấy hành động đại nghịch bất đạo, bại hoại gia phong này. Nếu như lão gia tỉnh lại, các người sẽ giải thích thế nào đây?"

"Mặc các người. Tôi đây không dây vào" Văn Nhân Trăn nói, ông ta quay người kéo tay con trai và Văn Nhân Liệt, nói: "Tự Tức, tiểu Liệt, chúng ta đi thôi. Mặc kệ bọn họ tranh nào thì tranh, không liên quan gì tới chúng ta".

Lão hồ ly này thấy tình hình không ổn bắt đầu nghĩ cách chuồn.

Rào rào...

Vô số nòng súng ngắn nhắm vào đầu ông ta.

"Không ai được đi" Văn Nhân Mục Nguyệt nói vẻ đằng đằng sát khí.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1480)