← Ch.1311 | Ch.1313 → |
Dáng người Văn Nhân Mục Nguyệt cao gầy, đi giày cao gót nên chiều cao tương tự Tần Lạc. Khi nàng ngả đầu vào vai Tần Lạc, cực kỳ tự nhiên, hoàn toàn không phải gắng sức.
Dáng người nàng không đầy đặn nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy gầy gò trơ xương. Vì khoảng cách hai người rất gần, một mùi thơm từ người Văn Nhân Mục Nguyệt bay ra đập vào mũi Tần Lạc làm rung động dây thần kinh khứu giác và cảm giác.
Tần Lạc hoàn toàn không xa lạ với mùi thơm này. Đêm bơi ở đảo hắn cũng đã được thưởng thức. Khi dưỡng thương ở Long Tức, hắn cũng đã biết. Khi đi vào phòng làm việc, vì khoảng cách xa một chút, hắn có thể cảm nhận được, không quá mạnh. Lúc này đây coi như được trọng thưởng mùi hương cũ.
Trước kia Tần Lạc vốn nghĩ Văn Nhân Mục Nguyệt sử dụng một loại nước hoa sang trọng, cao quý. Thế nhưng khi nàng trúng cổ độc, hắn ôm nàng đi tới Long Tức, nàng tuyệt đối không thể có thời gian xức nước hoa trước khi ra ngoài... đó chính là mùi thơm cơ thể. Thân thể có thể phát ra hương thơm tự nhiên.
Xa thoang thoảng, gần càng đậm đà.
Bây giờ đang là thời kỳ oi bức nhất ở Yến Kinh, hai người đều chỉ mặc quần áo mỏng. Tần Lạc mặc trường bào bằng lụa màu đen trong khi đó Văn Nhân Mục Nguyệt cùng chỉ mặc một chiếc sơ mi màu trắng, thậm chí nàng còn không mặc áo khoác bên ngoài. Hai người đứng đối diện với nhau, đôi gò bồng đảo của Văn Nhân Mục Nguyệt gần như dính sát vào ngực Tần Lạc.
Nói không động tâm chỉ là giả.
Thế nhưng Tần Lạc hoàn toàn không có tâm trạng làm chuyện xấu... bời vì hắn hiểu rõ Văn Nhân Mục Nguyệt không có.
Nàng quá mệt mỏi, muốn một điểm tựa nghỉ ngơi.
Xa xa bóng núi trùng điệp. Gần hương hoa thoang thoảng.
Không khí trong lành, thanh tịnh, giai nhân trong lòng. Đây quả thật là một điều kỳ diệu của cuộc sống.
Mới rồi Văn Nhân Mục Nguyệt không muốn nói chuyện. Bây giờ Tần Lạc cùng không muốn nói chuyện. Lúc này ai dám tới quấy rầy, hắn dám đánh người đó.
Sau khi kịch liệt đấu tranh tư tưởng, hai bàn tay Tần Lạc cũng đặt trên thắt lưng Văn Nhân Mục Nguyệt, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khi còn bé, mỗi khi không ngủ ngoan, mẹ hắn. Cam Vân đều đánh vào nơi đó của hắn.
Một giây, hai giây, ba giây
Một phút, hai phút, ba phút
Tần Lạc khóc.
"Mọi người chạy đi đâu rồi? Tại sao tới bây giờ vẫn không người nào ra vườn vậy?" Tần Lạc thầm mắng trong lòng.
Bọn họ giữ nguyên tư thế này một tiếng đồng hồ. Bản thân hắn còn không dám cử động.
Hai chân hắn mỏi nhừ cổ căng cứng. Hai mắt hoa, cả người rã rời như muốn long ra từng mảng... nếu như hắn không rèn luyện từ nhỏ thì chỉ sợ hắn không kiên trì được nửa tiếng.
Thế nhưng Văn Nhân Mục Nguyệt vẫn không có ý rời ra. Hắn cũng khó mà nói bản thân mình không chịu được nữa.
Kiên trì!
Kiên trì!
Là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất. Văn Nhân Mục Nguyệt dù là cực kỳ mệt mỏi cũng có thể kiên trì đứng được... điều này liên quan tới danh dự, tới thể diện. Người ta có thể kiên trì đứng, bản thân mình dựa vào cái gì mà không kiên trì được?
Lúc này một hơi thở rất nhỏ truyền tới.
Tần Lạc cẩn thận lắng nghe. Hơi thở đều đều, đầy sức sống, còn cả tiếng ngáy rất nhỏ.
Ngủ?
"Mục Nguyệt" Tần Lạc thử gọi.
Không ai trả lời.
"Mục Nguyệt, ngủ rồi hả?"
Vẫn không có tiếng trả lời. Xem ra quả thật Văn Nhân Mục Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
Vì vậy Tần Lạc vui mừng như điên.
Tay trái Tần Lạc ôm sau lưng, tay phải hắn chậm rãi lần xuống bên dưới, xuống tận đùi của nàng.
Sau đó Tần Lạc cúi người, hai tay cùng dùng sức, nhẹ nhàng nâng Văn Nhân Mục Nguyệt lên khỏi mặt đất.
Tần Lạc cẩn thận để đầu Văn Nhân Mục Nguyệt tựa vào lòng mình sau đó cần thận đi về phía nhà cũ.
Hôm nay trong nhà xảy ra chuyện lớn, người làm, vệ sĩ không nghỉ ngơi. Tất cả còn đang cẩn thận chờ mệnh lệnh.
Cả đám người trợn tròn mắt nhìn, sắc mặt như không tin nổi khi nhìn thấy đại tiểu thư của bọn họ. Văn Nhân Mục Nguyệt cao ngạo, lạnh lùng, bình thường không ai dám tới gần, lại được người ta ôm quay về.
Tần Lạc mĩm cười với bọn họ sau đó hắn ôm Văn Nhân Mục Nguyệt đi lên lầu.
Từng bước, hai bước, ba bước... chục bước. Sao hôm nay cầu thang dài vậy? Tần Lạc đã đi nhiều lần nhưng không hôm nào cảm thấy mệt mỏi như hôm nay.
Rất vất vả Tần Lạc mới lên được lầu hai. Người làm nhanh nhẹn đã sớm mở cửa phòng Văn Nhân Mục Nguyệt
Tần Lạc đi vào trong, hắn muốn đặt Văn Nhân Mục Nguyệt lên chiếc giường của nàng.
Khi hắn khom người, người mềm nhủn, ngã nhào theo.
Người Tần Lạc nằm đè lên người Văn Nhân Mục Nguyệt. Miệng Tần Lạc dính chặt vào miệng Văn Nhân Mục Nguyệt.
Tư thế của hai người cục kỳ thân mặt.
Cô gái người ở đi sau định vào trợ giúp nhìn thấy tình cảnh này, sau khi sửng sốt một chút, lập tức đỏ mặt tía tai đi ra ngoài. Khi đi ra ngoài cô còn lặng lẽ đóng hộ cửa.
Cô thầm nghĩ: cô gia nôn nóng quá... cho dù muốn làm chuyện đó cùng đợi để mọi người đi hết đã chứ? Lại còn không tắm rửa nữa.
Quả thật Văn Nhân Mục Nguyệt rất mệt mỏi. Thân thể mệt, trái tim cũng mệt.
Nàng thông mình trời sinh, nàng tính toán không sót điều gì. Thế nhưng cuối cùng nàng vẫn là một người phụ nữ Trung Quốc truyền thống.
Khi ra tay với chính người nhà mình, thậm chí cha mình đã khiến nội tâm Văn Nhân Mục Nguyệt bị dầy vò khủng khiếp.
Nếu như không có mặt Tần Lạc, nàng thật sự không biết phát tiết sự uất ức vô hạn và tức giận trong lòng như thế nào nữa.
Khi nàng và Tần Lạc đi tản bộ trong vương, nàng thật sự không muốn nói chuyện, nàng chỉ muốn lặng lẽ ngồi xuống, ngủ một giấc.
Người phụ nữ mạnh mẽ rồi cũng phải mệt mỏi.
Khi nàng tựa đầu vào bờ vai Tần Lạc, sự tức giận trong lòng đã tiêu tan khá nhiều, cảm giác đó thật sự khiến nàng rất thoải mái, thật sự rất thoải mái.
Trước kia nàng là chổ dựa của người khác, là chổ dựa của Văn Nhân Chiếu, là chổ dựa của Văn Nhân Đình, là chổ dựa của tập đoàn Văn Nhân.
Tần Lạc nói thoạt nhìn công việc của nàng rất dễ dàng. Nhưng thoái mái như thế nào?
Che chỏ, giáo dục em trai, đáp lại sự tin tưởng của ông... chứng mình lòng kiêu ngạo của nàng... có cái gì không khiến cho nàng hao tổn tâm sức không?
Thật tốt thì ra nàng cuối cùng cũng có một bờ vai để dựa vào.
Vì vậy, nghĩ như vậy, Văn Nhân Mục Nguyệt đã ngủ thiếp đi.
Giấc ngủ này đã giải tòa tâm trạng khó chịu, oán hận, uất ức, oán hận, căng thắng tích tụ nhiều năm qua.
Giấc ngủ này, ngủ tới long trời lỡ đất, chết đi sống lại
Văn Nhân Mục Nguyệt bị áp lực nặng khiến tỉnh lại, nàng nhìn thấy gương mặt đỏ, bứt rứt của Tần Lạc gần trong gang tấc.
"Xin lỗi" Tần Lạc muốn đứng dậy. Đánh thức Văn Nhân Mục Nguyệt dậy khiến Tần Lạc cực kỳ áy náy vì hắn vẫn muốn nàng ngủ thêm lát nữa.
Văn Nhân Mục Nguyệt không nói, nàng chỉ nhìn hắn với ánh mắt sáng rực.
Tần Lạc lăn mình sang bên, nói: "Em ngủ tiếp đi. Anh ra ngoài".
"Nằm" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
"Hả?" Tần Lạc kinh ngạc nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt. Cô ấy sẽ không vì biểu hiện kiệt xuất hôm nay của mình, cảm thấy đại ân đại đức đó không thể báo đáp nên định lấy thân báo đáp chứ?
Nếu như quả thật là như vậy, mình có nên tiếp nhận không? Cô ấy là người kiêu ngạo, nếu mình từ chối có làm tổn thương trái tim cô ấy không?
Bạn thấy đó, anh chàng Tần Lạc này nghĩ một vấn đề thừa thải.
"Chúng mình nói chuyện" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Khi nghe Văn Nhân Mục Nguyệt nói câu đó, Tần Lạc không đứng lên nữa, hắn nằm nghiêm chỉnh trên giường, thậm chí còn không liếc mắt nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt.
Đột nhiên phải nằm chết di trên giường thế này khiến Tần Lạc chịu áp lực rất lớn. Nên biết rằng cô gái này chính là Văn Nhân Mục Nguyệt.
"Không phải em mệt sao? Hãy ngủ một chút" Tần Lạc không biết phải nói gì."Có gì ngày mai hãy nói. Bây giờ muộn lắm rồi".
"Không cần phải căng thẳng" Văn Nhân Mục Nguyệt nói.
Vốn câu này Văn Nhân Mục Nguyệt định dùng để an ủi Tần Lạc nhưng thoáng cái biến thành đả thương hắn. Tần Lạc giống như con thỏ bị giẫm vào chân, con cua bị bẻ càng, con sói bị trúng tên... hắn cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Anh van em. Anh là đàn ông, em hãy là người phụ nữ có được không? Hai chúng mình nằm cùng nhau, em không căng thẳng, dựa vào cái gì em nghĩ anh căng thẳng?
"Hì hì" Tần Lạc cười to nói: "Anh không căng thẳng".
"Giọng nói của anh rất gượng ép, sắc mặt của anh cứng đơ" Văn Nhân Mục Nguyệt nói. Tần Lạc không nhìn nàng nhưng nàng vẫn nghiêng người nhìn Tần Lạc, thu hết biểu hiện của hắn vào mắt mình.
"Giọng nói còn hơi to, ầm ĩ tới mức người phòng bên cạnh cũng nghe thấy".
Tần Lạc chỉ muốn thổ huyết. Cô gái này... cô ấy luôn dùng từ ngữ thẳng thắn vậy sao?
"Em cũng căng thẳng" Văn Nhàn Mục Nguyệt nói.
"Hả?" Tần Lạc quay người, nhìn Văn Nhân Mục Nguyệt với vẻ khó tin. Cô ấy nói mình cũng căng thẳng sao?
Tần Lạc quay người, ánh mắt hai người chạm nhau.
Một long lanh như ánh trăng, một trong suốt như ánh sao, không thể không nói so với mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt, mắt của Tần Lạc có vé nhỏ hơn.
Mắt đối mắt, mũi đổi mũi, có thể nghe được hơi thở của nhau, có thể nghe thấy nhịp đập của nhau.
Đột nhiên bọn họ lại phát hiện ra miệng của đối phương rất gần, rất gợi cảm.
Gợi cảm hết thuốc chữa!
← Ch. 1311 | Ch. 1313 → |